Chap 1-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 1 - 2

Đã tròn một kì trăng, kể từ ngày cô đến ở căn nhà nhỏ bé của phàm nhân Yuri

“Thật là chuyện rất đỗi lạ lùng!”

Chính cô còn không tài nào giải thích được

Nếu như kẻ đó là một ai khác, chắc gì cô lại để hắn sống mạnh khỏe như thế?

Yuri không hề ngỏ ý giữ cô lại, chưa kể khoảng thời gian đầu đã cố gắng đuổi xua

Nhưng dần dần, Yuri lại xem cô như một phần cuộc sống của mình

Là thói quen mới, hay một người bằng hữu mới

Tuy nhiên, chỉ tạm dừng ở mức đó mà thôi

Lại một đêm trăng tròn hiện hữu, trời đặc biệt sáng hơn và còn lấp lánh những ánh sao. Cô lặng lẽ ngồi trên thành giếng, ngắm nhìn dung nhan mình lay động dưới dòng nước

Trời đêm thì làm sao sánh được với thứ ánh sáng ban ngày chói lóa, nhưng đôi mắt sắc lạnh xanh biếc kia lại nổi bật lạ thường, và hai vầng trăng khuyết bên trong chẳng thể lẫn vào đâu được. Chúng đang đua nhau khoe sắc bên cạnh ảo ảnh mờ nhạt của ánh trăng thật sự

Yên lặng, đó là thói quen của cô, tất nhiên tính cả trong tâm thức - chẳng lên tiếng, cũng chẳng màng suy tính

Nhưng từ ngày gặp được phàm nhân ấy, sự yên lặng đã mất đi bản chất của mình, khiến cô luôn ngập tràn trong những suy nghĩ hỗn độn:

Về bản thân

Về con người

Và cả về thứ gọi là “tình yêu”

“Tình yêu là gì… làm sao để có được linh hồn hoàn mỹ nhất?”

Theo như sử kí yêu ma, thì cô và người đó sẽ phải yêu nhau, một tình yêu chân thật. Chỉ như thế, mới tạo nên một linh hồn hoàn mỹ

Nhưng chẳng phải điều đó với cô quá buồn cười sao , khi mà thậm chí cô còn chưa hiểu được “yêu” là thứ cảm xúc như thế nào. “Yêu” - phải chăng giống như cách cô đang cảm nhận... là chút quan tâm, chút thương cảm và có gì đó rất quyến luyến

Có phải đó là lý do khiến cô chưa thể xuống tay với Yuri?

Nếu như linh hồn con người là món thuốc bổ duy trì sự tồn tại, thì một linh hồn hoàn mỹ cốt để kết thúc quãng đời yêu ma phụ thuộc vào thuốc này

Kì hạn sắp đến…

…hoặc là sống mãi, hoặc là tan biến không thể luân hồi

Mọi việc đã không đơn giản như cô nghĩ, và nó ngày càng đi ra xa tầm tay với

Cô từng thử quyến rũ Yuri bà tà thuật. Cô muốn khiến cô ta say đắm rồi tự mình dâng hiến bản thân. Nhưng đến giờ, thành quả đạt được vẫn là con số không to tướng

“Yuri rất khác kẻ tầm thường”

Và cảm giác của cô dành cho con mồi cũng chẳng còn lạnh băng, dứt khoát nữa

Bao lần cô thầm tự trách bản thân vì đã để cảm xúc kì lạ chi phối. Đến khi quyết định thôi không kìm hãm chúng, thì cô lại vô tình đẩy mình thêm lún sâu trong bùn lầy bí hiểm

Hằng ngày, cô chọn cách lặng lẽ ngồi đó quan sát cử chỉ, lời nói và các mối quan hệ trong cuộc sống của Yuri. Chỉ âm thầm và bí mật. Tuyệt nhiên không can thiệp vào

Yuri rất tốt, nếu như cô không muốn nói thẳng ra là ngốc nghếch

Kẻ ấy luôn dùng tấm lòng chân thành đối đãi với mọi người xung quanh, luôn lạc quan trong cái “cuộc sống” đầy giả tạo và chẳng hề nhận ra rằng mình đã bị rất nhiều người lợi dụng

----------------------

“Yuri, tối nay đi thưởng nguyệt với anh nhé” …tên con trai dáng vẻ nho nhã, nhẹ nhàng lên tiếng

“Nhưng còn hàng quán?” …Yuri chau mài

“Nghỉ một hôm chẳng tổn thất là bao, với lại, anh có bất ngờ dành cho em” …hắn chạm nhẹ lên vai Yuri rồi mỉm cười

“Em hiểu rồi”  …Yuri dường như cũng thích thú với điều đó

“Hẹn em ở chỗ cũ”

“Dạ”

Tên nam nhân vẫy tay chào rồi bước nhanh. Đến khi dáng hắn khuất hẳn, Yuri mới thôi không nhìn theo mà quay sang Sica

Cô nàng tự nãy giờ vẫn tỏ ra thờ ơ trong câu chuyện hẹn hò nhàm chán của đôi trai gái đang yêu

“Tối nay tôi chắc về trễ lắm, nên không ăn khuya cùng cô được” …Yuri cảm thấy có lỗi với Sica, khi mà cô đã lỡ hào hứng quá trớn về bữa điểm tâm sẽ do chính tay cô nấu

“Không sao” …cô gái đó... phong thái vẫn lãnh đạm, vô cảm

“Thật ngại quá”

“Con đường cô chọn… hẳn sẽ rất vui”

Sica, cô ấy bước đến đối diện rồi nhìn thẳng vào mắt Yuri

Tuy chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nhưng, dường như Yuri cảm nhận được rằng: cô đang tỏ ra thương hại mình. Và xen lẫn vào là một chút buồn phiền, cùng nét thờ ơ quen thuộc

Cảm xúc từ đôi mắt đen láy luôn là vậy, luôn tạo nên những dấu chấm hỏi to đùng, và luôn khiến kẻ phàm trần Yuri khó mà tự lý giải được

Cho nên thay vì cố gắng đào sâu tâm tưởng, đôi lần hỏi thẳng thừng cũng thất bại. Yuri quyết định chọn cách bỏ qua. Chỉ xem như mình suy nghĩ viễn vong mà thôi

Thong thả rảo bước khắp các con phố ồn ào náo nhiệt

Hắn đưa Yuri đến mọi nơi cô muốn

Đêm thưởng nguyệt bắt đầu một cách nhẹ nhàng và tinh tế như thế, âu cũng vì nụ cười của hồng nhan... hay là còn những toan tính cao xa hơn nữa?

“Đẹp thật”  …Yuri ngắm nhìn từng chiếc đèn lồng đủ màu, khoe sắc trên đỉnh đầu mình

“Có nơi còn đẹp hơn, anh sẽ đưa em đến ngay bây giờ”

Nói rồi hắn liền nắm trọn bàn tay thon dài, kéo cả hai chạy nhanh ra khỏi thành thị đông đảo

Điểm dừng chân là một bờ cỏ xanh um, nằm cạnh dòng sông uốn khúc

Điều đặc biệt chính là những thứ trôi nhẹ nhàng trên mặt nước trong veo…

“A… n… h… anh đã làm tất cả sao?” …Yuri ngạc nhiên đến độ mắt mở to, đôi môi thì mấp mái không nên lời, trên sông có rất nhiều con thuyền lung linh chiếu sáng

“Dành cho em” 

“…”

“Sao thế này, sao lại khóc chứ”

“Em thấy vui”

“Ngốc quá đi” …hắn mỉm cười, vuốt nhẹ mái đầu Yuri

Quả nhiên thái độ ân cần đó đã mua chuộc được lòng người đẹp. Và hắn dễ dàng tiến đến bước thứ hai trong kế hoạch đen tối của mình

Nhân lúc cả hai ngồi say sưa thả hồn vào phong cảnh nên thơ phía trước, hắn lôi ra một bình rượu bạch ngọc cùng hai chiếc ly nhỏ và bắt đầu rót đầy chúng

“Em không thích rượu, anh biết mà” …Yuri có chút không vui khi hắn đặt lên tay cô một ly, và hắn giữ một ly

“Sẽ không say đâu, cảnh vật lại đẹp thế này… không có rượu nồng thì thật là hoang phí” …hắn vờ nài nỉ, thuyết phục Yuri

“Thôi được rồi, nhưng chỉ một ly thôi”

“Anh hứa”

Yuri đưa ly rượu lên môi rồi nhắm mắt nuốt lấy thứ nước đắng ngắt, cay xè. Gương mặt cô nhíu mạnh, đôi mắt nhắm nghiền. Cô đang cố gắng chịu đựng những cảm giác nóng rát chạy dọc từ cổ họng xuống lục phủ ngủ tạng mình

Tuy đây không phải lần đầu tiên uống rượu, nhưng thứ nước hại thân thì bao giờ uống vào cũng như lần đầu tiên và làm cô khó chịu vô cùng

“Em ổn chứ”

Yuri lắc mạnh đầu để xác định rõ dáng hình người cô yêu

Kẻ đó nở ra nụ cười đầy hàm ý

Tại sao đầu cô lại đau thế này? Cả tầm nhìn dường như bao phủ trong màn sương mờ ảo, khiến cho đôi chân chẳng thể đứng vững

Người cô bắt đầu lắc lư

“Anh…” …cô ngã nhào vào vòng tay kẻ xấu xa, đê tiện

“Thuốc mạnh thật, nhưng chuyện vui chỉ mới màn dạo đầu” …hắn ngồi xuống thảm cỏ và để Yuri tựa lên vai mình – “Đêm nay trăng thanh gió mát, phong cảnh hữu tình, lại thêm phần mỹ nhân hầu hạ, ta nào khác chi vua chúa”

Bàn tay bẩn thỉu của hắn lướt lên làn da mịn màng của Yuri, rồi trượt thành đường dài từ mặt xuống cổ. Dừng lại đó ngắm nhìn hồi lâu, cho đến khi Yuri cựa mình, vô thức nắm lấy tay hắn…

“Anh à, người em nóng quá… nóng, thật sự rất nóng” …tay còn lại của Yuri đang tự mở tung cúc áo

“Để anh giúp em”

Hắn toan chạm bàn tay dơ bẩn vào thân thể Yuri thì một làn gió từ đâu ùa đến, gió mạnh đến nổi thổi bay người hắn cùng Yuri lên trên cao và văng ngược về sau

Khói bụi mịt mù, ánh trăng khuất bóng sau gợn mây, và hàng chục ngọn nến của đèn thuyền trên sông cũng chợt tắt ngấm. Khiến cả không gian chỉ còn một màu đen đáng sợ

Từ đâu, mảnh lụa trắng rất dài bay đến, rồi cuốn lấy người Yuri

Cả hai biến mất tăm trong không khí

Vạn vật nhanh chóng trở về với hiện trạng ban đầu…

“Có ma… aaaaaaaaaaaaa”

…hắn hét lên kinh hoàng rồi bỏ chạy thật nhanh

Đêm nay quả thật là một đêm rất dài, vốn dĩ cô định không xen vào nhưng cuối cùng vẫn chọn cách cứu lấy cô ấy

Là do bản thân cô tự thấy rỗi rảnh, hay bởi chính cô đang lo cho kẻ đó?

Chỉ là trong lòng luôn cảm thấy không thoải mái. Có một sức mạnh vô hình cứ thôi thúc cô phải tìm giúp kẻ ngốc nghếch kia, và kết quả là cô đã bị khuất phục

Căn phòng vốn dĩ đã tối, vắng Yuri – không ai thắp đèn nên nó lại càng tối hơn. Nhưng điều đó đối với cô thật vô nghĩa, cô cũng chẳng màn đến. Và cứ thế mà hóa lại dáng hình bình thường

Sau khi đặt Yuri lên chiếc giường gỗ, gương mặt cô vẫn chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào, cô quay đi

Chợt một vòng tay kéo cả người cô trở lại. Chắc do bất ngờ nên cô đã ngã nhào và nằm hẳn trên người Yuri

“Khó chịu quá… ư… ư… nóng…” …tiếng Yuri rên rỉ đau đớn

Đã sớm biết được tà tâm của tên nam nhân hèn hạ, chỉ là, điều cô không ngờ đến… thứ thuốc mà hắn cho vào rượu lại là “ái dược”

“Chỉ có một cách để hóa giải mà thôi”

Cũng có thể mặc kệ Yuri...

"Tuy rất khó chịu nhưng sẽ không chết được"

...nghĩ đến đó, cô lại toan vùng khỏi vòng tay Yuri mà bỏ đi

Nhưng thứ ma lực kì lạ lần nữa kéo đến, thúc đẩy tâm trí cô nghĩ về việc sẽ cứu lấy con người phàm trần kia

“Tại sao ta lại muốn giúp cô ấy đến vậy, cảm giác lo lắng trong ta là sao, chẳng lẽ…”

Những câu hỏi bất ngờ bị ngăn lại bởi cái hôn ướt át của Yuri, điều đó khiến cô thoáng sững người nhưng cũng chẳng phản kháng. Dòng suy nghĩ tiếp tục chạy trong đầu, và kẻ trúng thuốc kia thì không ngừng dính lấy cô

Thứ tà dược khiến thần trí Yuri mê man và lú lẫn, đến độ cô ấy không thể tự điều khiển nổi hành vi bản thân mà mặc cho dục vọng sai bảo

Cô cảm nhận được rằng Yuri đang hôn vội lên từng mảng da thịt mềm mại trên gương mặt cô. Nụ hôn không chỉ dừng lại ở đó, nó ngày càng tiến sâu xuống bên dưới

Nếu như là kẻ khác, ắt hẳn đã chẳng thể sống quá đến lần chạm thứ hai

Vậy tại sao Yuri vẫn an toàn đến giờ?

Dòng suy nghĩ lần nữa gián đoạn khi làn da mỏng manh của cô bắt đầu cảm thấy lành lạnh – mảnh vải trắng trên người đã bị Yuri kéo bung ra từ lúc nào không hay. Và giờ đây, người cô đang bị siết chặt trong cái ôm của kẻ đó. Yuri xoay người nằm hẳn lên trên cô, rồi bắt đầu hành trình tìm hiểu

Từng cái hôn nóng bỏng chạm nhẹ vào làn da lạnh giá khiến tim cô nhoi nhói

“Cảm giác này… tim ta…”

Để xác định cho điều cô ngờ vực, cô quyết định chủ động hôn lên môi Yuri. Chính giây phút cả hai buộc phải ngừng nhịp thở để hòa quyện vào nhau thì âm thanh đó lại nhẹ nhàng vang lên

Thình thịch… thình thịch…

...rất chậm và rất đều

“Nó đang đập”

…trái tim của một thể xác giả tạo đang đập

---------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kasumi
Ẩn QC