twin-nay nhoc dumg lai-Chap 56 Xin lỗi anh, giờ em là một con người khác.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 56

Xin lỗi anh, giờ em là một con người khác.

Lúc tôi vừa tìm thấy khoa thần kinh trong bộ dạng hớt hải thì một vị bác sĩ tóc hoa râm bước ra khỏi căn phòng ấy. Mọi sự chú ý của ông đều bị thu hút bởi tờ bệnh án trên tay, đến nỗi ông va phải tôi.

- Cô bé – vị bác sĩ đứng tuổi có ánh mắt phúc hậu mỉm cười kéo tôi đứng dậy – xin lỗi cháu nhé.

- Bác… - tôi thở không ra hơi – bác sĩ Ngô Ngọc Phước phải không ạ?

Nghe tôi nhắc đúng cả họ lẫn tên, vị bác sĩ hơi nhíu mày suy nghĩ. Có lẽ ông đang đoán xem tôi là ai, bệnh nhân hay người nhà bệnh nhân.

- Đúng rồi cô bé – bác sĩ Phước mỉm cười – có vẻ cháu không phải bệnh nhân của ta nhỉ, nhìn sáng láng thế này.

Nếu tôi không nhầm thì ông ấy vừa nói một câu đùa, nhưng khổ nỗi tôi chẳng còn sức để mà cười.

- Dạ không – tôi trả lời lễ phép – thực ra cháu có một người bạn ở đây. Anh ấy… được chính bác sĩ nhận điều trị.

- Hừm – vị bác sĩ già đeo kính, lật xấp giấy trên tay – tên cậu ấy là gì.

- Dạ… - tôi cố rướn người xem có tờ bệnh án nào ghi tên Danh hay không – anh ấy tên Quốc Danh ạ.

Đúng lúc tôi chán nản vì chẳng tìm thấy cái mình cần thì bác sĩ Phước vỗ vỗ vào trán, như thể ông đã quên điều gì đó quan trọng.

- Tôi nhớ rồi, là cậu bé nhập viện tôi qua phải không. Thế cháu muốn hỏi gì nào.

- Dạ - tôi nuốt khan – anh ấy mới tỉnh sáng nay, nhưng không cử động mạnh được… Ừm, thậm chí là không thể nhấc người dậy dù chỉ một tí…

Tôi cố gắng miêu tả bệnh tình của Danh theo những gì mình quan sát được một cách thật chi tiết, cố không xen vào những đánh giá cá nhân để việc chuẩn đoán được chính xác. Càng nói, tôi càng lo lắng khi thấy vầng trán của vị bác sĩ nhăn lại.

- … Cháu muốn biết liệu anh ấy có bị gì nghiêm trọng không ạ?

- Ừm, hôm qua tôi mới chuẩn đoán sơ, chưa thể đưa ra kết luận rõ ràng. Nhưng nếu có nắm chắc bệnh tình cậu ấy trong tay, tôi cũng sẽ không nói với cháu đâu.

Vị bác sĩ mỉm cười kết thúc câu nói của mình. Tôi nghe như sét đánh ngang tai, cố níu kéo vị bác sĩ chuẩn bị bỏ đi.

- Tại sao cháu lại không được biết ạ?

- Vì cháu không phải người nhà cậu ấy – bác sĩ Phước nhìn tôi hiền từ, ông không hề có ác ý khi nói câu này – việc tốt nhất bây giờ là động viên cậu ấy điều trị.

Nói xong ông ấy bỏ đi, để tôi đứng trơ như phỗng một mình, ù ù cạc cạc với những thông tin vừa rồi. Dường như đầu óc tôi quá nhỏ bé để có thể dung nạp những gì bác sĩ vừa nói. Động viên? Những bệnh nhân nào cần động viên? Khi họ đang điều trị một căn bệnh khó chữa, hết niềm tin hay…

Tôi không muốn nghĩ thêm nữa.

** ** ** **

- Cúc cu! – tôi nhòm cổ vào, làm Danh bất ngờ cốt để mục kích xem anh đang làm gì. Thấy tôi, anh ấy mỉm cười, để cuốn tập đang đọc dở sang một bên.

- Anh đang đọc gì thế? – tôi chau mày, nhớ là mình chẳng mang cho Danh cuốn sách nào.

- Em đoán thử xem.

Tôi nhìn cái bìa, và xem nữa thì ngất xỉu.

- Á không được! Trả lại cho em.

Danh cười hiểm, chuyền cuốn vở sang tay kia làm tôi vớ hụt. Ôi cuốn vở văn của tôi. Chẳng biết anh đọc được bao nhiêu trong cái đám “văn chương chẳng ra hồn” ấy.

- Dùng từ sai tè le, chẳng hiểu đầu em chứa gì trong đó – Danh trêu tôi – lần sau có làm văn cũng đừng đưa ai đọc ngoại trừ anh ra nhé.

- Hừ - tôi chạy vòng sang bên kia, quyết giành cho bằng được – anh có ngon thì lấy hết bã đậu trong đầu em ra mà đổ chất xám vào.

Nhân lúc Danh không để ý, tôi chụp tay anh, giật lấy cuốn vở. Theo phản xạ, Danh kêu khẽ.

- Ấy chết! Em xin lỗi.

- Bị mắc lừa nhá.

Dù có bị mắc lừa thiệt, tôi cũng chẳng còn ý định tranh giành với Danh.

- Em lo cho anh thật đấy.

- Nhìn vẻ mặt hình sự của em kìa – anh giễu tôi – mà em gặp bác sĩ chưa?

- À ừm – tôi lúng túng khi nghe anh nhắc đến điều mình đang cố giấu – bác sĩ Phước nói sẽ kiểm tra lại cho anh sau, chắc không có gì quan trọng.

Dù phải nói dối, tôi cũng sẽ làm, miễn sao cho Danh khỏi lo lắng. Cái anh cần là sự yên tâm để nghỉ ngơi.

- Xin…

- Này, nói xin lỗi nữa là ăn đòn đấy.

Tôi gật đầu.

- Thôi anh nằm nghỉ đi, trả vở cho em nào.

- Mà sao hôm nay em mang có hai môn? – Danh chỉ vào cái cặp mở sẵn của tôi. Chẳng hiểu anh đã lục tung nó lên chưa.

- Thì hôm nay em thi mà. Thi học kì…

Chết! Nói đến đây tôi mới sực nhớ Danh cũng phải thi học kì.

- Anh thi rồi, khỏi phải lo.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm được một nửa.

- Vậy em đi nhé.

- Ừ, thi tốt. Chúc may mắn.

Trước khi khép cửa phòng bệnh, tôi còn nhìn thấy ngón cái tay trái của Danh giơ lên thành biểu tượng của thành công. Nói gì thì nói, tôi chẳng còn tâm trạng nào đi thi, lại gặp trúng môn văn, xem ra đành phó mặc cho trời rồi. Rút cuộc vì lo lắng cho Danh mà xấp tai liệu Phong đưa hôm qua tôi còn chưa xem hết, thật áy náy với cậu ấy quá.

Con người phải được tôi luyện trong mọi hoàn cảnh thì mới trưởng thành. Còn tôi, chỉ hi vọng thời khắc khó khăn này sớm qua.

Lúc vừa đi ra khỏi sảnh lớn, tôi bỗng nhận ra bóng người quen quen đang tiến vào. Tuy không muốn nhưng tôi vẫn phải tin đó là Anh Thư.

Chị ta làm gì ở đây? Chẳng lẽ đến để thăm Danh? Không phải…

Tôi tiến về phía Anh Thư. Chị ta cũng có vẻ ngạc nhiên khi nhận ra tôi. Khi cả hai gần đối diện nhau, Anh Thư bất giác dùng tay trái giữ phần trong khuỷu tay phải. Mãi lúc này tôi mới để ý ở đấy có một miếng bông băng.

Càng lúc càng lạ, chẳng lẽ Anh Thư bị bệnh gì phải đến đây kiểm tra?

- Tình cờ quá…

- Cô làm gì ở đây vậy.

- Tôi đến thăm Danh.

Anh Thư trợn tròn mắt nhìn tôi. Đúng là chị ta không biết chuyện gì về anh ấy thật.

- Danh bị làm sao?

- Chuyện khó nói – tôi cố tránh.

Có vẻ Anh Thư không quan tâm lắm nên chẳng gặng hỏi. Chị ta chỉ buông ra câu “đáng đời” trong lúc ngó quanh tìm ai đó.

- Còn chị làm gì ở đây?

- À – chị ta chớp mắt – tôi có chút việc, cô không cần phải quan tâm đâu. Mà hình như hôm nay cô vẫn đi học bình thường nhỉ - Anh Thư chỉ vòa bộ đồng phục trên người, đoạn đẩy tôi về phía cửa – nhanh nhanh lên kẻo trễ.

Dù muốn ở lại để tìm hiểu xem Anh Thư đang giấu mình chuyện gì nhưng tôi phải miễn cưỡng chào tạm biệt chị ta vì kì thi trước mắt. Chưa kịp bước, Anh Thư đã gọi giật tôi lại. Chị ta nhíu mày nhìn chằm chằm vào lưng tôi.

- Này, đi thi sao không có cặp sách gì hết trơn y như đi chơi vậy?

** ** ** **

- Oh yeah! Xong hai môn rồi.

Ngân vẫy vẫy tờ đề thi trước mặt tôi với vẻ hoan hỉ, mong sự đồng tình. Nhưng nó nhanh chóng nhận ra mình đã chọn nhầm người.

- Oài, tao quên mất mày đang buồn. Mà buồn làm gì – con bạn nhéo má tôi – vui lên đi, môn thi đáng sợ nhất của mày qua rồi.

Nó nghĩ tôi có thể vui được sao, sau từng ấy chuyện xảy ra? Mà giả dụ không có chuyện của Danh đi chăng nữa, tôi cũng thấy thảm hại khi ngủ gần nửa tiếng trong phòng thi. Nếu “sát thủ hói đầu” – người hay đi tuần tra – không “ghé” vào phòng thi và cốc đầu một cái, chưa chắc gì tôi đã tỉnh dậy.

- Mày tìm thằng Hùng đi, để tao một mình được rồi.

Nó nheo mắt nhìn tôi rồi tiến về trước. Được nửa bước, nó khựng lại.

- Biết rồi. Có Phong đến nên mày thích “một mình”chứ gì.

Con nhỏ cười lém lỉnh trước khi lủi vào đám đông.

** ** ** **

Tôi lẽo đẽo đi sau Phong đang sải những bước dài dứt khoát. Gió từ bờ sông thổi vào mát rượi. Dù đang là trưa, tôi vẫn cảm thấy rùng mình.

Phong quay lại, nheo mắt nhìn tôi vì nắng.

- Làm bài được không?

Tôi gật.

- Có xem qua tài liệu không?

- Có – tôi nói dối không chớp mắt.

- Vậy sao trông sắc mặt tệ thế này? Cậu không ngủ à?

Lần này thì tôi thành thực gật đầu, chẳng dám nhìn thẳng vào cậu ấy.

Phong hít một hơi sâu, ngẩng cao đầu nhìn lên trời. Gió thổi tung tóc trước của cậu ấy, để lộ vầng trán suy tư. Đúng như cái tên, Phong chẳng khác nào ngọn gió tung hoành giữa trời. Còn tôi thì ngày càng nhỏ bé, chỉ dám nép mình bên cậu ấy.

Rắc rối lần này do bản thân tự gây ra, tôi chẳng mong ngọn gió ấy đứng ra che chắn cho mình.

- Mối quan hệ giữa hai chúng ta là gì nhỉ?

Bất chợt cậu ấy hỏi một câu chẳng liên quan đến chủ đề khiên tôi chẳng biết trả lời sao, cứ ậm ừ mãi.

- Là rất rất rất thân – tôi nhìn Phong dò xét. Cậu ấy chỉ khẽ cười rồi tiến lại.

- Thế sao cậu cứ luôn giấu tôi mọi chuyện trong lòng?

Phong đặt hờ tay lên vành tai, giữ cho tôi nhìn thẳng vào cậu ấy. Càng đối diện, tôi càng cảm thấy khó nói.

- Vì mình sợ… Vào thời điểm khó khăn này, tốt nhất chúng ta nên giữ khoảng cách.

Chẳng hiểu Phong thế nào, nhưng hai từ ‘khoảng cách’ ấy như cứa vào tim tôi, đau nhói. Trước đây tôi mong muốn xích lại gần cậu ấy thế nào mà giờ lại thốt ra được những câu vô tâm như thế? Thật nghịch đời.

Thời gian đã thay đổi mọi thứ một cách chóng vánh.

Phong giận dữ nắm lấy vai tôi.

- Cậu nói tai nạn bất chợt của Danh là thời điểm khó khăn à? Cậu đâu cần phải để ý đến anh ta? Cứ vô tư như trước đây là được rồi. Những gì xảy ra với Danh là chọn lựa của anh ta, cậu đâu cần phải nhận trách nhiệm về bản thân?

Đôi mắt sắc lạnh của Phong như nhìn thấu tâm can tôi, nhưng còn một phần trong lòng tôi chôn chặt, cậu ấy sẽ chẳng bao giờ nhận ra.

- Nếu anh ta bình phục – sẽ sớm thôi – thì cậu sẽ trở về bình thường như xưa chứ?

Tôi không đủ can đảm để nói rằng vấn đề của Danh lớn đến thế nào.Thời gian để anh ấy bình phục sẽ được tính bằng ngày, tháng, năm hay không bao giờ? Một con người khỏe mạnh, dễ thương, tốt tính với bao ước mơ dự định, chỉ vì tôi mà không đứng dậy, hoạt động bình thường liệu có đáng không?

Lúc trở lại lấy cặp, tôi lại gặp vị bác sĩ già. Khi nhìn thấy tờ bệnh án – mà vị bác sĩ già bỏ quên trên quầy sau khi trao đổi gì đó với cô y tá riêng của Danh, tôi tưởng mình có thể chết ngay bởi dòng chữ “tỉ lệ phục hồi 10%”. Dẫu biết cuộc sống luôn có những điều kì diệu, nhưng tôi nghĩ điều kì diệu cũng không thể biến con số 1 thành 9. Tôi than trời, than đời, nhưng cuối cùng cũng là than với chính bản thân mình. Vì ai mà Danh bị như vậy?

Tôi đã gây ra cho anh điều đáng tiếc này, làm thế nào để có thể chuộc lỗi.

Phong thất thần nhìn tôi. Cậu ấy dùng tay khẽ gạt những giọt nước mắt lăn trên gò má tôi.

Gió cứ thổi, nhưng cánh bồ công anh đã quyết định dừng lại. Sẽ một lúc nào đó cánh hoa trờ về tung hoành trên bầu trời, nhưng không phải lúc này.

Phong siết chặt vòng tay, gục đầu lên vai tôi.

- Xin cậu đấy… làm ơn trả lại con thỏ ngốc nghếch cho tôi.

** ** ** ** ** ** ** *

Giả vờ cũng có cái thú vị của nó, nhưng đã phải nằm một chỗ đến tê cứng cả người rồi, lại phải nhắm mắt, không động cựa thì thực sự Danh chịu hết nổi. Cô gái ngồi cạnh anh vẫn kiên nhẫn gọt trái cây. Anh đang trong tình trạng “không thức” thì dĩa trai cây ấy để cho ai ăn?

- Hù!

- Á – Nhàn giật mình, đánh rơi con dao đang gọt táo dở. Cô trợn tròn mắt nhìn Danh.

- Ấy cẩn thận chứ - Danh chỉ xuống con dao, cố giấu nụ cười đắc chí – nhỡ trúng người thì sao?

Nhàn lấy lại bình tĩnh, cô cúi xuống nhặt con dao lên. Dù biết mình bị trêu nhưng cô chẳng thể nào giận được Dạnh.

- Cậu… tỉnh rồi sao? Vậy mà tôi cứ tưởng.

- Cô là người thứ hai bị tôi lừa đẹp đấy nhé – Danh nhe răng cười, nhón một miếng táo thả vào miệng.

- Thế người đầu tiên là ai?

- Bí mật – mắt Danh nhấp nháy.

Nhàn thở dài, hất đầu lên bình hoa đầu giường.

- Là cô nàng hôm nào cũng mua mấy cành hoa tím cho cậu phải không?

- Còn có cô nàng ngày nào cũng mua trái cây đến, tự gọt rồi tự ăn một mình – Danh thích thú chỉ khay trái cây mà Nhàn vừa gọt – 3 ngày liền đấy nhé.

Nghe nhắc đến 3 ngày, Nhàn đứng dựng dậy, nhìn Danh chằm chằm. Hóa ra cô bị cậu ấy lừa mà không biết. Vậy những câu nói vu vơ của cô Danh cũng nghe thấy hết rồi sao?

- 3 ngày? Tức là cậu tỉnh được 3 ngày rồi mà làm lơ như không có chuyện gì xảy ra.

Cảm giác bực tức xen lẫn xấu hổ khiến Nhạn mất bình tĩnh. Cô chỉ muốn tìm chỗ trốn để Danh khỏi thấy.

- Ừ thì… - Danh làm bộ đưa tay gãi đầu.

- Thì sao chứ? Cậu mà đưa ra lí do không hợp lí là chết với tôi.

- Thì vui mà – Danh vô tư.

Nghe xong, Nhàn hít một hơi sâu, kìm nén cơn tức của mình rồi cúi xuống thu dọn đồ đạc của mình.

- Tôi về.

Nói xong cô chạy vội ra cửa, mặc cho Danh gọi theo. Cô giận cậu ấy. Biết bao lo lắng, suy nghĩ, cả những buồn bực không nói lên lời những ngày Danh nằm viện, bỗng chốc trở thành trò cười trong mắt cậu ấy. Tại sao Danh đối với cô không thể bình thường như bao người khác?

Mặc kệ, cô không thèm quan tâm đến người như thế nữa.

……

Danh cười khi thấy Nhàn chạy ra khỏi phòng bệnh. Cô nàng này vẫn cái tính xấu hổ như ngày nào. Nếu Nhàn mạnh mẽ hơn, quyết đoán hơn – giống một người mà anh quen chẳng hạn – thì chắc chắn sẽ là một co gái rất cá tính.

Có tiếng mở cửa khi Danh sắp hoàn thành nốt cuốn sách trên tay. Anh thảy vội sách lên bàn rồi nằm ngay ngắn lại, mắt nhắm hờ.

- Danh này, em có bạn cùng phòng đấy.

Danh khẽ hé mắt, nhận ra không phải Hoài Thư mà là y tá bệnh viện. Anh thấy vừa may vừa hơi thất vọng.

“Mình đang mong gì thế này?” – Danh vắt tay lên trán – “Cô ấy đến lúc sáng rồi cơ mà”

Dường như anh giống một đứa trẻ con đòi hỏi, cứ “muốn nữa, muốn nữa”; mặc kệ Hoài Thư có thời gian hay không, anh muốn cô lúc nào cũng ở bên cạnh mình.

- Xin lỗi vì đã làm phiền em thế này. Chị chuẩn bị xong rồi sẽ ra ngay – chị y tá áy náy lên tiếng khi tưởng Danh vừa mới tỉnh giấc. Mãi lúc này anh mới chú ý đến mọi chuyện đang diễn ra quanh mình.

- Em tưởng đây là phòng bệnh riêng chứ chị? – Danh nhướn mày khi chợt nhớ tới “bạn cùng phòng”.

- Ừm, đáng lẽ là thế - chị y tá cắn môi – nhưng bệnh viện hết phòng đặc biệt rồi nên đành phải xếp phòng đôi. Nếu em phiền…

- Thôi không sao đâu chị - Danh phẩy tay – có người ở cùng cũng vui. Em chán nằm một mình một cõi lắm rồi.

Ai cũng vậy, chỉ cần thấy nụ cười của Danh là cảm giác yên tâm, tin cậy xâm chiếm suy nghĩ. Chị y tá vui vẻ kéo thêm chiếc giường sắt đặt trong góc, song song với giường của Danh. Bằng động tác nhanh nhẹn của một người chăm sóc cho hàng chục bệnh nhân mỗi ngày, chị sắp xếp đồ đạc nhẹ nhàng tránh không gây ra tiếng động mạnh. Chiếc rèm bay phất phơ nơi góc phòng súyt nữa được cuốn lại, nếu không có giọng con gái nhẹ nhàng.

- Để đấy cho em được rồi.

Nói rồi cô tiến lại, kéo rèm che xung quanh giường của mình trước khi ném chiếc gối lên. Qua cái liếc nhìn, Danh chỉ nhận ra đó là cô gái có mái tóc hơi hoe đỏ buông xõa, trên người mặc bộ đồ bệnh nhân hệt như anh. Trên tay, cô ôm chặt chiếc gối trắng muốt – chắc chắn là trắng hơn loại gối có sẵn ở bệnh viện – như thể đó là thứ quan trọn duy nhất của cô lúc này.

Chỉ thế thôi, còn khuôn mặt hay bất kì đặc điểm nào khác của cô thì anh không kịp nhìn vì còn mải quay lại với cuốn sách của mình.

- Em còn cần gì nữa không? – Chị y tá hỏi với vẻ ân cần. Nhưng đáp lại chỉ là một tiếng “không” cộc lốc vẻ mệt mỏi.

- Ừm, có vấn đề gì hay thắc mắc về ca phẫu thuật sắp tới em cứ hỏi chị nhé.

- Nhớ kéo rèm lại giùm em.

Theo như phán đoán của Danh, đây chắc chắn là một tiểu thư con nhà giàu kênh kiệu bất cần đời. Cái kiểu che rèm không muốn can hệ đến người cùng phòng làm anh thấy bực mình. Anh quyết định lên tiếng, để khẳng định vị trí “đàn anh”.

- Nhóc! Bị gì mà phải vào đây?

Chỉ có im lặng. Lần này thì Danh tức thật. Không ngờ cô nàng này lại xem thường anh đến thế. Nhìn dáng chắc cũng chỉ học sinh cấp ba là cùng, nếu không biết Danh Kíp thì cũng phải tôn trọng người lớn tuổi hơn mình chứ.

Trong lúc anh đang phân vân không biết nên làm ngơ mà bỏ qua hay dạy cho cô nàng một trận ra trò thì có tiếng ngồi đậy, tiếp theo đó là tiếng cái rèm bị kéo tung ra. Cô nhóc cùng phòng nhảy xuống khỏi giường bệnh của mình, tiến lại phía anh.

Danh nhìn cô nàng chằm chằm, và trước khi tự hỏi mình chuyện gì đang xảy ra, anh đã bất ngờ không thốt lên lời.

**** **** **** **** **** ****

Tôi sắp trở thành một con người khác. Giờ đây, người tôi quan tâm nhất – sau má – chỉ có Danh. Tôi sẽ dành hết phần thời gian còn lại của mình để chăm sóc, ở bên cạnh anh. Công việc làm thêm ở shop hoa, tôi đã xin nghỉ vô thời hạn. Việc cuối cùng phải làm là gọi điện về cho má để chắc bà vẫn bình thường. Những ngày gần đây tôi lu bu đến nỗi quên cả việc gọi điện hỏi thăm má. Thật nhẽ nhõm khi lại được nghe giọng nói ấm áp, dù chỉ qua điện thoại.

- Chắc dạo này con bận học thi lắm nhỉ. Ráng lên nhé.

Tôi cắn môi, cảm giác tội lỗi bao trùm suy nghĩ. Lời hứa với má còn chưa thực hiện xong đã phải gác lại. Tôi đã từng đặt tay trước ngực, dõng dạc nói là sẽ vì má mà học thật tốt, để cuộc sống của hai má con không phải cơ cực. Rút cục lời hứa chưa thành mà tôi lại sắp phải từ bỏ.

- Sao con không nói gì hết? Con bị đau gì à? – giọn má lo lắng khiên tôi phải có cười thật to.

- Không sao đâu ạ, con đang trong kì thi, vài ngày nữa là có thể thảnh thơi thoát khỏi đống bài vở rồi.

- Ừ. Hết học kì một chắc cũng được nghỉ vài ngày. Nhớ về nhà chơi nhé.

Cổ họng tôi nghẹn lại. Làm sao tôi dám nói rằng tôi không về được.

-… rủ cả cậu bạn hôm bữa nữa…

Nước mắt lưng tròng. Tôi mà lên tiếng chắc sẽ khóc òa. Giá mà má có thể thấy tôi đang gật đầu.

-… đang trong kì thi, phải nhớ giữ gìn sức khỏe. Má không có ở bên cạnh, con phải biết tự chăm sóc cho mình…

Tôi thì có hề gì cơ chứ. Má mới là người cần chăm sóc, vậy mà tôi lại để bà ở một mình.

Bà dừng lại để thở dài. Tôi cứ tưởng má định cúp máy khi thấy tôi không trả lời, nhưng rồi bà lại lên tiếng.

- Má có nhiều chuyện cần nói với con lắm…

“Con cũng vậy”

Nước mắt cứ chảy như dòng suối tự nhiên, không có cách nào dừng lại được. Tôi phải dùng tay che miệng để tránh không phát tiếng, người cúi gập một cách khổ sở. Sao tôi lại giấu má nhiều chuyện như thế? Từ Anh Thư, ba, và bây giờ lại là chuyện của Danh.

-…ước gì có thể gặp con ngay lúc này…

Câu nói của má làm tôi hoảng sợ, cứ như là bà phải gặp tôi ngay lập tức, nếu không… nếu không sẽ không được gặp lại nữa.

- Má! Sức khỏe của má vẫn bình thường chứ? – tôi cố lấy giọng tự nhiên nhất có thể.

- Tất nhiên rồi, sao con lại hỏi thế?

- Tại má nói muốn gặp con ngay, con sợ… - tôi thú thật.

- Sợ gì chứ con nhỏ này? Bình thường con có biết sợ là gì đâu? – má mắng yêu tôi – Tại má có chuyện muốn nói ngay, nhưng chờ con thi xong có lẽ hay hơ. Nếu con tò mò thì phải ráng vượt qua kì thi thật tốt để mà con về.

- Dạ - tôi nói dối, cảm thấy đau nhói trong lòng.

- Vậy nhé, má có việc bận rồi.

Bà cúp máy. Điều này làm tôi thấy hụt hẫng. Mọi lần tôi luôn là người cúp máy trước tiên, vì tôi luôn vội đi học, đi đến shop hoa, vội làm cái này cái kia. Còn má ở nhà một mình, bà chẳng có gì bận bịu nên luôn kiên nhẫn nghe điện thoại của tôi, lâu đến mấy cũng được. Khi nào tôi dừng thì bà cũng sẽ “có việc bận phải cúp máy” để tôi khỏi áy náy.

Vậy mà lần này lại khác.

Nhìn số điện thoại trên màn hình, tôi muốn gọi lại nhưng không thể, chỉ biết ngồi co ro trên sàn, tựa cẳm lên đầu gối, mắt dõi theo ánh nắng chiều sắp tắt qua khung cửa sổ.

Trời sắp tối. Ánh đỏ hoàng hôn khiến tôi cảm thấy bất an.

Ngay lập tức tôi mở máy gọi điện cho chị Yên. Má giấu tôi, nhưng Yên sẽ nói thật. Chị luôn biết tôi lo cho má thế nào cơ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net