Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Nguyễn Thúy Vân lạnh nhạt bàng quang, Hạ Thiên Cù, Chu Quân Dịch và Lão Ngũ ngồi cách biệt hai bên bàn, đều là vẻ mặt đứng đắn, một bút một vẽ ký lên tờ hợp đồng, sau đó trao đổi, lại ký.


Ký xong hợp đồng, vẻ mặt của mỗi người đều nhẹ nhõm không ít.


Lão Ngũ nhìn Nguyễn Thúy Vân từ đầu đến cuối cũng không nói lời nào, mặt nở nụ cười, "Không ngờ chị dâu cũng đến, đúng là nể mặt Lão Ngũ em."


Nguyễn Thúy Vân nhìn thoáng qua Hạ Thiên Cù, cười gượng một chút, "Đều là người nhà, cùng hợp tác chung quy vẫn tốt hơn là người ngoài."


"Chị dâu nói phải. Chi bằng hôm nay để em làm chủ, mọi người cùng ăn bữa cơm."


Nguyễn Thúy Vân cự tuyệt không chút do dự, "Không được, lát chị có việc, mọi người đi đi. Uống rượu ít thôi." Nàng không chào hỏi với ai, mang theo túi xách đẩy cửa đi thẳng ra ngoài.


Hạ Thiên Cù đạp một chân lên bàn, "Ngũ ca, A Dịch, uống rượu đi!"



. . .



Nguyễn Thúy Vân và Chung Tuyết Hà cùng đón Chung Thịnh Nam tan học, ba người bầu bạn, Nguyễn Thúy Vân đưa họ đi dạo hơn một nửa Thanh Châu Thành. Tuy nói Chung Thịnh Nam đã học ở đây lâu như vậy, nhưng chưa từng ra ngoài chơi đùa. Nàng vốn đã là trạch nữ, hơn nữa còn lười không thích chen chúc trên giao thông công cộng, kết quả những địa điểm du lịch trứ danh ở Thanh Châu nàng chưa từng đi qua.


Lần đi chơi này, cơ bản là dạo qua mỗi chỗ một lần. Mãi đến 10 giờ tối, KTX sắp đóng cửa mới luyến tiếc đi về.


"Nam Nam, ngày mai mẹ về, con phải chăm sóc bản thân cho tốt." Chung Tuyết Hà đứng dưới lầu KTX, đôi mắt tràn đầy không nỡ nhìn Chung Thịnh Nam.


"Con biết rồi, mẹ đừng lo lắng."


"Ngày mai mấy giờ đi mẹ sẽ không nói cho con biết, sau khi về nhà sẽ báo con hay."


"Vâng."


Nguyễn Thúy Vân giật nhẹ tay áo Chung Tuyết Hà, "Tuyết Hà, muộn quá rồi, để Nam Nam về ngủ đi. Có cơ hội chúng ta lại đến."


Chung Tuyết Hà khịt mũi, nuốt nước mắt vào trong, "Con về đi, trời lạnh rồi."


"Mẹ, con đi đây." Chung Thịnh Nam xoay người đi, lại quay đầu nhìn, "Mẹ nuôi, tạm biệt."


"À, tạm biệt Nam Nam."


Nguyễn Thúy Vân đi vài bước đến trước, vỗ bờ vai Chung Tuyết Hà, "Đừng như vậy, con bé sẽ không vui."


"Ừm." Chung Tuyết Hà nắm chặt áo, nhìn Chung Thịnh Nam đi về KTX, cũng xoay người, "Chúng ta cũng về thôi."


"Hôm nay đi chơi có vui không?"


"Ừm, đương nhiên là vui rồi." Chung Tuyết Hà xoa xoa thắt lưng, vẻ mặt đau khổ, "Chỉ là mệt quá, chân tôi đau muốn chết rồi."


Biểu tình của Nguyễn Thúy Vân cũng như cô, "Tôi cũng vậy, may là hôm nay không mang giày cao gót."


Hai người cười đùa đi vào khách sạn, lúc ngang qua bàn tiếp tân, Nguyễn Thúy Vân thấy nhân viên tiểu thư ra hiệu cho nàng, nhẹ gật đầu. Nàng dừng bước, kéo Chung Tuyết Hà, "Tuyết Hà, cô về phòng trước, điện thoại của tôi để quên trong xe, tôi đi lấy."


"Để tôi đi cùng."


"Không sao, cô về trước đi."


"Có chuyện gì?" Sắc mặt nàng không tốt, gõ bàn mất kiên nhẫn hỏi tiếp tân tiểu thư.


Tiếp tân tiểu thư cũng không dám nhìn nàng, chỉ chỉ chiếc bàn bên góc phòng phía sau Nguyễn Thúy Vân nói, "Hạ tiên sinh đang đợi ngài."


"Đã biết." Nguyễn Thúy Vân nghiêng người về sau, quả nhiên nhìn thấy Hạ Thiên Cù đang ngồi ở đó.


"Sao muộn vậy?" Trên người Hạ Thiên Cù mang theo mùi rượu nồng nặc, Nguyễn Thúy Vân không khỏi nhăn mày.


Hạ Thiên Cù hừ một tiếng, cười lạnh, "Có ả đàn bà kia đi cùng, đương nhiên chị không muốn thấy em rồi."


Lòng Nguyễn Thúy Vân trầm xuống, "Cậu có ý gì?"


"A Dịch nói với em rồi, quan hệ của chị và ả đàn bà kia." Hạ Thiên Cù khoanh hai tay, đổ người về phía trước, vẻ mặt lộ rõ châm biếm, "Đầy thằng đàn ông như vậy chị không muốn, đi muốn một ả đàn bà! Còn là bà già đã ly hôn một mình mang con!"


"Cậu câm miệng, đừng quên, tôi cũng là một bà già như vậy!" Nguyễn Thúy Vân nghiến răng nghiến lợi, nàng thấp giọng quát, "Thiên Cù, tôi nhịn cậu lâu rồi. Tôi biết cậu đang làm gì, chỉ là lần này không bắt được chứng cứ, đừng tưởng mình có thể che đậy được."


"Bây giờ chị thấy ghê tởm chuyện này sao?! Trước đây chị làm thế nào sao không nói đi?"


Nguyễn Thúy Vân đứng bật dậy, hai tay chống trên bàn, "Bây giờ cậu như tẩu hỏa nhập ma, tôi nói cái gì cậu cũng sẽ không nghe vào. Tôi đã nói bao nhiêu lần, không thể làm chuyện gì phạm pháp nữa! Cậu hoàn toàn không để trong lòng!"


Nguyễn Thúy Vân giận run rẩy cả người, kéo túi xách xoay người muốn đi.


"Chị đứng lại!" Hạ Thiên Cù tiến đến bắt nàng, kết quả chỉ nắm được đầu ngón tay, móng tay dài của nàng vẽ một đường máu trong lòng bàn tay hắn.


Nguyễn Thúy Vân nộ khí sung thiên đi về phòng, bàn tay vừa mới đặt lên cửa cơ thể đã nghiêng ngả, Hạ Thiên Cù kéo nàng vào tường, ỷ mạnh ghìm nàng lại.


"Cậu làm gì!"


"Tại sao chị đi thích một ả đàn bàn! Em làm nhiều việc như vậy cũng là muốn để mình lớn mạnh, là muốn để chị yên tâm sống với em!"


"Không có khả năng! Buông ra!"


Hạ Thiên Cù đè nàng lại, cúi đầu hôn xuống môi nàng. Nỗi chán ghét dâng lên, Nguyễn Thúy Vân muốn giãy giụa nhưng tay đã bị ghìm chặt, giãy giụa thế nào cũng không thể tránh ra.


"A! Xin lỗi." Giọng nói của Chung Tuyết Hà bỗng nhiên vang lên bên cạnh, lúng túng, ngạc nhiên.


Nghe thấy giọng của cô nháy mắt Nguyễn Thúy Vân cảm thấy đất trời đều sụp đổ, nàng há miệng hung hăng cắn lên môi Hạ Thiên Cù, sau đó giãy hai tay ra, một bạt tai vỗ đến, "Khốn kiếp!"


"Chị vậy mà lại đánh em. . ." Khóe miệng Hạ Thiên Cù đã để lại máu.


Nguyễn Thúy Vân giơ ngón tay đang run rẩy lên, "Cút ngay cho tôi. Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai."


"Được." Hạ Thiên Cù cười khẩy, "Em biết, bây giờ chị gấp gáp muốn giải thích với cô ta, đi đi, nhanh đi đi."


Nguyễn Thúy Vân không dư thừa sức lực nói tiếp với hắn, nàng đi đến cửa, tựa đầu lên trên trầm mặc một hồi lâu, mới cong tay gõ lên vài cái.


Cửa từ từ được mở, Chung Tuyết Hà dè dặt xuất hiện ở sau. Nguyễn Thúy Vân đẩy cửa ra, bước chân đi vào.


"Cái kia, tôi không có cố ý, chỉ là, chỉ là muốn xem sao chị chưa về." Chung Tuyết Hà đứng sau lưng nàng, giọng nói rất nhỏ, "Thật sự không biết hai người đang ở đó. . ."


Nguyễn Thúy Vân rút một tờ khăn giấy, đưa lên mép lau đi máu của Hạ Thiên Cù, suy nghĩ nên giải thích thế nào với cô, "Tôi và Thiên Cù không phải, không phải như cô nghĩ."


"Hả?"


Chung Tuyết Hà rướn người đến trước dò hỏi, gương mặt của cô không có vẻ khinh thường và trách cứ như Nguyễn Thúy Vân dự liệu.


"Tuyết Hà, cô. . . cô có muốn nghe tôi kể một câu chuyện không?" Nguyễn Thúy Vân tiến đến nắm lấy tay Chung Tuyết Hà, "Sau khi nghe xong đừng nghĩ tôi là một người phụ nữ xấu xa."


"Chị nói gì vậy." Chung Tuyết Hà trở tay vỗ lên lưng tay nàng, "Tôi biết chị không phải loại người như vậy. Chị nói đi, tôi nghe."


Từ sớm Nguyễn Thúy Vân đã biết Chung Tuyết Hà là người biết cảm thông, khoan dung độ lượng. Mà khi nàng biết cảm thông, khoan dung độ lượng này lại thuộc về mình, nàng vẫn không thể kiềm chế nỗi xúc động.


Hai người cùng nằm trên một giường, được chăn bao quanh. Nguyễn Thúy Vân nắm chặt bàn tay Chung Tuyết Hà, muốn từ nơi nàng thu được chút sức lực.


"Tuyết Hà, cô biết tôi là cô nhi đúng không?"


"Ừm, tôi biết. Hai người em trai của chị chẳng phải. . ."


Nguyễn Thúy Vân gật đầu, "Phải, ba chúng tôi cùng lớn lên trong cô nhi viện."


"Lúc bị đưa vào đó tôi được 5 tuổi, lại nhỏ con, thường hay bị bắt nạt. Bình thường Tần viện trưởng đối tốt với tôi, làm những đứa nhỏ khác ganh tị, khi không có ai sẽ đoạt đồ của tôi. Sau đó, lần lượt có hai cậu bé trai đến đây, bọn họ cũng hay bị bắt nạt. Tôi thấy thương, liền hay tiết kiệm chia đồ ăn của mình cho họ."


"Chờ đến khi hai đứa nó lớn một chút, biết phản kháng lại người khác rồi thì đánh nhau càng lúc càng hung hãn, từ từ, trong viện không có ai dám bắt nạt bọn tôi nữa. Sau đó tôi rời cô nhi viện, tự mình làm công kiếm tiền cho tụi nó đến trường. Thiên Cù có khiếu ăn học, A Dịch lại suốt ngày chơi chung với mấy tên côn đồ."


"Thiên Cù chỉ nhỏ hơn tôi 3 tuổi, cũng có thể do từ nhỏ lớn lên bên người chỉ có mỗi mình tôi là con gái, cho nên nó thích tôi. Khi nó học đại học, nó nói với tôi sau này có tiền rồi, cưới một người vợ xinh đẹp cho A Dịch, sau đó nó muốn kết hôn với tôi. Tôi cũng hồ đồ, ưng thuận nó."


Nguyễn Thúy Vân lắc lắc cánh tay Chung Tuyết Hà, trong đôi mắt ngân ngấn lệ, "Có buồn cười không?"


Chung Tuyết Hà không đáp, chỉ là đôi mắt cũng đã đỏ hoe, "Sau đó thì?"


"Sau đó a, có một ngày nó trở về nói với tôi, nó muốn kết hôn với một người con gái, gia đình người con gái đó làm quan, có thể giúp nó rất nhiều việc. Nó đã có mục tiêu của mình, tôi không muốn ngăn cản. Sau đó, ở hôn lễ, tôi quen được Thời Long, chính là chồng của tôi, anh ấy bắt đầu cuồng nhiệt theo đuổi tôi, nhưng mà lúc đó, tôi thật sự rất ghét anh ta. Không qua bao lâu, Hứa Thấm Lê biết lúc trước tôi từng có cảm tình với Thiên Cù, bắt đầu liên tục tìm phiền toái. Tôi không chịu được, chỉ đơn giản ném vỡ vò mẻ*, gả cho Thời Long."

*Chỉ chuyện đã không vẹn toàn còn tiếp tục làm cho nó hỏng luôn


"Sau đó Thời Long qua đời, để lại cho tôi rất nhiều tài sản, Thiên Cù trở về giúp tôi, từ từ cũng có sự nghiệp của riêng mình vì vậy nó muốn bắt đầu lại với tôi, không thể nào tôi lại đáp ứng. Sau đó cứ như vậy, tôi và nó cứ mãi cãi nhau, rồi làm hòa, lại cãi nhau, lại làm hòa. . ."


Trong lòng Chung Tuyết Hà cảm khái muôn vàn, thế nào cô cũng không ngờ Nguyễn Thúy Vân có một quá khứ như thế. Thì ra, cuộc sống của chị ấy cũng không dễ chịu gì. . .


"Mấy năm nay chị đã cực khổ rồi nhỉ?" Không có ai để nói ra nỗi lòng mình, dù ủy khuất cũng chỉ có thể nuốt trở về. Chung Tuyết Hà hiểu rõ gian nan ấy.


Nguyễn Thúy Vân nhận lấy khăn tay Chung Tuyết Hà đưa qua, vừa định lau nước mắt nước mũi, chợt sửng sốt, "Khăn tay? Sao cô lại mang khăn tay theo bên người?"


"Hả?" Trọng tâm câu chuyện đổi nhanh như vậy, Chung Tuyết Hà có chút không phản ứng kịp, "À, tôi không thích dùng khăn giấy lắm, không sao, chị cứ dùng đi."


Nguyễn Thúy Vân nắm chặt chiếc khăn trong tay, chỉ lau nước mắt, "Cám ơn."


"Thúy Vân."


"Hửm?"


Chung Tuyết Hà cắn cắn môi, nhịn không được mở miệng nói: "Chị đã không muốn ở bên Thiên Cù, sao không nói rõ ràng với cậu ta? Dù sao cậu ta cũng có gia đình, dây dưa như vậy cũng không tốt cho hai người."


Thấy Nguyễn Thúy Vân không nói lời nào, Chung Tuyết Hà ảo não xoay đầu qua hướng khác, "Có phải tôi quản hơi nhiều không?"


"Không phải." Nguyễn Thúy Vân lắc đầu, "Tôi đã nói với Thiên Cù, đáng tiếc nó không nghe, quá thích đi vào ngõ cụt. Hơn nữa tôi lại không có cách nào quá khó khăn với nó. . ."


"Chị đừng quá đau buồn, mọi chuyện rồi sẽ trở nên tốt đẹp thôi." Chung Tuyết Hà chậm rãi nói, thở dài, "Chị đem chuyện riêng tư như vậy nói cho tôi biết, ngoại trừ nghe chị kể khổ, an ủi chị ra tôi cũng không thể giúp gì cho chị."


"Đừng nói vậy." Nguyễn Thúy Vân vỗ lên tay Chung Tuyết Hà, lòng bàn tay dán lên lưng bàn tay ấm áp của cô, "Cô đã cho tôi rất nhiều."


Nguyễn Thúy Vân chăm chú nhìn vào đôi mắt chứa đầy quan tâm của Chung Tuyết Hà, nhịn không được đưa tay đến ôm lấy cô, chôn đầu vào cổ cô, "Tuyết Hà, cô có ngại tối nay tôi ngủ chung với cô không?"


"Đương nhiên. . . không ngại." Chung Tuyết Hà bị cái ôm bất thình lình của nàng làm cho hoảng sợ, trong lòng của cô Nguyễn Thúy Vân không phải loại người thích dính lấy ai như vậy. Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô liền phục hồi tinh thần, phủ tay lên lưng nàng vỗ vỗ, "Được rồi, tối nay tôi liều mình ở cùng quân tử, chị có nước đắng gì cứ rót cho tôi đi."


"Cám ơn." Nguyễn Thúy Vân ôm cô càng thêm chặt, đã muốn cứ như vậy cả đời cũng không buông ra.


"Thúy Vân, chị xích vào trong, coi chừng té xuống giường."


Chiếc giường đơn nhỏ hẹp hai người phụ nữ cùng nằm thật sự có hơi thiếu, hai người một giường một chăn, hai cơ thể dưới chăn kề sát bên nhau, thậm chí Nguyễn Thúy Vân còn cảm nhận được đường cong nhấp nhô của cơ thể Chung Tuyết Hà, nàng nhếch khóe môi, đưa tay kéo chăn lên cho cô.


"Có lạnh không?"


"Tôi ổn." Chung Tuyết Hà ngửa đầu nhìn trần nhà, cả người đều co lại trong chăn, chỉ lộ đầu ra, "Tôi cảm thấy ngủ một mình rất thê lương, không ai nói chuyện cùng, không ai sưởi ấm chăn cùng, một mình lẻ loi nằm trong bóng tối, ban đêm gặp ác mộng giật mình tỉnh lại cũng không có người xoa dịu."


Chung Tuyết Hà xoay qua, cự ly cách gương mặt Nguyễn Thúy Vân chỉ có vài centimet, "Thúy Vân, chị có cảm thấy vậy không?"


"Có chứ. Nửa đêm ngủ không được tỉnh dậy, chiếc giường to như vậy chỉ có mỗi bản thân, dù chăn có dày đi nữa cũng cảm thấy lạnh lòng."


"Thúy Vân."


"Hửm?"


Chung Tuyết Hà chăm chú nhìn nàng, hỏi, "Mấy năm nay chị có ý nghĩ tìm một người khác không?"


"Trước đây không có." Nguyễn Thúy Vân đối mặt với cô, "Nhưng hiện tại có. . ."


"A?" Chung Tuyết Hà hào hứng, "Là ai thay đổi suy nghĩ chị vậy?"


Khóe mắt Nguyễn Thúy Vân đều là ý cười, nàng giả bộ suy nghĩ sâu xa, sau đó mở miệng, "Chỉ là muốn tìm một người bầu bạn, nhưng mà không có người đàn ông nào thích hợp."


"Vậy à." Không bát quái ra quẻ gì, Chung Tuyết Hà giấu không được mất mát, "Tôi còn tưởng chị đã gặp được một người đàn ông tốt, sau đó động lòng rồi."


"Đàn ông có thể làm tôi động lòng có lẽ còn chưa sinh ra đâu."


Lời này của Nguyễn Thúy Vân cực kỳ tự phụ, Chung Tuyết Hà bị nàng chọc bật cười.


"Chồng chị không tính sao?"


"Tôi biết rất rõ, với anh ấy không phải tình yêu." Nguyễn Thúy Vân nắm chặt chiếc chăn trên người, quay đầu hỏi: "Cô thì sao? Có muốn tìm một người cùng mình trải qua nửa đời còn lại?"


Gương mặt Chung Tuyết Hà có hơi đỏ, bộ dạng ngượng ngùng ấy rơi vào lòng Nguyễn Thúy Vân, lại làm rợn sóng.


"Tôi chưa từng nghĩ vậy, một mình vẫn tốt."


Nguyễn Thúy Vân tiếp tục truy hỏi, "Vậy sau này Nam Nam có công việc rồi kết hôn thì làm sao? Không phải chỉ còn một mình?"


"Đến lúc đó rồi tính."


Nguyễn Thúy Vân chống tay, khóe miệng cong lên nụ cười phúc hắc, "Tuyết Hà, chờ đến khi hai chúng ta đều trở thành lão thái bà, nếu như chưa có ai, thì họp lại sống cùng nhau đi. Sống cùng hoặc là làm hàng xóm, hai người chăm sóc lẫn nhau, không cần lo lắng không có ai trò chuyện."


"Sao chị nghĩ xa vậy? Mới lớn tuổi thôi mà đã lo lắng đến chuyện sau khi về già rồi."


"Không còn nhỏ nữa, năm nay tôi đã 40 tuổi rồi. Cô cũng không còn nhỏ phải không?"


Chung Tuyết Hà ngẫm lại tuổi tác của mình liền thấy đau đầu, buồn bực hờn dỗi trả lời, "Phải, tôi còn lớn hơn chị một tuổi nữa là."

*Giải thích một chút, không phải cứ gọi 'chị' tức là tự xưng mình là em hay nhỏ tuổi hơn đâu, chỉ lịch sự thôi.


"Lúc nào cũng cảm thấy Nam Nam vẫn là một đứa trẻ non tuổi, bản thân còn trẻ trung, nháy mắt đã già như thế." Chung Tuyết Hà thở dài, luồn tay vuốt một nhúm tóc đưa ra, "Mới nhuộm đây, lại có sợi bạc rồi."


"Già gì chứ? Tôi cảm thấy cô còn trẻ hơn tôi a." Ngón tay nàng lau qua khóe mắt Chung Tuyết Hà, "Đó, một chút nếp nhăn cũng không có."


"Bậy nào, sao lại không có nếp nhăn?" Miệng thì nói vậy, nhưng nghe người khác khen mình còn trẻ, trong lòng Chung Tuyết Hà vẫn không khỏi cảm thấy khấp khởi.


"Haiz, cô còn chưa trả lời tôi đó."


"Trả lời cái gì?"


Nguyễn Thúy Vân đẩy tay nàng, "Tôi mới vừa nói, sau này già rồi hai người chúng ta cùng bầu bạn a."


Chung Tuyết Hà cười rộ, "Được rồi được rồi, tôi bằng lòng."


Ngày hôm sau hai người rời khách sạn, sáng sớm Lão Đoàn đã ở cửa chờ. Thấy hai người kéo hành lý ra, vội vã bước đến tiếp nhận.


"Thiên Cù và A Dịch đã đi chưa?"


"Tôi sẽ đi hỏi ngay." Nói xong, Lão Đoàn liền muốn móc di động ra.


"Không cần, chúng ta đi thôi." Nguyễn Thúy Vân xoay người nắm lấy tay Chung Tuyết Hà, "Tuyết Hà, lên xe thôi."


Ngồi xe hơn hai giờ, về đến nhà chuyện đầu tiên Chung Tuyết Hà làm chính là nhắn tin cho Chung Thịnh Nam. Gửi xong tin nhắn mới phát hiện Nguyễn Thúy Vân đã mệt nhọc xách tất cả hành lý của cô đến cửa nhà.


"Ai da, sao chị nhanh tay thế? Có nặng lắm không?"


"Không sao, còn xách được." Nguyễn Thúy Vân xoa xoa lòng bàn tay đỏ bừng, liếc mắt quét qua cô, "Trưa nay tôi sẽ ăn ké cơm của cô."


Chung Tuyết Hà phì cười, "Được, muốn ăn gì tôi nấu cho chị."



. . .



"Ai da, lạnh quá. . ."


Chung Tuyết Hà nằm ngửa trên sô pha, trên cổ đắp một chiếc khăn lông, tóc bị vấn hết ra sau đầu, Nguyễn Thúy Vân đang ngồi phía sau cầm chén thủy tinh đắp mặt nạ cho cô.


"Đừng nói chuyện." Nguyễn Thúy Vân chăm chú cảnh cáo, "Còn chưa thoa xong."


Hơi lạnh của lớp cao mặt nạ phủ trên mặt, một mùi hương tiến vào mũi Chung Tuyết Hà, "Thơm ghê."


"Đương nhiên rồi, tôi mua cho cô là mặt nạ hoa hồng làm trắng da."


Nguyễn Thúy Vân bỏ chén thủy tinh lên bàn trà, thuận tiện rút khăn giấy ra lau tay, "Được rồi, không được cười a, chờ đó."


"Ừm, biết rồi." Chung Tuyết Hà bĩu môi dè dặt nói.


Nguyễn Thúy Vân nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, "Tôi đi rửa tay, có lạnh không? Cần tôi lấy chăn đắp cho không?"


Chung Tuyết Hà giơ tay lên lắc lắc.


Nguyễn Thúy Vân vừa vào bếp rửa tay, chợt nghe tiếng Chung Tuyết Hà gọi nàng, "Thúy Vân, điện thoại. . ."


"Rồi, tới liền!"


Nguyễn Thúy Vân lau sạch nước chạy ra, vừa vươn tay lấy điện thoại, tiếng chuông liền ngừng.


"Ai vậy? Tìm chị có việc gấp?"


Nguyễn Thúy Vân ngồi xuống sofa nhìn cuộc gọi trên màn hình, "A Dịch. Có lẽ gọi về nhà mà không thấy tôi bắt máy." Nói xong nàng ấn nút gọi lại.


"Tìm chị có việc gì? Vừa rồi ở trong toilet, không có nghe. Ở chỗ Tuyết Hà, tự cậu tìm một chỗ ăn cơm đi."


"Ấy, chị bảo cậu ấy đến đây đi, ăn cơm ở ngoài nhiều không tốt."


Nguyễn Thúy Vân cúi đầu nhìn Chung Tuyết Hà đang dắt tay áo mình, suy nghĩ một lát, quay qua điện thoại nói, "Cậu đến chỗ Tuyết Hà đi, tôi nói địa chỉ cho cậu."


"A Dịch đến đây, làm phiền cô rồi." Nguyễn Thúy Vân cúi đầu, ngón tay dịu dàng bóc màng mặt nạ ra.


"Không phiền, nấu nhiều cơm hơn chút

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net