Shot 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Tôi đáp xuống sân bay vào buổi tối muộn. Điều đầu tiên tôi làm ngay khi trở về nước là gọi cho em. Seni là cái tên gọi thân mật tôi đặt cho em, đứa nhóc nhỏ hơn tôi 2 tuổi luôn lẽo đẽo theo chân tôi trên khắp các con phố. Có khi em là một con mèo nhỏ đầy kiêu hãnh, cũng có khi em là một con chó con ngoan ngoãn ở bên tôi, và dù thế nào đi nữa, em vẫn sẽ là Seni của tôi, đứa trẻ hàng xóm mà tôi hết mực yêu thương.

Em sẽ không hiểu được đâu, sự háo hức của tôi khi được nghe giọng nói thân thương của em từ đầu dây bên kia. Nhưng đáp lại sự chờ mong của tôi là chuỗi âm thanh không hồi đáp đáng thất vọng. Tôi có chút bực mình, ngẫm nghĩ vài giây thì quyết định gọi cho Kyungsoo, anh chàng quản lý của Seni. Anh ta nhấc máy sau hai hồi chuông, giọng nói có vẻ gấp gáp.

"Chanyeol à, may quá, đúng lúc thật đấy."

Tôi sốt ruột hỏi:

"Có chuyện gì sao? Sehun đâu rồi, tôi gọi em ấy không được."

"Tôi cũng đang tìm cậu ta đây. Khỉ thật", anh ta rủa thầm, "Bọn tôi đi dự tiệc ra mắt phim, quái nào cậu ta lại biến đâu mất, tôi tìm mãi mà không gặp."

Tôi liếc mắt nhìn đồng hồ đeo trên tay, đã khá trễ rồi, em ấy có thể đi đâu được chứ?

"Anh đang ở đâu, tôi tới ngay."

Kyungsoo đọc cho tôi địa điểm tổ chức tiệc. Tôi vừa tranh thủ ghi nhớ vừa giơ tay bắt taxi rời đi. Mất thêm 20 phút nữa thì tôi tới được nơi, dặn tài xế đợi rồi liền nhanh chóng tiến vào trong. Kyungsoo đón tôi ở sảnh chính, gương mặt có phần mệt mỏi. Anh ta nói qua loa với tôi vài lời trước khi hai chúng tôi chia nhau đi tìm Seni.

Lại thêm 5 phút tìm kiếm, tôi cũng dần mất kiên nhẫn, cho dù có yêu em nhiều đến thế nào thì tôi vẫn không thể nào nhẫn nại được với một đứa khó chiều như em. Bất chợt tôi nghĩ đến khu nhà vệ sinh, có lẽ tôi nên ghé qua đó thử.

Gần đây tôi thấy em không ổn, như thể em đang bước vào thời kì đầu của chứng trầm cảm vậy. Seni gọi điện cho tôi vào nửa đêm, bởi vì chúng tôi lệch múi giờ nên điều đó cũng dễ hiểu. Nhưng tôi khá chắc là em không ngủ được, em cũng thừa nhận với tôi là em thấy lo lắng, bất an, không ăn được cũng không ngủ được. Tôi hỏi em có ổn không khi không có tôi bên cạnh thì em đáp, em chỉ nhớ tôi quá nhiều thôi.

Tôi từng nghĩ qua, mình có thể nói vài lời sến súa với em nhân một dịp nào đó, nhưng tôi lại không làm điều đó được, tôi không thuộc tuýp người hay nói lời đường mật. Kể cả khi ở cạnh em, tôi nghĩ mình có hơi lạnh lùng, hơi nghiêm khắc, nhưng tôi muốn mình thật hoàn hảo trong mắt em. Một Chanyeol không bao giờ phạm sai lầm, một Chanyeol mang hình mẫu lý tưởng nhất.

Nhà vệ sinh vắng lặng, chỉ có duy nhất một phòng đóng cửa. Vậy càng tốt, tôi có thể cất tiếng gọi em và nếu như không phải, tôi có thể rời đi mà không lo người ta nhìn mình như một vật thể kì cục nào đó.

"Seni, em có trong này không?", tôi lớn tiếng hỏi. Mất thêm vài giây trôi qua thì tôi nhanh chóng nhận được hồi đáp.

"Yeol?"

Không còn nghi ngờ gì nữa, Seni của tôi đang ở đây. Tôi tiến về phía cánh cửa đóng chặt kia, gõ hai tiếng. Tiếng mở chốt cửa bên trong vang lên, cánh cửa được kéo nhẹ ra, chừa một lối cho tôi bước vào.

Điều đầu tiên em làm ngay khi gặp tôi là vòng tay ôm tôi thật chặt, như thể tôi là lối thoát duy nhất trong cuộc trốn chạy của em.

"Anh đây rồi", em thì thầm bên tai tôi, những ngón tay em bấu chặt lấy lưng áo tôi.

"Phải phải, anh đây. Anh về với em rồi."

Tôi cũng nhỏ giọng an ủi, một tay tôi đặt lên mái tóc màu vàng kim mới nhuộm của em, vuốt ve thật nhẹ. Tôi thực hiện hành động này trong vô thức, tôi luôn làm nó thường xuyên những lần bên em kể từ khi chúng tôi còn là những đứa trẻ.

Chúng tôi cứ im lặng ôm chặt lấy nhau trong vài phút, cho đến tận khi em chủ động kéo tôi vào một nụ hôn. Tôi gần như quên mất hình ảnh một Seni nhẹ nhàng và kiêu hãnh của tôi trước đây, em của bây giờ vội vàng, nóng nảy hơn, mãnh liệt nhưng đầy bất an. Em cố tình dẫn dắt tôi vào một nụ hôn sâu ngay từ khi bắt đầu với răng và lưỡi. Tôi nhường em ở thế trên trong bước dạo đầu, khi em rành rọt cắn nhẹ lên môi dưới của tôi và dùng lưỡi khiêu khích những khao khát trong tôi. Tôi đã thừa nhận rồi đấy, mình không phải là kiểu người kiên nhẫn. Tôi nhanh chóng dành lại quyền chủ động khi ép em sát vào tường hơn và để cho những xúc cảm dẫn dắt hành động của bản thân.

Tôi chỉ buông em ra khi cả hai đã cạn kiệt không khí. Tôi hài lòng với tiếng thở dồn dập của em, và cả cái cách em bấu chặt lấy lưng áo tôi một cách vụng về. Tôi lướt môi mình sượt qua tai em, rải đều những cái hôn ở phần xương hàm cho đến cổ em, thật nhẹ nhàng, lả lướt như một vũ công chuyên nghiệp. Và tôi tin là em luôn có những phản ứng thú vị trước sự khiêu khích này của tôi. Tôi hiểu rõ em mà, khi mà tôi đã hôn em đầy dục vọng như thế này vào cái đêm trước ngày tôi tạm biệt em lên Seoul.

Tôi còn nhớ như in cái hôm chúng tôi gặp lại nhau sau hai năm trời xa cách. Tôi đã không liên lạc với Seni trong suốt thời gian đó, có chăng là do tôi muốn em phải tập trung vào việc của mình hơn, tôi muốn em phải ghi nhớ lời hứa với tôi như thể in nó vào tiềm thức, và tôi muốn cảm giác nhớ nhung trở nên da diết hơn.

Thực tế chứng minh rằng tôi đã đúng khi chúng tôi trải qua lần đầu tiên đáng nhớ. Cảm xúc thăng hoa trọn vẹn giữa những chờ đợi khắc khoải nhất. Chúng tôi đến với nhau bằng những vụn dại đầu đời hòa cùng nhiệt huyết của tuổi trẻ. Đến tận bây giờ, thi thoảng những hồi ức cũ vẫn tìm về với tôi như những hạt mưa thấm dần xuống lòng đất. Tôi nhớ một Seni vụng về ôm lấy tôi, trao cho tôi những cái hôn có phần vội vàng, run rẩy khi tôi vùi sâu vào cơ thể em cho đến khi chúng tôi gần như hòa làm một.

"Mình về nhà thôi", tôi thì thầm vào tai Seni, chẳng quan tâm là em có đang nghe hay không, tôi nhanh chóng kéo em ra khỏi nhà vệ sinh.

Mất gần 20 phút để về đến nhà, lại thêm 5 phút vật lộn với đống hành lí, cuối cùng thì tôi cũng được thoải mái vùi mình trong chăn gói thân quen. Seni chậm chạp theo sau tôi vào phòng ngủ, em đứng bên mép giường, dáng vẻ chờ đợi một điều gì đó từ tôi. Tôi nhếch môi cười, nhấc mình ngồi dậy. Tôi chộp lấy cổ tay em, kéo em ngồi xuống bên cạnh tôi.

"Nói anh nghe, tháng qua em đã sống thế nào?"

Seni nhìn tôi, lắc nhẹ đầu, khuôn mặt em bày ra vẻ ủ dột.

"Không ổn chút nào", em thì thầm, "Lần sau cho em theo với, được không?"

Tôi vừa tiện tay giúp em cởi áo khoác ngoài vừa cười nói:

"Vậy anh không đi nữa là được đúng không?"

"Em không có ý đó", em chủ động ôm lấy tôi lần nữa, sau đó ngã người xuống giường cho đến khi tôi đã nằm thoải mái bên dưới em.

Tôi bật cười với sự nóng vội của Seni. Thong thả luồn những ngón tay vào tóc em một cách đùa bỡn trước khi kéo em vào một cái hôn sâu khác. Tôi cũng nhớ em phát điên, một tháng là quá đủ cho những chờ đợi, những khao khát trong tôi. Tôi bắt đầu bằng cách nhâm nhi cánh môi mềm của em như thể đang thưởng thức một buổi tiệc trà chiều, chậm rãi đến mức cảm tưởng thời gian trôi qua hàng giờ liền.

Một tay tôi tìm đến tai em, dùng móng tay bấm dọc vành tai em nhè nhẹ. Như tôi đã nói, tôi rất hiểu em, hiểu đến những dục vọng thầm kín trong em, cả những điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể em. Seni bắt đầu có phản ứng trước hành động của tôi, người em hơi run lên, những ngón tay lại bấu chặt lấy tấm ga giường.

Tôi lật ngược em lại khi nụ hôn lên tới cao trào, ép em ở bên dưới thân tôi, để đầu em tựa thoải mái lên gối nằm. Lưỡi tôi làm một cuộc dạo chơi quanh vòm miệng em, lướt thật nhẹ qua từng ngóc ngách để rồi nhận được sự đáp trả từ em. Tôi dứt khỏi cái hôn khi đã cảm thấy đủ để rồi dời sự chú ý xuống phần cổ và xương quai xanh của em. Bàn tay còn lại của tôi luồn vào áo em, vuốt thật nhẹ theo dọc sống lưng. Và điều khiến tôi hài lòng nhất là những âm thanh hưởng thụ bật ra khỏi môi em.

"Ngày mai anh đưa em đi gặp bạn anh, không được từ chối nữa đấy."

Tôi xoa vào lưng Seni, tôi biết là em hoàn toàn hiểu những gì tôi nói, tôi chỉ cố tình không nói thẳng ra để làm mọi thứ trở nên tệ hại hơn. Sau vụ tai nạn xảy ra với đồng nghiệp của em, Seni trầm lặng hơn hẳn, em thi thoảng lại gặp ác mộng phải bật tỉnh giữa đêm với nét mặt hoảng hốt. Từ đó đổ đi, tôi có đưa em đến gặp người bạn tôi, một bác sĩ tâm lý để điều trị. Mặc dù có vài lần em từ chối, nhưng khi tôi bắt đầu làm căng thì em cũng miễn cưỡng đồng ý.

Trước khi tôi đi công tác, tôi nghĩ rằng Seni đã ổn định dần, thời điểm đó em tươi tỉnh và vui vẻ hơn hẳn bây giờ. Tôi đoán là do phải xa tôi khiến tâm trạng em lại trở nên tồi tệ và bệnh tình lại tái diễn.

Kể ra thì, tất cả những điều này không phải là do em tự chuốc lấy hay sao? Tôi đã ngăn cản em từ đầu rồi, nếu lúc ấy em nghe lời tôi thì mọi việc có lẽ sẽ khác đi nhiều. Đã thấy chưa, rời khỏi tôi thì em chẳng là gì cả, những cơn sóng lớn sẽ cuốn em đi theo những bộn bề và nghiệt ngã của cuộc sống, thứ mà tôi đã nhiều lần chở che cho em. Khi em nói em không cần sự bảo bọc của tôi nữa. Dù cay đắng, tôi vẫn phải chấp nhận để em làm điều em muốn và chỉ chờ đến một ngày, khi em nhận ra mọi thứ, em sẽ lại quay về bên vòng tay tôi, trong lớp vỏ bọc mà tôi đã dày công dựng nên, dưới sự kiểm soát của tôi.




2.

Vài người bạn luôn nói với tôi về Seni thế này: "Cậu có một con chó nhỏ đáng yêu ngoan ngoãn". Kể cả cách tôi gọi em đầy yêu thương "Seni", nó nghe từa tựa như biệt danh của một con thú cưng, đúng chứ? Bản thân tôi cũng thầm thích chơi trò này với em, từ hồi còn nhỏ đã vậy, tôi sẽ là người đưa ra mệnh lệnh và em phải tuân theo.

Tôi tự cho phép mình gắn sự kiểm soát lên cuộc đời em, để em mãi bên cạnh tôi, mãi là một Seni của tôi, dù em có là một đứa trẻ hay đến khi trưởng thành. Tôi phải đảm bảo không để em rời khỏi tầm mắt tôi, bởi vì thế giới ngoài kia rất tàn nhẫn, rất khốc liệt, họ sẽ quật ngã em, sẽ mang em xa tôi. Tôi có thể làm tất cả để không cho điều đó xảy ra.

Seni từ nhỏ đã là một đứa trẻ khôi ngô hơn hẳn những đứa khác trong vùng. Nhà tôi ở cạnh nhà em, từ nhỏ chúng tôi đã có nhiều cơ hội để thân thiết với nhau, quấn quít như hình với bóng.

Dạo sau tôi đến trường học, có nhiều bạn bè hơn, không thể dành nhiều thời gian cho Seni như trước. Thế là chúng tôi tự động tách nhau ra một chút. Lên cấp Hai thì cái một chút đó bắt đầu lớn dần lên, thời điểm đó, em có hơi xa cách tôi, thường xuyên vắng nhà và về rất muộn. Nhờ quan hệ rộng, tôi dễ dàng nắm được thông tin về việc em đang chơi chung với đám côn đồ trong trường.

Sau lần bị bắt gặp đang sa đọa với đám người đó, tôi có cớ tách em ra khỏi cái hội xấu tính kia. Lo em bị trả thù, tôi dắt theo hai đứa bạn tốt lẳng lặng đi gặp bọn nó để "thương lượng". Tất nhiên là không có gì vô ích hơn việc nói lý với đám bắt nạt, cuối cùng phải dùng tới nắm đấm mới giải quyết dứt điểm mọi chuyện. Có lẽ Seni không biết, từ nhỏ tôi vốn là một đứa mạnh về sức, tôi chỉ không thích thể hiện khả năng này với người khác; cộng thêm sự giúp sức từ hai người bạn kia, ba đứa tôi tẩn cho chúng một trận ra trò. Sau lần xung đột đó, bọn nó hứa sẽ không gây sự với Seni, miễn là tôi còn để mắt đến thì bọn nó chẳng dại gì mà làm phiền đến em.

Seni có thể yên ổn vượt qua bốn năm cấp Hai, nói không ngoa, đó là do sự trông nom của tôi từ phía sau.

Năm em lên cấp Ba, tôi lại có thêm một nỗi lo nữa đến từ mấy đứa con gái. Như tôi đã nói, Seni của tôi khi còn nhỏ đã là một thằng bé mặt mũi rạng ngời, xinh xắn hơn tất thảy những đứa trạc lứa tuổi. Càng lớn, khuôn mặt em càng sắc nét, nổi bật hơn. Tất nhiên là không ít người để mắt đến em, nhất là khi bước vào giai đoạn dậy thì, con người ta thường sẽ tìm đến cái gọi là tình yêu đầu, những rung động đầu tiên của tuổi học trò tuyệt đẹp.

Các bạn biết đấy, nhà trường cấp cho mỗi học sinh chúng tôi một ngăn tủ locker cá nhân. Chúng tôi dùng nó để đựng sách vở, quần áo và giày thay khi học thể dục, tất cả những thứ cần cho các hoạt động ở trường nhưng không muốn vác theo đến lớp. Thường thì tôi không khóa tủ, thực sự không nhất thiết phải làm thế. Bởi thế, càng tạo điều kiện cho đám con gái nhét những thứ đại loại như thư từ vớ vẩn vào đó và ôm mơ mộng rằng tôi sẽ đọc được, rồi sẽ đáp lại.

Vì tôi là một đứa tốt bụng nên tôi không cảm thấy quá khó chịu khi phải nhận được những lá thư như vậy thường xuyên, gần như mỗi ngày. Không ai lại đi ruồng bỏ những người yêu mến bạn cả. Tôi đem chúng cất giữ cẩn thận trong một thùng các-tông lớn, thỉnh thoảng lôi ra xem và thầm cười trước những lời lẽ ngây ngô đi cùng với nét chữ nắn nót trên trang giấy trắng thơm tho.

Nhưng tôi không thấy vui khi Seni cũng nhận được những thứ như thế. Tôi không muốn em dây vào đám con gái đó, không muốn em xao lãng việc học hay dành ít thời gian hơn cho tôi một khi em có bạn gái. Tôi luôn ở cạnh bên nhắc nhở em điều đó, dặn em không được suy nghĩ lung tung chi cho phí phạm thời giờ.

Tôi cứ nghĩ mình đang làm rất tốt, ít nhất thì Seni luôn tỏ ra nghe lời tôi. Cho đến một ngày kia, em đột nhiên thay đổi, không còn lẽo đẽo theo tôi nữa. Tôi nghe vài người bạn rỉ tai là em đang qua lại với một đứa con gái vào dạo đó, đó là lý do em dành ít thời gian cho tôi. Suy đoán của tôi lại càng được củng cố hơn khi tôi vô tình bắt gặp em tay trong tay cô gái kia trên phố vào cái đêm Trung thu. Trước đó tôi cũng có hẹn em sang nhà tôi, như mọi năm, nhưng em lại từ chối, lấy cớ là bận làm bài tập. Đồ dối trá.

Từ dạo đó đổ đi, Seni càng xa lánh tôi hơn, bản thân tôi ngầm hiểu nguyên nhân là do em đã có một người khác bên cạnh thay cho tôi nên cũng chẳng cần phải cố gắng xoa dịu mối quan hệ bắt đầu lạnh nhạt giữa chúng tôi. Nhưng tôi không định để tình trạng này kéo dài quá lâu, ít nhất thì tôi phải nhắc em nhớ lại một lần nữa, không có tôi thì em chẳng là gì cả. Cuộc sống của em sẽ trở nên thật thảm hại khi tôi không còn để mắt đến em nữa.

Tôi đi học sớm hơn so với trước đây. Không hẳn là tôi cố tình tránh mặt Seni, chẳng có lý do gì để tôi làm vậy cả vì lỗi không phải do tôi. Tôi chọn thời điểm sáng sớm là bởi vì sẽ không có ai để ý đến những hành vi bất thường của tôi, khi mà tôi thường hay ghé qua ngăn tủ locker của em, dọn dẹp sạch sẽ đám thư từ của bọn con gái đặt trong đó mỗi buổi sáng trước khi em đến trường và cất đồ vào tủ. Tôi không muốn em lại lăn tăn với thêm bất kì con bé nào nữa trước khi tôi nghĩ cách giải quyết đứa bạn gái hiện tại của em.

Sau kì nghỉ xuân, tôi cố tình rỉ tai với một đứa tôi quen vì việc tôi không còn chơi với Seni nữa. Tôi dám chắc là thằng đó sẽ đem tin sốt dẻo này báo cho đám thằng Choi, những đứa bạn cũ của Seni, cũng là những đứa bị bọn tôi dần cho một trận nên thân. Thằng Choi chờ cơ hội này từ lâu rồi, chỉ cần là tôi không còn bảo kê em nữa, nó sẽ tìm cách trả thù, trút mọi căm hận lên người em thay cho mối nhục bị đòn năm nào.

Đúng như tôi dự liệu, một tuần sau tôi nhìn thấy Seni mang cái mặt sưng vều đến lớp. Tôi chỉ không ngờ là thằng Choi ra tay nặng đến vậy. Không khó để tôi đặt lịch cho nó một cuộc hẹn sau giờ học, tôi thấy không hài lòng khi nó lấy số đông mà hà hiếp Seni của tôi, vậy nên tôi phải dạy cho nó một bài học về sự công bằng, cho dù có là trong đánh nhau đi chăng nữa.

Thằng Choi có mặt rất đúng giờ, nó vẫn còn kiêng dè tôi chuyện năm xưa nên khi vừa trông thấy tôi, nó đã giở thói ăn vạ cầu xin. Nó cũng rất biết điều mà chỉ vác thân đến một mình, tôi cũng nên tỏ ra chút tình nghĩa với nó. Vậy là tôi hất đầu về phía hai đứa bạn đứng cách đó không xa, ra hiệu cho bọn nó đi trước, tôi sẽ giải quyết thằng này một mình.

"Tiền bối, làm ơn tha cho em, em đã không biết suy nghĩ. Em sai rồi..."

Nó thành khẩn nài nỉ tôi, cả người nó gần như quỳ rạp trên nền đất, một thằng hèn nhát chướng mắt.

"Biết làm sao đây, tao không thể tha cho mày được". Tôi giả vờ tỏ vẻ xót thương nhìn nó.

"E-em sẽ làm mọi thứ anh muốn! Chỉ cần tiền bối ra lệnh thì em sẽ làm, bằng mọi giá."

Tôi nhún vai, đi đi lại lại vài vòng quanh nó. Sau đó thì bất ngờ đạp vào lưng nó một cú, theo lực quán tính nó ngã chúi mũi về phía trước.

"Trông mày có vẻ thành khẩn", tôi chống một chân xuống nền đất, đầu hơi cúi thấp. Một tay tôi nắm chặt lấy tóc mái nó, giật mạnh đầu nó lên, tôi thì thầm vào tai nó. "Còn phải xem thái độ làm việc của mày thế nào."

Tôi buông nó ra, bật cười lớn, thích thú trước nét mặt rúm ró của nó.

"E-em sẽ hết lòng phục vụ tiền bối, em nhất định sẽ làm thật tốt!"

Tôi ném một tấm hình xuống đất, hướng về phía nó. Nó vội vàng cúi người nhặt lên xem, sau đó à lên một tiếng.

"Mày 'câu' con nhỏ này trước đi rồi tính tiếp, làm xong thì báo với tao, nhưng phải nhanh đấy, tao không có nhiều kiên nhẫn đâu."

"Được được, em sẽ báo tin cho anh sớm."

Thằng Choi hùng hồn đáp, nó cầm tấm hình, săm soi thêm vài phút rồi nhanh chóng chào từ biệt tôi mà rời đi, nhanh như một tên trộm tìm được đường tẩu thoát.

Tôi nhận được tin báo sau gần hai tuần. Tôi vẫn chưa tin tưởng thằng Choi cho lắm nên có bóng gió hỏi han vài đứa đàn em khóa dưới về tình hình gần đây của con bé đó. Bọn kia nghĩ là tôi có tình ý với con bé thì liền thành thật cho tôi hay:

"Tiền bối chậm chân rồi, cô ấy vừa có người yêu mới, là cái cậu họ Choi năm nhất ấy ạ."

Tôi từng nghĩ thoáng qua, Seni mất bạn gái đâu hẳn là do tôi sai Choi cướp đi, mà là do chính bản thân em không biết giữ. Em đã quen thói được tôi chiều chuộng, em chẳng phải tốn công nghĩ ngợi xem mình cần làm gì để vun đắp cho một tình cảm đẹp, bởi vì tôi sẵn lòng làm thay cho em. Chỉ có tôi là hiểu em thôi, cả cái tính nhút nhát và ngại bày tỏ của em, đứa con gái chỉ biết đòi hỏi đó không hợp với em đâu.




3.

"Anh ơi, em nhớ căn phòng cũ của tụi mình quá."

Seni quay sang nhìn tôi, tôi trông thấy nụ cười hiếm hoi của em sau nhiều ngày em chỉ biết vùi mình trong u uất. Tôi thầm liên tưởng đến tia nắng nhỏ giữa trời đông giá rét, mang đến cho tôi chút ấm áp còn sót lại trong cái cuộc sống nhàm chán, tẻ nhạt này.

Tôi và em đang tranh thủ thời gian rảnh rỗi trong ngày Chủ nhật để dọn dẹp lại vài món đồ cũ. Nét mặt Seni rạng rỡ hơn khi em chạm tay vào chiếc thùng các-tông bám đầy bụi, nơi lưu giữ những thứ thuộc về chúng tôi cái hồi còn ở căn trọ trước.

Seni đưa cho tôi một tấm ảnh hai đứa chụp cùng nhau, khuôn mặt rạng rỡ và nụ cười tươi tắn của em làm tôi nhớ đến những ngày đó. Mùa hè năm đầu tiên chúng tôi sống chung, tôi đã đưa em đi đến một vùng quê ven biển cho chuyến dã ngoại hai người. Chúng tôi dựng lều trên bờ, chơi đùa dưới làn nước biển đến khi cơ thể mỏi nhừ, nắm tay nhau đi dạo đêm... Và đó dường như là lần cuối tôi trông thấy gương mặt hạnh phúc thực sự của Seni.

Nhớ cái ngày em hét lên với tôi rằng, hãy để cho em một lần chọn con đường đi riêng cho mình. Tôi đã cảm giác như mọi thứ hoàn toàn sụp đổ. Tôi yêu thương, chăm sóc em đến nhường ấy, em lại nỡ phụ lòng tôi. Em nói em mệt mỏi khi sống theo ý của tôi, như thể tôi là một gánh nặng của đời em vậy.

Sự giận dữ lấn át lý trí, tôi nhốt Seni vài ngày trong phòng riêng, chỉ một mình em với bốn bức tường lạnh lẽo. Tôi muốn em phải nghĩ thật kĩ những gì mình vừa làm với tôi, như một đứa trẻ hư hỏng và cứng đầu. Nhưng trước sự ương bướng của Seni, suy nghĩ của tôi bắt đầu thay đổi theo hướng khác.

Tôi có thể đáp ứng yêu cầu của em, chẳng thành vấn đề, tôi làm thế chỉ để em thấy được mặt bao dung trong con người tôi. Thời gian sẽ là thứ tốt nhất để tôi chứng minh cho Seni thấy rằng em đã sai khi không nghe theo tôi. Tôi sẽ thử để em ung dung như một con cá nhỏ trong hồ nước rộng, luôn thầm nghĩ rằng mình đã thực sự có được tự do cho đến khi nhận ra vòng đời của mình chỉ mãi lẩn quẩn bên trong thành hồ.

Kể từ lúc Seni ký hợp đồng độc quyền với công ty quản lý hiện tại, tôi đã nói với em rằng, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện công việc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net