1¹. CÁI NHÌN ĐẦU TIÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ lái xe chở tôi ra phi trường, các ô cửa xe của chúng tôi đều được hạ kính xuống hết. Hiện giờ ở Jeonju đang là 24°C, bầu trời xanh ngắt không có lấy một gợn mây. Tôi đang mặc trên người chiếc áo sơmi yêu thích - không tay cá có đăngten; tôi mặc nó để chào tạm biệt nơi này. Vật "oách" nhất của tôi hiện giờ là chiếc áo paca, một loại áo da có mũ trùm đầu của người Etskimô.
Ở Hàn Quốc - thuộc phía Đông Nam của Hàn - có một thành phố tên là Busan. Từ cái thành phố lạ lùng với những đám mây ảm đạm có mặt ở khắp nơi ấy, mẹ đã ra đi mang theo lúc đó mới có vài tháng tuổi. Cũng chính cái thành phố ấy, cứ mỗi mùa hè là tôi bị buộc phải về thăm và ở lại cả tháng trời; việc ấy cứ tiếp diễn cho mãi đến năm tôi mười bốn tuổi. Đó là năm cuối cùng tôi còn đặt chân đến Busan. Trong ba mùa hè vừa qua, hè nào, tôi và bố Goong Min cũng đều đi nghỉ mát ở đảo Jeju 2 tuần.
Chính là Busan đấy, mà giờ đây tôi phải tự đày đoạ mình - một hành động mà tôi phải thực hiện trong sự chán nản. Tôi ghét Busan vô cùng.
Tôi yêu Jeonju. Tôi yêu cái thời tiết của nó. Tôi yêu cái thành phố sôi nổi đàng ngày một rộng mở này.
- Jaemin - Mẹ nói với tôi lần cuối cùng sau một ngàn lần lặp đi lặp lại trước khi tôi lên máy bay - Chẳng có việc gì con phải làm như thế
Mẹ trông giống tôi, ngoại trừ mái tóc cắt ngắn và các nếp nhăn hằn sâu mỗi khi cười. Tôi nhận ra nỗi đau nguyện trong sự hốt hoảng khi nhìn sâu vào đôi mắt to, ngây thơ như trẻ con của mẹ. Làm sao tôi có thể để lại người mẹ có tính tình nông nổi, thất thường - nhưng tôi vô cùng yêu thương - mà ra đi cho được bây giờ? Dĩ nhiên là mẹ đã có dượng chăm sóc, các loại hoá đơn đều được thanh toán đầy đủ, tủ lạnh luôn luôn đầy ắp thức ăn, xe hơi của mẹ lúc nào cũng được đổ đầy xăng, và có một người thường xuyên gọi điện thoại thăm hỏi mỗi khi mẹ cảm thấy hụt hẫng, nhưng sao...
- Con muốn đi - Tôi nói dối. Tôi luôn luôn là kẻ nói dối rất dở, nhưng mấy lúc gần đây, câu nói dối này được tôi thốt ra thường xuyên đến độ mẹ đã gần như tin chắc chắn rằng nó là thật.
- Gửi lởi chào của mẹ đến Goongmin nhé.

- Vâng
- Mẹ sẽ sớm gặp lại con thôi - Mẹ khẳng định như vậy - Con có thể trở về nhà bất cứ khi nào con muốn. Mẹ cũng sẽ quay về nhà bất cứ khi nào con cần mẹ.
Đằng sau lời hứa ấy là cả một sự hi sinh, tôi có thể dễ dàng ngận ra điều ấy qua ánh mắt của mẹ.
- Đừng lo cho con - Tôi đáp lời mẹ một cách chắc nịch - Mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Con yêu mẹ lắm, mẹ à.
Mẹ ôm ghì lấy tôi trong vòng tay cả phút đông hồ, rồi sau đó, tôi bước lên máy bay, còn mẹ thì ra về.
Chuyến đi từ Jeonju đến Busan mất bốn tiếng. Đi lâu như vậy, với tôi, chẳng nhằm nhò gì, thế mà một giờ đồng hồ đi xe với bố lại khiến tôi nao nao.
Bố tôi là người khá dễ tính. Ông có vẻ vui mừng thật sự khi tôi đến thăm ông lần đâu tiên. Ông đã ghi danh cho tôi vào một trường trung học và hứa sẽ giúp tôi mua một chiếc xe hơi.
Trong thâm tâm, tôi biết chắc chắn một điều là bố đang rất ngượng chịu. Cả hai bố con tôi đều không thích nhiều lời, nhưng thật lòng mà nói tôi cũng không biết là bố con chúng tôi thuộc tuýp người thờ ơ với mọi thứ xung quanh không nữa. Tôi hiểu bố đã lúng túng trước quyết định của tôi - cũng giống như mẹ lúc ấy, vì tôi chưa bao giờ che giấu sự chán ghét của mình đối với Busan cả.
Khi đặt chân xuống Busan, trời đang mưa. Tôi không cho rằng đó là điềm báo, mà chỉ coi là "chuyện thường có ở huyện". Dù sao, tôi cũng đã nói lời chào tạm biệt với mặt trời của tôi rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net