Chòm sao của chúng ta.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


• • •

- Tiểu Du này, nhớ hồi bé, phụ thân có kể ta nghe chuyện về những ngôi sao. Rằng số phận của mỗi người đều được định đoạt sẵn, theo một trật tự nhất định, ngay ngắn như những chòm sao ngoài kia. Mà những chòm sao ấy là do Ngọc Hoàng vẽ nên. Người trần mắt thịt chúng ta, có cố cách mấy cũng không thể thay đổi.

- Vậy mà chúng ta lại ở đây, cùng đoạn tình cảm trái với luân thường đạo lý. Tiểu Anh, Ngọc Hoàng đã an bài cho ta và ngươi định mệnh như vậy sao ?

Hai thân ảnh một lớn một nhỏ, cất tiếng cười vang vọng màn đêm tĩnh mịch. Cứ như thể đang cười nhạo ai đó khác không phải mình. Thái Anh ngồi dậy, chống cằm nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh sao.

- Ta không nghĩ thế. Chu Tử Du, nếu ta nói rằng hãy tự viết lên định mệnh của chính mình, những ngôi sao kia, toàn quyền do chúng ta định đoạt..

Tử Du quay sang nhìn người bên cạnh, ánh trăng soi sáng từng đường nét trên gương mặt nàng ta, khiến y thẫn thờ trong phút giây.

Quá đẹp.

Tôn Thái Anh nàng hoàn hảo.

Mái tóc đen dài của nàng để xoã, mặc cho gió thổi. Trong gió thoang thoảng hương hoa hồng còn vương trên thân thể nàng, Tử Du như nghe rõ từng nhịp đập thổn thức của trái tim mình. Thái Anh hỏi đã lâu mà vẫn chưa nghe người kia đáp, quay sang thì thấy một Chu Tử Du ngây người như pho tượng đá. Tôn tiểu thư phì cười, đem bàn tay nhỏ bé của mình đặt lên má họ Chu, mắt gặp mắt, Tôn Thái Anh nhắc lại, một cách kiên định. Tử Du như thấy một bầu trời đầy sao ẩn trong đôi mắt Thái Anh, ánh lên bao tia hy vọng lấp lánh.
Họ Chu vốn là người vô cùng quy củ và cứng nhắc, lớn lên trong khuôn khổ của Chu gia, phá vỡ quy luật, liệu Chu Tử Du có dám ?

- Ngươi là đang bối rối ?

Tất nhiên là bối rối rồi, vì Chu Thái uý đã ra lệnh cho chính con gái mình phải giết Tôn tiểu thư, tàn sát cả gia tộc nàng, không chừa một ai. Phải nói rằng Tử Du hiện cực kì đau đầu, đôi lông mày nhíu lại, khiến gương mặt trông khó coi vô cùng. Thái Anh biết Chu gia có ý định làm phản, và dù muốn hay không cũng phải nhổ đi cái gai lớn nhất là Tôn gia - cánh tay phải của Hoàng Thượng. Nàng bỗng dưng thầm ước có thể quay lại như trước, khi hai người chỉ là hai đứa trẻ nhỏ không hiểu chuyện. Lại có thể ngày ngày mè nheo họ Chu khó ưa kia đem Thái Anh trốn phụ mẫu đi ăn kẹo hồ lô, rồi chăm chỉ mài mực cho nàng vẽ, đưa nàng đi thuyền câu cá, thưởng hoa. Không biết từ bao giờ chuyện triều chính đã trở nên quan trọng. Chẳng lẽ làm nhi tử của mệnh quan triều đình là phải thế sao ?

Không chỉ mình Tử Du, Tôn Thừa tướng vẫn luôn luôn nhắc nhở Thái Anh về số phận của chính nàng, rằng nàng là người của Tôn gia, vốn sinh ra để phụng sự và bảo vệ ngai vàng, bất cứ người ngồi trên nó có là ai. Tôn Thái Anh mệt mỏi nằm dài xuống bãi cỏ, thở dài một hơi rồi xoay người ôm lấy Chu Tử Du. Nàng khẽ tận hưởng mùi gỗ quấn lấy quần áo Tử Du, ghi nhớ từng chi tiết nhỏ nhặt, trân trọng từng giây phút như thể đây là lần cuối cùng được ở bên nhau.

- Tiểu Du, liệu chúng ta có thể tuỳ ý vẽ nên những chòm sao ?

Chu Tử Du dang tay siết chặt Thái Anh vào lòng. Thật mệt mỏi. Từ nhỏ Tử Du đã luôn theo Chu lão gia luyện võ, lớn lên chút thì cùng người thảo luận chuyện chiến trận, nghe người nói về tham vọng bá chủ thiên hạ. Phụ thân luôn đặt nhiều hy vọng vào Tử Du, rằng chuyện đảo chính không thể thành công nếu không có y. Y luôn tin rằng đó là số phận của mình, nhưng khi Tử Du gặp Thái Anh, một thiếu nữ với tư tưởng như không thuộc về thời đại này.

Nàng sao mà khác quá.

Thật đặc biệt.

Thật phi thường.

Nàng ưa hội hoạ, nàng thích ngâm thơ, và nàng luôn luôn say mê những điệu đàn.
Chu Tử Du luôn bị thu hút bởi những câu chuyện không đầu không cuối của nàng. Y có thể ngồi hàng canh giờ chỉ để nghe nàng thắc mắc với những định kiến của thời đại. Không phải lúc nào y cũng hiểu, nhưng câu chuyện về những chòm sao thì có. Người trần mà dám tranh giành công việc với Ngọc Hoàng, y cùng nàng thơ của mình chắc chắn sẽ bị Người trừng phạt mất thôi.

- Nói ta nghe, thiên hạ này, giang sơn này, ngươi có muốn không ?

- Ngươi biết đấy ta vốn không phải người nói hai lời. Khi ta nói rằng định mệnh của ta chính là ngươi, ai dám ngăn cản ta quyết không bỏ qua. Tiểu Anh, chỉ cần ngươi ở cùng ta, xem như ta đã có cả thiên hạ trong tay mình rồi.

- Vậy bổn phận của ngươi với Chu gia, có thể hay không vì ta mà buông bỏ ?

- Câu trả lời của ta cũng giống ngươi.

- Vậy đi, Chu tiểu tử, cùng ta bỏ trốn.

• • •

Chu Tử Du khẽ siết chặt tay Tôn Thái Anh, nhếch mép một nụ cười đầy mỉa mai.

- Tôn tiểu thư, có vẻ lần này chạy không thoát rồi.

Trường kiếm còn trong tay, nhưng trước mặt là một binh đoàn cả ngàn người cùng Chu lão gia, sau lưng là vách núi sâu hun hút.

- Nhi tử ngươi giải thích sao đây ?

Vậy ra Chu lão gia đã luôn phái người theo dõi Tử Du. Đoạn tình cảm giữa Tôn gia Tôn tiểu thư cũng bị phát hiện. Hay cho Chu Tử Du, yêu thương ai không yêu lại yêu con gái của gia tộc thù địch.

Thế mới nói, cuộc sống nó không giống cuộc đời.

Chu lão gia thương yêu đứa con này hết mực, nữ tử của ông văn võ song toàn, từ tính cách đến ngoại hình đều giống ông như đúc. Ấy vậy mà lại có thể làm lão Chu thất vọng đến nhường này.

Còn tham vọng của ông ?

Về ước mơ thiên hạ nằm gọn trong lòng bàn tay của ông thì sao ?

- Du nhi, đừng ép ta.

Chu Tử Du đem cả thân hình to lớn che chắn cho Tôn Thái Anh.

- Thưa phụ thân, chính người mới đang dồn nhi tử vào vách núi. Từ nhỏ Du nhi đã luôn nghe theo người, không dám cãi nửa lời. Nhưng từ giờ, xin người hãy để nhi tử tự quyết định số phận của mình. Bổn phận Chu gia, nhi tử bất hiếu không thể gồng gánh nổi.

Y xoay người đối diện với Thái Anh, cổ họng như nghẹn lại. Nàng và những suy nghĩ vượt qua mọi khuôn khổ của nàng, Tử Du đã từng tự thề với lòng mình rằng sẽ đem cả tính mạng của mình ra bảo vệ. Cho dù y không hiểu, cho dù y hiểu chỉ vài phần, nhưng họ Chu yêu vô cùng. Tôn Thái Anh cứ như tia sáng vụt qua cuộc đời tăm tối của Tử Du. Ngay khi y không biết mục đích của chính bản thân mình, không thể phân biệt được liệu y có phải là Chu Tử Du, hay là một sát thủ giết người không gớm tay được Chu gia tạo nên.

- Tiểu Anh, ta thực xin lỗi. Không thể bảo vệ được ngươi.

Thái Anh nở nụ cười như nắng sớm, để lộ rõ lúm đồng tiền ở một bên má. Nàng lắc đầu, buông trường kiếm xuống đất, nhón chân kéo Tử Du vào một nụ hôn như bất tận.

- Ngươi có thấy khung cảnh ở đây rất đẹp không ? Nếu có dịp, ngươi sẽ lại đưa ta đến đây nhé ? Sẽ lại mài mực cho ta vẽ có được không ?

Tử Du phóng tầm mắt ra xa hơn nữa, ở đây bạt ngàn cây là cây, xanh mướt, mát mẻ. Từng cơn gió thổi mạnh, đem theo hương cỏ cây xộc thẳng vào mũi y. Mặt trời xuống núi nhuộm đỏ cả một vùng trời, y thầm nghĩ Tôn tiểu thư đúng kì lạ, đến nước này rồi còn có tâm trí thưởng ngoạn cảnh sắc.

- Chắc chắn rồi.

Màn tình cảm mùi mẫn vừa rồi đã được Chu lão gia thu hết vào tầm mắt.

Tình yêu giữa nữ nhân với nữ nhân sao ?

Hoang đường !

Thứ tình cảm trái với đạo lý đó hoàn toàn không thể chen chân mà phá hỏng đại nghiệp của Chu Thái uý đây.

Ông không cho phép.

Cơ đồ bấy lâu nay ông xây dựng được, kế hoạch đảo chính ấp ủ cả một đời người của ông, cho dù thiếu Chu Tử Du cũng sẽ hoàn thành thôi.

Chu lão gia chọn giang sơn.

Đứa con này suy cho cùng cũng chỉ là con tốt trên bàn cờ chính sự thôi.

Ông quay lưng rất nhanh, quyết tâm giấu đi sự đau đớn cùng cực trong ánh mắt. Hít một hơi lớn, điều chỉnh lại tông giọng lạnh lùng vốn có.

- Giết.

Tôn Thái Anh rúc sâu vào lòng Chu Tử Du. Số phận này, là do chính tay hai người viết lên, nàng không hối hận cũng chẳng sợ hãi.

Quyền lực, địa vị là gì chứ ?

Nàng có Chu tiểu tử của mình ở ngay đây rồi. Phải như ngân lượng, vàng bạc có thể mua được sự tự do thì Thái Anh chắc cũng muốn thử tranh giành đấy. Nhưng kiểu tham vọng tầm thường, làm tha hoá con người như của Chu Thái uý, nàng nhìn bằng nửa con mắt.
Thái Anh và Tử Du đơn giản chỉ thèm muốn tự do. Chỉ những ai không có, mới có thể hiểu được nó quan trọng thế nào. Được tự quyền quyết định cuộc sống của mình, thoạt nghe rất dễ dàng nhưng lại vô cùng khó khăn. Nàng bất giác ngước mắt nhìn lên những cánh chim bay lượn trên nền trời đỏ rực.

Thái Anh nàng cũng muốn được tự do như vậy.

- Tiểu Anh này, chòm sao chúng ta vẽ có vẻ không được đẹp lắm nhỉ ? Xin lỗi ngươi, ta vốn không có khiếu hội hoạ.

- Ta biết lâu rồi. Đồ cứng ngắc nhà ngươi, không hề có tâm hồn nghệ thuật gì hết.

Chu Tử Du vứt thanh kiếm trên tay, ghì chặt Thái Anh vào vòng ôm. Thì thầm rất nhẹ.

- Ta yêu ngươi.

Tôn tiểu thư bật cười thành tiếng, khúc gỗ này cuối cùng cũng chịu cùng nàng nói lời yêu thương. Nàng áp tai vào lồng ngực y, lặng nghe từng nhịp tim đập.

- Ta cũng vậy.

Nói đoạn cùng nhau nhảy xuống vách núi.

Không do dự.

Không sợ hãi.

Rồi mất hút.

"Chu Tử Du, cùng ta, đến nơi có sự tự do. Nơi định kiến, số phận không còn là gông cùm kìm chân chúng ta lại nữa.
Không ai có thể quyết định được chúng ta là ai.
Không ai ngăn cản được ta và ngươi.
Nếu có kiếp sau, lại cùng ta vẽ nên chòm sao của riêng mình nhé ?
Đẹp xấu không quan trọng.
Chỉ cần cùng ta."

"Tôn Thái Anh, gặp được ngươi có lẽ là may mắn lớn nhất đời ta.
Kiếp sau, hàng vạn hàng vạn kiếp sau.
Nguyện cùng ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC