Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sắp đến tháng 12, phương Bắc mùa Đông đến sớm.


Chung Tuyết Hà từ trước đến nay luôn sợ lạnh, trên đường người ta ăn mặc áo gió mỏng thời trang Tiểu Bạch Lĩnh*, thì nàng đã bắt đầu khoác áo lông. Ngày hôm nay cửa hàng khá vắng vẻ, nàng cũng lười phí phạm thời gian đi đâu, vào bếp gói cháo hạt sen mứt táo định đem về nhà làm cơm tối.

*时尚的小白领


Mới vừa đến ngã rẽ, thì nhìn thấy phía trước có một người phụ nữ đi đứng loạng choạng, một tay chống lên tủ kính ở cửa hàng bên cạnh, cúi gập người gian nan bước về phía trước.


"Cô không sao chứ?" Chung Tuyết Hà nhịn không được chạy đến đỡ lấy người phụ nữ đang run lẩy bẩy tùy thời có thể ngã xuống đất kia, "Tiểu thư, tiểu thư. . ."


Người đó ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch dọa người, ánh mắt của nàng lướt qua người Chung Tuyết Hà, sau đó hoa lệ té xỉu vào lòng Chung Tuyết Hà.


"Này! Tiểu thư, tiểu thư. . ."


Nguyễn Thúy Vân cảm thấy mình ngủ rất ngon, lúc tỉnh lại, đập vào mắt một màu tuyết trắng, nàng ngửi được mùi thuốc khử trùng, liền nhận ra mình đang ở trong bệnh viện. Giật giật cánh tay, phát hiện trên mu bàn tay có kim, phía trên treo một lọ dịch thể thật to. Nàng liếc mắt một vòng, nhìn thấy bên cạnh tủ giường có đặt một chiếc túi nhựa, đưa tay đến lấy, đột nhiên bị y tá ngăn lại. "Đừng cử động."


"Tay có kim tiêm còn lộn xộn." Cô y tá tiến đến rút kim cho Nguyễn Thúy Vân.


Nguyễn Thúy Vân rút tay về đè lại lỗ kim, "Xin hỏi, là ai đưa tôi đến đây?"


Y tá dọn dẹp xong, lại giúp Nguyễn Thúy Vân mở chiếc túi nhựa ra, bên trong có một chén cháo. "Người phụ nữ đó không phải bạn của dì sao?"


Nguyễn Thúy Vân lắc đầu.


"Xem ra là một người hảo tâm, đưa dì đến bệnh viện, trả cả tiền, còn để cháo lại cho dì." Cô y tá tự mình kể lại, "Được rồi, tốt nhất là dì nên ở lại bệnh viện hai ngày, báo người nhà đến làm thủ tục luôn."


"Không cần, cám ơn." Nguyễn Thúy Vân từ chối không chút do dự, nàng thật sự ghét mùi vị chết chóc ở bệnh viện.


"Chị hai, thật sự không cần nằm viện sao?"


Nguyễn Thúy Vân ngồi trong xe, tay cầm chén cháo kia, vô thức khuấy nhẹ bằng chiếc muỗng nhỏ. Nàng còn đang suy nghĩ đến người phụ nữ đã đưa nàng đến bệnh viện, phải, nàng xác định là một người phụ nữ. Lúc tỉnh lại còn hơi hoang mang, không có cẩn thận suy xét, bây giờ đã nhớ lại chút ít, là một người phụ nữ, vì bị bao tử hành, đau nhức ngã xuống đường, cô ấy chạy đến hỏi nàng có sao không, rồi nàng cầm tay cô ấy. . .


"Chị hai. . ." Hạ Thiên Cù thấy Nguyễn Thúy Vân lại bắt đầu ngẩn người, nhẹ thở dài vỗ vỗ bờ vai nàng.


"Sao? Không có gì."


Cô y tá kia nói vóc dáng người đó nhỏ nhắn đáng yêu, thoạt nhìn không còn trẻ, tóc quăn ngắn, dáng vẻ rất đẹp, còn có hai chiếc răng thỏ nhỏ.


Nguyễn Thúy Vân uống một hớp cháo, mặc dù đã hơi lạnh, nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến mùi vị của nó. Có hơi ngọt, bỏ hơi nhiều mứt táo. Nguyễn Thúy Vân không thích ăn ngọt, nhưng lần này lại bất ngờ uống hết chén cháo.


"Chị hai, trong nhà sao tốt bằng bệnh viện, hay là đến đó đi." Người đàn ông khác trên xe mở miệng nói.


"A Dịch." Thấy Nguyễn Thúy Vân như đi vào cõi thần tiên xa xôi, Hạ Thiên Cù thật sự bó tay, lên tiếng ngăn Chu Quân Dịch, "Không thấy chị hai đang suy nghĩ à?"


"Chị ấy đang suy nghĩ cái gì chứ, rõ ràng chỉ ngẩn người." Chu Quân Dịch không chút khách khí, vạch trần nàng.


"Chị hai, hay là em với A Dịch ở lại cùng chị, lỡ như buổi tối có chuyện gì thì làm sao bây giờ?"


"Không cần, cậu trở về với vợ là tốt rồi." Nguyễn Thúy Vân tay vẫn cầm chén cháo, dựng cổ áo khoác lên, cũng không nói nhiều, bước vào hành lang.


Nguyễn Thúy Vân ở lầu 15, nàng đẩy cửa phòng, đặt chìa khóa vào bên cạnh kệ để giày, ấn công tắt đèn phòng khách. Ngọn đèn vàng ấm áp khiến tâm tình của nàng tốt hơn, cởi áo khoác tháo giày liền đến sofa ngồi, trên sofa của nàng quanh năm đều đặt một chiếc chăn, bởi vì nàng thích ngủ trên sofa, thích về nhà liền đến sofa ngồi không nhúc nhích. Đương nhiên có thể là vì nàng quái gở, cũng có thể là do nàng lười. Lười đến nỗi từ phòng khách đến phòng ngủ cũng không muốn đi.


"Quán cháo Thanh Vị." Nguyễn Thúy Vân nhìn địa chỉ của quán cháo trên chiếc túi nhựa, ế, thì ra cửa tiệm này ở đường đối diện công ty. Nguyễn Thúy Vân quyết định ngày mai phải đến đó xem một chút, mặc kệ vì lý do gì.


Lúc Nguyễn Thúy Vân đi đến cửa tiệm kia thì đã hơn 10 giờ tối, công việc của nàng làm xong quá muộn, chờ cho đến khi sực nhớ ra thì đã là giờ này. Trong tiệm hầu như không còn ai, chỉ có mấy người phục vụ đang lau dọn bàn. Nàng tiến đến gần đứng trước cửa sổ thủy tinh sát đất, người phụ nữ đang lau bàn ở bên trong hấp dẫn ánh mắt của nàng.


Là cô ấy sao? Người phụ nữ này cùng bóng hình còn sót lại trong đầu từ từ dung hợp với nhau. Nguyễn Thúy Vân luôn rất tin cảm giác của chính mình, đây là cảm tính của phụ nữ, lý trí đôi khi không có tác dụng.


Khách nhân nhiều ít cũng đã về hết, Chung Tuyết Hà thấy không sai biệt lắm liền bảo người bắt đầu dọn dẹp, cô lau bàn một hồi, cảm thấy xung quanh không thoải mái, cụ thể là thế nào thì lại không rõ. Vô thức ngẩng đầu, phát hiện bên ngoài có một người phụ nữ cách tấm kính thủy tinh nhìn cô chằm chằm, thấy cô quay đầu lại còn khẽ cười một chút.


Nguyễn Thúy Vân rất ít khi vô lễ nhìn người xa lạ như thế, Chung Tuyết Hà là người đầu tiên. Nhìn đặc điểm của cô, rất giống như lời của y tá, làm gì có sự trùng hợp đến thế?


Nàng đổi hướng đi vào trong tiệm, đẩy cánh cửa ra, một trận gió mát liền ùa đến mặt, Nguyễn Thúy Vân hít một hơi, không khí bên trong có mùi của gạo rất dễ chịu.


"A, chị là. . ." Chung Tuyết Hà chớp mắt nhận ra người phụ nữ này là người mà cô đã đưa vào bệnh viện hôm qua.


Khóe mắt Nguyễn Thúy Vân giương lên, lẽ nào thật sự là người này? "Hôm qua, là cô?"


"Xem ra chị không sao, vậy là tốt rồi." Chung Tuyết Hà không có trả lời. Trả lời gì, nói là, tôi cứu cô?


"Cám ơn cô."


"Không có việc gì, sau này phải chú ý cơ thể của mình một chút, sức khỏe rất quan trọng."


Nguyễn Thúy Vân đến gần Chung Tuyết Hà, "Thật ra từ chiếc túi đựng cháo cô để lại cho tôi, mới tìm được nơi này."


Chung Tuyết Hà nhẹ cười, cúi đầu tiếp tục lau bàn, "Cái đó tôi vốn định đem về nhà ăn, đúng lúc nghe bác sĩ nói dạ dày chị không tốt, nên để lại cho chị."


"Cám ơn." Nguyễn Thúy Vân lại nói cám ơn, "Không chắc sẽ tìm được cô, chỉ là muốn đến thử vận may xem sao."


"Xin hỏi, tôi nên xưng hô cô thế nào?"


"Tôi họ Chung."


"Chung tiểu thư, hôm qua cô giúp tôi đóng bao nhiêu tiền? Tôi trả lại cho cô."


Chung Tuyết Hà cũng không từ chối. "120 đồng."


"Trả lại cho cô."


"Dường như chị đưa hơi nhiều rồi." Chung Tuyết Hà đem tiền thừa trả lại cho nàng, "Chị đã nói cám ơn, những thứ này không cần phải thế."


Nguyễn Thúy Vân do dự một chút, nhận lại tiền, "Chỉ là muốn cám ơn cô, hy vọng cô không để ý."


"Không có, thật ngại quá, tôi muốn ra sau quét dọn, còn chị?"


Nguyễn Thúy Vân liền đứng lại, "Tôi có thể ăn cơm ở đây không?"


Chung Tuyết Hà có chút kinh ngạc, sau đó nhẹ cười rộ, "Đương nhiên có thể, khách hàng là thượng đế."


Nói là quán cháo, nhưng tiệm của Chung Tuyết Hà bán rất nhiều món, gần như là một quán cơm nhỏ. Nguyễn Thúy Vân chưa từng đến đây, không biết nên ăn gì cho ngon, Chung Tuyết Hà liền bảo đầu bếp làm Thang Diện Bao* và Hàm Đậu Mạt** đưa đến cho Nguyễn Thúy Vân .

*汤面包 - Khá giống xíu mại

**咸豆沫 - Súp đậu mặn


"Thử ăn xem có ngon không."


Chung Tuyết Hà cười rất đẹp, nghiêng đầu chăm chú nhìn Nguyễn Thúy Vân. Nguyễn Thúy Vân vừa nhìn nàng, vừa cầm đũa gắp một miếng bánh đưa lên miệng, hơi nóng bốc lên kéo theo các hương vị hỗn loạn.


Cắn lớp vỏ bóng loáng, nước canh bên trong còn nóng làm Nguyễn Thúy Vân bỏng một chút, nàng giương mắt nhìn Chung Tuyết Hà bên cạnh đang khẩn trương nhìn chăm chú vào nàng, bất động thanh sắc nuốt xuống, lập tức yết hầu như bị lửa thiêu dọc xuống thực quản.


"Ăn không ngon sao?"


Nguyễn Thúy Vân bị nóng gần như nói không ra lời, chờ cho cảm giác nóng rát tiêu xuống, nàng mới làm bộ như không có việc gì, mở miệng nói: "Không, ăn ngon."


Chung Tuyết Hà thở phào, thoáng nghiêng đầu, "Vậy chị từ từ ăn, tôi đi làm việc."


"Ừm, được."


"Hà tỷ, chị xem. . . bọn tôi phải chờ một mình cô ấy sao?"


Chung Tuyết Hà nhìn Nguyễn Thúy Vân vẫn chậm rãi ăn bánh như trước, lại nhìn những bồi bàn chờ tan tầm, thở dài. "Tôi đi đuổi người."


"Chung tiểu thư."


Chung Tuyết Hà còn chưa mở miệng, Nguyễn Thúy Vân đã buông chiếc đũa bắt chuyện với cô. Chung Tuyết Hà tay chà chà lên tạp dề, gương mặt vẫn nở nụ cười như cũ. "Thật ngại quá, chúng tôi phải đóng cửa, không biết bánh của chị đã ăn xong chưa?"


Nguyễn Thúy Vân sửng sốt một chút, rồi ngại ngùng mím miệng cười cười, nàng đẩy đẩy chiếc kính vì hơi nóng mà đọng một lớp sương mờ, gương mặt có chút ngại ngùng, "Xin lỗi, tôi lập tức đi."


Chung Tuyết Hà lui về sau để Nguyễn Thúy Vân có đường đi, cười tiễn nàng ra cửa. Nguyễn Thúy Vân đứng trước cửa đeo khăn quàng cổ xong, lại quay đầu gọi Chung Tuyết Hà, "Chung tiểu thư, cô tên là gì?"



—— (っˇωˇc)♥ ——



Chung Tuyết Hà.


Hôm nay Nguyễn Thúy Vân cứ liên tục nhắc đến cái tên này, lúc ăn cũng nhớ, lúc họp cũng nhớ, bây giờ đang đứng ngẩn người sau chiếc cửa sổ sát đất cũng nghĩ đến cái tên này, đương nhiên có cả gương mặt kia.


Hạ Thiên Cù thấy được Nguyễn Thúy Vân đang không yên lòng, kêu một tiếng: "Chị hai."


"Ừm?" Lười biếng đáp một tiếng. "Chuyện gì?"


"Nên đi ăn cơm, không thôi dạ dày của chị lại đau."


"Không muốn ăn."


"Không được, bác sĩ nói, nhất định phải bắt chị ăn uống đúng giờ."


Bị hắn quấy rầy không có cách nào khác, Nguyễn Thúy Vân đành quay trở lại, "Cậu bảo A Dịch đến quán cháo Thanh Vị đối diện mua cho chị một chút cháo là được rồi."


"Sao chị lại uống cháo? Muốn uống bảo bà dì trong nhà nấu cho chị, bên ngoài không sạch sẽ."


"Không cần." Nguyễn Thúy Vân ngồi xuống sofa, đắp chiếc chăn nhỏ lên đùi, trong chăn có đặt một máy sưởi bằng điện đã sạc đầy. "Cậu bảo A Dịch đi đi, chị muốn uống cháo chỗ đó."


"A Dịch ra ngoài làm việc rồi, em đi mua cho chị." Hạ Thiên Cù nhìn Nguyễn Thúy Vân lại bắt đầu xuất thần, thở dài đóng lại cửa ban công cho nàng.


Hạ Thiên Cù một hồi lâu mới về, hắn đem chén giấy nóng hổi đặt trước mặt Nguyễn Thúy Vân. "Cháo táo đỏ hạt dẻ, được không?"


"Khách ở đó đông lắm à?" Nguyễn Thúy Vân nhận chiếc muỗng Hạ Thiên Cù đưa qua, nâng chén lên, mùi thơm bay vào mũi. Nàng tháo kính mắt xuống, nheo lại đôi mắt nhỏ, thỏa mãn múc một muỗng cho vào miệng.


"Ừm, hiện là giờ cơm, bán đắt." Hạ Thiên Cù rót một ly nước, uống xong thì đi, xoay người lại hỏi. "Chị hai, chị không thường ăn đồ bên ngoài, sao lại thích ăn cháo quán này?"


Nguyễn Thúy Vân mở to mắt tìm hạt dẻ trong chén cháo, nghe được Hạ Thiên Cù nói với nàng, dừng một chút, nhẹ nhàng vứt đến một câu, "Không biết."


Hạ Thiên Cù không nói gì.


Nguyễn Thúy Vân làm xong công việc sớm, lại không muốn về nhà, bất tri bất giác đi đến quán cháo Thanh Vị. Nhìn bên trong bận rộn, nàng chỉ ngừng ở cửa chốc lát, xoay người đi vào cửa hàng Dicos* ở đối diện.

*Một cửa hàng thức ăn nhanh, giống KFC


Một ly lại một ly chocolate nóng, Nguyễn Thúy Vân cứ như vậy ngồi ở Dicos mấy tiếng đồng hồ. Nàng ngồi gần cửa sổ, ánh mắt luôn nhìn về phía đối diện.


Quán cháo Thanh Vị người nối người không dứt, đến giờ cơm, lại càng đông đúc. Cũng không biết tại sao tối nay lại nhiều người đến như vậy, mọi người bận bịu đến 11 giờ mới hơi vắng khách, chỉ còn lại vài người. Chung Tuyết Hà đã mệt đến nằm dài ra, đấm thắt lưng của mình rồi ngồi xuống. "Mệt chết được."


"Xin chào, mời vào." Nghe tiếng phục vụ chào hỏi, Chung Tuyết Hà quay đầu ra cửa nhìn. Đã trễ thế này sao còn có khách?


"Xin chào."


Gương mặt Chung Tuyết Hà cương ra, sau đó nở một nụ cười. "Nguyễn. . . Thúy Vân?"


"Ừm, cô còn nhớ rõ."


"Đương nhiên nhớ rõ."


Đương nhiên Chung Tuyết Hà sẽ không quên Nguyễn Thúy Vân, ngày hôm đó bỗng nhiên quay đầu lại hỏi tên cô là gì, sau đó không đợi cô đáp liền tự giới thiệu "Tôi là Nguyễn Thúy Vân".


"Đến đây, mời ngồi, sao muộn như thế này mới ăn cơm?" Chung Tuyết Hà đỡ thắt lưng, ngồi xuống. Từ bàn bên cạnh lấy bảng thực đơn đưa đến cho Nguyễn Thúy Vân, "Muốn ăn gì?"


"Gì cũng được, no bụng là được rồi." Nguyễn Thúy Vân đang nói dối, hiện tại trong bụng của nàng chứa đầy mấy ly chocolate nóng, đói mới là lạ.


"Vậy. . . như lần trước thì sao?"


"Ừm."


Dần dần khách trong quán đều tốp năm tốp ba rời đi, cửa tiệm to như vậy chỉ còn lại mỗi Nguyễn Thúy Vân. Chung Tuyết Hà thấy đã quá muộn, liền đuổi những người làm đi về, một mình ngồi ở quầy hàng chờ Nguyễn Thúy Vân ăn xong. Cô buồn chán lấy di động ra lên QQ, người bạn duy nhất trong danh sách vậy mà lại đang online.


Nàng nhíu chân mày, ngón tay gõ tán loạn. "Sao còn chưa ngủ?"


Bên kia rất nhanh đã trả lời. "Sắp thi tiếng Anh, con đang ngoan ngoãn học bài nha."


Chung Tuyết Hà bất đắc dĩ cười. "Ngoan ngoãn học bài còn lên QQ* sao? Tắt nhanh, đi ngủ đi."

*Giống messenger của fb, cũng k rành lắm


"Cửa tiệm còn chưa đóng cửa hả mẹ? Sao mẹ cũng chưa ngủ?"


"Mẹ đang trên đường về, con ngoan tắt máy tính đi ngủ đi."


"Biết rồi, mẹ, ngủ ngon." Bên kia gửi đến một biểu tượng người ngủ, sau đó thông báo bạn tốt đã logout.


Lúc này Chung Tuyết Hà mới thỏa mãn lui ra, bỏ điện thoại vào túi.


Nguyễn Thúy Vân vẫn luôn quan sát Chung Tuyết Hà, nhìn nàng cầm điện thoại di động ấn liên tục, khóe miệng còn mang theo một nụ cười điềm đạm. Người nhà sao?


"Thật ngại quá, tôi ăn xong rồi, làm cô lỡ giờ rồi?"


"Không có không có." Chung Tuyết Hà cất điện thoại, từ quầy hàng đi ra. "Thật ra ăn muộn như thế không tốt cho cơ thể, lần trước đưa chị đến bệnh viện, bác sĩ nói bệnh bao tử của chị nặng lắm."


"Ừ, sau này tôi sẽ chú ý."


Chung Tuyết Hà tắt đèn trong tiệm, thấy Nguyễn Thúy Vân còn đứng ngoài cửa. "Sao chị. . . còn chưa đi?"


Nguyễn Thúy Vân đưa tay giúp nàng kéo cửa cuốn xuống, ngồi xổm người đè cửa để cô khóa lại. "Hại cô trễ giờ như thế mới được về, nói như thế nào cũng muốn giúp cô một chút."


"Chị khách khí quá rồi."


"Cô đi bên kia?"


"Tôi đi bên này, còn chị?" Chung Tuyết Hà nhìn đèn giao thông ở ngã tư biến thành xanh, xoay người lại nhìn Nguyễn Thúy Vân, chân bước tiếp.


Nguyễn Thúy Vân bước theo. "Cô ở Cẩm Tú hoa viên?"


"Sao chị biết?"


"Phía trước chỉ có một tiểu khu." Nguyễn Thúy Vân sóng vai đi cùng cô, nàng đưa tay đặt lên miệng thở một hơi, chiếc kính mắt lại bám mờ một lớp. "Tôi cũng ở đó."


"Vậy sao? Tôi chưa thấy qua chị." Chung Tuyết Hà không ngờ Nguyễn Thúy Vân lại ở cùng một tiểu khu với mình, kinh ngạc nhìn nàng. Sao lúc trước một lần cũng chưa thấy qua?


Nguyễn Thúy Vân suy nghĩ một chút, giải thích: "Em trai của tôi ở đây, tôi vừa chuyển đến trước đó."


"Ra là như vậy a."


"Tôi ở tòa nhà này, chị ở đâu?"


Nguyễn Thúy Vân chỉ vào tòa nhà đối diện. "Ở đây, 602, hôm nào đến nhà tôi làm khách."


"Ừm. . . được."


Chung Tuyết Hà có chút khó hiểu, Nguyễn Thúy Vân sao có thể tùy tiện đem địa chỉ nhà của mình nói cho một người xa lạ chỉ mới thấy mặt như vậy. Lúc cô lên lầu vẫn luôn nghĩ về vấn đề này, có lẽ thấy được mình giúp đỡ nên nghĩ mình là người tốt.


Về phần Nguyễn Thúy Vân, sau khi đưa Chung Tuyết Hà về, nàng liền đến tòa nhà đối diện, đây không phải là nhà nàng, là nhà của Chu Quân Dịch.


"A Dịch, chị ở trước cửa nhà cậu, mở cửa." Nguyễn Thúy Vân ấn chuông cửa thật lâu, Chu Quân Dịch cũng không có ra mở cửa, rõ ràng nàng thấy trong nhà sáng đèn.


"Cái gì!" Chu Quân Dịch rống một tiếng lớn trong điện thoại, sau đó là tiếng sột soạt mặc quần áo.


"Chị hai, s-sao chị lại đến đây?" Chu Quân Dịch chỉ mặc quần soóc, phần trên chỉ có một chiếc áo thun.


Nguyễn Thúy Vân đi vào trong thăm dò, vươn ngón tay lau đi vết son môi trên mặt hắn. "Bảo nữ nhân trong nhà cậu đi về, tối nay chị muốn ở lại đây."


Chu Quân Dịch vâng dạ đáp lời, đóng cửa lại đi vào phòng ngủ, chỉ chốc lát sau một người con gái mặc váy ngắn vớ đen đi từ bên trong ra, bất mãn liếc mắt trừng Nguyễn Thúy Vân ngồi trên sofa, cầm lấy một sấp tiền trong tay đi uốn a uốn éo ra ngoài.


"Nói với cậu bao nhiêu lần, đừng mang nữ nhân không đàng hoàng về nhà."


Chu Quân Dịch không dám phản bác, từ trong ngăn tủ lấy ra một chiếc chăn sạch cùng một chiếc gối đầu đặt lên sofa, lại sạc giúp máy sưởi điện trong túi Nguyễn Thúy Vân, lúc này mới ngồi xuống. "Chị hai, đã trễ thế này sao chị lại. . .?"


Nguyễn Thúy Vân cởi giày tiến vào trong chăn, ngửa đầu nhìn trần nhà, một lát mới nói: "Ngày mai cậu dọn nhà đi, đến chỗ của chị."


"Hả?"


Nguyễn Thúy Vân lặp lại một lần nữa. "Chúng ta đổi nhà."


"Tại sao nha?"


Nguyễn Thúy Vân khép mắt. "Không biết."


Được! Vừa nhìn thấy phản ứng này của nàng, Chu Quân Dịch biết đừng hòng có được đáp án nào từ miệng nàng. Chuyện Nguyễn Thúy Vân muốn làm tuyệt đối không thể ngăn cản chỉ có thể làm theo. Giúp Nguyễn Thúy Vân tắt đèn phòng khách, sạc đủ điện cho máy sưởi đặt vào tay nàng, Chu Quân Dịch tự mình lê dép trở về phòng ngủ.


Nguyễn Thúy Vân thật sự không biết vì sao mình lại muốn đổi nhà với Chu Quân Dịch. Nhưng nàng biết rất rõ, nếu như không phải vì Chung Tuyết Hà, nàng sẽ không nghĩ đến nơi này ở.


Nàng rất có hảo cảm với Chung Tuyết Hà, nhưng không phải nhất kiến chung tình, chỉ là hợp mắt. Rất đơn giản rất đơn thuần, có hảo cảm, muốn tiếp cận, không có bất cứ ý đồ nào.


Ngày hôm sau Chu Quân Dịch tìm người đem đồ đạc của mình đến nhà Nguyễn Thúy Vân, Nguyễn Thúy Vân nói gia cụ hay này nọ không cần đổi, chỉ thay đổi những đồ dùng thường ngày là được. Bởi vì trong nhà Chu Quân Dịch đều mua những đồ nàng thích, sofa cũng giống như sofa ở nhà nàng.


Nguyễn Thúy Vân vẫn an tĩnh ôm máy sưởi ngồi trên sofa nhìn Chu Quân Dịch bận rộn dẫn người đi làm việc, có một người anh em của Chu Quân Dịch chưa thấy qua nàng, còn nhìn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net