The chorus

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Vậy chị có muốn nếm thử một vài cái Macaron màu sắc ở phía bàn ăn không? - câu hỏi của Károly làm Karlotta ngỡ ngàng. Nàng không biết con bé nói thật hay đùa nhưng Karlotta biết chắc rằng, nàng không muốn đứng đây. Tại sao nàng phải cuối đầu trước một kẻ kém cỏi phô trương? Dù ai chẳng biết, hoàng tử Morel sẽ tiếp vị cha mình để trở thành đức vua của cả đất nước hoàng tộc này. Chỉ là, Karlotta cảm thấy không hài lòng lắm. Mỗi khi nàng trò chuyện với những đóa Coquelicot, trong cả chuỗi câu chuyện rực rỡ mang đậm vị đá bạc thì bọn chúng thường hay khóc nấc lên vào đoạn điệp khúc tanh nồng vị máu. Lần nào cũng vậy.

Karlotta biết nếu nàng đi Károly cũng đi theo, Karlotta cũng biết người cha cầm quyền Richard sẽ không để nàng rời khỏi đây nửa bước. À không, thật ra thì nàng không chắc lắm. Thế nên, Karlotta quyết rời đi thử, nàng muốn thử xem liệu ông Richard có bận lòng vì hai chị em nàng hay không.

- Ở lại đây và cúi đầu đi con gái! Ta không muốn đối đầu với một thằng nhãi ranh tỏ vẻ đâu! - câu trả lời mang hơi hướng ích kỉ của ông Richard về hành động liều lĩnh này của Karlotta khiến nàng không vừa ý, vô cùng không vừa ý. Thế nên, nàng quyết định rời đi một lần nữa.

Bàn tay đeo găng mềm mại lại nắm lấy tay nàng, có điều, bàn tay này sao mà thon dài quá. Karlotta quay đầu, bắt gặp ánh mắt đăm đăm của hoàng tử Morel mà tròng mắt đỏ cam to tròn của nàng vẫn không hề dao động. Chàng thu tay lại, ôm trọn nàng vào lồng ngực. Chẳng biết tự khi nào mà Karlotta và chàng hoàng tử điển trai đã ở nơi trung tâm của cung điện. Điệu Valse dần hoàn thiện trên đôi chân nàng và hoàng tử Morel, một cách thật chậm, cả hai lả lướt giữa sảnh chính phòng dạ vũ. Chàng giữ bàn tay thon dài ngang tấm lưng mảnh khảnh của nàng, khi chàng bước đi, nàng khẽ nghiêng đầu vào vai chàng, thử hỏi Paris đêm nay còn cảnh tượng nào đẹp đẽ trang hoàng hơn nữa?

- Tiểu thư, nàng tên gì?

- Karlotta Richard. - nàng đáp lại giọng nói trầm trầm cố khẽ của chàng bằng ngữ điệu lạnh nhạt nhất mà nàng có thể.

- Ồ, ra nàng là cô tiểu thư Coquelicot ở nhà công tước Richard đây sao? Sao nàng không cúi mái tóc đỏ cam kiêu sa này của mình xuống khi ta bước đến?

- Ngài đoán thử xem, tại sao ta phải giấu đi khuôn mặt xinh đẹp này? - nàng nhếch môi, cái nhếch môi trông lười biếng và đậm đặc mùi khiêu khích.

- Vì kẻ xinh đẹp như nàng phải sợ chết! Nàng phải sợ lắm cái viễn cảnh một phần cơ thể xinh đẹp của mình chẳng còn là của mình nữa. Phải không, Karlotta? - chàng cố đẩy bờ môi mỏng cong cong của mình vào một bên tai nàng.

- Không! Morel chàng, xin thứ lỗi cho ta, chàng thấy ta xinh đẹp và ta cũng thấy điều đó. Và chàng chẳng thể nào bỏ qua một cô gái diễm lệ như vậy trước khi chàng có được nàng ta, phải không, thưa hoàng tử Morel?

- Sao nàng không gọi ta là Morel...

Cắt ngang lời nói của hoàng tử Morel là một bản Valse khác với phần nhịp điệu có chút nhanh hơn. Giai điệu đòi hỏi cặp nam nữ phải hiểu ý nhau hơn, và còn cả, hai cơ thể phải sát nhau hơn.

- Nàng có thể tiếp tục nhảy cùng ta ở bản Valse này! - Tay chàng Morel có ý siết chặt hơn đôi tay nhỏ nhắn của Karlotta.

- Xin thứ lỗi thưa hoàng tử Morel, ta còn một cuộc hẹn nếm thử vài cái bánh Macaron màu sắc với đứa em cáu kỉnh của mình, chàng không phiền thì có lẽ nó sắp đến gặp ta rồi! - đôi tay nhỏ nhắn dùng lực cố thoát ra khỏi bàn tay thon dài của Morel.

- Nàng cũng biết một vị hoàng tử thì chẳng thể nào đích thân đến biệt thự của một công tước mà! Và ta cũng chưa chiếm được "cô gái diễm lệ" ấy nữa! - tay Morel kéo thắt lưng nàng Karlotta lại gần mình hơn.

- Ta tin chàng đủ thông minh để nhận ra ta nói gì và làm gì mà hoàng tử Morel. - nàng khẽ cười, và lần này chẳng cần dùng lực, nàng thoát ra khỏi cơ thể chàng Morel một cách dễ dàng.

Karlotta không thích đôi mắt tím pha lê của hoàng tử Morel, nó sâu thăm thẳm. Nàng cảm thấy lạnh lẽo mỗi khi nhìn trực diện vào chúng, cả cơ thể nàng và trái tim nàng. Và cả mái tóc bạch kim dài mượt được cột gọn gàng ấy nữa, nàng không thích hết, nàng thà thích mái đầu lúng phúng tóc của ông Berneth còn hơn. Mà sao Károly vẫn chưa vào đây nhỉ? Rõ ràng nàng có còn nghe thấy các cành Lavender xì xầm gì nữa đâu. Karlotta thấy mệt, trong lồng ngực nàng từ nãy đến giờ có cảm giác nặng trĩu.

Còn về phần chàng Morel với ánh mắt tím pha lê kia, tim chàng ấy hay sự kiêu ngạo của chàng ấy bị nàng thách thức? Chỉ có điều, mái tóc đỏ cam mượt mà, cháy bỏng ấy khiến chàng muốn ra ngay vườn hoa cung điện để bứng sạch những cành Coquelicot rực rỡ nhất, vì chúng chẳng còn đẹp đẽ gì nữa rồi. Ánh mắt tím đó chẳng dám nhìn Karlotta lấy một lần, vì chàng chẳng muốn bị cả đám hoàng tộc truyền tai nhau cái tin " hoàng tử Morel cắt trụi hoa trong sinh nhật lần thứ 20". Chàng đứng đó, sau lưng ngai vàng của cha mình mà suy ngẫm, chàng muốn Karlotta biết tên thật của mình. Chàng muốn ai đó gọi chàng bằng cái tên thân yêu mà hoàng hậu đã đặt cho mình chứ không phải là hoàng tử Morel.

- Karlotta, ngày mai chị hãy đi đến chỗ ông Berneth một mình và dối ông rằng em phải đi đến Cathédrale Notre-dame de Paris để đánh chuông Emmanuel giúp cha xứ nhé!

Lại một lần nữa Károly khiến Karlotta bất ngờ, có điều lần này nàng biết Károly không nói đùa, ánh mắt cương quyết của cô cho nàng biết điều đó. Nhưng Karlotta ghét cay ghét đắng những lời nói dối, nàng không muốn cả đời này dừng việc soi gương chỉ vì vài câu dối trá chết tiệt. Nhưng nàng cũng yêu Károly, nàng muốn biết xem nó đi đâu và làm gì, chỉ nhìn ánh mắt đó thôi thì Karlotta chẳng biết thêm được gì nữa.

- Em sẽ đi đâu? - Karlotta nín thở đáp, nàng mong con bé sẽ không giấu diếm điều gì. Chợt, nàng lấy chiếc khăn tay lụa là đắt đỏ của mình phủ lên chiếc bánh đang ăn dở. Chắc hoàng tử Morel vẫn đang nhìn nàng chứ nhỉ?!

- Bên dưới Paris. - câu trả lời của Károly cũng chẳng khiến nàng biết thêm điều gì. Nhưng chắc có lẽ, con bé đã nghĩ nàng đồng ý giúp nó rồi.

Vào ngày mai, khi mặt trời mọc vào sáng sớm, Karlotta sẽ đi đến chỗ ông Berneth một mình nhưng nàng sẽ không nói dối. Nhất quyết không. Karlotta đứng dậy, bỏ đi. Vài ly Cidre đã khiến nàng không được tỉnh táo rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net