Chương 9: Ra vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungyeon khá bất ngờ khi nhìn thấy Mina. Trái đất tròn thật, ở đâu cũng có thể gặp người quen.

"Cô Myoui khỏe chứ?"

"Cảm ơn bác sĩ, tôi khỏe" Mina gật đầu.

"Giám đốc của cô bình phục thế nào?"

Do phải bay sang Đức tham dự hội thảo y khoa trước khi Nayeon xuất viện, Jungyeon cũng chỉ biết tình hình sức khỏe của Nayeon qua tin nhắn. Mà Nayeon có bao giờ chịu nhận mình không ổn đâu, hỏi trực tiếp nhân viên của cô ấy chắc sẽ chính xác hơn.

"Giám đốc Im rất khỏe, cũng nhờ bác sĩ Yoo cả" Mina trả lời khách sáo. Không hiểu sao cô luôn có cảm giác mối quan hệ giữa Nayeon và Jungyeon chẳng đơn thuần là bè bạn thông thường.

"Cô lần đầu tới đây à? Quán này lâu đời và chất lượng tốt lắm, tôi đặc biệt thích sushi và cơm cuộn, hương vị rất giống lần tôi ăn khi ghé thăm Nhật Bản" Jungyeon thấy Mina đang cầm menu bèn quan tâm hỏi thăm.

Mina lục lại trí nhớ. Sushi và cơm cuộn. Chúng chẳng phải hai món có trong hộp đồ ăn khi ấy Nayeon mang cho cô hay sao?

"À... Tôi trực tiếp tới quán lần đầu tiên, nhưng từng ăn qua rồi, là nhờ giám đốc giới thiệu cả" Mina khéo léo thăm dò.

"Tôi cũng đoán là Nayeon chỉ nó cho cô. Bởi quán này không nổi tiếng nhưng có chủ là người Nhật, chúng tôi thường xuyên ăn hồi còn đi học" Jungyeon nhớ lại tháng ngày tươi đẹp ấy, vì muốn Nayeon đỡ buồn khi bài kiểm tra chuyên ngành không như mong đợi mà mang hết tiền tiết kiệm mời cô một bữa đồ Nhật thật ngon.

"Ôi, tôi chợt nhớ ra, hôm giám đốc say rượu ở nhà tôi, tôi quên chưa nói lại với chị ấy là bác sĩ Yoo cũng ở Namsang" Mina giả bộ bối rối, quyết tìm hiểu đến cùng khúc mắc đột nhiên nảy sinh trong lòng.

"Không sao, cô đừng áy náy, Nayeon vốn biết tôi ở đó mà. Có một lần tôi đi trực tối cũng gặp cô ấy ở đó, mà gấp quá không kịp lấy số điện thoại"

Ra vậy.

Sau khi xâu chuỗi sự kiện lại với nhau, Mina chợt hiểu, vì sao hôm ấy giám đốc xuất hiện muộn trước khu chung cư của mình, vì sao lại và sushi và cơm cuộn...

Hộp cơm khi ấy, vốn không dành cho cô. Cô chỉ tình cờ xuất hiện khi giám đốc không gặp được người thực tâm muốn gặp. Nayeon vốn dĩ chẳng đợi cô, cũng chẳng quan tâm cô béo gầy hay vất vả.

"Cô cũng nên bồi bổ, trông cô gầy đi đấy"

Mina cười chính mình, cô đã suy diễn gì chứ? Đó đơn giản là câu nói qua loa mà thôi.

Menu trước mặt mờ đi, Mina không muốn ăn gì thêm nữa.

"Cô không sao chứ?" Jungyeon giật mình thấy Mina đứng bật dậy, khuôn mặt thất thần.

"Tôi quên mất, sáng nay có cuộc họp quan trọng, phải đi ngay bây giờ, tạm biệt chị" Mina kiếm cớ cáo từ rồi rời đi trong ánh mắt ngỡ ngàng của Jungyeon và nhân viên phục vụ quán.

***

"Giám đốc, tài liệu chị cần đây ạ" Mi Young gõ cửa, đưa giấy tờ cho Nayeon.

"Cô cứ để đấy" Nayeon ngẩng đầu, bỏ kính xuống bàn. Rõ ràng trợ lý Myoui muốn tránh mặt cô. Những công việc cần tiếp xúc trực tiếp, Mina đều để Mi Young làm. Còn nếu bắt buộc phải gặp, Mina lại trưng ra bộ mặt lạnh lẽo, chẳng buồn nhìn cô lấy một cái.

Có phải đêm hôm đó cô hơi quá đà, dọa Mina sợ hết hồn vía rồi không? Nayeon tặc lưỡi, tự trách mình chọn cách hồ đồ. Xem ra chuyện cô nghĩ Mina thích mình chỉ là tưởng tượng. Trợ lý Myoui đơn thuần là nhân viên mẫn cán tốt bụng mà thôi. Sao cô lại thử người ta bằng cách trèo lên giường sờ soạng chứ, có lẽ Mina cho cô là kẻ quấy rối cũng nên. Nhưng thôi, thế cũng tốt, tình cảm và công việc nên rạch ròi.

Sau buổi sáng biến mất khỏi nhà Nayeon, Mina không xuất hiện trước cửa thêm lần nào nữa. Có những thứ, vốn dĩ trước đó Nayeon chẳng hề coi trọng, vậy mà khi trở thành thói quen, muốn thay đổi cũng thật khó. Như việc có một bữa cơm nóng hổi vậy. Đồ ăn chất trong tủ quá nhiều cho một người, bỏ đi thì thật lãng phí. Vậy là tối đến, thay vì Mina, giờ là chính cô tất bật trong gian bếp, tự nấu ăn, tự thưởng thức, tự xem chương trình truyền hình, tự đi ngủ sớm. Bao năm nay Nayeon vẫn sống tốt như vậy, mà giờ thấy chút trống vắng. Cảm giác này là sao chứ?

***

Tzuyu thở dài, mặc dù không xem nhiều TV, cũng như không quan tâm các sự kiện giới giải trí, nhưng cô hoàn toàn hiểu nếu là minh tinh hạng A nhất định phải vô cùng bận rộn, hoàn toàn không giống Minatozaki Sana đang ngồi cười nhăn nhở trước mặt cô đây.

"Cô Minatozaki..."

"Gọi tôi là Sana"

"Cô Minatozaki..."

"Sana!"

"Cô Sana" Tzuyu chịu thua, "Hôm nay cô lại cần kiểm tra gì nữa, tôi nhớ không lầm thì vết thương ở tay đã lành hẳn rồi?"

"Ờm, tôi muốn tham khảo các gói phẫu thuật thẩm mỹ"

"Đánh giá một cách khách quan thì tôi thấy cô Sana mọi thứ đều rất đẹp, không rõ cô muốn chỉnh sửa bộ phận nào?" Tzuyu cẩn thận hỏi lại. Cô gặp nhiều người nổi tiếng, dù đẹp nhưng vẫn không hài lòng về nhan sắc của mình, nên trường hợp Sana cũng không có gì là lạ.

"Những chỗ mà bác sĩ Chou không nhìn thấy ấy" Sana nháy mắt. Với Chou Tzuyu, cô đặc biệt hứng thú, cho dù ngồi nhìn vị bác sĩ này nói những lời lẽ khoa học khó hiểu, thì Sana vẫn tự nguyện lắng nghe vài tiếng đồng hồ cũng chẳng sao.

"Ý cô là ngực?"

"Ờm... vâng?" Sana nói đại.

"Vậy tôi phải kiểm tra một chút mới tư vấn được"

Đến đây thì Sana giật mình, chỉ tưởng tượng tình huống kia thôi cũng khiến cô đỏ mặt. Sana nhanh chóng kiếm cớ, "Tôi muốn hỏi bảng giá chung trước đã, còn làm hay không thì vẫn phải cân nhắc thêm"

Tzuyu gật gù, phẫu thuật ngực không quá khó nhưng cũng cần chú ý giữ gìn, các bệnh nhân băn khoăn cũng là điều hiển nhiên.

Tzuyu bắt đầu chỉ vào mô hình ngực trần trong phòng khám, nghiêm túc chỉ vào các điểm, giải thích cặn kẽ các thông tin mà một khách hàng muốn phẫu thuật nên biết. Chỉ tiếc là, mọi điều cô nói chẳng đọng lại tý nào trong não bộ vặn xoắn của Minatozaki kia cả.

"Bác sĩ Chou" Sana đột ngột ngắt lời.

"Cô có chỗ nào chưa hiểu à? Để tôi trình bày lại"

"Không, tôi chỉ muốn hỏi, bác sĩ Chou đẹp thế này, có ai từng muốn phẫu thuật để trông giống cô hay chưa?"

Chou Tzuyu nhíu mày không đáp. Bỗng dưng trong thâm tâm cô nổi lên chút dự cảm không lành. Minh tinh Minatozaki Sana, cô thực sự muốn phẫu thuật ngực chứ?

***

"Kính coongggg"

Mina mở cửa, ngạc nhiên thấy Nayeon đứng trước mặt, hai tay là hai túi thực phẩm lớn.

"Giám đốc nhầm nhà rồi, đây không phải căn hộ của bác sĩ Yoo"

Bác sĩ Yoo? Yoo Jungyeon thì liên quan gì chứ? Nayeon nhất thời ngây ra, nhưng trước khi Mina kịp đóng sầm cửa, cô gạt ngay thắc mắc sang một bên, nhanh trí nói với giọng đầy nghiêm khắc "Trợ lý Myoui!"

"Vâng?" Đúng như dự đoán, Mina sững lại.

"Cô mua toàn thực phẩm thế này, tôi không biết nấu"

"..."

Thế mới phải chứ. Nayeon hài lòng ngồi trên ghế sofa, nhìn Mina nấu nướng. Thái độ có vẻ không cam tâm, nhưng Mina chẳng nói một lời, lặng lẽ chuẩn bị bữa tối. Mải nhìn, Nayeon ngủ quên lúc nào không biết.

***

Mina cúi xuống, muốn chạm vào khuôn mặt người kia. Đang say ngủ, trông Nayeon dịu dàng hơn thường ngày rất nhiều. Im Nayeon đáng ghét. Sao cô lại thích người này vậy nhỉ? Chợt nhớ ra mình còn đang giận, Mina lấy tay búng vào mũi Nayeon.

"Ouch!" Nayeon choàng tỉnh, thấy đôi mắt to tròn của Mina đang chằm chằm vào mình.

"Giám đốc dậy ăn tối" Mina lạnh lùng đáp.

Nayeon chỉ biết gật gù cười trừ.

Đồ do Mina nấu ngon hơn hẳn. Trình độ bếp núc của Nayeon chỉ ở mức làm chín thức ăn, tự nấu vài bữa cảm thấy có lỗi với thực phẩm, cô đành dùng chiêu mặt dày xuất hiện ở đây. Hơn nữa, chắc cô phải giải thích cho Mina một chút, tránh hiểu lầm không đáng có. Mina giữ thái độ ở công ty như vậy, Nayeon có chút không vui.

"Mina này..."

Mina không đáp, vẫn chăm chú gắp thức ăn vào bát. Cô còn lạ gì nữa, chỉ khi có chuyện giám đốc mới chịu gọi tên cô như vậy. Jungyeon thì gọi nhanh lắm, còn cô lúc nào cũng chỉ là 'trợ lý Myoui'.

"Chuyện hôm trước, tôi xin lỗi nhé, lẽ ra tôi không nên làm như vậy..." Nayeon nói, cảm thấy nửa đêm trêu đùa người khác như vậy là không đúng.

"Giám đốc đâu cần xin lỗi, chỉ là tôi tình cờ xuất hiện đúng lúc đúng chỗ thôi mà" Mina trả lời mát mẻ, chắc hẳn Nayeon đã gặp Jungyeon và biết chuyện quán ăn hôm ấy. Nghĩ đến việc họ gặp nhau thôi, mặt Mina chợt tối sầm lại.

Đúng lúc đúng chỗ? Chẳng lẽ trợ lý Myoui nghĩ mình là kẻ biến thái, cố tình giữ cô ấy lại qua đêm để làm càn?

"Cô hiểu lầm rồi, tôi..."

"Giám đốc" Mina thở dài, "Tôi hiểu mà, chị không cần cảm thấy có lỗi. Người chị muốn gặp lúc ấy là bác sĩ Yoo phải không?"

Nayeon ngẩn người, không hiểu vì sao Mina biết chuyện của mình, nhưng vẫn nhẫn nại tiếp lời, "Đúng là tôi với Jungyeon từng yêu nhau, nhưng giờ chúng tôi chỉ là bạn, tôi đâu có nhầm cô với Jungyeon..."

"Giám đốc đừng đùa giỡn nữa, hộp đồ ăn hôm ấy rõ là chị mua cho Yoo Jungyeon" Lời nói của Nayeon vô tình làm Mina khó chịu, hóa ra bác sĩ Yoo là người yêu cũ của giám đốc. Mina đâu có ngốc, hộp cơm đó không phải cho cô cũng không sao, nhưng Im Nayeon cần nói dối cô làm gì chứ?

"Tôi không hiểu, hộp cơm nào?" Nayeon đặt đũa xuống bát, cảm thấy câu chuyện của họ có chút không khớp.

"Hộp cơm Nhật, sushi và cơm cuộn, chẳng phải chị mua cho bác sĩ Yoo hay sao?"

À.

Nayeon vỡ ra. Trợ lý Myoui tức giận vì chuyện đó?

"Ừ, hôm ấy tôi mua cho Jungyeon vì tâm trạng cô ấy rất tệ, người quen của cô ấy mới qua đời ngay trong bệnh viện"

Sau câu nói ấy, cả hai đều im lặng. Chẳng hiểu sao, Mina cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Vậy là, mối quan hệ của Nayeon với Jungyeon hiện tại, dù vẫn phức tạp, nhưng không giống như cô suy diễn.

"Giám đốc..." Mina phá vỡ sự yên tĩnh, "chị xin lỗi tôi, nếu không phải vì hộp cơm, thì là vì chuyện gì?"

Nayeon lắc đầu, nhoài người gỡ hạt cơm dính cạnh miệng Mina.

"Cô tự nhiên giận thế này, tôi lại tưởng cô thích tôi chứ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net