• saida l'esprit de l'escalier •

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa..
mưa mang đi bao hoài niệm...
mưa mang đi ngàn vạn câu ước thề...
mưa mang cả người đi

Từng cơn gió rít lên rợn người, cơn giông kéo đến bao trùm cả thành phố tấp nập này. Ngoài kia ngàn vạn người vội vã chạy thật nhanh về nhà, còn em ngồi im đây nhìn bầu trời xám xịt cùng những cơn mưa nối tiếp kéo đến

Người ta nhìn em như một vật kỳ lạ, cũng có vài người đến hỏi liệu em không sợ những cơn gió rít lên, những cơn mưa ồ ạt kéo đến hay sao...Tất nhiên em sợ chứ, nhưng em chẳng sợ những thứ ấy bằng chính bản thân mình

Nhiều lúc em cũng chẳng hiểu vì sao mình còn có thể ung dung ngồi đây nhâm nhi ly cà phê đắng ngắt ngắm nhìn những hạt mưa rơi xuống, có lẽ là vì em quá tệ

tệ với em
tệ với đời

và tệ với người

ngày người đến, giông tố ghé qua, qua đôi mạo
ngày người đi, giông tố kéo theo, theo ngàn họa...


Loại thời tiết này khiến em hứng thú hơn bao giờ hết, em thích, em thích những gì thuộc về loại thời tiết này...ẩm ướt, ảm đạm, xám xịt, lạnh lẽo, và đau lòng

Em ngước nhìn vạn vật qua lớp kính mỏng đã sớm phủ đầy những giọt mưa kia mà mỉm cười, em thích cười – vào ngày mưa. Có thể người ta nhìn em với tâm suy một con bé hơn 20 tuổi đầu thích những thứ ngoại lệ, nhưng những gì em làm bây giờ chỉ là một phần em trả lại cho người, trả lại những gì em nợ người

Em còn nhớ, nhớ chứ, nhớ tất cả...

Nhớ cái ngày người vì em dầm mưa đi mua thuốc, nhớ cái ngày người đưa ô cho em mặc rằng em sẽ đi cùng ô với một ai khác và vứt xó chiếc ô năm ấy của người, nhớ cái ngày người đưa em viên kẹo làm ngày mưa của em bớt đi phần nào tối tăm và sợ hãi...em phủi mặc nó...phủi mặc đi công sức bao ngày tháng người vun đắp lên

Có lẽ bây giờ ngẫm lại em thấy thương người ngày ấy và hận chính em bây giờ

Giá như ngày ấy em nhận ra sớm, giá như ngày ấy em mỉm cười, giá như ngày ấy em dang cánh tay ôm lấy người..thì giờ có lẽ đã khác

Nhấp một ngụm cà phê, đắng, đắng ngắt, em tự hỏi sao người có thể thích được loại cà phê không đường này, nhưng rồi cuối cùng em lại ngẩn người vì suy ra, người thích cà phê không đường vì nó đắng như cách em phủi mặc người năm ấy

Cơn mưa cuối cùng ngày ấy em thấy người, người không khóc, giọng nói trong veo như ngọc, người nói với em những câu yêu thương khó nhọc rồi rời đi

Bây giờ em đã hai mươi ba, cũng chẳng là đứa con gái mười bảy mười tám thuở ấy nữa, em đã nhận ra nhiều điều trong đó có thương người

Nhưng em nhận ra rồi thì người đâu còn ở đây ?
vậy nên em lại trách mình, lại làm đau mình rồi lại vật vã

Người ơi, tháng bảy đến rồi, tháng bảy cùng những cơn mưa xối xả như trách vấn em, người nhỉ ?
bộ phim ngày ấy còn dở dang, giấc mơ chưa vẹn đã lụi tàn, cây đàn đã ngưng tiếng rung, chiếc đài cổ đã ngưng tiếng vọng và em cũng ngưng những dòng tâm suy xuề xòa tại đây

Em chẳng thể nói thương người nhiều như cách người nói thương em, cũng chẳng thể đến bên người những lúc trời mưa giông gió rét, tất cả bây giờ đều chỉ dừng lại ở chữ chẳng thể

Thời gian bây giờ đối với em chỉ là những liều thuốc giảm đau tạm thời, những chiếc kim đồng hồ tích tắc tích tắc như xoáy em vào vòng tròn đời người, chúng biết có một em không người sống chẳng ổn nên lại càng dày vò thêm

Nhưng em vẫn chấp nhận vì em muốn thử cảm giác đau lòng của người ngày ấy khi bị em vô tình phủi mặc

Hơn hết, vì giờ đây em thương người
 
- Seoul nghiệt ngã gửi Osaka ngày mưa tháng bảy -
 - Kim Dahyun to Minatozaki Sana -



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net