Tầng 22.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❗️ Warning: Yếu tố âm dương
_ Fanfic: Kazuzu
__

Năm hai đại học, Trần Cảnh Thâm đang học Giang Đại theo lời mời trước đây.

23:45.

Trần Cảnh Thâm đang sửa lại dự án, ngón tay thon dài gõ lướt trên bàn phím.

Bỗng điện thoại bên cạnh rung lên.

Là tin nhắn của Vương Lộ An.

Trần Cảnh Thâm hơi cau mày, kể từ khi người

kia rời đi, hắn không còn liên lạc với nhóm Vương Lộ An nữa.

Nửa đêm nửa hôm lại gọi, có phải có thông tin gì không?

Trần Cảnh Thâm cầm lấy điện thoại, đứng dậy bước ra khỏi phòng kí túc xá.

Tin nhắn đầu tiên không phải là "học sinh giỏi" như trước đây mà là một câu hỏi có vẻ gấp gáp hơn.

[ Vương Lộ An : Cậu có nhận được tin gì không?"]

Hắn nhìn chằm chằm nội dung tin nhắn một lúc, đang định gõ chữ thì một cuộc điện thoại gọi đến.

"Học sinh giỏi!" Đầu dây bên kia, giọng nói của Vương Lộ An hơi nghèn nghẹn.

"Có chuyện gì?" Trần Cảnh Thâm trầm giọng đáp.

"Dụ Phồn..." Vương Lộ An hơi do dự.

Đã lâu mới nghe thấy cái tên này, Trần Cảnh Thâm thoáng chốc giật mình.

"Cậu ấy quay về-"

"Cậu ấy chết rồi." Vương Lộ An cắt ngang lời hắn.

Một chữ này nện thẳng vào tai, huyệt thái dương Trần Cảnh Thâm đập thình thịch.

Như có một dòng điện chạy xẹt qua người, hắn tê tê dại dại, cổ họng khô khốc.

Chết...

Sao có thể?

Rời đi không nói tiếng nào, suốt hai năm trời không tìm thấy tung tích, đến lúc nhận được tin thì lại là cậu không còn trên thế gian này nữa.

"Cậu ấy tự sát" Vương Lộ An nức nở.

Trần Cảnh Thâm hoàn hồn.

Hắn thấy cổ họng mình khô rát, tầm nhìn đã mờ nhoè đi từ khi nào.

Một giọt nước nóng ấm lăn xuống trượt qua má, đập bộp vào nền đất.

"Cậu ấy..." Hắn cố nói từng chữ, giọng khàn khàn.

"Cậu ấy quay về Nam Thành từ tuần trước, lúc ấy có nhắn một tin cho tôi" Vương Lộ An nói.

"Đm, vô lương tâm."

"Hôm trước còn dặn dò tôi giữ gìn sức khoẻ, hôm sau tôi lại nhận được tin cậu ấy chết rồi."

Trần Cảnh Thâm cố nén tiếng nấc từ cổ họng,
khoé mắt cay xè.

"Ở đâu?" Hắn hỏi.

"Ở..." Vương Lộ An ngập ngừng, "Gì cơ?"

"Dụ Phồn" Trần Cảnh Thâm lặp lại, "cậu ấy tự sát ở đâu?"

"..."

Đầu bên kia đột nhiên im lặng.

Nam Thành đầu thu hơi se lạnh, Trần Cảnh Thâm nhìn chằm chằm vào khoảng không đen kịt trong vô vọng.

Gió lạnh thổi qua tát từng cái vào mặt như thể ép hắn chấp nhận sự thật này.

Trái tim nhói lên từng nhịp.

Thật lâu sau, Trần Cảnh Thâm mới nghe giọng Vương Lộ An vang lên bên tai.

"Toà nhà đối diện Giang Đại, rơi xuống từ tầng 22."

"Ừm" Trần Cảnh Thâm khàn giọng đáp "An táng sao rồi?"

"... Hoả táng" Vương Lộ An khóc nấc, "Bệnh viện vừa liên hệ với số điện thoại duy nhất lưu trong điện thoại cậu ấy là tôi, ngày mai tới nhận tro cốt và vật tuỳ thân."

"... Có thể giao cho tôi không?" Trần Cảnh Thâm hỏi.

"Cậu..."

Như cảm nhận được gì, Trần Cảnh Thâm vội vàng nói.

"Tôi là bạn trai của cậu ấy, tôi muốn giữ tro cốt của cậu ấy, có được không?"

"... Được" Vương Lộ An im lặng hồi lâu mới khó khăn lên tiếng, "Hai cậu..."

"Bệnh viện nào?" Trần Cảnh Thâm cắt ngang.

"Trung tâm thành phố."

Nghe xong địa điểm bệnh viện, Trần Cảnh Thâm thu dọn đồ đạc trong đêm, lái xe đi thẳng tới nơi đã được chỉ cho trước đó.

Thủ tục xác nhận người thân rắc rối, Trần Cảnh Thâm và Dụ Phồn chia cắt thời gian dài đến thông tin liên lạc cũng không có, hắn phải liên hệ khắp nơi, thậm trí tìm đến cả Vân San, bỏ ra một số tiền lớn để có thể mang tro cốt của Dụ Phồn về.

Lúc xong xuông mọi việc đã là 6 giờ sáng.

Không ngủ cả một đêm, cộng thêm cú sốc tâm lý lớn khiến vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của hắn hiện rõ sự mỏi mệt.

Quý Liên Y đi tới, nhìn sắc mặt nhợt nhạt của con trai mình mà nắm tay siết chặt.

"Trần Cảnh Thâm" Bà cất giọng gọi.

Trần Cảnh Thâm không đáp, chỉ nhấc mí mắt nặng trĩu lên nhìn bà.

Quý Liên Y vẫn như 2 năm trước, vẫn mang phong thái tao nhã sang trọng ấy nhưng khuôn mặt đã xuất hiện nếp nhăn cùng quầng thâm do thức đêm vì quyết định đột ngột của Trần Cảnh Thâm.

"Tại sao con phải khổ sở vì một người đã chết như thế?"

"Cậu ấy là bạn trai con." Trần Cảnh Thâm lạnh lùng đáp, "Đây là trách nhiệm của con."

"Con..." Quý Liên Y nghẹn lời

Trần Cảnh Thâm đã hoàn toàn thoát khỏi sự ràng buộc của bà từ hai năm trước, bây giờ bà không thể quản hắn nữa.

"Chúng con chưa từng chia tay" Trần Cảnh Thâm cất giọng nói khàn khàn, "Cậu ấy chiến tranh lạnh với con, một mình giải quyết mọi việc rồi im lặng rời đi."

Ngừng một lúc, Trần Cảnh Thâm lại nói.

"Cuộc đời không đối xử nhẹ nhàng với cậu ấy, con muốn thay cuộc đời bù đắp cho cậu ấy nhưng cuối cùng con không thể cho cậu ấy được gì"

Một giọt rồi lại hai giọt, ba giọt... Nước mắt cứ nối tiếp nhau rơi xuống, đập lên nền gạch trắng của bệnh viện.

Trần Cảnh Thâm như mất sức mà gục xuống, khuỷu tay chống trên đầu gối, hai bàn tay đan chặt.

"Lúc nhận được tin cậu ấy đã chết, con cảm thấy bản thân cũng đã chết vào lúc ấy rồi."

Đây là lần đầu tiên Quý Liên Y thấy con trai mình suy sụp đến vậy, bà nghẹn ngào bước tới bên cạnh ghế chờ, ôm lấy hắn vào lòng.

Bà không biết phải nói như thế nào, hai năm trước chính bà cũng là người dồn Dụ Phồn vào đường cùng.

Một cậu nhóc 17 tuổi trải qua những điều như thế đã phải tuyệt vọng đến mức nào?
___
Sau khi tỉnh táo hơn, Trần Cảnh Thâm quay về căn hộ trống mà trước đây dự định lên đại học sẽ dọn đến sống cùng Dụ Phồn.

Kế hoạch lại không thể thực hiện.

Người còn chưa thể đặt chân đến.

Trần Cảnh Thâm nhìn căn nhà trống rỗng.

Cảm giác lạnh lẽo cô độc vọt tới ôm trọn lấy hắn, tấm lưng to rộng từ từ sụp đổ.

Dụ Phồn dường như đã tới Giang Đại tìm hắn nhưng lại sợ làm ảnh hưởng tới hắn giống như trước đây.

Hai năm qua cậu đã sống thế nào để rơi vào tuyệt vọng như thế này?

Trần Cảnh Thâm muốn hỏi Dụ Phồn rất nhiều điều.

Nhưng bây giờ sẽ không ai trả lời hắn nữa.

Dụ Phồn quay về rồi, ở ngay bên cạnh hắn nhưng hắn lại chẳng thể nhìn thấy cậu nữa.

Lại thất bại. Trần Cảnh Thâm tự nhủ.

Nếu ngày hôm ấy hắn biết cậu quay về, kịp thời ngăn cản thì có phải bây giờ người sẽ ở cạnh hắn rồi không?

Căn nhà tĩnh lặng đến đáng sợ, giữa khoảng không ấy lại vang lên tiếng thút thít như không có điểm dừng của cậu thanh niên cao lớn ngồi sụp giữa huyền quan.

Dụ Phồn đi rồi, Trần Cảnh Thâm sẽ không bao giờ tìm thấy bóng dáng của cậu nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net