Chapter 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi nói này, hai người có thể đừng làm tổn thương người độc thân được không...?"

Du Định Duyên lúc này đang cùng Bình Tỉnh Đào và Danh Tỉnh Nam ăn cơm. Bởi vì có một mình nên buồn chán mới tìm hai người họ cùng ăn cơm, nhưng lúc này cô thật hối hận!!!

Không nhìn nhau thì không ăn cơm được sao!!?? Còn nữa, cái ánh mắt yêu thương nhìn nhau kia kìa, thật sự làm tổn thương cẩu độc thân cô! Cô quyết định vui đầu ăn, không thèm ngẩng lên nhìn Bình Tỉnh Heo kia nữa!

"Ghen tị thì đi tìm Lâm Na Liễn đi." Bình Tỉnh Đào cười nói, nhìn Du Định Duyên bối rối thiệt là thú vị.

"Tôi cũng muốn vậy..." Du Định Duyên thở dài, tự trách cái miệng sao không thể kiểm soát được, cùng Lâm Na Liễn đấu võ mồm làm gì. Tâm ý còn chưa thổ lộ được đã cãi nhau rồi, bầu không khí vừa tốt đẹp chút liền trở thành chiến trường, rõ ràng là miệng hại thân mà...

"Tôi chỉ cô cách dỗ chị Na Liễn nha."

"Thật á? Cám ơn cám ơn!" Du Định Duyên cảm thấy Danh Tỉnh Nam chính là thiên sứ được ông trời cử tới giúp mình rồi. Nhưng chớp mắt, cô liền thu hồi suy nghĩ đó.

"Không cần khách sao vậy đâu, chỉ để cám ơn hôm nay cô mời bọn tôi ăn cơm thôi."

Du Định Duyên nhìn trên bàn một đống dĩa sushi, lại ngẩng đầu nhìn Bình Tỉnh Đào cùng Danh Tỉnh Nam. Nàng lúc này đang làm vẻ mặt tự hào, trên đó rõ ràng viết mấy chứ 'Em làm tốt không?' nhìn Bình Tỉnh Đào, còn Bình Tỉnh Đào lại cười nuông chiều rồi xoa đầu nàng.

.... Đúng là kiếm được một nửa tốt ghê, Du Định Duyên nghĩ tương lai sắp tới sẽ không đụng được tới Bình Tỉnh Đào nữa rồi.

Túi tiền đáng thương, phiền cưng phải trả giá rồi...

.

.

"Tiểu thư, có thể đi được rồi." Quản gia mở cửa sau, cung kính mời đại tiểu thư lên xe.

Lâm Na Liễn nhàn nhạt à một tiếng rồi lên xe. Nhìn đại tiểu thư hời hợt như vậy cũng không thèm để bụng, mấy ngày gần đây đại tiểu thư nhà mình tâm tình không tốt cỡ nào, quản gia là người biết rõ nhất.

Lâm Na Liễn một mình ngồi ở băng ghế sau quen thuộc, nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, trên mặt cũng theo đó mà thay đổi không ngừng. Tài xế thỉnh thoảng nhìn qua kính chiếu hậu thì thấy đại tiểu thư lúc thì cười cười, khi thì lại nhíu mày.

"Này, cậu đua xe được không?"

"Cái gì ạ?" Đại tiểu thư đột nhiên hỏi không đầu không đuôi khiến tài xế mù mịt không hiểu

"Không có việc gì, cậu cứ tiếp tục lái đi." Đại tiểu thư không trả lời, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.

Lâm Na Liễn nghĩ tài xế này chắc đang nghĩ nàng có bệnh. Mà thực sự chính nàng cũng nghĩ mình bị bệnh rồi. Vì cái gì trong đầu đều là hình ảnh của Du Định Duyên chứ.

Nhớ đến ngày đó đem canh cho Du Định Duyên ăn thực sự là tức chết nàng, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng là một việc nhà nào cả, ngay cả cha nàng cũng chưa từng được ăn cái gì nàng nấu cả, vậy mà cô ta dám ghét bỏ???!!!

Tuy là nàng nổi giận đùng đùng rồi bỏ đi nhưng sau đó liền có chút hối hận, thế nhưng là cái tên không có lương tâm kia cũng không thèm giữ nàng lại. Giận dỗi cực điểm, nàng quyết định cũng không thèm đến bệnh viện thăm cô nữa.

Nhưng đã mấy ngày trôi qua, bảo vệ mới đến, nàng cũng nghe nói cô đã xuất viện và trở lại đúng vị trí của mình rồi. Cảm giác mất mát và cô đơn chiếm lấy tâm trí nàng, nhưng cũng không thể buông bỏ sự kiêu ngạo mà chủ động đi tìm cô được.

Nàng cứ ngây ngốc như vậy vài ngày cũng chưa ra khỏi nhà. Hôm nay vởi vì viện trưởng cô nhi viện nói có hoạt động cho các bạn nhỏ, hy vọng Lâm Na Liễn có thể đến. Thế này nàng mới điều chỉnh lại tinh thần một chút rồi ra ngoài.

"Chị Na Liễn tới rồi!" Vừa xuống xe, những bạn nhỏ đã nhảy nhót vây quanh bên cạnh Lâm Na Liễn.

Nhìn bọn nhóc ngây thơ đáng yêu, tâm tình nàng khá lên nhiều rồi. "Mấy đứa có nhớ chị không?" Nàng mỉm cười nựng nựng một đứa bé hỏi.

"Đương nhiên rồi, tụi em đều rất nhớ chị! Chị mau mau qua bên đây đi." Mấy đứa nhỏ hưng phấn kéo Lâm Na Liễn về phía trước.

Trước đó nàng cũng không hỏi rõ viện trưởng là hoạt động hôm nay là làm gì, trước đây không có việc làm hoạt động vào buổi tối như vậy. Đi vào sân vườn yêu thích của bọn nhỏ là một màu đen tuyền. Đột nhiên tất cả các đèn đều tắt thế này làm Lâm Na Liễn thật sợ hãi, đang muốn hỏi một chút thì có tiếng nhạc vang lên.

Làm ca khúc "One in a million" mà nàng thích nhất, sau đó vài ánh đèn được bật lên. Những chiếc đèn nhỏ xếp thành hình trái tim quanh Lâm Na Liễn và người mà nàng vừa yêu vừa ghét kia.

"Na Liễn...tuy rằng tôi không nói được lời nào dễ nghe cả, thích cùng chị đấu võ mồm lại chọc chị giận nhưng chị trong lòng tôi là độc nhất vô nhị.. Na Liễn, tôi có thể trở thành người đặc biệt trong lòng chị không...?"

Du Định Duyên vừa vội vừa ngại nói ra những lời trong lòng, nói xong lại thấp thỏm bất an nhìn về phía nàng. Nhìn nàng cười lộ hai cái răng cửa đáng yêu, Du Định Duyên nghĩ cô vừa nhìn thấy nụ cười xinh đẹp nhất thế gian này rồi.

"Dám nói là không biết nói lời nào dễ nghe, không phải vừa mới nói đó sao." Nói xong liền tựa đầu vào lòng ngực Du Định Duyên.

Du Định Duyên trong lòng lúc này thật sự nghĩ, bữa cơm kia thật sự đáng tiền quá đi...

.

.

.

[Cuộc bạo loạn này số thương vong là...]

[Âm mưu đảo chính của Phó thủ tướng! Hình phạt cho ông ta...]

[Tổng càn quét! Nhìn cảnh sát cấp cao, chính trị nha bị bắt...]

[Đất nước sau cuộc phong ba đã bình ổn trở lại, Thủ tướng lội ngược lòng lấy được nhiều sự ủng hộ hơn...]

"A, thế này thật tốt quá, cuối cùng cũng lắng xuống rồi."

"Ừm, thật tốt ha." Thấu Kỳ Sa Hạ tiếp lời người trang điểm cho mình.

Trên TV đang phát một loạt tin tức về sự kiện chính trị vừa qua, đất nước cuối cùng cũng bình lặng như cũ. Mọi thứ đều trở về như lúc trước, Thấu Kỳ Sa Hạ lại quay về làm đại minh tinh Sana với lịch trình bận rộn như mọi khi. Bất quá thì có một chút đã không còn giống lúc trước.

"Này Sana, em chạy nhanh như vậy làm gì vậy!"

"Hihi không nói cho chị đâu." Vừa kết thúc ghi hình, nàng liền thay đổi quần áo rồi vui vẻ chạy ra khỏi phòng nghỉ.

"Ngày mai buổi chiều có lịch trình đấy, đừng quên nha!" Quản lý chỉ biết lắc đầu rồi gọi vớt theo nhắc nhở nàng.

"Tử Du!" Vừa đến bãi đỗ xe đa nhìn thấy bóng dáng cao ráo thần thái kia đang dựa vào cạnh xe, nàng gọi to tên cô.

Nàng dường như quên mất nơi này còn có người này người kia ra vào, những người đó đều quay đầu nhìn họ. Cũng may Chu Tử Du mặt lạnh không phải chỉ là tin đồ, mặt kệ những người đi qua đi lại ngoái lại nhìn thì cô chỉ liếc mắc một cái bọn họ liền khiếp sợ quay đi chỗ khác.

Mà Thấu Kỳ Sa Hạ thì vui vẻ le lưỡi tỏ ra "quên mất đang ở nơi công cộng" làm Chu Tử Du thấy vô cùng buồn cười.

"Đâu phải em không thấy, chạy nhanh như vậy làm gì?" thay Thấu Kỳ Sa Hạ mở cửa xe, cẩn thận che chắn ngay cạnh cửa để đầu nàng không đụng phải rồi mới vòng quay ghế lái xe.

"Chỉ muốn nhanh một chút nhìn em thôi~" Một câu như vậy làm cho Chu Tử Du không còn lời nào để nói.

Cho tới bây giờ, cô vẫn chưa quen việc hay nói những câu nũng nịu như thế của nàng, đặc biệt sau khi chính thức quen nhau, trình độ này dường như tăng lên thêm 80% chứ không hề giảm đi...

"Bây giờ chúng ta đi đâu vậy?" Tuy nói rằng khi yêu người ta thường trở nên ngu ngốc, nhưng Thấu Kỳ Sa Hạ cũng không ngốc tới nỗi không biết đây không phải là đường về nhà nha.

"Cùng bọn họ ăn cơm xong trước rồi chúng ta về nhà." Về nhà, từ này do Chu Tử Du lạnh lùng như băng nói ra sao lại làm cho người ta thấy ấm áp như vậy chứ..

Ngày đó khi rời khỏi bệnh viện, nàng được Chu Tử Du chở về chỗ ở của cô. Thấu Kỳ Sa Hạ lúc đó mới biết mọi việc đã được giải quyết xong, mối quan hệ "công việc" không phải cũng nên kết thúc sao?

Thấu Kỳ Sa Hạ lẳng lặng dùng bữa tối Chu Tử Du làm, nhưng mùi vị gì cũng không nếm ra được. Trong đầu đều nghĩ phải rời xa thật sao? Sau này không còn ở cạnh nhau thì làm gì còn cơ hội nào cho nàng nữa?

"Sa Hạ, lát nữa chuẩn bị hành lý đi, ngày mai chuyển ra ngoài."

!!!? Thấu Kỳ Sa Hạ mở to mắt kinh ngạc nhì người đối diện, đôi đũa đang cầm cũng rơi khỏi tay.

"Ngày mai chuyển ra ngoài...?"

Chu Tử Du gật đầu, đứng dậy nhặt đôi đũa dưới đất lên, lại ân cần đưa cho nàng một đôi đũa mới "Ừ, ngày mai chuyển, giờ hiện tại chị không thích hợp để tiếp tục ở nơi này nữa."

Thấu Kỳ Sa Hạ cảm thấy lần có lẽ nàng có thể diễn cảnh khóc một lần là đạt thôi...

Tâm tình tệ hại nên không phát hiện đầu gỗ Chu Tử Du khóe miệng nhếch lên một nụ cười, đương nhiên cũng không để ý cái từ "Sa Hạ" kia. Từ lúc quen biết nhau tới nay, Chu Tử Du chưa từng gọi chỉ tên nàng không như thế. Chu Tử Du xấu xa cứ như vậy để Thấu Kỳ Sa Hạ thương tâm khổ sở qua "đêm cuối cùng" như vậy...

"Ăn xong bữa sáng, chúng ta đi thôi." Thấu Kỳ Sa Hạ gật đầu không nói tiếng nào ăn xong bữa sáng rồi lên xe cùng Chu Tử Du.

Ở trên xe không hề kiêng nể gì mà nhìn chăm chăm Chu Tử Du, cuối cùng khi xe dừng lại, nàng mới không chịu nỗi cảm xúc dồn nén trong lòng như vậy liền nóng nảy nói ra

"Chu Tử Du! Cô thật sự là đồ đầu gỗ không có lương tâm! Chẳng lẽ cô một chút cũng không thích tôi sao??! Vừa kết thúc nhiệm vụ liền nhẫn tâm đuổi tôi đi!"

Nhìn Thấu Kỳ Sa Hạ giống như Shiba xù lông lúc tức giận, Chu Tử Du cuối cùng không nhịn được nữa mà cười to.

"Còn cười! Hừ về nhà thì về nhà, không cần phải nhìn tên quỷ chán ghét như cô nữa, thật tốt!!!" Thấu Kỳ Sa Hạ giận dỗi cầm túi bước xuống xe. Nhưng không nghĩ đến xuống xe thế như không phải chung cư mà nàng thuê lúc trước...

"Vào thôi."

"Hả?"

Chu Tử Du đưa chìa khóa cho nàng, rồi mới xách hành lý của nàng đi đến trước cửa. Cái này là thế nào vậy?

"Khoan đã, Tử Du, chỗ này là?"

"Vào trước rồi nói, hành lý nặng lắm đó."

Hoang mang rối bời vội vàng mở cửa rồi đi theo Chu Tử Du vào trong.

"Này, rốt ucoojc là thế nào vậy? Không phải cô muốn đuổi tôi về nhà sao?" Thấu Kỳ Sa Hạ nóng nảy hỏi.

Nhưng Chu Tử Du trái lại vô cùng thảnh thơi kéo nàng ngồi xuống sofa, sau đó lại đi pha 2 ly hồng trà, đưa một ly cho nàng rồi mới mở miệng giải thích.

"Em chỉ nói chuyển ra ngoài, đâu có nói muốn chị về nhà."

"Hả?"

"Sau này cùng em ở đây đi, Sa Hạ."

"Eeerh. Hả?"

Mất một lúc lâu, nàng mới hiểu được ý tứ của Chu Tử Du, và tự nhiên cũng vui mừng khôn xiết. Đứng dậy nhảy một phát liền nhào vào lồng ngực Chu Tử Du. Đúng là hạnh phúc muốn hôn mô bất tỉnh luôn.

"Vì cái gì lại nói như vậy chứ!"

"Nói cái gì?"

"Nói chị không thích hợp ở chỗ kia!" Nàng bĩu môi bất mãn nói

"Mấy người kia đôi khi hay ghé qua đó để họp hành, chơi đùa. Chỗ đó là căn cứ thì giống hơn. Em không muốn cuộc sống của chúng ta bị người khác dòm ngó." Chu Tử Du cười cười, đưa tay sờ sờ gương mặt của nàng.

Đầu gỗ lạnh lùng này, không ngờ lại có cách tỏ tình hung hăn thẳng thằng như vậy.

"Đang cười gì thế?" Nhìn người ngồi bên ghế phụ cười ngây ngô, Chu Tử Du cuối cùng không nhịn được lên tiếng hỏi

"À, chỉ là suy nghĩ Tử Du là kiểu người ngoài lạnh trong nóng rực."

"...Cái gì?"

"Không có gì, chị nói là vệ sĩ đại nhân chú tâm lái xe đi."

"...tuân mệnh bạn gái đại nhân."

"...."

Quả nhiên không thể đấu thắng được người này.

"Tử Du, hai người đến trễ nhất, trả tiền chầu này nha!" Bình Tỉnh Đào thoạt nhìn đã rất đói bụng, nóng lòng muốn ăn rồi.

"Hahaha, cảm ơn trước nha Tử Du." Du Định Duyên cười xán lạn bắt đầu mở thực đơn ra...

Chỉ có Danh Tỉnh Nam và Lâm Na Liễn mới được coi là người bình thường, tươi cười chào hỏi Chu Tử Du và Thấu Kỳ Sa Hạ. Tiếp theo tam đại tiểu thư liền cùng nhau trò chuyện mà thôi, đồ ăn dù sao cũng có mấy tên tham ăn kia xử lý tốt mà.

Kiên nhẫn chờ cuối cùng đồ ăn cũng ở trên bàn, nhưng còn chưa kịp động đũa, tiếng chuông tin nhắn đặc biệt lúc này lại vang lên dập mất hứng thú của người khác.

"Không phải chứ!!! Tôi còn chưa ăn một miếng nào."

"Cố ý! Chí Hiệu rõ ràng là cố ý!"

Chu Tử Du nhìn đồng đội bất đắc dĩ lắc đầu. "Chấp nhận sự thật đi, chúng ta phải đi thôi."

"Phải cẩn thận đó." Thấu Kỳ Sa Hạ nói.

"Chờ em trở về."

"Ừm."

Đơn giản nói tạm biệt cùng nhau, nhưng lại ẩn chứa đầy quan tâm và nhắc nhở.

Ba người đứng dậy rời đi, trong lòng đều có cùng một niềm tin và tin tưởng vào nó

"Nhất định sẽ bình an trở về, bởi vì tôi cả đời này đều phải bảo vệ người."

- End –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net