Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Rời khỏi quán cháo, Nguyễn Thúy Vân liền trở về công ty, nơi mà nàng đã lâu không đặt chân đến. Nàng trực tiếp tiến vào thang máy đi đến phòng làm việc của mình, kết quả lại phát hiện thư ký Phạm Trần vốn nên ngồi ở bên ngoài lại không có ở đây. Vắng mình nên trốn việc? Nguyễn Thúy Vân bắt đầu cân nhắc xem có nên đem cô thư ký ăn nói khúm núm, không có năng lực làm việc này đuổi đi hay không.


Nguyễn Thúy Vân không nán lại phòng làm việc lâu, liền đi đến bộ Quan hệ cộng đồng ở gần đó, định kéo một người đến dọn dẹp hộ phòng nàng một chút. Vô tình va phải một nhân viên ở trước mặt, chồng tài liệu người đấy ôm lả tả rơi xuống đất, có mấy cái còn rơi vào mặt Nguyễn Thúy Vân.


"Xin lỗi, xin lỗi." Người nhân viên vội vàng cúi đầu liên tục xin lỗi, "Nguyễn tổng?!"


Người nhân viên lỗ mãng này chẳng phải là cô thư ký vừa rồi Nguyễn Thúy Vân định đuổi việc sao? Nguyên bản Nguyễn Thúy Vân đã nén một bụng lửa vì đau, thấy biểu tình của nàng bị dọa sắp khóc, lửa giận gì cũng biến mất hết.


"Cô chạy đến đây làm gì?"


Phạm Trần thấp người, tiếng nói cũng nhỏ, Nguyễn Thúy Vân phải ghé sát vào mới nghe được. "Tôi không có việc gì làm, nên tới đây giúp đỡ."


"Là tự cô muốn đến hay bị người kéo đến?"


Phạm Trần ngồi chồm hổm trên đất, hai tay vội vàng nhặt tài liệu bị rơi. Bộ dạng đáng thương của nàng khiến Nguyễn Thúy Vân bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương, cũng ngồi xổm xuống giúp nàng gom tài liệu.


"Thành thật nói cho tôi biết, có phải bọn họ thấy cô dễ bắt nạt cho nên ép cô làm việc không công?"


Phạm Trần lắc đầu, lắp ba lắp bắp nói: "Không có, không có, thật sự không. . ."


Giọng điệu khẳng định dần trở nên ngập ngừng dưới ánh mắt sắc bén có thể nhìn thấu tất cả của Nguyễn Thúy Vân, Phạm Trần ôm chồng tài liệu, không biết nên trả lời như thế nào.


"Vứt xuống." Nguyễn Thúy Vân chỉ lên sàn nhà, "Vứt hết xuống đây."


Phạm Trần ngẩng đầu, hai mắt tràn đầy hoang mang và khó hiểu, "T-Tôi vừa mới nhặt lên."


"Tôi bảo vứt thì cô vứt đi." Thấy nàng không làm, Nguyễn Thúy Vân vung cánh tay một cái, chồng tài liệu vừa sắp xếp xong lại rơi xuống đất một lần nữa. Nguyễn Thúy Vân cảm thấy chưa đủ, nhấc chân đá cho càng thêm loạn.


"Nguyễn tổng. . ." Phạm Trần hoảng sợ rụt lui cổ, không dám lớn tiếng nói chuyện.


Nguyễn Thúy Vân thỏa mãn, lúc này mới bình tĩnh đứng yên, "Lần sau có người bảo cô giúp họ làm việc nữa, thì làm như vậy, hiểu chưa? Cô là thư ký của tôi, là trợ lý cao cấp, không phải tới đây làm tạp công."


"Nguyễn tổng, đây là. . ." Nghe thấy tin tức, Bành Bác Vũ quản lý bộ Quan hệ cộng đồng liền chạy tới, thấy tình hình trước mắt liền biết có người gây sự. Hắn bất chấp tiến đến trước, hỏi.


Nguyễn Thúy Vân đưa tay kéo Phạm Trần về phía sau, gương mặt không có biểu tình gì. "Phạm Trần là thư ký của tôi, không phải tạp dịch của các người. Sau này ai còn bảo Phạm Trần giúp đỡ, thì vĩnh viễn không cần đến đây làm việc nữa."


"Nguyễn tổng, ngài yên tâm, việc này tuyệt đối sẽ không phát sinh nữa. Ngài yên tâm. . ."


"Hy vọng sẽ như vậy." Nguyễn Thúy Vân vươn ngón tay chỉ lên đất, "Gọi người dọn dẹp, sắp xếp cho thỏa đáng, mười phút sau đưa đến phòng làm việc của tôi, không được chậm trễ."


"Vâng, vâng."


Nguyễn Thúy Vân mang theo Phạm Trần trở về phòng làm việc, đẩy nàng đến sofa bên cạnh. "Ngồi xuống, tôi cảm thấy mình cần phải nói một số chuyện về công việc của cô."


"Nguyễn tổng, tôi đứng là được rồi."


"Tôi bảo ngồi thì cứ ngồi đi."


Phạm Trần nơm nớp lo sợ ngồi xuống sofa, không dám nhìn vào Nguyễn Thúy Vân. Nguyễn Thúy Vân lại nhìn thấy một vài nét giống như Chung Tuyết Hà trên gương mặt nàng, giọng điệu không khỏi trở nên dịu dàng hơn.


"Phạm Trần, tôi cho cô biết, là tôi cho cô tiền lương, là tôi phát tiền thưởng, thì cô chỉ cần nghe lời một mình tôi." Nguyễn Thúy Vân bảo nàng ngẩng đầu lên, nhìn vào hai mắt của mình, "Cô có hiểu hay không? Bọn họ không tôn trọng cô, chính là không tôn trọng tôi. Cô là thư ký của tôi, dù cô có vênh váo hống hách hay ngang ngược không coi ai ra gì cũng không ai dám nói!"


Phạm Trần khép hai chân lại, ngón tay bám chặt vào đầu gối. Nàng mới bước vào đời thì đã gặp phải Nguyễn Thúy Vân người từng trải này, mỗi lần đối mặt với Nguyễn Thúy Vân nàng đều có một loại sợ hãi nói không nên lời, vừa kính trọng lại vừa sợ hãi. Một bên muốn làm tốt công việc, một bên lại vì thiếu năng lực mà hết lần này đến lần khác đều thể hiện sự vụng về mà bản thân cố gắng che giấu ra trước mặt người khác.


Hồi đại học, biểu hiện của Phạm Trần cũng không xuất chúng, nhờ quan hệ mới vào được công ty này, không ngờ chưa từng thử việc đã bị Nguyễn Thúy Vân điều đến làm trợ lý cao cấp. Nàng có rất nhiều thứ muốn thành thật nói với Nguyễn Thúy Vân, chỉ tiếc là vừa nhìn thấy Nguyễn Thúy Vân, nàng liền giống như một con chuột nhìn thấy mèo, sợ sệt đủ thứ.


"Nguyễn tổng, tôi, tôi có thể chuyển về nơi công tác ban đầu không?" Phạm Trần từ từ nhắm hai mắt, đón tiếp bão tố sắp tới.


Nguyễn Thúy Vân tưởng mình nghe lầm, "Tại sao?"


"Tôi không có năng lực gì." Phạm Trần cúi đầu, nói, "Nguyễn tổng nên tìm một thư ký tốt hơn."


Nguyễn Thúy Vân nhìn gương mặt rất giống Chung Tuyết Hà của Phạm Trần bắt đầu thất thần, Phạm Trần bị nàng nhìn chăm chú làm cả người thấy không được tự nhiên, nên nhẹ nhích tới nhích lui trên sofa.


"Nguyễn tổng, ngài, ngài có ý kiến gì sao?"


Nguyễn Thúy Vân thu hồi ánh mắt, mỉm cười, "Bởi vì cô sợ tôi?"


"Vâng." Phạm Trần vô thức gật đầu, liền cảm thấy không ổn, "Không có, không có!"


Nguyễn Thúy Vân sáng tỏ, "Không phải cô không có năng lực, chỉ là làm việc quá mức dè dặt, hơn nữa lại không tự tin. Nếu như cô cảm thấy ở dưới quyền tôi không thể làm việc bình thường, có thể rời đi. Nếu cô muốn ở lại, đương nhiên tôi cũng hoan nghênh."


Phạm Trần không dám tin tưởng nhìn Nguyễn Thúy Vân, môi khẽ hé muốn nói lại nói không ra.


"Tôi cho cô một ít thời gian suy nghĩ, vài ngày sau cho tôi câu trả lời." Nói xong, Nguyễn Thúy Vân vịn sofa đứng dậy, "Hiện tại cô còn là thư ký của tôi, lập tức ra ngoài trực ban, một lát bộ Quan hệ cộng đồng sẽ đưa tài liệu đến."


"Vâng." Phạm Trần cắn môi, gượng gạo đứng lên, bước đi không một tiếng động ra khỏi phòng làm việc của Nguyễn Thúy Vân.


Ngày hôm sau, Phạm Trần không nhắc lại việc muốn rời đi, Nguyễn Thúy Vân cũng không hỏi. Khác biệt chính là, Phạm Trần bắt đầu chính thức xem mình là trợ lý cao cấp của Nguyễn Thúy Vân, quần áo tóc tai đều có thay đổi lớn. Nguyễn Thúy Vân đều bỏ tất cả những điều này vào mắt, trong lòng rốt cuộc cũng có một tia yên vui.



. . .



"Đừng làm nữa, tôi đưa cô đi ăn trưa." Buổi chiều lúc một giờ, rốt cuộc Nguyễn Thúy Vân cũng không nhìn nổi nữa, gõ lên tấm thủy tinh ngăn cách, "Từ 9 giờ sáng đến hiện tại cũng không thấy cô nhúc nhích rồi, ngay cả WC cũng không có đi."


Phạm Trần ngượng ngùng đứng dậy, trong lòng nàng vẫn còn cảm thấy e ngại Nguyễn Thúy Vân, "Tôi không đói bụng. . ."


"Không đói cũng phải ăn." Nguyễn Thúy Vân đi đến cửa vẫy vẫy tay với nàng, "Đi thôi, tôi đưa cô đến một chỗ ngon lắm."


Giọng điệu đó giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, Phạm Trần bất an ngẩng đầu giương mắt nhìn, nhưng cũng không có cách nào từ chối, dọn dẹp qua loa đống tài liệu trên bàn, rồi theo Nguyễn Thúy Vân ra cửa.


"Nguyễn tổng, không phải trong công ty có căn-tin sao?"


"Cô đi theo tôi là được, tôi đâu thể đem cô bán đi đúng không." Nguyễn Thúy Vân tiếp tục đi về phía trước, Phạm Trần bước theo phía sau nàng, cũng không biết rốt cuộc nàng muốn đưa mình đến đâu.



. . .



"Tới đây, ở chỗ này." Nguyễn Thúy Vân ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của quán, trong lòng có chút hân hoan. Sau lần say rượu ngủ lại nhà Chung Tuyết Hà, đã một tuần rồi nàng chưa đến thăm cô, rốt cuộc hôm nay cũng giành được một chút thời gian rồi. "Phạm Trần, vào thôi."


Phạm Trần hiếu kỳ đi theo Nguyễn Thúy Vân, sau đó liền thấy gương mặt luôn luôn điềm tĩnh của Nguyễn Thúy Vân lộ ra một nụ cười như nắng, thậm chí còn bước vội về phía người phụ nữ đang tiếp khách ở phía trước.


"Tuyết Hà!"


"Thúy Vân, sao chị lại đến đây!" Nhìn thấy Nguyễn Thúy Vân cô cũng rất vui vẻ, bất chấp mình đang phải tiếp khách.


"Gần đây luôn bận bịu ở công ty." Nguyễn Thúy Vân xoay người lại nói với Phạm Trần. "Phạm Trần, cô tìm chỗ ngồi đi, muốn ăn gì cứ gọi."


Chung Tuyết Hà hiếu kỳ hỏi, "Thúy Vân, vị này là. . ."


"Thư ký của tôi, Phạm Trần."


"À, Phạm tiểu thư, xin chào." Chung Tuyết Hà gật đầu với Phạm Trần, vẫy tay với Tân Tân, "Tân Tân, cậu đến tiếp đãi vị tiểu thư này."


"Không cần đâu, tôi tự mình, được rồi." Phạm Trần có chút thụ sủng nhược kinh, được Tân Tân chiêu đãi ngồi xuống ghế, cũng được đưa thực đơn đến tận tay.


Chung Tuyết Hà vỗ vỗ cánh tay Nguyễn Thúy Vân, sau đó hất cằm về phía Phạm Trần. "Cô thư ký này hình như rất sợ chị thì phải?"


"Ừm." Nguyễn Thúy Vân bất đắc dĩ cười cười, "Tôi cũng không biết tại sao cô ấy lại sợ tôi đến vậy."


"Chị là sếp của cô ấy mà." Chung Tuyết Hà lắc lắc đầu, nói.


"Có lẽ lúc tôi làm việc quá bất cẩu ngôn tiếu*."

*Quá nghiêm túc, không nói đùa gì cả


Chung Tuyết Hà cười đến híp cả hai mắt, "Tôi chưa từng nhìn thấy hình dạng nghiêm túc không cười của chị."


"Sau khi thấy cô sẽ sợ tôi."


"Thúy Vân, tối nay chị có thời gian không?"


Nguyễn Thúy Vân nhìn cánh tay của Chung Tuyết Hà vẫn còn bám lên cánh tay của mình, ngẩng đầu cười nói: "Có gì à?"


Dường như Chung Tuyết Hà có chút ngại ngùng, ấp a ấp úng hết một lúc, "Hôm qua tôi thấy quảng trường đã bắt đầu có người khiêu vũ trở lại rồi, chúng ta cùng đi được không?"


"Tối nay à? Có lẽ không được. Tối nay tôi phải mở tiệc tiễn biệt một người bạn, ngày mai cậu ấy phải rời đi rồi." Nguyễn Thúy Vân khó xử nhìn cô, thử dò hỏi: "Nếu không hôm nay cô cứ đi trước?"


"Đi một mình không có ý nghĩa, hơn nữa, đã quen nhảy với chị, nếu là người khác chung quy cảm thấy không thoải mái." Mặc dù Chung Tuyết Hà có chút thất vọng, bất quá rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm tình, "Tối nay chị có việc thì thôi, hôm khác đi."


Trong lòng Nguyễn Thúy Vân dâng lên chút xíu hài lòng, nàng gật đầu nói: "Được, ngày mai tôi có thời gian, cô ở trong tiệm chờ tôi, tối tôi đến tìm."



. . .



"Những món đó ăn ngon chứ?" Nguyễn Thúy Vân sóng vai đi cùng Phạm Trần, hai người vừa ăn uống xong xuôi bước ra khỏi quán cháo Thanh Vị. Nguyễn Thúy Vân nhẹ xoa chiếc bụng căng tròn, hỏi Phạm Trần.


Phạm Trần gật đầu, "Ăn ngon lắm, cám ơn Nguyễn tổng đã mời."


"Không cần khách khí, cô là thư ký của tôi, cô ăn no rồi mới có sức lực làm việc."


"Nguyễn tổng, ngài và chủ quán là bạn sao? Tôi thấy hai người trông rất thân."


"Phải." Nhắc đến Chung Tuyết Hà, Nguyễn Thúy Vân liền vô thức nhoẻn miệng cười, "Chúng tôi ở cùng một tiểu khu, tôi là mẹ nuôi của con gái cô ấy."


Phạm Trần lại nói: "Vậy hai người nhất định là bạn lâu năm rồi."


Nguyễn Thúy Vân lắc đầu, "Chúng tôi quen biết chưa được nửa năm." Nàng thấy Phạm Trần có chút không tin được, cười khẽ, nói thêm, "Không tin à? Thật đó. Tháng 12 năm ngoái tôi mới biết cô ấy, vì mắc chứng đau bao tử mà tôi té xỉu ở trên đường, được cô ấy đưa đến bệnh viện, sau đó liền biết nhau."


"Nhất kiến như cố?"

*Vừa gặp mà như đã quen biết từ lâu


Nguyễn Thúy Vân vô cùng thích câu này, "Phải vậy, nhất kiến như cố!"


Phạm Trần có chút ước ao, "Nếu như tôi cũng có một người bạn nhất kiến như cố thì thật hay."


"Sẽ có thôi, cô còn trẻ tuổi, sau này chuyện gì cũng sẽ được trải qua."



—— (っˇωˇc)♥ ——



"Thiên Cù, sao không đi ăn trưa?"


Hạ Thiên Cù đứng trước bàn làm việc của mình, nhìn thấy Nguyễn Thúy Vân đẩy cửa tiến vào gương mặt hiện lên một tia sợ hãi, sau đó rất nhanh liền biến mất. "Chị hai, sao chị lại đến đây?"


"A Báo đi rồi?"


"Đi rồi, sáng nay em tiễn bọn họ." Hạ Thiên Cù nhìn nàng tiến từng bước đến, sự khẩn trương trên mặt càng ngày càng rõ ràng. Nguyễn Thúy Vân chú ý đến hắn có gì đó bất thường, nghi hoặc nhìn hắn.


"Cậu làm sao vậy?"


Sắc mặt Hạ Thiên Cù biến đổi, sau đó khôi phục lại bình thường, "Không có gì. Vài ngày nữa em phải đến chỗ bọn họ ký hợp đồng với Ngũ ca."


Nguyễn Thúy Vân ngồi chéo chân, hỏi: "Lão Ngũ ở Thanh Châu đúng không?"


Hạ Thiên Cù gật đầu, "Phải."


"Tôi đi cùng cậu." Gương mặt Nguyễn Thúy Vân khẽ cười, "Cậu đem xe và tài xế của cậu cho tôi."


Hạ Thiên Cù cẩn thận hỏi: "Chị hai, đang êm đẹp đi vào đó làm gì?"


Nguyễn Thúy Vân liếc mắt nhìn hắn. "Hỏi nhiều làm gì, chuẩn bị xe cho tôi đi."


Nguyễn Thúy Vân chợt tiến vào Hạ Thiên Cù còn cho rằng chuyện tối hôm qua bị nàng biết được cho nên khởi binh hỏi tội, nhưng bây giờ xem ra Nguyễn Thúy Vân thật sự không biết gì cả, hắn mới cảm thấy yên lòng.


Nguyễn Thúy Vân không chú ý đến Hạ Thiên Cù ngồi đối diện nàng đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt như thế nào, nàng đặt chân xuống, đứng dậy, "Thiên Cù, tôi mượn toilet phòng làm việc của cậu một chút."


"Ờ."


Nguyễn Thúy Vân tiến vào toilet, đứng trước bệ nước cẩn thận rửa tay, bỗng nhiên nghe được bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo nó là giọng nói vang dội của Chu Quân Dịch.


"Anh ba! Anh nói xem Chung Tuyết Hà có đem chuyện tối hôm qua nói cho chị hai biết không?"


Âm thanh bỗng im bặt, nhưng Nguyễn Thúy Vân đã nghe được, hơn nữa còn nghe được rõ ràng.


Nàng giật mở cửa toilet, tay Hạ Thiên Cù đang che miệng Chu Quân Dịch. Nguyễn Thúy Vân chậm rãi đi đến, mở miệng hỏi: "Nói, tối hôm qua có chuyện gì?"


Hạ Thiên Cù ảo não liếc mắt nhìn Chu Quân Dịch, trầm giọng nói: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là. . ." Ánh mắt của Nguyễn Thúy Vân khiến lưng hắn tê rần, hắn cắn răng tiếp tục nói: "Tối hôm qua chúng em làm tiệc tiễn Báo ca và Ngũ ca, sau khi chị đi rồi em và A Dịch đưa họ về khách sạn. Lúc đi ngang qua tiệm của Chung Tuyết Hà, Báo ca đòi ăn cháo, người ta đang đóng cửa nói là không bán rồi. Nhưng anh ấy không nghe theo, mượn rượu cù cưa với Chung Tuyết Hà. . ."


"Sau đó thì sao!"


"Sau đó, em và A Dịch kéo anh ấy lại. Nói thế nào thì Chung Tuyết Hà cũng là bạn của chị, tụi em sợ chị biết được hai bên sẽ khó xử, cho nên không dám nói."


"Nói rõ hết ra! Rốt cuộc Lôi Báo đã làm gì! Ôm thắt lưng? Sờ tay? Hay là làm chuyện quá phận!" Giọng nói Nguyễn Thúy Vân âm lãnh, nàng xoay về phía Chu Quân Dịch, chỉ vào hắn, "Cậu nói."


Chu Quân Dịch thầm kêu khổ. "Chị hai, thật sự không có làm gì quá phận, chỉ là ôm nhau, còn bị Chung Tuyết Hà tránh được. Báo ca cũng tổn hại, bị chị Hà tát một cái!"


"Phải phải!" Hạ Thiên Cù thử trấn an nàng, "Báo ca cũng bị đánh a. Việc này cũng không có gì đáng để tức giận."


Nguyễn Thúy Vân liếc mắt nhìn hắn, "Ý của cậu, vì bị tát một cái mà Tuyết Hà nên để hắn chiếm tiện nghi?"


"Em không có ý này!"


Nguyễn Thúy Vân mặc kệ hắn, chỉ hung hăng liếc Chu Quân Dịch, "Lát tôi về sẽ tính sổ với cậu!"


Hạ Thiên Cù ngây ngốc nhìn Nguyễn Thúy Vân đóng sầm cửa, lại nhìn vẻ mặt chột dạ bất an của Chu Quân Dịch, trầm mặc một hồi, hỏi: "A Dịch, quan hệ của Chung Tuyết Hà đó với chị hai rất tốt à?"



. . .



Đường đang kẹt xe, lúc Nguyễn Thúy Vân đến được quán cháo Thanh Vị cũng đã tỉnh táo hơn trước, thế nhưng không có nghĩa là nàng không tức giận. Nàng trực tiếp đẩy cửa ra, Chung Tuyết Hà vẫn như trước yên lặng đứng ở quầy hàng tính sổ sách.


"Thúy Vân, sao chị lại đến đây?"


Nguyễn Thúy Vân bắt lấy tay cô, "Tôi tìm cô có việc, theo tôi ra ngoài được không?"


Chung Tuyết Hà chần chừ một chút, hỏi: "Chị biết rồi?"


"Nếu tôi không biết, có phải cô định không nói cho tôi biết?"


"Được rồi, cũng không phải đại sự gì, người đấy uống say mà." Chung Tuyết Hà cười cười, "Hơn nữa tôi còn đánh trả một cái cũng rất đau. . ."


"Có phải cậu ta làm chuyện gì quá đáng với cô không!?"


Bàn tay Nguyễn Thúy Vân càng bắt càng chặt, Chung Tuyết Hà cau mày muốn rút về, "Thúy Vân, chị buông tay trước. . ."


"A, xin lỗi."


Dù đã nhìn thấy Chung Tuyết Hà, Nguyễn Thúy Vân vẫn như trước không có cách nào dập tắt ngọn lửa trong lòng, ngược lại càng thêm cháy mạnh. Chung Tuyết Hà là của nàng, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào nhòm ngó!


Đã có vài người chung quanh nhìn về phía hai người, Chung Tuyết Hà xấu hổ, đi ra khỏi quầy hàng kéo Nguyễn Thúy Vân ra một nơi yên tĩnh bên ngoài. "Thúy Vân, tôi thật sự không sao, chị không cần vì chuyện tối qua mà ảnh hưởng đến quan hệ của mình."


"Tôi không muốn cô chịu ủy khuất."


Chung Tuyết Hà ngây người, trong lòng xoẹt qua một tia cảm động, "Tôi không có ủy khuất, cũng không phải là một cô gái trẻ trung gì, chị nghĩ tôi sẽ khóc lóc đòi chết sao?"


Nguyễn Thúy Vân một chút cũng không cảm thấy những lời này buồn cười, Chung Tuyết Hà muốn chọc cho nàng thoải mái hơn nhưng thấy nàng vẫn nghiêm mặt, đành gượng gạo cười.


Hai người trầm mặc một hồi, Nguyễn Thúy Vân mở lời trước.


"Cô không để tâm là tốt rồi." Nàng thở dài một hơi, "Vốn hôm nay tôi muốn thương lượng một việc với cô, kết quả không ngờ nghe được A Dịch và Thiên Cù nói chuyện này, tức giận nên quên hết."


"Chuyện gì?"


Nguyễn Thúy Vân cầm lấy cánh tay cô, vừa đi vừa nói chuyện, "Vài ngày nữa tôi phải đến Thanh Châu ký hợp đồng, không phải trường của Nam Nam ở Thanh Châu sao? Tôi muốn cho cô đi chung, cùng thăm Nam Nam."


Chung Tuyết Hà dừng bước, hai tay giao nhau, "Có phiền phức cho chị không? Chị đi công tác mà."


Nguyễn Thúy Vân quay sang, nhìn cô, "Không phiền, chuyện ký hợp đồng chỉ cần tôi lộ mặt thôi, căn bản không cần làm gì cả."


"Vậy. . ." Chung Tuyết Hà do dự chỉ chốc lát, có lẽ vẫn nên từ chối, "Chắc thôi, tôi đi theo sẽ quấy rầy mọi người."


"Không quấy rầy." Nguyễn Thúy Vân nắm hai tay cô, biểu tình có chút nôn nóng, "Tôi và bọn họ không đi cùng ngày, chỉ một mình tài xế đưa tôi đi, một mình rất chán, cô cùng đi đi."


Chung Tuyết Hà cau mày suy tư một hồi, vẫn là không chịu đồng ý. Cô mím môi, cúi đầu, "Thúy Vân, tôi. . . luôn gây phiền phức cho chị, tôi cảm thấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net