Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


''Khoảnh khắc tuyệt vọng nhất...

Cảm giác nát tan...

Hình bóng của em...

Đừng xa tôi...

Xin..em...''


...........................................................................................


Lá thu nhẹ nhàng rơi, từng chiếc cứ đặt mình xuống mặt đường, nắng không quá chói chang chiếu mình len qua từng lá cây, trời cứ dịu dịu khó tả, cảm giác bây giờ của tôi chắc cũng không thể hiểu nổi...


'' Tôi yêu em, Mina...-Tôi ngập ngừng

Nhưng em...-Em thẹn  thùng

Tôi hiểu...-Tôi đượm buồn

Em...xi--Ngắt lời Mina...Tôi bỏ đi...không muốn nghe thêm gì nữa từ em...''


Tại sao tôi không nhận được tình cảm của em...Tôi không đủ tốt chăng..??? Tôi quá ngốc...??? Hay là tôi là một kẻ nhát gan bên em, khiến cả 2 cứ phải chỉ 'im lặng'...Tôi xin lỗi...Tôi Yêu Em...


------------------------------------------------------------------------

Mưa chợt rơi, cơn mưa nhẹ nhàng rơi xuống, mọi người vội vã chạy vào chỗ trú mưa nào đó, tôi cũng thế.

Nhanh nhạy chạy vào mái hiên bên đường, tôi may mắn gặp được em, khoảnh khắc đầu tiên...Em mặc chiếc áo sơ mi trắng, mái tóc ngang vai màu nâu lịch lãm, em xinh lắm có biết không..?? Tôi khẽ trộm nhìn em...Bắt gặp em quay lại, em nhìn tôi e ngại, chắc có lẽ tôi mặc chiếc áo khoác trùm mũ, mang khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt và vài sợi tóc vàng hoe của tôi nên em trông tôi có vẻ sợ sệt

-Ưm...cô cũng trú mưa à..???- Tôi e dè hỏi em 

-Vâng...-Mina nhìn tôi, lạnh lùng đáp

-Ưm...-Tôi không biết nói gì thêm đành quay mặt xuống nhìn mặt đất

Mưa gần 20 phút rồi cũng tạnh, mọi người lại đi lại trên đường phố tấp nập, trời mát mẻ lạ thường, chợt trong người cảm thấy vô cùng đói...

Tôi đi làm về nên cũng hết cả sức, chắc chỉ có ăn mới bù đắp được cho tôi...Tôi chạy đến cửa hàng Jokbal (chân giò) gần đó, đây là quán tôi vẫn thường hay đến, tìm ngay chỗ kế cửa sổ tôi thích, kêu 1 suất chân giò, cảm nhận sự thanh tĩnh trong quán trái ngược với sự nhộn nhịp ngoài kia tôi lại chợt nghĩ đến em...

''- Uả??? chẳng phải đây là chiếc túi của em sao - pov

Em vội vã chạy đi sau cơn mưa đã vô tình làm rơi chiếc túi nhỏ hơn lòng bàn tay xinh xắn

-Tôi vội chạy đuổi theo em nhưng không thành , em đã lên taxi và chạy đi không hay biết...''

Tôi ngồi một mình vẩn vơ, nghĩ đến em rồi chợt vô thức cười ngâu ngơ, từ đâu tôi lại có cảm giác muốn được gặp em một lần nữa...






END CHAP1.


giờ mình không biết cho Mô ngau hay thành Hirai đại nhân hh ^^ Mô iu cưng bome

ĐỪNG QUÊN VOTE CHO MÌNH NHA 

Mình sẽ ra chap sớm thôi mọi người ủng hộ mình nhé

À...Tôi=Mô đó nha nếu bạn nào đọc xong mà chưa biết hê hê 








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net