[Ngoại truyện 2] Ở một thế giới song song nào đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở một thế gii song song nào đó, khi chiếc đồng hồ báo thức nọ chạy chậm mất năm phút.

"Tzuyu à, khi nào em khỏi bệnh, chúng ta lại đi hẹn hò nhé."

"Nếu Tzuyu không đến, chị sẽ không thèm thích Tzuyu nữa đâu."

Buổi hẹn hò hôm đó, trời đổ mưa to.

Sana đến sớm như thường lệ, cô thích đến sớm hơn một chút để chờ đợi Tzuyu, vì cô biết Tzuyu sẽ đến đúng giờ. Ngửa mặt nhìn làn mưa phía bên ngoài càng lúc càng dày, Sana trong ngực cảm thấy lo lắng, lại lấy điện thoại ra ngoài nhìn giờ, vẫn chưa đến giờ hẹn, nhưng mưa to thế này không biết Tzuyu có đến được không.

Ở nhà, Tzuyu thầm mắng "chết tiệt" mấy câu, nhưng vẫn mặc áo mưa vào, cầm ô đi ra trạm tàu điện.

Sao lại mưa to vào đúng hôm nay chứ?

Chạy qua làn mưa ào ào, cả tóc cả gót chân đều bị ướt. Cô cứ thế đi qua ba trạm tàu, chỉ còn một trạm cuối nữa là đến được địa điểm hẹn gặp Sana rồi. Trống ngực Tzuyu bỗng nhiên đánh rất mạnh, nhưng tiếng mưa đã át đi rồi, cho nên cô không nghe thấy.

Bước chân xuống trạm tàu gần rạp chiếu phim, Tzuyu bật chiếc dù màu vàng lên, băng qua làn mưa nặng hạt, chạy dọc vỉa hè. Phía bên kia đường là rạp chiếu phim rồi. Cô dừng chân đứng lại bên vạch kẻ đường, chờ ánh sáng chuyển sang màu xanh rồi tiếp tục bước sang đường.

Lên được rạp chiếu phim, quả nhiên đã thấy người kia ngồi chờ ở băng ghế, dưới tán hoa anh đào giả. Tzuyu vẩy vẩy cái dù cho khỏi sũng nước, rồi đi đến trước mặt Sana.

"Chị đến sớm vậy?"

Sana ngước mắt lên, nở một nụ cười thật tươi.

"Chờ đợi là một phần của hẹn hò mà."

***

Bộ phim ngày hôm đó cụ thể là chiếu cái gì, Sana chẳng nhớ được.

Chỉ nhớ đến cảnh người yêu thứ nhất của nhân vật nữ chính bỏ đi, nữ chính đứng ở một chỗ nhìn theo bóng dáng người đó, hai hàng nước mắt Sana cũng chậm rãi rơi xuống. Sana quay sang nhìn Tzuyu, gương mặt Tzuyu vẫn vô cùng điềm tĩnh, không có cảm xúc gì đặc biệt cả. Đúng là cái đồ mặt than, Sana lẩm bẩm.

Thế nhưng bàn tay Sana vẫn vươn ra nắm lấy bàn tay của Tzuyu. Tay Tzuyu thật ấm. Cô chỉ định nắm thử một cái thôi, nhưng khi rụt tay lại thì bàn tay Tzuyu bỗng nắm lại tay cô.

Sana hơi sửng sốt, hoàn toàn mặc kệ diễn biến tiếp theo của bộ phim, chỉ một mực tròn mắt nhìn sang người ngồi bên cạnh. Tzuyu không nói gì, chỉ giữ bàn tay Sana ở trong tay mình, mắt vẫn dõi theo nhân vật nữ chính buồn khổ vì thất tình.

Gương mặt trông nghiêng của Tzuyu đẹp như tượng tạc, Sana thầm nghĩ, đẹp hơn nhân vật nữ chính trong phim rất nhiều lần, vì thế, thay vì ngắm nhân vật nữ chính kia, Sana muốn ngắm Tzuyu hơn.

"Người yêu mới của cô ấy xuất hiện rồi kìa."

Bỗng nhiên Tzuyu nói một câu như vậy.

"Hở?" Sana quay ra nhìn màn hình.

"Người vừa xuất hiện, sau này sẽ là nam chính."

"Vậy nam chính không phải người vừa bỏ đi sao?"

"Không, đó là mối tình đầu của cô ấy thôi."

"Hm," Sana nhíu hàng lông mày thanh mảnh lại. "Thật đáng tiếc cho bọn họ quá. Giá như có thể thành đôi với người đầu tiên thì vẫn tốt hơn."

Tzuyu cười nói, "Là do họ không nắm bắt được cơ hội của mình thôi."

Lúc ấy, bàn tay của hai người vẫn nắm chặt.

***

Xem xong phim, bầu trời bỗng nhiên tạnh ráo. Sana chỉ chỉ vào công viên trò chơi, "Chúng ta ra phía bên kia đi."

"Không phải lần trước đã chơi rồi sao?"

"Lần trước là công viên khác, lần này là công viên khác."

"Thì có gì khác nhau?"

"Trò chơi khác nhau chứ, Tzuyu thật là."

Sana kéo tay Tzuyu đi vào công viên.

"A, đằng kia có tàu lượn kìa."

Mặt Tzuyu trong thoáng chốc xanh như tàu lá chuối.

"Sao vậy?"

"Không..." Tzuyu ngoảnh mặt đi, miệng lầm bầm, "Em hơi bị sợ độ cao."

Sana sững sờ mất một lúc, rồi cười phá lên. Tzuyu trông có vẻ là người mạnh mẽ, không sợ trời không sợ đất, hóa ra cũng biết sợ độ cao?

"Vậy cái kia thì sao?"

Sana chỉ lên cái vòng quay mặt trời. Tuy cái đó cũng cao, nhưng ít ra thì nó không chạy nhanh.

Tzuyu ngập ngừng, rồi gật gật đầu.

"... Đáng sợ quá."

Ngồi đối diện nhau trong khoang cabin, mặt Tzuyu tiếp tục xanh như tàu lá chuối. Sana trông thấy thế liền bước sang ngồi bên cạnh Tzuyu, khoang cabin hơi bị nghiêng vì mất cân bằng trọng lực, Tzuyu kêu "Á" lên một cái.

Bàn tay Tzuyu níu lấy vạt áo của Sana.

Thật là mất mặt, nhưng vì sợ quá nên Tzuyu cũng không để ý được nhiều như thế.

Sana mỉm cười, hôm nay cô lại phát hiện ra thêm một điểm đáng yêu nữa của Tzuyu rồi.

***

Hết thời gian thực tập, Tzuyu chủ động mời Sana đi uống nước, coi như lời cảm ơn vì đã hướng dẫn cho cô suốt thời gian qua. Tuy tính tình hậu đậu, đôi lúc hơi chểnh mảng lơ đễnh, nhưng Sana đã hướng dẫn cho Tzuyu rất nhiệt tình, đưa ra nhiều lời khuyên bổ ích cho khóa luận tốt nghiệp. Tzuyu là người rạch ròi, mang ơn thì nhất định sẽ trả ơn.

Không ngờ, Sana lại đòi đi uống rượu.

Uống rượu xong thì say bí tỉ, Tzuyu không còn cách nào khác, đành phải đưa Sana về nhà mình.

"Chị uống nước chanh giải rượu đi nè."

"Hức hức..." Sana vừa khóc lóc vừa mếu máo. "Cứ tưởng... rượu vang thì không say..."

"Làm gì có rượu nào không say."

Tzuyu đỡ Sana dậy, giúp cô uống nước, rồi lại đỡ cô nằm xuống. Ngay cả khi ánh mắt đã mờ mờ vì say, Sana vẫn nhìn ra được căn phòng này thật gọn gàng, ngăn nắp, tối giản hệt như chủ nhân của nó.

"Tzuyu."

"Vâng?" Ngồi ở bên cạnh đọc một cuốn sách, Tzuyu đáp mà không quay sang nhìn Sana.

"Làm bạn gái chị đi."

"Không."

***

Kỳ nghỉ Tết năm nay, Tzuyu trở về Đài Loan như thường lệ. Đáng lý ra thì cô có thể ở lại Đài Loan mà làm khóa luận, nhưng vì người chị nào đó ở Hàn Quốc cứ mỗi ngày lại nhắn một đống tin nhắn trên instagram kêu nhớ nhung này nọ, cho nên sau khi nghỉ Tết xong, Tzuyu lò dò quay trở về Hàn Quốc.

Sau kỳ nghỉ năm mới, Momo và Jungyeon hô hào cả đám tổ chức tiệc tân niên tại nhà. Sau khi cân nhắc nâng lên đặt xuống chán chê, cả hội thống nhất với nhau rằng nhà của Jungyeon là thích hợp nhất, vì nhà Jungyeon rộng, trang thiết bị cũng hiện đại và tiện nghi. Nhà Nayeon và Sana thì là một cái núi đồ, nhà Dahyun thì nhỏ, còn nhà Momo thì hơi xa. Chẳng ai biết nhà Mina ở đâu, dù sao Mina cũng là cấp trên, hỏi thăm nhà riêng của cấp trên thì không phải phép cho lắm.

Tuy là tổ chức ở nhà Jungyeon, nhưng Jungyeon không biết nấu ăn. Momo thì chỉ biết ăn. Sana đụng vào chuyện gì thì chuyện đó hỏng. Cho nên cuối cùng, Nayeon và Mina lại thành ra hai người chịu trách nhiệm chính về bữa tiệc.

Mina và Nayeon đứng bếp, đám người còn lại liền lấy bài ra chơi, chơi chán chê mới phát hiện chưa mua đồ uống, thế là Dahyun nhanh nhẹn đứng dậy nhận trách nhiệm đi mua.

"Để chị đi cùng."

Sana chợt nói như vậy, rồi đứng dậy chạy theo Dahyun ra bên ngoài. Tzuyu và Chaeyoung ngồi ở bên trong nhìn theo, đều cảm thấy ngạc nhiên. Sana và Dahyun từ bao giờ thì thân nhau như thế? Đi du lịch cùng nhau, bây giờ đi mua rượu cũng đi cùng nhau.

Chaeyoung khum tay lại thì thầm vào tai Tzuyu, "Bà chị đó đổi đối tượng rồi à?"

Tzuyu không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa ly nước ở trên bàn lên miệng uống.

"Phụt."

Sau đó, cô ho sặc sụa.

"Này, đó là soju mà."

Tzuyu tiếp tục ôm bụng nhăn nhó, cô đã tưởng đó là nước lọc nên uống một hơi mà không e dè gì.

***

"Này, Dahyun tỏ tình với chị."

Đứng cạnh nhau trên tàu điện, trong lúc Tzuyu đang một tay bám lên tay cầm, một tay mở cuốn sách bỏ túi ra đọc, thì Sana bỗng nhẹ giọng nói một câu như thế.

Kể từ ngày Tzuyu hoàn thành xong khóa luận tốt nghiệp và xin được việc làm ở một nơi cũng khá gần JYP, Sana thi thoảng mỗi khi tan làm lại bám theo Tzuyu mà lên tàu (dù nhà cô thì vẫn ở đó, một nơi chỉ cách công ty năm phút đi bộ).

"Ừ."

Sana nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng.

"Chỉ vậy thôi à?"

"Chứ chị muốn sao?" Tzuyu quay sang nhìn Sana bằng cặp mắt to tròn.

"Aiz, thật sự là nói chuyện với em tức chết mất."

Cô gái cao một mét bảy cúi xuống nhìn, miệng cong lên thành một nụ cười mỉm. Tzuyu hạ cuốn sách xuống nhét vào trong túi xách, sau đó mở miệng nói.

"Dahyun là người rất tốt."

Sana định nói gì đó, thì đã nghe thấy Tzuyu nói tiếp bằng giọng trầm trầm.

"Nhưng nếu có thể thành đôi với người đầu tiên thì vẫn tốt hơn."

Tiếng thông báo tàu đã đến trạm dừng vang lên đúng lúc đó, nhưng cũng may mà Sana đã kịp nghe thấy những lời nói như đang lẩm bẩm của Tzuyu.

***

Mùa đông qua đi, trời ấm áp lên dần.

Buổi sáng mùa xuân vào một ngày cuối tuần, Tzuyu vừa mở cửa sổ ra thì suýt chút nữa ngã luôn xuống khi thấy Sana đang đứng vẫy vẫy tay ở phía bên dưới. Trên người Sana mặc bộ đồ thể thao, trông có vẻ như đang chạy bộ qua đây. Tzuyu há miệng nhăn nhó, Sana từ lúc nào thì có sở thích chạy bộ chứ?

Tzuyu cũng thay bộ đồ thể thao của mình vào, rồi bước xuống dưới đường, đi đến bên cạnh Sana.

"Chúng ta ra công viên thi chạy nhé."

Tzuyu gật đầu đồng ý. Ra đến công viên, Sana hùng hồn chỉ tay về phía cái cây ở đằng xa, cách đó chừng một cây số, nói với người bên cạnh.

"Tzuyu mà thua thì phải làm bạn gái chị."

Tzuyu mở to mắt nhìn, rồi bật cười.

"Vậy nếu thắng?"

"Thì Tzuyu muốn gì cũng được."

Muốn gì cũng được à... Như thế không phải là sơ hở quá hay sao? Nếu là Tzuyu thì sẽ chẳng bao giờ đưa ra điều kiện như vậy.

"Được."

Sana huýt sáo một cái làm hiệu lệnh xuất phát.

"Sao em chạy chậm thế? Muốn được thua rồi à?" Sana vừa chạy song song với Tzuyu vừa nhoẻn miệng cười. Cô gái chân dài cả mét kia vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, điềm nhiên nói, "Chị có chắc là chị không muốn nới khoảng cách không đấy?"

Sana nghe xong mới phát hiện, chết tiệt, thì ra là em ấy nhường một đoạn thôi. Cô vội vàng tăng tốc, phi như bay về phía cái cây đằng xa.

Nhưng Tzuyu thể hình tốt hơn, cẳng chân dài hơn, thần kinh vận động cũng tốt hơn nhiều. Sana tăng tốc bao nhiêu thì bị Tzuyu bám đuổi bấy nhiêu. Cuối cùng khi chỉ còn hai chục mét, Tzuyu nhẹ nhàng tăng tốc, về đích trước Sana.

Sana gập người thở hồng hộc. Vậy mà cũng ráng thắng người ta bằng được nữa, thật đáng ghét.

"AAA!" Sana hét lên đầy tức tối. "Đồ chết tiệt Tzuyu sao không nhường chứ?"

"Bởi vì thua thì mất mặt lắm." Tzuyu nói.

Sana hừm hừm mấy tiếng, rồi cam chịu mà hỏi, "Thế em muốn chị làm gì?"

Tzuyu đứng nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng nói, "Thôi bỏ đi." Sau đó xoay lưng bỏ đi thật.

"Ơ, nè!!"

Sana chạy theo, "Thật sự không muốn chị làm gì à?"

Muốn chị làm bạn gái em.

"Nhưng tỏ tình trước thì cũng mất mặt lắm." Tzuyu lẩm bẩm.

Sana chẳng hiểu gì, chỉ biết chạy theo con người kia đến hộc cả hơi.

***

Mùa xuân đến. Sana và Tzuyu dọn về ở chung trong căn phòng mới nằm ở giữa công ty của cả hai người. Ở đây, mỗi sáng Sana và Tzuyu đều chỉ cần đi bộ, không cần phải bắt tàu điện gì hết. Hằng ngày, Tzuyu đều thức dậy thật sớm, nấu bữa trưa cho bản thân mình và cho cả Sana. Bữa trưa mà Tzuyu chuẩn bị rất đẹp mắt và cầu kỳ, Sana trước khi ăn bao giờ cũng không quên chụp lại, lập thành một album tên là "Tzu Chef".

Mặc dù mỗi ngày không phải lúc nào cũng vui vẻ, nhưng vì ở bên cạnh có một người nữa, nên mọi vui buồn đều được san sẻ đi bớt. Những ngày mưa, Tzuyu lại ngồi co chân trên ghế sofa mà đọc sách. Tzuyu rất thích đọc sách, còn là những loại sách hàn lâm mà Sana nhìn vào chẳng hiểu gì cả. Nhưng Sana cũng không cần hiểu. Chỉ cần chui tọt vào trong lòng Tzuyu ngồi, giả bộ đọc chung là được rồi.

Thời gian cứ trôi, lúc nhanh lúc chậm.

Bốn mùa không ngừng tuần hoàn.

***

Ở một thế giới song song nào đó, khi chiếc đồng hồ báo thức nọ chạy chậm mất năm phút.

Khi ấy, người đàn ông nọ dậy vào lúc bảy giờ hai mươi lăm phút. Ăn sáng lúc tám giờ kém năm phút. Ra khỏi nhà lúc tám giờ mười lăm phút.

Cùng lúc đó, có một người tài xế nọ đang lái xe trên đường, chở theo vật liệu xây dựng. Chiếc xe của anh ta băng qua con ngõ nhỏ nơi người đàn ông kia đi ra vào lúc tám giờ mười phút.

Họ không gặp nhau.

Không có tai nạn nào xảy ra vào ngày hôm đó.

Mỗi chúng ta đều cùng lúc tồn tại trong vô vàn những thế giới song song, mỗi một thế giới là kết quả của những lựa chọn, hoặc những biến cố lớn trong cuộc đời mỗi người.

Và trong rất nhiều thế giới song song ấy,

Tzuyu đã đến buổi hẹn.

Máy bay đã không cất cánh.

Sana và Tzuyu thực sự đã đến với nhau.

***

Cả bạn nữa.

Đừng quên rằng biết đâu ở một thế gii song song nào đó ngoài kia, những giấc mơ không thành của chúng ta lại trở thành hiện thực.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net