Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Nói với đám người phía dưới, chắc chắn làm ra một dự án cho tôi xem. Hợp đồng này tôi tuyệt đối muốn bắt được!" Nguyễn Thúy Vân nhíu mày, hai mắt nhìn chòng chọc vào chồng tài liệu trong tay, căn dặn Phạm Trần.


"Đã rõ."


Nguyễn Thúy Vân nhấp mấy ngụm trà Phạm Trần vừa pha, suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Mấy ngày này bảo mọi người gấp gáp một chút, làm thêm giờ, sau khi xong việc này tiền thưởng là không thể thiếu." Nói xong, ôn hòa cười với Phạm Trần, "Cô đi làm việc đi."


"Vâng, Nguyễn tổng."


Nguyễn Thúy Vân vùi đầu chăm chú làm việc, thời gian trôi rất nhanh, chờ đến khi nàng ngồi mỏi mệt ngẩng đầu lên xoa cổ mới phát hiện sắc trời bên ngoài đã tối đen. Trễ thế rồi à? Nàng thầm nói một câu, vừa mới vươn tay ấn điện thoại nội tuyến, Phạm Trần đã đẩy cửa bước vào.


"Nguyễn tổng!"


"Sao vậy, đây là?"


Phạm Trần thở hổn hển, nói không nên lời, nàng né qua một bên, ý bảo tự Nguyễn Thúy Vân nhìn xem, có một người liền lảo đảo chạy vào. Phút chốc Nguyễn Thúy Vân đứng bật dậy, lách qua bàn tiến đến trước mặt người ấy.


"Tuyết Hà, sao cô lại đến đây?"


Chung Tuyết Hà chỉ là chằm chằm nhìn thẳng vào Nguyễn Thúy Vân, đôi mắt cô sưng đỏ lợi hại, vừa nhìn liền biết đã khóc rất lâu. Nguyễn Thúy Vân bị cô dọa nhảy dựng, muốn đưa tay đỡ cô lại nghĩ đến cự tuyệt từ cô trước đó, không thể làm gì khác hơn là lại buông tay, ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy?"


"Nam Nam đâu?" Chung Tuyết Hà mở miệng nói câu đầu tiên giọng đã khàn đến tuyệt vọng, đôi mắt ngấn nước gần như sắp tràn ra, "Cô đã đem nó đưa đi đâu!"


Nguyễn Thúy Vân bị vấn đề của cô làm cho không tìm được đầu mối, "Có ý gì?"


"Cô còn giả bộ!" Bỗng dưng Chung Tuyết Hà bạo phát, chiếc túi xách trong tay hung hăng đập vào mặt Nguyễn Thúy Vân, chiếc mắt kính gọng đen rơi xuống đất, Nguyễn Thúy Vân bất ngờ không kịp phòng bị lảo đảo lui về sau, giẫm gãy mặt kính mỏng manh.


Chung Tuyết Hà bật khóc, đưa tay xô đẩy Nguyễn Thúy Vân, "Tôi đã mấy ngày không liên lạc được Nam Nam rồi! Nhất định là cô! Nhất định là cô muốn trả thù tôi, cho nên xuống tay với Nam Nam có phải không!"


"Chung tiểu thư, ngài bình tĩnh lại." Phạm Trần thấy Nguyễn Thúy Vân bị thương, vội vã chắn trước mặt Chung Tuyết Hà, "Có chuyện gì từ từ nói."


"Phạm Trần, cô ra ngoài trước đi." Nguyễn Thúy Vân bình tĩnh nói, "Giữ cửa, không cho bất cứ ai vào đây."


Phạm Trần lo lắng nhìn Nguyễn Thúy Vân, bất đắc dĩ chậm rãi dời bước, khép cửa phòng làm việc. Nguyễn Thúy Vân không có mắt kính, chỉ nhìn thấy đường nét không rõ ràng của Chung Tuyết Hà.


Nàng nghe tiếng nức nở Chung Tuyết Hà cố kiềm nén, đau lòng không thôi, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"


"Tôi không liên lạc được với Nam Nam, bạn học và thầy cô cũng không biết nó đi đâu rồi. . ." Chung Tuyết Hà sụp đổ tựa vào trước bàn làm việc, đôi chân mềm nhũn trượt ngã xuống đất, "Tôi biết là cô làm, tôi đáp ứng cô là được, xin cô đừng tổn thương nó."


Cuối cùng Nguyễn Thúy Vân cũng tìm ra được đầu mối, lòng của nàng triệt để lạnh băng. Thì ra, ở trong lòng Chung Tuyết Hà, mình là một người không từ thủ đoạn, lòng dạ độc ác như thế. . .


"Tuyết Hà, không phải tôi làm." Nguyễn Thúy Vân nhắm hai mắt, hít sâu một hơi, vịn bàn ngồi xổm người, thử đưa tay nắm lấy hai tay Chung Tuyết Hà, "Thật sự không phải tôi làm."


Lần này Chung Tuyết Hà không có gạt tay đi, nắm chặt tay nàng khác với bình thường, "Tôi van cô, tôi chỉ có mỗi mình nó là con gái, cô thả nó ra có được không?"


"Thật sự không do tôi làm, tại sao cô không chịu tin tôi?"


Đột nhiên Chung Tuyết Hà vươn tay ôm lấy Nguyễn Thúy Vân, gắt gao kề vào lòng nàng, "Tôi đáp ứng ở bên cô vẫn không được sao? Sau này dù cô có chán tôi, tôi cũng tuyệt đối không nói gì. Cô thả Nam Nam đi có được không?"


Nguyễn Thúy Vân duỗi tay lên mặt cô, chạm vào dòng nướt mắt lạnh lẽo trên gò má, "Đừng khóc, tôi thật sự không biết Nam Nam ở đâu. Cô tin cũng được, không tin cũng được. Tôi lập tức phái người đi tìm, đừng khóc. . ."


Đây là lần đầu tiên nàng ôm lấy Chung Tuyết Hà chặt như thế, cơ thể gầy gò, đầu khớp xương lộ rõ này không chỉ cấn đau tay nàng, mà còn cả lòng nàng. . .



. . .



"Phải, 19 tuổi, đại học năm 2 khoa báo chí. Ảnh? Một lát tôi gửi vào hòm thư các anh."


Nguyễn Thúy Vân liên tục gọi điện thoại, nàng đem ảnh chụp của Chung Thịnh Nam chia cho mỗi người thủ hạ của mình, phát động hết tất cả những quan hệ mà nàng có thể nhờ vả để tìm tung tích của Chung Thịnh Nam.


"Vẫn ăn ít như vậy à?" Nguyễn Thúy Vân gọi điện thoại xong một vòng, quay đầu lại thấy Phạm Trần bưng mâm đi ra từ trong phòng.


Phạm Trần buông mâm đồ ăn căn bản không được động vào bao nhiêu, gật đầu, "Vâng, Chung tiểu thư nói ăn không vô."


Nguyễn Thúy Vân thuận tay cầm lấy chiếc đũa Chung Tuyết Hà đã dùng, tùy ý ăn miếng cơm và đồ ăn đã lạnh, "Mấy ngày nay cực khổ cho cô chăm sóc Tuyết Hà, tôi sợ là mình không có chút thời gian rảnh rỗi nào."


"Nguyễn tổng không cần khách khí, việc tôi phải làm."


Nguyễn Thúy Vân cảm kích cười với nàng, "Cô ngồi trước đi, tôi đi xem Tuyết Hà."


Phạm Trần im lặng gật đầu, nhìn bóng lưng Nguyễn Thúy Vân vào phòng, gục đầu ủy khuất.


Chung Tuyết Hà nằm nghiêng trên giường, trong tay nắm chặt tấm ảnh cô chụp cùng Chung Thịnh Nam, sắc mặt ảm đạm, che giấu không được vẻ tiều tụy. Nguyễn Thúy Vân tựa ở cửa thở dài một hơi, Chung Tuyết Hà nghe được liền xốc chăn leo xuống giường.


"Có phải có tin tức rồi không?"


Nguyễn Thúy Vân nắm lấy cánh tay cô đang bắt lấy tay áo mình, thấp giọng trấn an, "Cô đừng vội, tôi đã cho người tìm, rất nhanh sẽ có tin tức."


Chung Tuyết Hà mạnh đẩy nàng ra, khàn giọng gào lên: "Cô gạt tôi! Cũng đã mấy ngày rồi, sao vẫn chưa tìm được? Là cô giấu Nam Nam đi, không cho tôi gặp nó."


Lúc này nói đạo lý với Chung Tuyết Hà quả thật chính là uổng phí sức lực. Nguyễn Thúy Vân có tức giận đi nữa nhưng vừa nhìn thấy Chung Tuyết Hà khóc, trong lòng liền nát bét, tức giận gì cũng không còn tồn tại.


Nguyễn Thúy Vân suy nghĩ, biểu tình thương tiếc trên mặt thoáng cái liền thay đổi, "Nếu cô đã biết, thì nên ngoan ngoãn nghe tôi nói."


Chung Tuyết Hà hoảng sợ nhìn nàng, thoáng cái ngồi phịch xuống giường, "Đúng là cô!"


"Nam Nam là con gái nuôi của tôi, tôi sẽ không làm tổn thương nó. Cô ngoan ngoãn ăn cơm ngoan ngoãn ngủ, tôi cam đoan với cô, nhất định sẽ trả lại cho cô một đứa con hoàn chỉnh."


Chung Tuyết Hà làm gì từng trải qua loại chuyện như vậy, vừa sợ lại vừa lo, có kiên cường đi nữa giờ khắc này cũng không kiềm được hai hàng nước mắt trào ra như thác, cô che miệng cố nén tiếng nấc, cả người sợ hãi co rụt vào chân giường.


"Đừng khóc. . ." Nguyễn Thúy Vân quỵ gối bên cạnh, vươn tay kéo tay cô, cơ thể trong lòng liền trở nên cứng nhắc, bắt đầu chống cự. Nàng không muốn đe dọa Chung Tuyết Hà như vậy, nhưng không làm vậy, sao cô ấy có thể tỉnh táo lại? Sao có thể chăm sóc thân thể mình cho tốt?


Rốt cuộc Chung Thịnh Nam ở đâu, có an toàn hay không, những việc này Nguyễn Thúy Vân không có cách nào cam đoan. Nếu như Chung Thịnh Nam thật sự xảy ra chuyện, dù là không có liên quan đến, Chung Tuyết Hà cũng sẽ hận nàng cả đời.


Nguyễn Thúy Vân cúi xuống, không kìm lòng được cọ cọ lên mái đầu Chung Tuyết Hà, đỡ cô nằm xuống giường, kéo chăn đắp cho cô, "Tôi làm cơm cho cô một lần nữa, cô nhất định phải ăn."


Thân thể Chung Tuyết Hà vẫn còn run rẩy, cô đâu còn quyền để nói không.


Nguyễn Thúy Vân dè dặt đóng cửa, ngẩng đầu nhìn ra phòng khách thì phát hiện ngoại trừ Phạm Trần lại nhiều ra một người.


"A Dịch, sao cậu lại tới đây?" Nguyễn Thúy Vân vừa hỏi vừa tiến vào bếp, có chút vụng về bắt đầu vo gạo, "Có tin tức của Nam Nam?"


"Không." Chu Quân Dịch nghiêm mặt nói, "Em đến tìm là vì khuyên chị trở về công ty, hợp đồng này không phải chị muốn bắt lấy sao? Công ty bên kia nói, phương án của chị và nhị ca đều tốt, không biết nên để ai quản lý hạng mục này."


Nguyễn Thúy Vân thờ ơ nói: "Chị cũng không phải người chuyên môn, trong công ty không có người đảm nhiệm sao?"


"Cũng phải có người giám sát."


Nguyễn Thúy Vân đổ nước đi, lại thay nước mới, "Hiện tại chị không thể đi, tìm không được bóng dáng Nam Nam, Tuyết Hà lại như vậy."


"Không phải chúng ta đã nhờ người đi tìm rồi sao? Bây giờ cô ấy hận chị chưa đủ hay sao, chị còn đi tới đi lui trước mặt cổ." Chu Quân Dịch tha thiết thuyết phục nàng, "Chị về công ty đi."


"Không phải cậu vẫn luôn muốn chị và nhị ca hòa thuận à? Sao bây giờ lại khuyên chị đi tranh cái này với nó?"


Vẻ mặt Chu Quân Dịch buồn bã, "Em muốn hai người hòa thuận thì có thể hòa thuận à? Nếu như bảo em chọn. . . em vẫn sẽ hy vọng là chị thắng."


Nguyễn Thúy Vân thở dài, vỗ vỗ lưng tay Chu Quân Dịch, "Em đã hơn 30 rồi, đừng như con nít nữa. Hiện tại chị thật sự không thể đi, chị không thể bỏ Tuyết Hà ở nhà một mình."


Chu Quân Dịch giận đỏ cả mặt, cật lực nhẫn nhịn cơn tức, "Sớm muộn gì chị cũng bại bởi cô ấy!"


Nguyễn Thúy Vân thờ ơ cười, "Vô phương, chị không chịu được cô ấy rơi một giọt nước mắt nào."


"Chị muốn trông cô ấy thì trông đi!"


Chu Quân Dịch nộ khí xung thiên vứt cửa bỏ đi, hốc mắt Nguyễn Thúy Vân đỏ hoe, nàng hít một hơi, nghẹn nước mắt trở về.



. . .



"Cái gì?! Tìm được rồi!" Nguyễn Thúy Vân đột ngột đứng bật dậy khỏi sofa, trong giọng nói không nén được nỗi mừng rỡ, "Ở đâu? Tôi lập tức đến ngay."


Bây giờ vẫn là nửa đêm, Nguyễn Thúy Vân mặc đại một cái áo, đẩy cửa phòng Chung Tuyết Hà ra, xốc chăn, sợ dọa phải cô, cố gắng hạ thấp giọng gọi, "Tuyết Hà, tỉnh dậy, tỉnh dậy."


Chung Tuyết Hà mở đôi mắt mờ mịt, nhìn thấy là vẻ mặt mừng rỡ của Nguyễn Thúy Vân, "Nhanh rời giường, có tin tức của Nam Nam rồi."


"Ở đâu?" Chung Tuyết Hà lập tức tỉnh táo, cô ngồi dậy cầm lấy tay Nguyễn Thúy Vân gấp gáp hỏi, "Nó ở đâu? Có an toàn hay không?" Cũng không nghĩ đến lời Nguyễn Thúy Vân nói có mâu thuẫn, rõ ràng nàng thừa nhận mình bắt Chung Thịnh Nam, tại sao bây giờ lại nói là có tin tức của Nam Nam.


Không được bao nhiêu phút, Nguyễn Thúy Vân và Chung Tuyết Hà liền ngồi lên xe hơi được chuẩn bị từ trước.


"Cô ấy đi theo học trưởng học tỷ đến thôn nọ làm phỏng vấn, nghe nói có một hộ gia đình mua phụ nữ về làm vợ, nhưng không có chứng cứ, cải trang làm sinh viên thể nghiệm cuộc sống thôn quê, muốn quay chụp hoặc là tìm người phụ nữ bị bán kia để phỏng vấn, xem xem có thể đưa cô ấy ra ánh sáng hay không. Kết quả bị hộ gia đình đó phát hiện, bị bắt nhốt lại thần không biết quỷ không hay. Mấy người bọn họ cũng không có kinh nghiệm, lúc đi không nói trước cho thầy cô và bạn học biết, nếu không cũng chẳng cần đến người của bọn tôi đến nhà ga điều tra được. . ."


Nguyễn Thúy Vân liếc mắt nhìn lão Đoạn, ông liền ngậm miệng lại.


"Không phải cô nói là cô. . ." Chung Tuyết Hà nghe được, hoảng hồn quay đầu lại nhìn Nguyễn Thúy Vân, trong miệng thì thào nói, "Cô gạt tôi. . ."


"Khi đó là sợ cô không ăn không uống, cơ thể không chống đỡ được, tôi chỉ có thể lừa cô như vậy, đừng trách tôi." Nguyễn Thúy Vân trầm mặc một chút, còn nói thêm, "Bây giờ biết rồi, Nam Nam thật sự không phải do tôi bắt."


Trong mắt Chung Tuyết Hà lại vẫn hoài nghi, hiện tại cô không dám tin tưởng Nguyễn Thúy Vân. Cô nhích người né tránh qua một bên, "Làm sao tôi biết có phải là cô sắp đặt tất cả hay không. . ."


Nụ cười trên mặt Nguyễn Thúy Vân đột ngột trở nên cứng đờ, không có biểu tình quay qua phân phó lão Đoạn: "Chạy nhanh chút."


"Chúng tôi đã cứu bọn họ ra rồi, con gái của Chung tiểu thư và bạn học hiện tại đang ở trong khách sạn tốt nhất ở thị trấn, chính là nơi này."


Nguyễn Thúy Vân chỉ ngồi trong xe một chốc, một đám hắc y nhân đã bắt đầu ra đón, Chung Tuyết Hà sợ run lên, vô ý thức rúm người lại sau lưng Nguyễn Thúy Vân.


"Đừng sợ, không sao. Đến đây, chúng ta đi gặp Nam Nam."


Chung Thịnh Nam đang kinh hồn không thể bình tĩnh đi tới đi lui trong phòng, cửa mở ra, nàng nhìn thấy Nguyễn Thúy Vân và Chung Tuyết Hà đứng ở ngoài, không dám tin tưởng dụi dụi mắt mình, sau đó oa lên một tiếng liền khóc lớn, nhào đến ôm lấy Chung Tuyết Hà không bao giờ muốn buông tay nữa, "Mẹ!"


Chung Tuyết Hà đẩy ra nàng ra, một bạt tai vỗ đến gương mặt đứa con nàng chưa từng đánh đòn nó, "Ai khiến con chạy loạn! Lời mẹ nói con đều coi như gió thổi bên tai có phải hay không!"


"Mẹ. . ." Chung Thịnh Nam ôm mặt ủy khuất khóc không thành tiếng.


"Đứa con này, không thể để cho tôi nhẹ gánh lo chút nào!" Chung Tuyết Hà vừa khóc vừa mắng Chung Thịnh Nam, nước mắt từng giọt từng giọt nối nhau rơi xuống.


Chung Thịnh Nam tựa vào lòng Chung Tuyết Hà, tất cả nước mắt đều để lại trên áo của cô, "Mẹ, con xin lỗi. . . con rất sợ, con tưởng là không được gặp lại mẹ nữa."


Nguyễn Thúy Vân đứng ở ngoài, đưa tay khép cửa lại cho hai người. Nàng đi đến một góc yên tĩnh, móc chiếc điện thoại vẫn đang liên tục reo, ấn nút nghe.


"Alo, Phạm Trần."


"Nguyễn tổng. . ." Phạm Trần nức nở nói, "Dự án của chúng ta bị người sửa lại số liệu, hơn nữa đối phương rất bất mãn với việc ngài không tham gia hội họp, quyết định giao hạng mục cho Hạ tổng phụ trách, chúng ta thua rồi. . ."


Đôi mắt Nguyễn Thúy Vân khép lại, cố gắng đè nén tâm tình mình xuống, miễn cưỡng an ủi Phạm Trần, "Không sao, đừng khóc a, không liên quan gì đến cô."


"Nguyễn tổng, tôi xin lỗi, tôi không có hoàn thành công việc ngài giao, nếu không phải do tôi sơ suất, có lẽ đã bắt được hợp đồng này rồi." Phạm Trần càng nói càng khó chịu, rốt cuộc cũng nhịn không được bật khóc ở đầu dây bên kia.


"Đừng khóc, là vấn đề của tôi, do tôi phân tâm." Nguyễn Thúy Vân còn nói thêm mấy câu an ủi Phạm Trần, lúc này mới cúp điện thoại. Nàng trầm mặc một lúc rất lâu, vươn tay về phía lão Đoạn đứng sau lưng mình, "Có điếu thuốc nào không?"


"Phu nhân. . ."


Nguyễn Thúy Vân khẽ cười một tiếng, "Từ sau khi Long ca qua đời, ông không gọi tôi là phu nhân."


Lão Đoạn đưa đến một điếu thuốc và bật lửa, nhìn gương mặt không rõ ràng sau làn khói của Nguyễn Thúy Vân, "Điều tra ra rồi, là Hạ tiên sinh ra tay. Hắn tìm được học trưởng trong trường Chung Thịnh Nam, cho nó lợi ích, để nó cố tình dẫn Chung Thịnh Nam đến đây. Mục đích chỉ là. . ."


"Lợi dụng Tuyết Hà để cho tôi phân tâm, không có sức lực tranh giành hạng mục này với nó." Nguyễn Thúy Vân bị khói thuốc làm cho ho khan, thật ra nàng không thích hút thuốc, nhưng hiện tại, nàng cần mùi thuốc lá làm tê liệt con tim của mình, "Lão Đoạn, Thiên Cù tìm ông đúng không? Sao ông không giúp nó?"


"Tôi tận hiến cho Thời gia, không phải họ Hạ của hắn."


Nguyễn Thúy Vân dập thuốc, lại hỏi: "Chẳng lẽ ông không biết tầm quan trọng của Tuyết Hà đối với tôi sao? Không cảm thấy tôi phản bội Long ca?"


"Long ca đã từng nói, phu nhân mãi mãi là phu nhân."


"Cám ơn ông." Khóe miệng Nguyễn Thúy Vân hiện lên một nụ cười kiên quyết, "Bảo người để ý tên học trưởng kia một chút, giữ mạng lại là được, cái khác ông biết mình nên làm gì."


"Vâng."



. . .



"Con và học tỷ cho rằng sẽ không có ai đến cứu rồi, sau đó bỗng nhiên có một người xông đến, là lão Đoạn thúc thúc lần trước lái xe chở chúng ta đi Thanh Châu, chú ấy nói là mẹ nuôi tìm người đến cứu con."


Chung Tuyết Hà vỗ vỗ đầu Chung Thịnh Nam, "Coi con về sau còn dám chạy loạn nữa hay không."


"Không dám nữa." Chung Thịnh Nam lại ngẩng đầu lên, nhìn Chung Tuyết Hà hỏi, "Mẹ, mẹ nuôi thật lợi hại, tìm được nhiều người đến cứu con như vậy."


"Ừ, cô ấy rất lợi hại."



. . .



Xe hơi có chút xóc nảy, hiện tại đi trên sơn đạo, Chung Tuyết Hà vốn bị say xe, lắc lư như thế dạ dày bắt đầu nhộn nhạo. Bỗng nhiên cô nhớ đến lần đi Thanh Châu kia, trái quýt tươi chua chua ngọt ngọt Nguyễn Thúy Vân đưa mình.


Sau khi đón Chung Thịnh Nam, không nán lại quá lâu, đoàn người liền rời đi. Nguyễn Thúy Vân không ngồi chung xe với Chung Tuyết Hà, nàng chui vào chiếc Jeep phía trước, cũng không mở miệng nói với ai.


Tâm tình nàng không tốt, thậm chí là có thể nói chưa bao giờ suy sụp đến vậy. Ai cũng có thể nhìn ra, bao gồm cả Chung Tuyết Hà.


Bình thường dù Nguyễn Thúy Vân rất nghiêm túc, nhưng khóe miệng luôn nở nụ cười làm người khác thấy rất thoải mái. Hiện tại ngay cả nụ cười đó cũng trở thành gượng gạo, chi bằng đừng cười, tội gì làm người khác nhìn thấy khó chịu. Chung Tuyết Hà để Chung Thịnh Nam tựa vào người mình ngủ, cô quay mặt đi nơi khác, cố gắng kéo tâm tư của mình khỏi người Nguyễn Thúy Vân.


"Chung tiểu thư, đến nhà của ngài rồi."


Chung Tuyết Hà vừa mở mắt, xe đã đứng dưới lầu nhà cô. Ngày hôm qua nửa đêm xuất phát, thời gian trì hoãn ở thôn kia cũng không ngắn, về đến nhà hoàng hôn đã buông xuống.


Cô nhìn ra ngoài nhưng không thấy bóng dáng của những chiếc xe đi trước và sau mình, nghi hoặc hỏi: "Sao không thấy ai?"


Lão Đoạn dập thuốc, lách đến sau mở cửa xe, "Nguyễn tổng đã đi rồi, dặn tôi đưa Chung tiểu thư về nhà. Mặt khác, đã có người đến thôn quê kia, Chung tiểu thư yên tâm, tên đàn ông đó sẽ bị trừng trị."


"Ừ." Chung Tuyết Hà buông mắt, mím mím môi, "Nam Nam, tỉnh dậy, chúng ta về nhà rồi."


"Lão Đoạn ca, ông chờ một lát." Chung Tuyết Hà gọi lão Đoạn, đi đến trước mặt ông, nhẹ giọng nói, "Giúp tôi một chuyện có được không?"


Lão Đoạn cúi đầu, ra vẻ đang nghe.


"Giúp tôi chuyển lời đến Thúy Vân, xin lỗi."


Lão Đoạn lại đợi thêm một lát, thấy Chung Tuyết Hà không định nói thêm gì nữa, mới gật đầu, "Tôi sẽ chuyển lời."


"Cám ơn."


Lão Đoạn nhìn theo bóng lưng Chung Tuyết Hà và Chung Thịnh Nam đi vào hành lang, không khỏi cảm thấy chua xót thay cho Nguyễn Thúy Vân. Cũng may những gì cô ấy làm không có uổng phí, ít ra còn đổi lại một câu xin lỗi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net