3. Chaeyoung và chiếc tai mèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Oáp ~

Chaeyoung vươn vai ngáp ngắn ngáp dài khi vừa về ký túc xá sau một buổi luyện thanh ở công ty. Trái với không khí ồn ào nhốn nháo như cái chợ thường ngày, thì hôm nay bỗng dưng không gian im ắng một cách lạ lùng. Chaeyoung đi vòng quanh dáo dác kiểm tra, đúng là không có ai ở nhà thật, tầng dưới chỉ có mấy anh chị quản lý thôi.

Quái lạ, đi đâu hết rồi ta?

Chaeyoung nghĩ ngợi, nhưng nó cũng quá lười để tìm hiểu mọi thứ. Thôi kệ, ở một mình càng thích, lâu lâu mới có một kỳ, năm thuở mười thì mới có một khi, Chaeyoung liếm mép định bụng vào phòng của bốn chị lớn xem có gì để quậy không.

Nghĩ là làm, nó liền tiến vào trong ngó xung quanh, đang tìm kiếm vài thứ hay ho gì đó để phá thì đập vào mắt Chaeyoung là dĩa gà rán nóng hổi thơm phức đặt giữa phòng.

"Ủa mấy người này gọi gà sao không ăn mà đi đâu hết vậy ta?" – Chaeyoung thắc mắc – "Mà tại sao lại gọi gà trong khi vắng mặt mình???"

Tự nhiên cơn hậm hực từ đâu kéo tới, Chaeyoung trề môi nhíu mày, phồng má nghiến răng,...làm đủ trò hờn dỗi với gương mặt còn múp mỡ em bé.

"Được lắm, tui sẽ ăn hết dĩa gà rán này trước khi mấy người về moahahaha"

Chaeyoung cười đắc ý, ngồi phịch xuống chuẩn bị bốc một cái đùi to tướng với lớp da giòn rụm hấp dẫn, chợt nó liếc sang một vật khá quen thuộc nằm cách chỗ nó bảy mươi lăm xen-ti-mét về hướng hai giờ. Đồ vật có hình dáng như một cây cài tóc màu đen có thiết kế kỳ lạ đính thêm hai túm lông trắng bên trên.

Một cây cài tai mèo!

Nhưng nó không phải như những món đồ chơi thông thường khác, cây cài này là một trong số các đồ vật tiện tích mà trên show truyền hình Pot Stand hôm nọ Jeongyeon đã có dịp khoe mẽ. Dĩa gà rán phút chốc bị lờ đi vì mọi sự thu hút đã đổ dồn về phía vật thể kia. Chaeyoung vươn tay chụp lấy cây cài đưa lên ngang mặt nhìn nhìn ngó ngó.

Sau khoảng một phút tăm tia soi xét món đồ như một tay thám tử lành nghề đang trong quá trình điều tra vụ án. Bỗng nhiên Chaeyoung đứng dậy nhìn bên trái, ngó bên phải, nó bay tới chộp lấy cái gương để bàn của chị Thỏ Lợn Trắng đặt cái cạch xuống sàn kế bên dĩa gà. 

Chaeyoung đeo cái tai mèo lên đầu.

"Ô kê, bây giờ xem thử nó có nhúc nhích như mấy bà chị nói không"

Chaeyoung nhìn vào gương rồi cắn một miếng gà nhai thật ngon lành. Ô kìa, hai cái tai trắng muốt bắt đầu vẫy vẫy, nó không vẫy một lượt mà đúng là nó vẫy luân phiên nhau thật. Chaeyoung lúc này không phải quay show hơn nữa lại đang ở một mình, lượng dopamine tiết ra rất tự do.

Chaeyoung đang cực kỳ vui vẻ và hào hứng.

"Ê nó nhúc nhích thật này!"

Chaeyoung reo lên trong khi vẫn tiếp tục cắn thêm nhiều miếng thịt gà giòn tan nhai rào rạo trong miệng. Vì không có ai nhìn nên nó rất tự nhiên, chả phải ngại ngùng gì. Chaeyoung vừa ăn vừa ngắm mình trong gương với cái tai mèo vẫy vẫy, nó nghiêng đầu qua trái rồi nghiêng đầu qua phải, hết nhe răng cười rồi đến mím môi làm miệng mèo khiến cho lúm đồng tiền nhỏ xinh hiện rõ lên, lõm vào sâu bên má phải. Mắt Chaeyoung mở to tròn xoe như hai viên bi thủy tinh lại còn chớp chớp, nháy mắt các kiểu.

Trời trời, nhóc lùn này hôm nay mới thấy tự làm aegyo rồi tự ngắm luôn.

Có vẻ như đã chán chê với mọi biểu cảm, Chaeyoung bèn đưa tay lên mặt, nắm lòng bàn tay lại giả vờ như bàn chân trước của loài mèo, nó làm động tác ngoắc ngoắc quen thuộc còn kèm theo một tiếng kêu ~Miao~  dài nhão nhoẹt.

"Mình không muốn người khác cứ khen mình dễ thương" – Chaeyoung lẩm bẩm – "Nhưng mà...mình dễ thương thật!"

Đúng là mèo tự khen mèo dài đuôi, Chaeyoung cười thầm sau câu đúc kết kỳ diệu kia, nó tiếp tục ăn gà và ngắm nghía bản thân mà không màn mọi sự xung quanh.

Phía sau cánh cửa phòng của JeongMo, có tám nhân vật đang chen lấn nhau để ghé mắt nhìn qua khe cửa khép hờ.

"Ôi trời xem kìa" – Jihyo trố mắt kinh ngạc.

"Ôi mẹ ơi, dễ thương quá!" – Sana và Momo đồng thanh.

"Lạy chúa, em chưa từng thấy Chaengie như vậy bao giờ luôn" – Dahyun nói, miệng há hốc.

Bên cạnh đó, có hai con người chứng kiến sự việc từ nãy tới giờ không thốt ra được lời nào. Gương mặt xinh đẹp của Mina vẫn điềm tĩnh như mọi ngày. Phải, xinh đẹp, lạnh lùng và điềm tĩnh...chỉ khác một chỗ là...máu cam từ mũi chảy thành hai hàng dài xuống tận cằm, cô vẫn đứng đó đăm chiêu nhìn nhóc con tai mèo như một người lính gác có trách nhiệm và chưa có ý định lau mặt. Tử Du cũng không khá khẩm gì hơn, mặt nó đỏ ửng còn một tay thì bịt mũi lại để đừng có bộ dạng mất mặt như bà chị xạo sự kế bên.

"Mấy cưng thấy ý tưởng của chế có hay không nào?" – Jeongyeon nhếch miệng tự đắc.

"Ừ, cho một like" – Nayeon thích điều này, tay liên tục lia điện thoại chụp hình tách tách.


---- oo00oo ----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net