Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chung Tuyết Hà cầm chìa khóa mở cửa ra, Nguyễn Thúy Vân theo sát đi vào trong, trở tay đóng cửa lại, cầm lấy tay cô muốn giải thích.


"Được rồi." Chung Tuyết Hà giơ tay ngắt lời nàng, "Chị đã thấy, không cần phải giải thích."


Nguyễn Thúy Vân trầm mặc một hồi, nói: "Chị vẫn tức giận."


"Chị không tức giận!" Chung Tuyết Hà không nhịn được, cáu kỉnh vứt túi xách lên sofa.


Càng nói như vậy bộ dạng cô càng lộ rõ ràng là tức giận hơn, "Được rồi, đều là lỗi của em, em nên lập tức đẩy cô ấy ra. Em xin lỗi có được không?" Nguyễn Thúy Vân vươn tay từ phía sau ôm lấy cô, rất chăm chú nói xin lỗi.


Trong lòng Chung Tuyết Hà liên tục nói: Không được tức giận không được tức giận. Nhưng tính khí đâu phải nói là có thể nghe theo? "Đừng đụng chị!" Cô tức giận trở tay đẩy Nguyễn Thúy Vân ra ngoài.


Nguyễn Thúy Vân lại kiên nhẫn ôm đến, "Đừng tức giận có được không? Phạm Trần cãi vả với gia đình, hiện tại ở lại nhà A Dịch, trong lòng cũng khó chịu, có lẽ muốn em an ủi thôi. . ."


Chung Tuyết Hà giãy giụa mấy cái không thể giãy ra, cuối cùng cũng vô lực, "Quên đi, em tìm cô ấy an ủi đi, tìm một nơi cách chị thật xa mà ôm mà hôn, đừng để chị nhìn thấy."


"Tuyết Hà." Nguyễn Thúy Vân không biết nên dỗ cô thế nào mới tốt, "Làm sao chị mới nguôi giận a?"


Chung Tuyết Hà xoay mặt qua, nghiêm túc nói: "Chị cảm thấy chúng ta nên suy xét một chút, suy xét xem đối phương có phải là điểm tựa cho nửa đời còn lại của mình hay không." =)))


Nguyễn Thúy Vân ngây ngẩn cả người, Chung Tuyết Hà nhìn nàng hồi lâu, tự bản thân không nhịn được mà nhẹ dạ trước: "Sao vậy? Lời bản thân nói em cũng quên rồi?"


"Tuyết Hà. . ."


"Chị đùa thôi. Chị sẽ không vì ăn chút giấm chua liền ồn ào muốn chia tay."


Đùa thì đùa, nhưng trên gương mặt cô lại không có chút biểu tình đùa giỡn nào, lòng Nguyễn Thúy Vân lập tức trầm hơn một chút, "Tuyết Hà, lúc đó em không tỉnh táo mới có thể nói như vậy. Xin lỗi, chị. . . tha thứ cho em có được không?"


Chung Tuyết Hà ôm đầu gối ngồi trên sofa, âu sầu thở dài: "Chị chỉ ăn vài bữa cơm với cha của Nam Nam, em liền ầm ĩ thành như vậy. Phạm Trần đuổi theo em đến Mỹ, hôm nay còn ôm em, không phải chị cũng nên treo chia tay ra trước cửa miệng sao?"


Nguyễn Thúy Vân ngập ngừng, "Em biết mình không nên vì chuyện đó, cũng là quan hệ của chúng ta khi ấy không rõ ràng, em không thấy đích đến. . ."


"Người ta còn chưa làm gì em, bản thân em đã tự lùi bước. Sao em không nói là do em thiếu kiên trì?" Trong lòng Chung Tuyết Hà vẫn bám rễ gai, đau đến lời nói của cô cũng bắt đầu trở nên chanh chua, "Trước khi đi Mỹ quyết tuyệt nói với chị như vậy, sau đó về lại làm như không có việc gì. Được, em không nói chị không nhắc. Có thể bớt một chuyện thì bớt một chuyện, coi như cái gì cũng chưa từng nói. Nhưng chuyện giữa em và Phạm Trần tại sao vẫn còn chưa dứt? Em cố ý kéo dài chuyện này không giải quyết có phải là ngầm nói với chị —— em có rất nhiều cô gái trẻ đẹp đeo bám, có hay không có chị cũng không thấy thiếu?"


Càng nói trong lòng cô càng ủy khuất, càng ủy khuất lại càng muốn khóc lóc đánh người. Nhưng mà Chung Tuyết Hà tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện như vậy, cùng lắm là tránh mặt, không chịu hòa hoãn mà thôi.


"Nam Nam nói nó sợ em không còn cảm giác mới mẻ nữa, sớm muộn gì cũng sẽ vứt bỏ chị. Nhưng chị lại không cảm thấy chuyện đó đáng quan tâm, nếu như thật sự đến lúc ấy, mặc kệ là em không còn tình cảm trước hay là chị không còn tình cảm trước, chia tay đều là lẽ tự nhiên. Không còn tình cảm mà còn sống bên nhau, tư vị đó chị thấu hiểu rõ ràng."


Nguyễn Thúy Vân càng nghe càng hoảng hốt, một phen ôm chầm lấy cô, không chịu để cô nói nữa, "Cái gì mà không còn tình cảm thì chia tay, chị không được nói nữa. Chuyện của Phạm Trần em sẽ mau chóng giải quyết, chị đừng nghĩ nhiều." Nàng đè cánh tay Chung Tuyết Hà giãy giụa, nắm chặt lấy bờ vai cô, "Hiện tại em trịnh trọng nói xin lỗi chuyện cân nhắc chia tay trước đó với chị có được không? Coi như là em sợ chị không chấp nhận em nên phát chút tính khí, Tuyết Hà của em khoan dung độ lượng như vậy, tha thứ cho em lần này được không?"


Giọng nói của nàng dịu dàng, lại kề bên tai Chung Tuyết Hà mà nói, hơi thở nong nóng chui vào tai, thoáng cái cơ thể Chung Tuyết Hà đã mềm nhũn, nhưng vẫn mất tự nhiên giãy giụa vài cái, "Đêm nay có phải em nói xin lỗi thành nghiện không vậy. . . phát chút tính khí cũng có thể xem thành muốn chia tay, xem ra sau này chị thật sự phải coi em là Bồ Tát mà cúng bái rồi."


Nguyễn Thúy Vân ha ha cười, ôm cô càng thêm chặt.


Buổi tối hôm trước bởi vì chuyện của Phạm Trần mà ầm ĩ rất không vui vẻ, sau khi Nguyễn Thúy Vân xử lý hết chuyện công ty trực tiếp đi đến tiệm châu báu, muốn mua gì đó dỗ Chung Tuyết Hà vui vẻ. Biết cô không thích cầu kỳ, liền chọn một chiếc nhẫn hình thức đơn giản, ở giữa có khảm một viên kim cương được cắt có góc có cạnh, xung quanh điểm thêm mấy viên kim cương nhỏ, trông không phô trương nhưng lại rất đặc biệt.


Nguyễn Thúy Vân quẹt thẻ, cẩn thận bỏ hộp trang sức màu đỏ vào trong túi xách, khấp khởi trở về nhà.


Chung Tuyết Hà vừa mới tắm xong, mái tóc ẩm nước ngồi trên giường xem tạp chí, cửa phòng lách cách kêu một tiếng, Nguyễn Thúy Vân mang theo túi xách bước vào phòng ngủ. "Sao sớm vậy đã ngủ rồi?"


"Sớm cái gì nha, em không xem mấy giờ rồi à." Người trên giường xem thường liếc nàng, "Ăn cơm chưa?"


Vừa tan tầm đã đi chọn quà cho nên chưa ăn cơm a, nhưng nghe giọng nói của cô biết rõ cô vẫn đang giận, làm sao dám nói chưa ăn. Nguyễn Thúy Vân chột dạ gật đầu, "Ăn rồi."


"Em ăn rồi vậy chị đi ngủ. Ngày mai còn phải bận rộn chuyện trong quán."


"Ừm, em cũng đi tắm."


Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, lúc Chung Tuyết Hà như ngủ như không nghe thấy tiếng Nguyễn Thúy Vân hô, "Tuyết Hà chị có thể lấy áo ngủ cho em không? Khi nãy em quên lấy."


Nguyễn Thúy Vân lúc nào cũng là quỷ sơ ý, lần nào Chung Tuyết Hà cũng bảo nàng đồ đạc đặt ngoài phòng khách, nhưng lần nào nàng cũng mang vào phòng ngủ. Tiện tay vứt lung tung, lúc gần ra ngoài thì bới ra tìm. Lần này lại như vậy, vứt áo ngủ lung tung.


"Em không ngại bẩn à túi xách lại ném lên áo ngủ." Chung Tuyết Hà mệt mỏi chịu không nổi, đứng dậy lấy đồ cho nàng miệng liên miên quở trách. Miệng túi xách ngã qua một bên, một chiếc hộp nhỏ nhìn tròn lăn ra ngoài, rất tinh xảo, nhìn ra được là hộp trang sức.


"Tuyết Hà, tìm được chưa?" Nguyễn Thúy Vân gọi, Chung Tuyết Hà mới nhớ tới trong phòng tắm có một người đang chờ quần áo.


Chờ đến khi Nguyễn Thúy Vân mặc áo ngủ đi ra, thấy Chung Tuyết Hà đang ngẩn người ngồi trên giường, "Chị chưa ngủ sao?"


"Thì ngủ." Tuyết Hà kéo chăn lên, sắp nằm xuống cô nói một câu, "Sau này đồ của mình đừng vứt lung tung, trang sức này nọ cũng vậy, lỡ bị mất tìm không được."


"Chị thấy rồi hả? Có đẹp không?" Nguyễn Thúy Vân dính người qua hỏi.


"Không có, chị chỉ lấy áo ngủ cho em nó liền lăn ra ngoài." Chung Tuyết Hà chuyển ánh mắt đi, "Chị không có sở thích ngó nghiêng đồ người khác, đồ của em em tự giữ cho tốt."


Nguyễn Thúy Vân cười thầm trong lòng, phụ nữ a, rõ ràng muốn biết lại giả bộ không muốn biết.


"Ồ, vốn định tặng cho chị, nhưng mà ngẫm lại có lẽ ai đó không thích, chi bằng tặng cho Phạm Trần. Chị thấy có được không?"


Nguyễn Thúy Vân thấy Chung Tuyết Hà không đáp yên lặng nằm xuống theo, rốt cuộc Chung Tuyết Hà cũng mất kiên nhẫn mở miệng nói, "Nguyễn Thúy Vân em nghe cho rõ, dù bây giờ chị và em yêu nhau thế nhưng xin em tôn trọng chị, đừng đem mấy thứ này nọ ở bên ngoài này về đặt trong nhà của chị, nhẫn nại cũng có giới hạn. . ." Lời còn chưa dứt đã thấy một chiếc nhẫn kim cương chặt chẽ bao lấy ngón áp út của mình.


"Em làm gì vậy?" Chung Tuyết Hà muốn tránh Nguyễn Thúy Vân đeo nhẫn vào tay mình nhưng giãy thế nào cũng không ra.


"Ngốc, chị nghĩ em sẽ mua nhẫn cho ai a, ngoài chị ra. Đây là lần đầu tiên em mua nhẫn cho người khác, cũng không biết chị có thích không. Đeo nó được không, chị đeo nó em thấy yên tâm, chị thấy nó rồi chị cũng sẽ yên tâm, không có ai khác, trước mắt không có, sau này cũng không có, chỉ có chị." Nói xong liền hôn xuống mép môi Chung Tuyết Hà, bắt đầu triền miên.


"Đáng ghét, em vọng tưởng dùng một chiếc nhẫn để giữ chặt chị à."


"Vậy dùng cái gì?" Nguyễn Thúy Vân cười xấu xa.


Chờ đến khi Chung Tuyết Hà hiểu được ý tứ của nàng, phản kháng cũng không kịp nữa rồi, Nguyễn Thúy Vân đã cởi cúc áo cô ra.


Cởi Chung Tuyết Hà xong, Nguyễn Thúy Vân liền cởi bản thân, có lẽ do nóng ruột, dây áo bên hông kéo mấy cái đã kéo thành nút chết. Chung Tuyết Hà muốn cười lại không dám cười, bất đắc dĩ ngồi dậy giúp nàng cởi ra, "Được rồi được rồi. . ."


Thật vất vả cởi được nút buộc, Nguyễn Thúy Vân đẩy tay Chung Tuyết Hà ra, kéo áo, trực tiếp ấn ngã xuống giường. Chung Tuyết Hà giãy giụa đưa tay sờ lên công tắc trên vách tường, tách một cái cả gian phòng liền lâm vào bóng tối.


Chung Tuyết Hà đè cánh tay sờ loạn trên người mình, cắn môi nói, "Nguyễn Thúy Vân, đồ đáng ghét em, lần nào cũng khi dễ chị, lần này chị muốn báo thù." Nói xong liền ôm lấy cổ Nguyễn Thúy Vân xoay thân lại, tiến đến bên tai hỏi, "Em chịu không?"


Thoáng cái bầu không khí càng trở nên ám muội.


Giọng nói của Nguyễn Thúy Vân khẽ vang: "Đến đây đi."


Chung Tuyết Hà rất khẩn trương, hai tay cứng đờ chạy trên nguòi Nguyễn Thúy Vân, đến nơi then chốt thì lại càng không biết nên xuống tay như thế nào, cuối cùng hậu quả chính là làm đau Nguyễn Thúy Vân, "Tuyết Hà, chậm đã. . ." Nàng khẽ hô một câu.


"Sao vậy? Bị đau sao?"


"Có một chút."


"Xin lỗi, chị sẽ nhẹ tay." Chậm rãi, Chung Tuyết Hà cũng ngộ được mấu chốt, từ từ làm Nguyễn Thúy Vân cảm thấy tê dại toàn thân, bên dưới từ từ ẩm ướt, khoái cảm cũng kéo đến, cuối cùng nhịn không được mà run rẩy, trong miệng thoát ra những tiếng ngâm nhỏ vụn. . .


Chung Tuyết Hà thấy sắc mặt Nguyễn Thúy Vân ửng hồng, biết mình đã không làm nàng thấy khó chịu nữa, cô ngượng ngùng hé miệng cười cười, ghé vào người Nguyễn Thúy Vân, kề đến môi nàng nhẹ nhàng hôn.


Nghỉ ngơi một hồi tinh thần Nguyễn Thúy Vân tỉnh táo, nhào đến trước đè lại tay Chung Tuyết Hà chuẩn bị trả thù, Chung Tuyết Hà còn ngạo kiều từ chối vài cái, ngay cả đệm giường cũng lung lay theo. Chung Tuyết Hà không có nơi để trốn, cánh tay bị ghìm chặt không thể động đậy. Nguyễn Thúy Vân cũng không rõ lắm tại sao mình đến độ tuổi này rồi, đã không còn lửa tình mãnh liệt như các thanh thiếu niên, nhưng từ khi ở cùng Chung Tuyết Hà sao lại bị thôi thúc cường liệt như vậy? Hô hấp của nàng trở nên gấp gáp, nhịn không được chồng người lên lên cơ thể trần trụi của Chung Tuyết Hà, ma sát lẫn nhau hơi thở gấp gáp cuộn vào một chỗ, phân không rõ rốt cuộc ai là ai, âm thanh này làm bầu không khí trong căn phòng bị nhuộm lên một tầng xuân sắc dày đặc, chọc người mơ màng vô cùng.


Đôi mắt Nguyễn Thúy Vân nóng rực, bàn tay mềm mại làm càn chạy trên từng tấc da trên người Chung Tuyết Hà, dưới đầu ngón tay nàng lửa tình bùng lên mãnh liệt, chen vào hoa viên chật hẹp bí mật kia, đốt trụi tia lý trí và rụt rè cuối cùng.


Nàng khác nỗi dịu dàng ngày xưa, động tác kịch liệt khiến Chung Tuyết Hà chống đỡ không được rồi lại khát vọng tột cùng. Hai tay quơ quào lung tung trên giường, muốn bắt được thứ gì đó có thể bám lấy, cuối cùng luống cuống đặt lên bờ vai Nguyễn Thúy Vân, ngón tay bấm vào lưng nàng, theo tiết tấu phập phồng trên cơ thể, không cách nào khống chế được mà để lại những vết cào đan vào nhau, mới chồng lên cũ, đầy những dấu đỏ sậm đỏ nhạt.


Nguyễn Thúy Vân không thấy đau, toàn bộ cảm xúc đều bị người phụ nữ giãy giụa dưới thân nàng chiếm đóng.


Chung Tuyết Hà không ngừng rên rỉ, trầm thấp mềm mại, tiến vào tai Nguyễn Thúy Vân giống như đốm lửa, theo máu làm cả người nàng bốc cháy. Ngón tay bị một mảnh ẩm ướt ấm nóng ép lấy, trơn trơn trượt trượt nhập sâu vào trong hoa viên, một chút lý trí cuối cùng may mắn còn tồn tại từ nãy đến giờ cũng bỏ vũ khí đầu hàng, triệt để phục tùng dục vọng.


Kích thích quá mức mạnh mẽ, Chung Tuyết Hà không còn sức lực, không thể làm gì khác hơn là mê màng để mặc Nguyễn Thúy Vân chi phối. Cô có chút chịu không nổi, kìm nén không muốn phát ra âm thanh làm cô cảm thấy rất xấu hổ.


Nhưng cô không biết vẻ mặt này của mình làm Nguyễn Thúy Vân vô cùng yêu thích, âm thanh mà cô thấy rất xấu hổ truyền vào tai nàng lại biến thành khúc nhạc tuyệt vời nhất thế gian. Chung Tuyết Hà định xin tha thế nhưng Nguyễn Thúy Vân làm sao cho cô cơ hội? Mãi đến khi tiếng thở dốc của Chung Tuyết Hà biến thành gấp gáp hỗn loạn, dưới thân có một dòng suối tuôn ra nàng mới dừng tay, trở về trấn an người phụ nữ bởi vì cuồng hoan quá độ mà cơ thể trở nên đơ cứng đẫy đà.


Chung Tuyết Hà không còn sức lực, cứ như vậy mơ màng thiếp đi. Nguyễn Thúy Vân lặng lẽ nằm xuống, hôn một cái lên gương mặt cô, nhỏ giọng nhưng cũng rất nghiêm túc nói một câu: "Em yêu chị. Mãi mãi."



—— (っˇωˇc)♥——



Chung Tuyết Hà tỉnh dậy vì khó chịu, cô giãy giụa đẩy cánh tay đang quấn lấy mình ra, kéo chăn lên trở người tiếp tục ngủ, không ngờ Nguyễn Thúy Vân lại dính đến, "Tuyết Hà, chị thức rồi?"


Chung Tuyết Hà thầm kêu khổ, khàn khàn đáp, "Chưa a."


"Chưa thức sao lại đáp?" Nguyễn Thúy Vân cảm thấy Chung Tuyết Hà chưa tỉnh ngủ quá mức đáng yêu rồi.


"Ai da, em đừng ầm ĩ, chị mệt muốn chết rồi." Chung Tuyết Hà quá mệt, vùi mặt vào trong chăn chết sống không chịu ngẩng đầu. Tối hôm qua bị dằn vặt cả người như muốn rời ra, một lần tham hoan hậu quả chính là mặt trời chiếu đến mông rồi cô còn nằm trên giường chưa dậy.


Nguyễn Thúy Vân cười nhìn cô, cầm lấy chiếc nhẫn hôm qua trên tủ đầu giường, luồn tay vào trong chăn nắm lấy tay Chung Tuyết Hà kéo ra, "Nào, em đeo cho chị."


"Thúy Vân. . ." Chung Tuyết Hà rút tay về, buông đầu, "Quá phô trương rồ, người khác nhìn đến là biết chị có người thương, đến lúc đó chị nên nói thế nào."


Nguyễn Thúy Vân suy nghĩ một hồi, giơ tay tháo sợi dây chuyền bạch kim đã theo nàng rất nhiều năm xuống, móc chiếc nhẫn vào, "Đeo trên cổ có được không?"


Sợi dây chuyền vẫn còn giữ nhiệt độ trên người Nguyễn Thúy Vân, Chung Tuyết Hà xoay người lại để Nguyễn Thúy Vân giúp cô cài móc dây chuyền. Bàn tay vỗ về chiếc nhẫn buông trên xương quai xanh, lướt qua viên kim cương trên nhẫn, cứng cứng, có chút bén tay.


"Không được tháo xuống." Nguyễn Thúy Vân kéo Chung Tuyết Hà quay lại, cúi người hôn một cái xuống chiếc nhẫn, biểu tình thành kính.


Chung Tuyết Hà vuốt ve viên kim cương trên mặt nhẫn một chút, "Em nghiêm túc chứ?"


Nguyễn Thúy Vân sửng sốt, "Sao vậy? Chị vẫn không tin em?"


"Không phải, chỉ là. . ." Chung Tuyết Hà tựa đầu vào lòng nàng, có chút đa cảm, "Cảm thấy hạnh phúc đến quá nhanh, không chân thực."


Nguyễn Thúy Vân thở dài, hôn lên trán Chung Tuyết Hà, có chút bất đắc dĩ cười, "Thì ra chị cũng nghĩ như vậy. Từ khi ở bên chị đến giờ không có giây nào em cảm thấy yên tâm. Dù ban đêm ôm chị ngủ em cũng lo sợ sáng sớm ngày mai thức dậy chị bỗng nhiên đổi ý nói không muốn ở bên cạnh em nữa."


"Hai chúng ta đều ngốc như vậy." Chung Tuyết Hà xúc động, trong mắt mơ hồ có lệ. Cô kề đến, chạm vào môi Nguyễn Thúy Vân, cùng nàng triền miên hôn.


"Những ngày sau, chúng ta cùng nhau trải qua được không?" Chung Tuyết Hà cúi đầu, lòng bàn tay nắm chặt chiếc nhẫn trên cổ, "Chị, chị không muốn vắng em bên người."


Nguyễn Thúy Vân chớp mắt, nước mắt rơi xuống không chút báo trước, nàng dùng tất cả sức lực ôm chặt người phụ nữ trong lòng, "Được, sau này em đi đâu cũng đưa chị theo có được không?"


"Ừm, sau này không được đưa Phạm Trần đi cùng nữa." Chung Tuyết Hà lau hết nước mắt lên bờ vai Nguyễn Thúy Vân, trong niềm hạnh phúc lại oán trách nàng.


Nguyễn Thúy Vân cười sặc sụa mấy cái, "Vâng vâng, đương nhiên rồi. . ."


Chung Tuyết Hà khóc lại cười, cười lại khóc.


Từ ngày ly hôn với Khúc Thành Lâm cô cảm thấy cuộc đời của mình đều trở nên tăm tối, cho rằng nó sẽ không bao giờ sáng lên một lần nữa. Nhưng mà đến độ tuổi này rồi, Nguyễn Thúy Vân bỗng nhiên xuất hiện, đưa cho cô một chiếc đèn lồng, còn nói muốn dắt tay cô đi cùng cô.


Bàn tay đã từng buông một lần, nhưng cuối cùng vẫn nắm lấy được một lần nữa.


Cô không biết, đối với Nguyễn Thúy Vân mà nói, bản thân cô càng giống một sự cứu rỗi, kéo nàng ra từ những năm dù cao cao tại thượng nhưng lại đơn một sắc màu.


Không phải phong cảnh trên tất cả những ngọn núi đều xinh đẹp, cũng không phải một đóa hoa nở trong góc khuất lại tầm thường không gì đặc biệt.


Chỉ vì giữa đoàn người nhiều lần nhìn thoáng qua, liền không thể quên được dung nhan ôn hòa và trầm tĩnh đó của cô. Loại cảm giác đột nhiên động lòng này Nguyễn Thúy Vân chưa bao giờ từng trải, vô luận là Hạ Thiên Cù khi còn trẻ, hay là Thời Long người luôn là điểm tựa cho nàng, đều không có cách nào giành cho nàng.


"Tuyết Hà, em yêu chị." Nguyễn Thúy Vân ôm lấy Chung Tuyết Hà, nhẹ nhàng nói bên tai.


Ánh mặt trời xuyên qua đám mây tản ra khắp nơi, cách tấm kính rọi lên hai cơ thể nằm trên giường kề khít vào nhau. Chiếc nhẫn kim cương trên cổ Chung Tuyết Hà khúc xạ lại chút ánh dương, óng ánh rọi lên mặt Nguyễn Thúy Vân, giống như đông lại nụ cười ngày hôm đó đến hết cuộc đời.





☆*:.。. Chính văn hoàn .。.:*☆ 




——-——-——-——-——-——-

Tác giả có lời muốn nói: Kết cục này viết khá vội, nửa giờ sau tôi hạ quyết định kết văn, có lẽ là do tôi bốc đồng một lần. Mọi người tha thứ cho tôi đi. . .

Viết đến Nguyễn Thúy Vân đeo nhẫn cho Chung Tuyết Hà, bỗng nhiên cảm thấy tình cảnh thật đẹp, mà đẹp là phải ngừng.

Kết cục của những nhân vật trong văn hình như cũng không có nói qua, Phạm Trần đi con đường nào? Có thể tu thành chính quả với Chu Quân Dịch hay không? Chung Thịnh Nam có thể buông tâm chấp nhận Nguyễn Thúy Vân hay không? Hạ Thiên Cù sống hay chết?

Xem ra trăm ngàn chỗ hở, nhưng đột nhiên tôi cảm thấy kết văn cũng không thay mặt cuộc sống cũng kết thúc. Gõ xong văn này, cuộc sống Nguyễn Thúy Vân và quả phụ Hà cũng không có xong, còn có thể vì Phạm Trần mà cãi vả, còn có thể vì Chung Thịnh Nam không thông cảm mà mâu thuẫn. . . nhưng mà, cuộc sống không phải là như vậy sao?

Ngây ngốc nói nhìn Quả phụ đã thành một phần của cuộc sống, bỗng nhiên tôi thấy cảm động. Quả phụ là bộ truyện tôi viết rất lâu, ngay từ đầu suy nghĩ hoàn toàn không phải như vậy, chẳng biết sao, viết viết lại đi đến hướng này. Nhưng thấy mọi người thích, tôi cũng rất vui vẻ.

Lúc viết đến kết thúc, bỗng nhiên muốn khóc một trận . . 囧. . . bình thường tôi thật sự không phải người nhạy cảm như vậy, cũng không biết chuyện gì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net