Shot 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nghe, xin hỏi là ai vậy ạ?"

Chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ lâm vào tình thế lóng ngóng như thế này. Tôi để sự im lặng kéo dài gần 10 giây sau đó.

"Ai đang ở đầu dây vậy ạ?", Seni kiên nhẫn lặp lại.

"Seni, là anh", tôi trầm giọng đáp.

"Yeol..."

Giọng em như hòa lẫn vào tiếng sóng biển mang cho tôi cảm giác chênh vênh khó nắm bắt. Sợ em ngắt máy, tôi vội vàng nói.

"Em đã thấy ổn chưa? Đi chơi có vui không?", tôi vờ như chưa từng có sự chia ly nào giữa chúng tôi, tiếp diễn cuộc trò chuyện bằng cách hỏi về em như bao lần xa nhau trước đây. "Sắp cuối thu rồi, mưa sẽ nhiều lắm đấy, em nhớ mang theo ô, đừng để bị cảm."

"Yeol... E-em..."

Seni lên tiếng sau một lúc im lặng, tôi bỗng thấy sợ nếu em nói với tôi lời chia tay. Vậy nên tôi cứ liên tục ngắt ngang:

"Em sao vậy? Em ốm hả? Giọng em nghe có vẻ mệt mỏi."

"Em ổn, chỉ là cảm nhẹ thôi", tôi nghe thấy tiếng em cười khe khẽ, điều đó khiến tôi nhẹ nhõm đi đôi phần.

"Em có đang vui không?"

Tôi biết cái việc mà tôi đang làm thật vô nghĩa, khi mà cả hai chúng tôi đều hiểu thứ mà chúng tôi phải đối mặt. Tôi cũng không thể cứ mãi né tránh, nhưng tôi không đủ can đảm để nghe lời từ biệt do chính miệng em nói.

Câu hỏi của tôi bị bỏ lửng khi Seni ở bên kia cứ duy trì sự im lặng, đến mức tôi có thể nghe rõ những nhịp thở đều đặn của em.

"Nhớ uống thuốc đầy đủ cho mau khỏi bệnh, mang theo ô khi ra ngoài. Em phải giữ ấm vào ban đêm đấy, phải biết tự chăm sóc cho mình. Được chứ?"

"Em biết rồi", em trầm giọng đáp, câu chữ có hơi rời rạc.

Chúng tôi để cho sự im lặng kéo dài gần một phút sau đó, Seni dường như cũng không có ý định lên tiếng trước. Suy nghĩ thoáng qua đó khiến lòng tôi có chút hồ hởi, ít nhất tôi có thể hy vọng rằng em, cũng không muốn nói lời từ biệt với tôi. Nếu là tôi của trước đây, tôi sẽ tự tin nói rằng bởi vì em không thể xa tôi lâu được. Nhưng tôi của hiện tại thì lại không dám khẳng định điều gì, chỉ dám hít một hơi thật sâu trước khi nói lời chào với em, và tôi hy vọng rằng đó không phải là lần sau cuối.

"Seni... Về nhà trước mùa đông em nhé. Anh biết là em chẳng thể tự chăm sóc cho mình được đâu, mỗi khi đông về em lại bị ốm còn gì."

Em vẫn im lặng không đáp, tôi có thể nghe thấy âm thanh khịt khịt mũi của em.

"Anh có mua loại trà mà em thích nhất này. Chúng ta sẽ lại uống nó và ngồi bên cạnh nhau hàng giờ liền mỗi khi đông về, đúng chứ?"

"Yeol à... E-em kh..."

"Anh chờ em nhé, chờ tới khi em về", tôi cười chua chát, cổ họng tôi nghẹn đắng lại, nhưng tôi không biết phải làm gì khác hơn là cầu xin em trong vô vọng, "Nhớ chụp thật nhiều ảnh nữa, chúng ta sẽ cùng xem vào đêm Giáng sinh."

"Em không về đâu."

Giọng em mang theo cái lạnh của hơi nước biển và cả sự vội vàng của gió mùa thu. Có thể tôi của trước đây là một người thiếu kiên nhẫn, nhưng tôi của hiện tại sẽ bắt đầu học cách nhẫn nại hơn, biết chờ đợi hơn.

"Anh sẽ đợi được, em cứ yên tâm."




9.

Seni của những ngày đầu đông xuất hiện trước mặt tôi với mũ len và áo khoác dày cộm. Vừa đặt chiếc va-li xuống sản nhà thì em đã chào tôi bằng một tràn ho sù sụ. Tôi cảm tưởng như trận ốm cuối thu vẫn bám riết lấy em tới tận bây giờ. Như tôi đã nói, Seni thực sự không biết cách tự chăm sóc cho bản thân đâu.

"Anh xem em đem về cái gì này", Seni chìa ra trước mặt tôi một chiếc vỏ ốc được chạm trổ tinh xảo. "Em đã phải đấu giá để mua được nó từ một nghệ nhân nổi tiếng đó."

Tôi nhìn thấy nụ cười tươi tắn cùng đôi mắt vầng trăng khuyết của Seni mà bất giác cười theo. Tôi sải những bước thật dài về phía em, kéo em vào một cái ôm thật chặt khi những ngón tay cứ bấu mạnh lấy thân áo em.

Seni có hơi khựng lại một chút, rồi em nhẹ nhàng vòng tay ra sau, vỗ vỗ lên lưng tôi.

"Em về rồi", tôi trầm giọng nói, không ngăn được những vệt phiến hồng xuất hiện nơi kẽ mắt. Nhưng tôi không có ý định giấu chúng đi như lúc trước, tôi muốn em nhìn thấy một Chanyeol cũng có lúc yếu lòng vì nhớ em.

Seni đẩy nhẹ tôi ra khỏi cái ôm, em áp hai tay mình lên má tôi rồi trao cho tôi một nụ hôn thật vội và thật sâu như cách mà trước đây em vẫn hay làm, cái thời điểm giữa chúng tôi chưa từng xuất hiện sự hoài nghi nào, và Seni thì lẽo đẽo theo tôi một con chó nhỏ.

Dù thế nào đi nữa, Seni vẫn nên là trở về bên tôi, khi mà em vẫn còn đó thói quen dựa dẫm vào tôi, khi mà tôi vẫn còn đó thói quen kiểm soát và giữ khư khư em cho riêng mình.




End shot 2

28/12/2016.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net