1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
giọng.

"Gì?"

Hakkai thấy em đột nhiên phản ứng thái quá như vậy, cậu ta cẩn trọng lặp lại lời nói của bản thân.

"Ta nói nếu người muốn ta sẽ đưa người đến một vươ—"

"Lặp lại câu trước kia của ngươi!"

Vị tinh linh điềm đạm ban nãy đã chẳng còn nữa, em cáu gắt cắt ngang lời của Hakkai. Mà dường như cậu ta cũng đã nhận ra được vấn đề, hai hàng mày căng thẳng cau chặt lại, Hakkai hỏi.

"Người chưa biết rằng cánh rừng đã bị nhà vua đốt trụi từ mùa xuân năm nay?"

Nghe xong, em ấy thế mà lại khôi phục lại khuôn mặt vui vẻ ban đầu của mình. Từng bước nhỏ em tiến về chiếc xích đu mà thong thả ngồi xuống. Khoé môi gượng gạo nhếch lên vẻ tươi cười, em cúi đầu nói nhỏ.

"Không đâu, ngài ấy đã hứa với ta rồi, ngài ấy không dám đốt đâu."

Lời thì thầm vừa dứt, em lại ngẳng đầu lên nhìn Hakkai, đôi mắt vẫn mang một màu trong vắt, em phất phất tay rồi bảo.

"Ngươi đi mau đi, kẻo Taiju thấy thì ngài ấy sẽ tức giận mất."

Tiếng ngựa chạy càng gần bên tai, Hakkai lo lắng nhưng khi thấy nụ cười xinh đẹp nở trên môi em, cậu ta cắn răng quay người mà đi.

Đợi đến khi bóng người cao lớn khuất dạng khỏi khu vườn, vị tinh linh mới lẳng lặng ngồi lau nước mắt đang không ngừng tuông ra.

Tối hôm đó, vị tinh linh ngoan ngoãn nằm yên trong lòng cho nhà vua tuỳ tiện vuốt tóc mình, em lại hỏi ngài.

"Ngài có giấu ta điều gì không?"

Tiếng cười nhẹ của ngài vang trên đỉnh đầu, ngài nâng mặt em lên xong lại cúi đầu hôn xuống cánh môi còn đang mấp máy. Dưới ánh trăng sáng chiếu rọi vào bên trong cung điện, lời ngài thốt ra tựa một lời tỏ tình.

"Có điều gì mà ta nỡ lòng giấu giếm em?"

Nhà vua bắt đầu bận bịu với việc của đất nước, ngài sẽ rời đi khi trời vừa loé sáng và trở về lúc trời khuyu muộn. Vị tinh linh cứ thế bị ngài bỏ xó một mình trong toà cung điện to lớn, em không trách ngài vì em cũng bắt đầu có một người bạn cho riêng mình.

Không biết từ khi nào, nhưng cứ đợi đến khi trời chiều, Hakkai sẽ ghé thăm em. Cậu ta mang cho em những quà vặt ngon miệng của loài người mà nhà vua chưa từng cho phép em biết đến. Cậu ta sẽ chịu khó lắng nghe những lời vu vơ phát ra từ chính em mà chẳng như nhà vua lúc nào cũng sẽ mệt mỏi ngủ thiếp đi chứ không hề hỏi thăm gì đến em. Và cậu ta sẽ chịu chơi những trò mà ngài cho là ấu trĩ.

Em thấy vui lắm. Nhà vua chỉ nói rằng ngài yêu em, ừ thì ngài chỉ yêu mà thôi, ngài chỉ muốn giữ em mãi mãi bên cạnh ngài mà thôi. Còn Hakkai mới thật sự là người đã bầu bạn với em qua mấy tháng ngày buồn chán bên trong chiếc lồng son khổng lồ mà ngài tự xây nên cho riêng em.

Hakkai hứa với em rằng, vào ngày đầu xuân, cậu ta  cùng chị mình sẽ giúp em thoát khỏi nơi đây. Vị tinh linh nghe vậy mà mong chờ lắm, vì thế giới của em là cả một bầu trời rộng lớn chứ chẳng phải là ô vuông tường thành bao quanh toà cung điện.

Nhưng cho đến một ngày, Hakkai bắt gặp cảnh em cùng nhà vua đang day dưa nhau ở ngoài vườn.

Dưới thảm cỏ, vị tinh linh ngồi trên đùi nhà vua, em cùng ngài đang say sưa hôn môi. Vừa nhìn cử chỉ thôi cũng biết nhà vua có bao nhiêu yêu em, hai tay ngài ôm chặt em vào lòng mình như chẳng muốn buông cùng ánh mắt khép hờ thoã mãn của vị tinh linh khi môi lưỡi nhà vua lả lướt trên thân thể mình. Hakkai đột nhiên lại thấy ghen tức, cậu ta xoa xoa lòng ngực nhói đau của bản thân mà xoay người rời đi.

Ấy vậy mà ngày hôm sau cậu ta lại tới, vị tinh linh ngồi buồn bã ở xích đu như đã ngóng trông cậu ta lâu lắm nên khi thấy bóng hình quen thuộc liền vui vẻ chạy đến. Đôi môi còn chưa kịp cất lời trách móc đã bị Hakkai chiếm lấy.

Vị tinh linh bất ngờ hai tay kháng cự khi đầu lưỡi lạ lẫm đang quấy phá trong khoang miệng nhưng tiếc là Hakkai không để cho em có cơ hội, một tay cậu ta kiềm kẹp lấy tay em, một tay lại siết chặt eo em mà kéo vào lòng mình. Tuy cậu ta trước giờ chưa hôn ai nhưng bây giờ vẫn có thể làm cho vị tinh linh thấy khó thở vì sự giận dữ.

Cậu ta cứ hôn mãi không chán, cứ thế vị tinh linh bị đẩy nằm xuống thảm cỏ từ khi nào không hay. Lưu luyến dứt khỏi đôi môi ngọt ngào, nhìn em né tránh mà nghiêng đầu sang một bên, trên khoé mắt còn ươn ướt nước. Hakkai tức giận, cậu ta ghì chặt hai bả vai em rồi nói lớn hết những gì giấu nhẹm trong lòng.

"Không phải người nói với ta rằng sẽ cùng ta đi khỏi nơi này sao? Tại sao người lại chấp nhận cho anh trai ta làm những chuyện đó với người?"

"Chẳng phải người bảo rằng người muốn bay lượn trên bầu trời bằng chính đôi cánh của mình một lần nữa hay sao?"

Ôm khuôn mặt em mà xoay sang hướng trực diện để đối mắt với mình, Hakkai cuối cùng cũng không chịu nỗi mà gục vào cần cổ em, tiếng thì thầm tựa một lời van xin vang lên, chỉ có hai người họ mới nghe được.

"Người nói cho ta nghe đi, người lỡ yêu hắn rồi phải không?"

Nghe vậy, em vẫn cứ nằm yên thin thít. Đôi mắt nhìn tròng trọc lên bầu trời như đang chết trong lòng, không khí man mát của thời tiết chớm xuân ùa vào bên vành tai, âm thanh mệt nhọc cũng nho nhỏ phát ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net