2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lão gia, thằng bé làm việc cạnh cậu chủ chết rồi"

Gian phòng rộng lớn chỉ được thắp sáng bằng vài ngọn đèn dầu, bóng tối trước mắt cứ đen đặc và mờ mịt, cộng thêm làn khói thuốc ngào ngạt càng khiến không gian thêm phần hư ảo. Người hầu khúm núm cúi lưng, không nhìn rõ gương mặt người ngồi trên sập, đáp lại hắn chỉ có làn hơi thở ra nhè nhẹ cùng tiếng rít từ chiếc tẩu. Chủ nhân của hắn luôn khó đoán và khó nắm bắt, thậm chí tuỳ hứng quá mức. Làm ở đây gần mười năm, hắn chưa từng hiểu rõ tường tận tâm tư của ông chủ họ Dương. Nhưng ai biết được, gã giàu mà. Người giàu luôn có quyền lợi nhiều hơn những kẻ nghèo hèn, ăn nhờ ở đậu như hắn. Người đó im lặng, hắn cũng im lặng chờ đợi. Dường như gã biết cả câu chuyện đằng sau cái chết của đứa trẻ xấu số kia, nên gã không cần hỏi, cũng không buồn quan tâm đến hay nói thêm một lời. Mãi đến khi ngọn đèn đối diện chỉ còn leo lét ánh sáng như thể dầu sắp cạn, người ngồi trên sập mới lên tiếng:

"Tìm trong nhà có đứa nào tầm tuổi đó thì cho nó làm thay"

"Vâng ạ"

Người hầu lùi lại hai bước định lui, nhưng gã lại bảo tiếp:

"À cũng chẳng cần tìm, để thằng bé họ Trần mới đến lo việc này"

"Vâng, tôi hiểu rồi ạ"

Chỉ cần một đứa chết, sẽ có ngay một đứa khác thế vào chỗ đó. Người hầu chết bao nhiêu lần cũng chẳng đến lượt gã quan tâm, nhưng con trai gã thì không thể không có người chăm sóc. Dương Bác Nghiêu là con út, cũng là đứa con trai độc đinh của gã. Gã biết mình không còn trẻ trung gì nữa, mọi tài sản, đất đai, ruộng vườn đều chỉ có thể để lại cho anh. Bác Nghiêu do một trong những người vợ lẽ của gã sinh ra, thân phận đáng nhẽ vô cùng thấp kém, nhưng chính thất và những thê thiếp khác đều phải yêu thương và trân trọng anh. Vì họ biết bản thân mình lực bất tòng tâm, giờ họ là người của lão gia, sau này sẽ phải răm rắp tuân theo anh. Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Đó là quy tắc bất biến, không thể thay đổi. Vài ba năm nữa, khi ông chủ nhắm mắt xuôi tay, sống chết giàu sang của họ đều do Bác Nghiêu định đoạt. Chẳng ai đoán trước được liệu mình sẽ được chia ít phần từ đống tài sản kếch xù, hay mình sẽ bị quăng ra đường trong nghèo đói, hay bị đẩy vào thanh lâu đến thân tàn ma dại.

Mọi người trong nhà đều cố gắng đối xử tốt để lấy lòng Bác Nghiêu mỗi ngày. Họ chả yêu quý gì anh đâu, tất cả những gì họ làm đều vì chỗ tài sản thừa kế của anh thôi. Anh biết điều đó, và không gì khiến anh bức bối và buồn nôn hơn gương mặt giả lả gọi mời của họ. Điều đáng buồn hơn, ngay cả những cậu bé làm việc cho anh cũng không thể dỡ bỏ hàng rào của mình. Chúng luôn sợ hãi, khúm núm và rón rén. Chúng sợ làm sai, sợ bị anh mắng chửi, đánh đập. Bác Nghiêu không cần có người hầu hạ, anh có thể tự làm mọi việc, anh đơn giản chỉ mong ai đó bầu bạn với mình. Mười bốn tuổi, Bác Nghiêu chưa từng biết thế nào là một tình bạn giản đơn, không vụ lợi. Sự giả dối, xu nịnh và những lợi ích bẩn thỉu cứ bủa vây anh mỗi ngày. Có lẽ chẳng ai trong căn nhà này thực sự yêu thương anh, cha anh yêu anh chỉ vì anh là con trai, mẹ anh yêu anh cũng chỉ vì lý do đó, và nhờ có anh mà bà được cha trân trọng để ý hơn những người khác. Liệu sẽ có ai yêu thương anh bởi chính tâm hồn, tính cách và con người anh, chứ không phải vì những lợi ích anh mang lại cho họ chăng? Bác Nghiêu vẫn tự hỏi mình câu đó mỗi ngày, nhưng anh chưa một lần trả lời được. Tình cảm chân thật trong thế giới giả dối này dường như còn xa xỉ hơn cả lụa là gấm vóc hay những món trang sức lấp lánh. Ít ra thì anh cũng đã từng được chạm tay vào những thứ đó, còn một tình yêu đơn thuần thì chưa....

***

Đêm đó là lần đầu tiên Vy Thừa ngủ ngon đến vậy. Cậu chỉ cần đặt lưng xuống giường là thiếp đi ngay, không gián đoạn, không trằn trọc, không thao thức. Mọi khi, dù mệt mỏi rã rời và hoàn toàn cạn kiệt, nhưng chất lượng giấc ngủ của cậu rất tệ, những giấc mơ và những tiếng sột soạt dù nhỏ nhất cũng có thể đánh thức cậu. Có lẽ cậu đã quen dần với cuộc sống ở đây, đã một tháng rồi còn gì. Vy Thừa nghĩ vậy. Dường như cậu còn mơ thấy chị mình, chị đang cười, vui vẻ và hạnh phúc, nhưng cậu không thể đến gần và nói với chị đôi câu. Chẳng biết hiện tại chị có thể mỉm cười rạng rỡ như thế không? Nghĩ đến đây, Vy Thừa rưng rưng nước mắt. Có lẽ cả đời này, hai người chẳng còn cơ hội gặp lại nhau nữa rồi...

Lúc Vy Thừa tỉnh giấc, cậu nhận ra một bên gối của mình ướt đẫm và hai má thì khô cứng vì những dòng nước mắt. Cậu chẳng còn thời gian đâu để suy nghĩ đến giấc mơ buồn bã mà êm dịu kia, bởi những người xung quanh đã dậy từ lâu và bắt đầu làm việc hết cả rồi. Sao không có ai gọi cậu nhỉ? Kỳ lạ thật. Vu Thừa vội vàng sửa soạn thay đồ và chạy hộc tốc xuống bếp, chắc cậu sẽ cho gà ăn sau khi chuẩn bị xong bữa sáng.

"Cháu xin lỗi, cháu dậy muộn quá"

Vừa vào bếp, Vy Thừa đã đến gần chạn để lấy ra đủ số bát đũa, trong khi tóc cậu vẫn còn bù xù và quần áo cậu vẫn còn xộc xệch. Hình như cậu còn để quên một chiếc cúc áo chưa cài.

"Từ hôm nay nhóc sẽ không phải dậy sớm nữa" Người phụ bếp thấy dáng vẻ đó của cậu, cười khúc khích nói.

"Sao cơ ạ?" Vy Thừa ngơ ngác, dường như chưa hiểu.

"Nhóc trở thành người hầu bên cạnh thiếu gia rồi. Giờ nhiệm vụ của nhóc chỉ có ở bên chăm sóc cậu ấy thôi!"

"Hơ...tại sao lại thế ạ?"

"Đứa trẻ trước đây nhận nhiệm vụ đó hôm qua mới mất"

"Và lão gia đồng ý chọn cháu ạ?"

"Đúng vậy"

Vy Thừa im lặng. Cậu không biết phải tiếp nhận những thông tin mới nhận được thế nào. Hôm qua một cậu bé đã chết, và hôm nay cậu được thế vào chỗ của nó. Vậy mà cậu chẳng hay biết gì, không có dấu hiệu nào cho thấy ai đó đã ngã xuống trong ngôi nhà này. Và cậu bắt đầu sợ. Phải chăng đến lúc chết, Vy Thừa cũng sẽ chỉ biến mất như một kẻ vô danh, như cát bụi, nhưng những ngọn cỏ sinh ra chỉ để bị vặt đi, không ai nhớ tới, không ai xót thương? Có lẽ vậy, bởi ngay từ khi bước chân vào lãnh địa của gã địa chủ họ Dương, số phận cậu đã được định đoạt rồi. Sống như trâu ngựa và chết đi cũng chẳng khác gì trâu ngựa. Vy Thừa thở dài, cậu ngẩng đầu hỏi người phụ bếp:

"Vậy giờ cháu phải làm gì?"

"Đến phòng của thiếu gia và đánh thức cậu ấy. Cầm theo cái này nữa" Vừa nói, người đó vừa đưa cậu chậu nước và một chiếc khăn. Biết rằng dẫu cậu đã ở đây một tháng nhưng chưa một lần được đi qua bậc tam cấp của những dãy nhà, tay phụ bếp chỉ dẫn rất tận tình về nơi cậu phải đến. Và Vy Thừa ngoan ngoãn làm theo.

Phòng ngủ của Bác Nghiêu không lớn lắm. Song vẫn gây ấn tượng cho người khác về sự giàu có của chủ nhân. Đỏ và đen là hai gam màu chủ yếu, nghe có vẻ hơi già dặn với một đứa trẻ mười bốn tuổi, nhưng màu đỏ tượng trưng cho may mắn và hạnh phúc, trong khi màu đen là biểu tượng của sự mạnh mẽ và quyền lực tối cao. Không gì phù hợp hơn hai sắc màu ấy khi tô điểm cho gian phòng của người thừa kế tương lai.Bốn bức tường treo đầy những bức thư pháp viết tay cùng những bài thơ cổ, hài hoà mà không rối mắt. Nơi đầu giường đặt một bức tranh màu nước cỡ lớn, là một cây hoa mai đỏ bung nở rực rỡ ngay cả khi đang vùi mình trong băng tuyết. Bộ chăn ga được dệt hoàn toàn từ tơ tằm với những hoa văn chìm tinh xảo dường như đang sáng bóng lấp lánh. Góc phòng đặt một bộ bàn ghế làm từ gỗ mun, sách chất đống trên đó tưởng như chẳng còn chỗ chứa, trong khi giá gác bút, nghiên mực và cây đèn dầu lại nằm ngay ngắn. Vy Thừa phải mất một lúc để quan sát và ngắm nhìn căn phòng. Có quá nhiều chi tiết xa xỉ mà cả đời này cậu chưa từng thấy bao giờ. Cậu đặt chậu nước trên chiếc kệ đầu giường, kéo rèm để ánh sáng lọt vào căn phòng. Cửa sổ hình tròn, không được dán giấy mà chỉ có chấn song bằng gỗ, đưa mắt ra ngoài là có thể nhìn thấy cây hoa mai trước mặt. Hình như thiếu gia cũng rất thích hoa mai? Cậu đến bên giường của người đang say ngủ, khẽ gọi:

"Thiếu gia, đến giờ dậy rồi ạ!"

Bác Nghiêu khó nhọc mở mắt. Giọng nói hôm nay đánh thức anh hình như khác với mọi hôm. Anh ngồi hẳn dậy, vươn vai, lấy tay dụi dụi mắt. Tóc anh rối tung, còn mắt anh thì không thể mở. Vy Thừa khoảnh khắc ấy đã ngẩn người ra một lúc. Tại sao ư? Bởi ngay cả khi xuề xoà xấu xí nhất, thiếu gia của cậu vẫn đẹp, vẫn dễ thương, vẫn tươi tắn, rạng ngời. Hàng mi dày, sống mũi cao, đôi môi mọng đỏ hồng cùng nước da trắng trẻo mịn màng.. Hết thảy những thứ lộng lẫy đắt đỏ vừa nãy đập vào mắt cậu trong căn phòng chẳng là gì khi đem so với vẻ đẹp của anh. Nói gì đến cả cuộc đời, cậu sống qua bao nhiêu kiếp chưa chắc đã gặp được tạo vật đẹp đẽ đến thế! Lúc đón lấy chiếc khăn mặt từ tay Vy Thừa, anh còn ngáp một cái thật to:

"Cậu là người làm mới à?"

"Vâng ạ!"

"Tên cậu là gì?"

"Trần Vy Thừa ạ"

"Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Dạ mười ba"

"Trẻ vậy sao?" Anh lẩm bẩm. Lại thêm một đứa trẻ nữa do số phận trớ trêu mà phải lạc đến đây. Anh thực sự mong cậu sẽ không yêu mệnh như những người trước đó. Chẳng ai chịu được quá hai tháng.

Nói qua lại vài ba câu, Bác Nghiêu đã thay xong quần áo rồi. Anh trong bộ thường phục tối màu còn bí ẩn và xinh đẹp hơn trăm lần. Vy Thừa bối rối, cậu vốn nghĩ đó là việc mình phải phụ trách. Người hầu không phải nên lo mọi thứ cho chủ nhân của mình sao? Nhìn thấu vẻ mặt đó, Bác Nghiêu vui vẻ nói:

"Không sao đâu, tôi vẫn tự mặc quần áo cho mình"

Nghe vậy, Vy Thừa yên tâm hơn hẳn. Anh quan sát gương mặt cậu một lúc, và việc đó khiến cậu hơi ngượng. Không, rất ngượng mới đúng! Tai cậu đỏ hết cả lên rồi. Có phải anh đang nghĩ cậu rất vô dụng, hậu đậu lại còn vụng về không? Chẳng ai biết được, vì Bác Nghiêu cũng khó đoán hệt như cha anh vậy. Chưa bao giờ Vy Thừa sợ bị đuổi khỏi đây đến thế. Bác Nghiêu không nói gì cả, tay với lấy chiếc khăn rồi dìm nó vào chậu nước, sau đó anh đưa lên lau mặt cho cậu, kèm theo đó là một nụ cười rạng rỡ như ánh dương. Vy Thừa hoàn toàn bị động và bất ngờ, cậu hoảng hốt đẩy anh ra:

"Th...thiếu gia, thế này không hợp phép tắc đâu ạ?"

Bác Nghiêu vẫn cố chấp tiếp tục động tác của mình. Mặt mũi cậu nhếch nhác như thể đã mấy hôm không rửa, anh không thể chịu đựng được khi thấy cảnh đó. Hình như cúc áo cậu còn cài lệch nữa. Phép tắc? Việc cậu bước vào đây với bộ dạng thế này mới là không có phép tắc ấy, đồ ngốc!

Xong xuôi, Bác Nghiêu bình thản thả chiếc khăn vào chậu, mỉm cười rạng rỡ:

"Sạch sẽ rồi đấy! Cúc áo thì cậu tự chỉnh nhé"

Và anh rời khỏi phòng. Vy Thừa thấy vậy cũng vội vã theo sau, vừa đi vừa luống cuống chỉnh lại trang phục. Bóng lưng người phía trước nhỏ bé mà vẫn kiên định, dường như cậu có thể thấy những áp lực vô hình đang đè nặng trên đôi vai anh. Ánh dương rải đều lên mái tóc và bộ y phục khiến chúng như đang sáng lên lấp lánh. Anh cứ chậm rãi tiến về phía trước, dọc dãy hành lang dài dằng dặc đầy cô đơn, nơi những bức tường và những cây cột bắt đầu ngả bóng thời gian. Vy Thừa muốn bắt kịp anh, nhưng không thể. Cậu là người hầu, anh là chủ nhân. Cậu chỉ có thể đi phía sau lưng anh, từ giờ và mãi mãi. Vy Thừa không dám ngẩng mặt, cậu xấu hổ vì trong phút chốc đã lỡ quên đi thân phận của mình. Thế nhưng, giọng nói của người đằng trước đã trấn an cậu:

"Vy Thừa"

"Sao ạ?"

"Đừng gọi tôi là thiếu gia được không? Nghe xa cách lắm"

"Vậy...."

"Chúng ta có thể gọi nhau là anh em mà. Em chỉ kém anh có một tuổi thôi, không phải sao?" Anh cười, rạng ngời, không vương chút phiền muộn. Và ánh ban mai cùng vài làn gió thoảng càng khiến anh thêm phần rực rỡ, như thể Nhị Lang Thần vừa đáp xuống trần gian làm Vy Thừa không thể rời mắt.

"Nhưng...như thế không hợp phép tắc đâu ạ" Cậu lí nhí nói.

"Sẽ không ai biết đâu. Mà biết cũng sẽ chẳng ai phản đối cả"

"V...vâng, em biết rồi"

Sau đó thế nào, Vy Thừa cũng không nhớ nữa. Nhưng hình như hai người bọn họ đã sánh bước bên nhau và trò chuyện vô cùng vui vẻ. Như thể khoảng cách vô hình mang tên giai cấp không hề tồn tại, như thể những người bạn thật sự, những tri âm tri kỷ đã gắn bó với nhau gần như cả cuộc đời....

Đó cũng là lúc câu chuyện của Vy Thừa và Bác Nghiêu bắt đầu....

.

.

.

.

.

.

.

11.12.2021

30 days writing challenge - Day 2


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net