Shot 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như thường lệ, sân tập của đội 1 ở trường sơ trung Teikou sau giờ học đều vang lên tiếng đập bóng quen thuộc.

"Chuyền hay lắm, Tetsu," Aomine một tay đón nhận đường chuyền từ Kuroko, một tay bật ngón cái tạo thành hình dấu like.

Sau đó, Aomine nhanh như chớp đã tiếp cận khu vực dưới bảng rổ, nhảy lên và làm một cú dunk bóng cực mạnh khiến cái rổ rung lên dữ dội, tưởng chừng như muốn rớt ra khỏi cái bảng vuông vắn.

Ngay khi quả bóng va chạm với sàn nhà phát ra vài tiếng 'bing bing' chói tai thì cũng là lúc Kuroko bất chợt ngã xuống. Bốn người còn lại có mặt trong phòng lập tức bị hành động này dọa cho sợ hãi. Mà Aomine còn đang bám tay trên vành rổ cũng vội vã nhảy xuống. Akashi đứng gần nhất nhanh chóng chạy lại đỡ Kuroko cho cậu dựa vào người mình. Bình thường tuy Kuroko có chút ốm yếu, mờ nhạt nhưng chưa hề thấy qua cậu bị kiệt sức đến như vậy.

"Tetsuya, cậu bị làm sao thế?" Akashi ân cần hỏi han, tay vuốt vuốt mái tóc xanh màu trời của Kuroko.

Kuroko lúc này đã mở mắt. Cậu nhìn Akashi đang hết sức lo lắng, mi tâm nhíu lại thành một đoàn. Lại thấy Aomine, Kise, Midorima và Murasakibara cũng đang chăm chú nhìn mình. Kuroko nhất thời bị làm cho cảm động.

Cậu khịt khịt mũi nói, "Tớ không sao, xin Akashi-kun và mọi người không cần lo lắng nữa. Chả là hôm qua có dầm mưa một chút nên mới bị cảm mà thôi. Bây giờ tớ ổn rồi, chúng ta có thể tiếp tục tập luyện."

"Ngu ngốc," Akashi mang theo tâm tình giận dữ mắng, "Cậu nghĩ cậu có thể tiếp tục với bộ dạng như thế này? Cậu đứng còn không vững nữa là..."

"Akashi-kun..."

"Im lặng. Ai cho phép cậu ngắt lời tớ hả?"

"Xin lỗi Akashi-kun, nhưng mà tớ có thể đứng dậy được."

Kuroko cố gắng gượng người đứng lên nhưng đã bị Akashi dứt khoát kéo trở lại.

"Tớ nói không được là không được," Akashi đã có phần tức giận, thanh âm phát ra cũng lớn hơn rất nhiều.

Kise biết thể nào nếu cứ để hai người đó 'ngươi một câu, ta một câu' thì chắc chắn sẽ xảy ra đại chiến mất. Một người vốn bướng bỉnh, cố chấp. Còn một người luôn coi lời nói của mình là mệnh lệnh, là tuyệt đối.

"Tớ thấy Akashi-cchi nói đúng đó, cậu nên về nhà nghỉ ngơi cho hồi sức đã. Khi nào khỏi bệnh, chúng ta sẽ lại cùng nhau chơi bóng có được không?"

"Phải rồi, chúng tớ lúc nào cũng chờ cậu cả."

"Các cậu... Cám ơn vì đã không ghét bỏ tớ."

"Bọn tớ làm sao có thể ghét bỏ cậu được chứ. Cậu là một mảnh ghép không thể thiếu để làm nên 'kì tích' mà." Akashi ôn nhu xoa xoa đầu Kuroko.

Để Kuroko ngồi dậy, Akashi lại chỗ chiếc balo của mình lấy ra điện thoại. Anh bấm số gọi.

"Thiếu gia." Bên kia đầu dây vang lên giọng nói trầm ổn của người đàn ông trung niên.

"Cảm phiền quản gia Ito đến trường đón tôi," Akashi đều đều nói.

"Vâng thưa thiếu gia. Tôi sẽ có mặt trong vòng năm phút."

Akashi tắt máy, bỏ lại điện thoại vào trong balo. Sau đó thu dọn đồ đạc cho cả mình và Kuroko.

Nhìn một loạt hành động của Akashi, ai nấy đều cảm thấy rùng mình. Akashi Seijiuurou là ai? Là Boss-chan đại đại đỉnh đỉnh tuyệt đối cao siêu trong lòng các fan girls-san. Sở hữu con mắt Đế vương có khả năng nhìn thấu tương lai. Đặc biệt là một tên cuồng kéo. Skill phóng kéo của Akashi có khi còn chuẩn xác hơn cả cú ném ba điểm của Midorima ấy chứ. Vậy mà... lại đang xếp đồ cho người khác. 'Thế hệ kì tích' khẽ lau mồ hôi, nhìn Kuroko như thể sinh vật lạ.
Đen-chan chớp chớp mắt vô tội nhìn bọn họ. Cậu đã làm gì sai à?

Akashi sắp xếp xong đồ đạc cho cả hai thì bước tới trước mặt Kuroko, ngồi xuống, khoác một tay cậu lên vai mình rồi dìu Kuroko đứng dậy. Kuroko cũng rất tự nhiên mà thuận theo.

"Tớ và Tetsuya đi thay đồ xong sẽ về nhà cậu ấy. Các cậu ở lại tiếp tục tập luyện chăm chỉ." Akashi bình thản 'trình bày sự việc'.

"Nhưng Aka-chin..."

"Không nhiều lời," Akashi trực tiếp cắt ngang, "Cứ như cũ mà làm."

"Nhưng mà..."

"Còn ý kiến?" Giọng Akashi đã tăng thêm vài phần âm khí.

"Haha, không còn. Bọn tớ sẽ ở lại tập luyện, hai cậu đi thong thả."

"Tốt," Akashi hài lòng mở miệng trước khi cùng Kuroko vào phòng thay đồ.

Đợi Akashi đi rồi, Murasakibara mới nói nốt câu ban nãy, "Nhưng Aka-chin và Kuro-chin vào chung phòng thay đồ để làm gì nhỉ?"

"Tên ngốc này, đương nhiên là để thay đồ rồi, nanodayo." Midorima lấy tay đẩy đẩy gọng kính cận.

"Cậu mới là ngốc đó, cậu nghĩ Akashi-cchi sẽ để yên cho Kuroko-cchi à?" Kise mặt nguy hiểm hỏi ngược lại.

"À ừ... chắc là không..."

"Bởi vậy mới nói," Kise kích động lớn tiếng, "Tớ phải đi cứu Kuroko-cchi đây."

Kise tính phóng đến phòng thay đồ thì bị Murasakibara giật ngược trở về.

"Cậu muốn bị ghiền nát phải không?"

"Cậu nghĩ cậu có thể đánh thắng tên Akashi ác ma đó?" Lần này là Aomine hừ mũi khinh bỉ.

Xui thế nào, câu này vừa vặn lọt đủ vào tai 'Akashi ác ma' mới từ phòng thay đồ đi ra.

"Daiki có vẻ rảnh rỗi nhỉ!" Akashi nở nụ cười 'thân thiện'.

"Không... không... tớ..." Aomine lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi yếu ớt chống cự.

"Daiki, luyện tập gấp năm lần. Những người còn lại, ba lần." Akashi lạnh nhạt đưa ra phán quyết cuối cùng.

Rồi không nói thêm câu nào, lập tức dẫn Kuroko rời đi, để lại 'Thế hệ kì tích' bốn người bọn họ khóc một dòng sông.

• TCB •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net