Sữa tươi không đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa thu chỉ vừa mới bắt đầu, Lâm Nhã Nghiên khẽ thở dài.

Mùa thu của nàng và Trịnh Nghiên chỉ vừa mới bắt đầu, cùng với những lọn gió.

---

3 giờ sáng.

Lâm Nhã Nghiên dựa người vào thanh lang cang mát mẻ, nhẹ nhàng thở ra những làn khói mỏng giữa đêm khuya buốt, nàng vẫn không có ý định trở vào trong dù đã đứng được một tiếng. Nhã Nghiên đêm nay không thể ngủ, những suy nghĩ trong đầu thay nhau ép nàng dậy. Nhã Nghiên bất chợt nghĩ về Trịnh Nghiên và câu tỏ tình ngắn gọn của cô. Xúc tích và chân thành.

Nhã Nghiên chợt nhớ lại ngày đầu quen biết người con gái tên Du Trịnh Nghiên kia

---

Một đêm khuya vắng, nàng tự mình trốn khỏi tiếng nhạc xập xình cùng những ánh đèn nhức mắt, trốn khỏi tiếng gọi mời của những tên đểu mà nàng cho là vậy. Lâm Nhã Nghiên dù có cố gắng dùng những cuộc vui để lấp đầy sự nhàm chán nhưng vẫn không thể nào lấp được sự cô đơn, trống rỗng trong lòng. Luôn là vậy, chỉ là nàng nhận ra quá muộn.

Nhấp một ngụm Chivas, giờ nàng lại có nơi để trốn thoát, hay thật. Đầu đau nhức và thân thể nặng nhọc, Nhã Nghiên cố lấy hết sự tỉnh táo mà mình dành dụm để tiến ra ngoài cửa. Nàng bỏ mặc tiếng kêu của đám bạn, cố gạt đi những cánh tay chặn nàng lại, đó là điều thật sự khó khăn khi đầu nàng đang quay mòng mòng như trái cầu disco đang treo kia. Thở ra một hơi dài sau khi đẩy cánh cửa, nàng khụy người xuống lấy lại không khí trong lành. Mùi khói và hơi lạnh từ quán bar vẫn còn vương ở mũi, thật khó chịu. Con đường trước mặt nàng tối tăm, lạnh lẽo. Nhã Nghiên đành cố chút sức lực còn lại mà bước đến cuối con hẻm dài, ở nơi đó là đường lớn có thể dễ dàng bắt taxi hơn. Nhưng ánh mắt nàng lại nặng trĩu, thân nhiệt nàng tăng cao và đầu nàng đau nhói. Nhã Nghiên đi được vài bước xiêu vẹo sau đó liền buông xuôi, cả thân thể đổ ập xuống đất, mặc kệ có ai nhìn thấy, nàng đã quá mệt mỏi.

.

Cách đó không xa, như một phép màu, Trịnh Nghiên cùng chiếc xe đạp đang trên đường về sau ca làm thêm. Thấp thoáng thấy bóng người nằm bất động phía trước, Trịnh Nghiên không khỏi rùng mình, da gà liền hò nhau nổi lên, mồ hôi lạnh thay nhau đổ trên trán. Nhưng rồi vì một điều gì đó hối thúc, cô liền dừng xe nhìn người đang nằm hồi lâu để chắc chắn người đó còn thở rồi mới dựng xe lại, đến đỡ người bất tỉnh kia.

Xinh quá.

Trịnh Nghiên quỳ xuống đỡ Nhã Nghiên trên tay, nhìn nàng hơn năm phút mới bắt đầu bế lên xe chở về nhà. Lý do chính đáng nhất trong đầu cô lúc này là không thể thấy nguy mà không cứu, tình trạng cũng không đến nổi đi cấp cứu nên cô đưa về nhà luôn, Trịnh Nghiên tự trấn an mình với cái lý do như trong phim. Cứ tưởng mình dắt được một thiên thần về nhà nên Trịnh Nghiên hồi hộp đạp xe cẩn thận, tim đập bình bịch bình bịch suốt đoạn đường về.

Chỉ là Trịnh Nghiên vẫn không ngờ được "thiên thần" mà cô dắt về..

Lại nôn liên tục từ khi bước vào nhà...

Là một người ưa sạch sẽ, Du Trịnh Nghiên nhìn sàn nhà cô mới lau cùng nhà vệ sinh cô mới chà sạch, trong lòng liền hối hận không nguôi. Cái người kia vừa nôn một tràn xong lại ôm bồn cần mà ngủ, ngủ ngon lành như thể đây là nhà của mình. Cục tức này Trịnh Nghiên phải nuốt, nhất định phải nuốt. Ngày mai cô nhất quyết đòi tiền dọn dẹp.

Sau hơn nửa tiếng dọn sàn nhà và bồn rửa mặt, Trịnh Nghiên nhận ra đống bừa bộn duy nhất còn lại là cái người vẫn đang ôm bồn cầu ngủ ngon lành kia. Vết nôn vẫn còn dính trên chiếc đầm đỏ rượu, gương mặt lem luốc vệt trang điểm. Cô nhìn người trước mắt, suy nghĩ nên bỏ nàng vô bồn tắm tẩy sạch cái mùi "xập xình" kia không, nhưng cuối cùng là chỉ dừng lại ở việc thay đồ và lau mặt.

Dễ thương quá.

Du Trịnh Nghiên hay phũ đã thốt lên trong đầu một câu như vậy khi Nhã Nghiên đang tựa vào vai cô. Hai má tự nhiên hồng lên. Cô hít một hơi lấy bình tĩnh, nhẹ nhàng bế nàng lên giường, đắp chăn cẩn thận, còn mình thì tự trải nệm ra ngủ. Trịnh Nghiên nhìn quanh phòng một lần nữa, mỉm cười hài lòng với việc tốt mà mình đã làm hôm nay. Ánh mắt dò xét dừng lại ở Nhã Nghiên đang ngủ, Trịnh Nguyên vô thức mỉm cười. Mai là ngày nghỉ, ngủ trễ chút cũng được.

.

Ánh nắng ló qua rèm cửa sổ vương lại trên mắt của Nhã Nghiên làm nàng khó chịu mở mắt. Lấy tay che đi cái ấm nóng của trời, cố định lại tầm nhìn của mình. Nàng nhìn lên trần nhà rồi giật mình bật dậy, theo phản xạ nàng lại nhìn xuống sàn. Nệm chăn nằm tung tóe ra chứng tỏ người đang nằm dưới sàn tối qua hẳn rất cực nhọc để ngủ. Nhã Nghiên chợt khựng người lại, ánh nắng sớm được nàng kéo rèm mỏng che lại, chỉ còn những tia len lói giúp căn phòng trở nên sáng hơn. Trịnh Nghiên trở người lại vì cái tờ mờ ban ngày, khuôn mặt vẫn tĩnh lặng nhưng tình cờ lại quay mặt hướng về nàng.

Nhã Nghiên vô tình chạm mặt Trịnh Nghiên.

Gương mặt nàng chợt ửng hồng.

.

.

.

.

Trịnh Nghiên vừa mở mắt đã giật mình ngồi dậy. 8 giờ sáng vào chủ nhật, thật may quá, hôm nay cô được rảnh cả ngày. Đánh mắt về phía giường là thân ảnh của Nhã Nghiên đang tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Chẳng là sau khi nhìn Trịnh Nghiên chán chê nhưng nàng vẫn không nhớ cô là ai dù trông rất quen, Nhã Nghiên lại mệt mỏi kéo chăn đi ngủ tiếp, xoay lưng lại về phía tường. Nàng khi ngủ vẫn thật là dễ thương nhưng nhìn lâu lâu tự dưng thấy cà chớn, ngộ thiệt, Trịnh Nghiên nên xem lại nhân phẩm của mình.

Cô vươn vai đứng dậy, xếp chăn nệm lại ngay ngắn rồi bước vào nhà vệ sinh hí hoáy. Lung tung một hồi thì cũng đi vào bếp làm bữa sáng.

Trịnh Nghiên mở tủ lạnh ra đứng suy nghĩ tầm năm phút, dù gì cũng là con gái của đầu bếp nổi tiếng, cô cũng phải nấu được món gì đó xịn xịn một tí cho đáng chứ nhỉ. Vậy là Trịnh Nghiên làm bánh mì nướng và trứng ốp la, thịt nguội và loay hoay thêm với món đó.

Nhã Nghiên có lẽ đã đánh hơi được mùi rồi, nàng mò đường bước ra nhà bếp và nhìn thấy một cô gái vẫn đang loay hoay với nhiệt độ bếp mà không để ý đến nàng. Nhã Nghiên nhíu mày bước tới, tay cầm lấy chảo ốp la rồi xóc lên lật miếng trứng trong khi cô gái kia vẫn đang lục mấy hộp tủ để tìm đồ lật trứng. Nhã Nghiên thở dài ra một tiếng.

"Cô nướng bánh mì đi, để trứng và thịt nguội cho tôi."

Mọi hành động của Trịnh Nghiên dừng hẳn lại, cô chầm chậm ngước lên nhìn người đang cầm chảo xèo xèo với đôi mắt mở to. Cô gái này giỏi dữ...

Nhìn Trịnh Nghiên vẫn đang lững lự, nàng lại tiếp tục thở dài. Nhưng nàng cũng chẳng bận tâm nữa, bàn tay nhanh nhẹn hạ lửa xuống rồi cho thêm vài lát thịt nguội, mọi động tác đều rất gọn gàng và thuần thục. Trịnh Nghiên nhìn một chốc rồi nhanh tay bỏ mấy lát bánh vào máy nướng còn Nhã Nghiên thì bày đồ ăn ra đĩa.

Hai người lạ mặt nhìn nhau ngượng ngùng cho đến khi tiếng ting từ cái máy nướng xua đi vài phần gượng gạo.

Và họ ăn trong im lặng.

.

Sau khi ăn xong họ vẫn im lặng.

Cho đến khi.

.

"Cảm ơn cô đã cho tôi tá túc một đêm dù chúng ta không biết nhau."

Nhã Nghiên cúi người nhẹ xuống tỏ sự chân thành, Trịnh Nghiên đang rửa dở cái dĩa lại ngẩn người lần nữa.

"Không sao cả, chuyện nên làm thôi."

Và cả hai lại ngượng ngùng.

"À...Cô ngẩn đầu lên được rồi.."

.

"Vậy tôi về nhé?"

Nàng nhìn lấy cô một lần nữa, tim cô lại hẫng thêm một nhịp. Cảm giác này không nên xuất hiện với người lạ đâu. Mà đây là người lạ mới gặp nữa, nhưng lại luyến tiếc quá..

Nhã Nghiên cũng cảm thấy tim mình rạo rực.

"Cho tôi biết tên cô được không?"

Trịnh Nghiên giật mình nhẹ, hỏi tên có cần phải vội vã thế không hử?

"Ờm..là Du Trịnh Nghiên."

"À Du Trịnh Nghiên, thật phiền quá cô quá"

Nhã Nghiên lại nở một nụ cười, ngại ngùng.

Trịnh Nghiên lại hẫng tim.

"À chuyện đó,..."

"Cô về cẩn thận."

.

.

"Nè Nhã Nghiên, tối hôm trước sao cậu bỏ về vậy. Làm bọn tớ lo thấy sợ."

"Cậu còn chẳng về nhà?"

"Nhã Nghiên cậu đã ở đâu vậy?"

"Xin lỗi tớ phải...đi"

Nhã Nghiên thực mệt mỏi và nhức đầu với âm thanh từ đám bạn của nàng. Thực ra nàng còn không biết họ có phải bạn của nàng không nữa. Chỉ là một ngày nọ nàng nghĩ thay vì nằm trên giường với bốn bức tường thì bản thân nên đi dạo chơi chút chăng?

Và đó là lí do nàng thân với họ. Nàng có tiền còn họ có những cuộc vui, một cuộc đổi chác tệ hại mà bây giờ nàng mới nhận ra. Nhưng mà nhờ thế nàng mới gặp được cô gái hôm qua, cũng đáng nhỉ?

Không biết còn gặp lại được không.

--

"Các em, đây là học sinh mới chuyển đến trường ta, mong các em sau này có thể thân thiết."

"Hân hạnh, mình là Du Trịnh Nghiên."

--

Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ và chờ đợi sự lười biếng cùng văn phong kì cục của mình!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net