1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày xửa ngày xưa, ở vương quốc phồn vinh nọ, người ta tương truyền về một câu chuyện, về một cuộc đời của vị thần rừng cai quản mảnh đất rậm rạp nơi phía đông bờ cõi. 

Rằng ẩn trong cánh rừng xanh tươi, to lớn nghìn trùng, có một vị tinh linh luôn hăng say gieo nên sự sống và trù phú cho nơi cằn cỗi.

Rằng người có phép màu, người có khả năng hồi sinh vạn vật. Dân làng đưa tai truyền miệng nhau về việc, những đứa trẻ bệnh tật ốm yếu sẽ khoẻ mạnh sau một đêm ngủ sâu trong rừng. Vì vậy, hàng đêm, đều có le lói ánh đèn giấy trên đường đi hướng về ngôi nhà to lớn của người.

Rằng người có mái tóc màu ánh dương, óng ả chảy dài như thác nước bằng vàng. Có đôi mắt biết cười, xanh ngời như bầu trời của ngày xuân. Có một khuôn miệng nhỏ, luôn phát ra những âm thanh trong vắt tựa dòng chảy của suối nguồn. Có thân hình nhỏ bé chạc đôi mươi, đôi chân không giày lúc nào cũng sẽ rân rê trên những thảm cỏ mà chạy theo đùa giỡn với muôn thú.

Người còn có một đôi cánh mang sắc màu của rừng rậm, đẹp đẽ và lộng lẫy, chỉ biết mỗi khi nhìn vào nó, người ta lại tưởng rằng mình đang mơ, người ta lại ngỡ như mình đang chìm đắm vào một cõi thần tiên nào đấy. Chỉ khi vị thần nọ vì sự hiện diện của những người khách lạ mặt mà sợ sệt, chạy mất dạng vào sau những hàng cây cao trọc trời thì khi đó họ mới nhận ra rằng. À, thì ra họ gặp được người rồi.

Họ nói rằng người rất đẹp, cứ tựa như thiên sứ được thiên đàng gửi gắm xuống thế gian. Nhưng đó phải chăng chỉ là những lời nói đùa của gã tiều phu để chọc vui con mình, là những lời thêu dệt của những tên buông sách hay đó là sự thật thì còn chưa ai biết được.

Dù vậy, người dân của vương quốc nọ vẫn luôn tin vào một điều, sâu thẳm bên trong cánh rừng đó, vị tinh linh kia vẫn luôn hiện hữu, vẫn luôn dốc lòng thực hiện nhiệm vụ mà bề trên đã giao xuống và vẫn luôn bảo hộ cho sự ấm no, bình yên của dân chúng nơi đây.

Rồi cho đến một ngày, đất nước đã trở thành vật sở hữu của một nhà vua mới, thuộc quyền sở hữu của một vị hoàng tử không được nuôi dạy đúng cách. Nghe bảo, từ ngày sinh ra, thầy tế đã nói ngài khắc cha khắc mẹ. Vì vậy nên bị người đời né tránh như tà ma. Ấy vậy mà, đâu ai ngờ đứa trẻ rụt rè năm ấy lại dám đứng lên lật đổ cha mình.

Vào cái ngày gió tanh mưa máu nọ, đầu thầy tế năm ấy bị ngài treo lủng lẳng trước cổng thành. Nó như một lời tuyên thệ rằng, bản thân ngài đã không còn khiêm nhường tựa thuở xưa.

Bạo lực, tàn độc, tham lam vốn không phải là những đức tính mà một vị hoàng tử nên có, nhưng nó lại như những hạt giống không ngừng nảy nở bên trong ngài qua những tháng ngày đen tối của cuộc đời.

Bạo lực khi ngài giết chóc không nương tay, là khi mà không khí xung quanh ngài đều tanh nồng mùi máu.

Tàn độc là khi mà ngài không thương tiếc ngấm ngầm giết hại từng người từng người một trong hoàng gia, là khi ngài dùng lời lẽ ngon ngọt dối trá để lừa gạt những tên quần thần về phía mình trong công cuộc tạo phản.

Tham lam là khi mà ngài lên ngôi vua, ngài vẫn luôn lăm le những đất nước lân cận xung quanh, vẫn luôn lợi dụng sức mạnh của đất nước mình mà bòn rút tiền vàng từ đất nước khác.

Hỡi ơi, dù gì thì đây cũng chỉ là những lời truyền miệng mà thôi. Vì vốn dĩ bọn họ là những con người còn đang bận lo toang về bữa đói bữa no, bọn họ thậm chí không biết nhà vua méo tròn ra sao thì chuyện tranh chấp rắc rối của đám người hoàng gia kia, bọn họ làm sao hiểu rõ.

Nhưng tại sao bọn họ lại phải nhắc đến nhà vua? Đơn giản là vì trong dân gian, không biết từ khi nào đã nổi lên một câu chuyện về ngài cùng vị thần rừng ở mảnh đất phía đông nọ.

Rằng vào ngày hội xuân diễn ra hàng năm, nhà vua cùng tuỳ tùng đã cải trang để hoà mình vào dòng người đi trẩy hội. Rồi không biết bằng cách nào, lời đồn kia được truyền vào tai ngài.

Ngài nghe họ nói, một năm trải qua sung túc như vậy, chắc hẳn là do vị tinh linh kia che chở. Ngài nghe họ nói, hai đứa con tật nguyền của người thợ may làng bên, đêm qua đã được người rủ lòng thương mà ban cho sự khoẻ mạnh. Ngài lại nghe họ nói, cậu trai vác củi ở đầu làng, mấy hôm trước vì gặp được người đang ngồi cạnh con thác cao chất ngất nằm sâu trong rừng mà vẫn còn ngẩn ngơ đến nay.

Nhưng người là ai? Nhà vua lại không hề biết. Tò mò, khát khao như che lấp đáy mắt ngài. Ngay trong đêm đó, nhà vua mang nỗi hiếu kì mà cưỡi con bạch mã vẫn giữ nguyên được bộ lông trắng tuyết sau những lần tắm máu của mình rồi chạy vọt vào rừng sâu.

Người ta không biết ngài đã gặp được gì trong đêm đó, có thể ngài đã gặp được vị thần rừng bí ẩn kia, cũng có thể thứ đón chào ngài lại chỉ là cánh rừng âm u tĩnh mịch. Nhưng, người ta biết, kể từ hôm ấy, nhà vua dường như đã trở thành người mất hồn.

Ngài bỏ bê đất nước, ngài bỏ bê luôn những cô tiểu thư cùng những nàng công chúa xinh đẹp mà ngài đã cưới về. Người âm u như ngài lại đột nhiên biết yêu hoa cỏ, ngài ra lệnh cho người hầu phải trồng một vườn hoa tựa như truyện cổ tích ngay trong đêm, ngài ra lệnh người dân phải đặt một bụi hoa đồng tiền ngay trước hiên nhà để ngài có thể thấy nó khi mỗi lần ra khỏi toà cung điện uy nga.

Nhà vua trở nên kì lạ lắm. Ngài thích đắm mình vào cái vườn mới của ngài cả ngày trời. Ngài bắt đầu lùng sục khắp thế gian những thiếu nữ có mái tóc vàng óng và đôi mắt mang màu trời để lấy về làm vợ. Và ngài cũng bắt đầu thích viện cho mình những cái cớ vô lí để bản thân có cơ hội chính đáng mà dạo thăm khu rừng, mặc cho việc ngài có vẻ đã chẳng gặp được thứ ngài muốn rồi phải mang bực dọc bỏ về.

Rồi đến một ngày, người ta cũng biết vì sao mà ngài lại thay đổi như vậy. Đó là ngày mà ngài xây cho vị thần rừng nọ một cái đền thờ to lớn ở cạnh bìa rừng. Tận lúc ấy, người ta mới ngộ ra rằng. Thì ra, nhà vua thiếu sót tình cảm này cũng chỉ như những cậu trai mới lớn mà thôi, cũng sẽ lung lay trước vị tinh linh xinh đẹp tựa thần tiên nọ mà thôi.

Ngài nghe lời của những thân tín trong hoàng gia, nhà vua ác độc lúc bấy giờ lại tin họ rằng nếu như ngài xây cho người một nơi để thờ cúng và tá túc, thì chẳng mấy chốc, người sẽ xuất hiện ở nơi đó một lần nữa, sẽ xuất hiện ngay trước mắt ngài sau khoảng thời gian dai dẳng.

Ấy thế mà, mấy mùa tuyết trắng đã trôi qua, ngài vẫn chẳng thể gặp lại người. Nhà vua tức giận, ngài cho binh lính đập nát cái đền thờ to lớn mà ngài đã tốn không biết bao nhiêu tiền vàng để xây nên. Và ngài cũng chẳng còn tin vào những tên thân tín dối trá để lấy lòng ngài kia nữa.

Mà ngài bắt đầu tin vào cái tàn độc vốn có bên trong ngài. Nhà vua sai người giết chết muôn thú sống xung quanh bìa rừng rồi ném vào nơi mà ngài gặp được người trong đêm hôm ấy, ném vào khu vườn hoa đồng tiền bát ngát đang ẩn mình sau hàng cây rậm rạp. Khiến cho những bông hoa rực rỡ sắc màu phải nhuốm lên mình một màu đỏ sẫm không đáng có.

Nghe nói, nhà vua đã ngồi đợi ở đó một mình cả đêm. Rồi người ta cũng chẳng biết điều gì đã xảy ra vì câu chuyện truyền miệng đến đây đã là hồi kết. Đến tận bây giờ cũng chẳng ai hiểu mục đích đằng sau những việc làm kì lạ của ngài, cũng chẳng ai có thể chứng minh được việc này là sự thật cả. Có lẽ, vị thần rừng nọ cũng chỉ là một nhân vật bất kì được tên buông sách thêu dệt nên nhằm lấy lí do để phủ nhận cho sự chán chường của nhà vua đối với đất nước, nhằm để che đậy thứ gì đó sau những yêu câu vô cớ của ngài.

Nhưng sau câu chuyện ấy, dân làng cũng nhận ra được một điều rằng, cánh rừng ở phía đông bờ cõi nọ trông có vẻ như đang buồn lắm. Cái âm u cùng tiêu điều, nó chẳng còn thèm đong đưa mỗi khi những đợt gió lớn ùa về, cũng chẳng còn thèm tươi tốt xum xuê lá tựa ngày nào. Cánh rừng như đang bị bệnh vậy, như thể nó đang mất mát cái gì đó lớn lắm, như thể nó đang ôm trong mình nỗi sầu cho riêng nó mà chỉ có cỏ cây và muôn thú nơi đây mới thấu được.

Tuyết đầu mùa rơi trắng xoá trời, phủ đầy lên cái chóp tròn của toà cung điện nằm cách biệt với mọi thứ xung quanh. Bên trong không gian xa hoa rộng lớn chỉ ẩn hiện hai bóng người. Trên chiếc giường to với cái màn chùm bằng ren màu trắng đính đá, vị tinh linh chỉ có trong lời truyền miệng kia lại đang ngồi ngay ngắn ở bìa giường.

Trên người được bao bọc bởi một cái áo hay nói đúng hơn là một tấm lụa ngà, mảnh lụa óng ả quấn quanh cổ xong lại chia ra thành hai mảnh luồn ra sau, che khuất đi hai bên ngực, cuối cùng được cố định bằng việc thắt thành một cái nơ lớn nằm trên thắt lưng. Kí tự màu vàng kim như khắc vào da thịt của người, nó trải dài từ vùng giữa ngực không được che chắn rồi men thành một vòng tròn ra tận xương bướm.

Mái tóc dài được người tuỳ tiện vén sang một bên, làm lộ ra khuyên bằng vàng đính ngọc đang đeo trên vành tai. Đôi mắt xanh lam mơ hồ chẳng biết đang suy nghĩ điều gì, tiếng leng keng phát ra mỗi khi nhúc nhích, người vẫn thỉnh thoảng chú ý đến cái xích bạc đang trói chặt cổ chân của bản thân. Đôi tay đeo nhẫn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của người ngồi dưới, thở dài một hơi mà nói.

"Chỉ bằng cái xích này, ngài nghĩ sẽ trói được ta ở đây cả đời sao?"

Nghịch nghịch mảnh lụa trắng kéo dài từ cái nơ trên lưng em, nhà vua đáng sợ trong lời đồn nọ ấy vậy mà giờ lại ngồi ở dưới thảm, đầu hắn quen thuộc tựa vào một bên đùi của em, mặc kệ cho con người phía trên đang đùa loạn tóc mình. Áo choàng bằng lông thú đắt tiền bị hắn vứt ở một xó phòng, khuy áo cũng bị hắn quen tay mở ra, làm một nửa vùng ngực rắc chắc lồ lộ trong không khí.

"Nếu em có thể trốn được, thì em cứ việc trốn đi."

Nói xong, hắn nhắm chặt mắt, tận hưởng khoảnh khắc yên bình hiếm hoi.

Nhà vua quả thật đã vì vị tinh linh nọ mà làm rất nhiều điều.

Vì biết em ghét tiếp xúc với người khác, ngài đã xây nên một cung điện uy nga chỉ dành cho riêng em

Vì biết em không thích mặc quần áo, ngài đã cho thợ gia công những thứ lụa đắt tiền nhất trên trần đời để giúp em không khó chịu mỗi khi khoác lên mình.

Và vì biết em thích hoa, ngài đã gieo lên mảnh đất bao quanh cung điện bạc ngàn màu sắc.

Điều gì ngài cũng có thể làm cho em, nhưng chỉ có duy nhất một điều mà ngài không đành lòng thực hiện. Đó là thả em trở về với chốn cũ, trả tự do cho em để em lại lần nữa ẩn mình vào cánh rừng xanh bát ngát kia.

Nhà vua không nỡ bỏ em.

Không nỡ bỏ.

Có nhiều lúc trời chiều yên ả, khi mà mây xanh còn đang trôi theo từng tảng trắng toát trên bầu trời, khi mà từng đợt gió lùa cuốn theo hương hoa thơm ngát luồn qua đầu mũi, ngài sẽ ôm chặt em vào lòng, sẽ hôn lên tóc mai màu vàng óng của em và trong vu vơ, ngài sẽ hỏi em rằng.

"Em chắc hẳn là ghét ta lắm nhỉ?"

Khi ấy, vị tinh linh nọ sẽ thảnh thơi như không có hề gì, em sẽ thoải mái đùa nghịch nhành hoa trên tay, lát sau lại tinh nghịch quay đầu, đôi mắt long lanh như đang ghim vào tâm can nhà vua rồi em sẽ nói.

"Ta với ngài không quen không biết, thì tại sao ta phải ghét ngài?"

Ừ, em phũ phàng như vậy đấy. Em chẳng thèm sợ hãi ngài như nhưng tên giả tạo xung quanh. Em cũng chẳng khúm núm như cách mà các cô vợ xinh đẹp ấy đối xử với ngài. Nhưng em cũng chẳng có hề để ngài vào mắt, như chỉ xem ngài tựa một hạt bụi còn vướng nơi mi cong.

Biết sao bây giờ, vì ngài lỡ thích em rồi.

"Khuyu rồi, ngài cũng nên về đi."

Em vừa nói, người lại ngồi thẳng dậy, đôi tay ban nãy còn đang mân mê tóc ngài bây giờ lại như đang đuổi khéo mà đẩy nhẹ đầu ngài ra khỏi đùi mình. Âm thanh êm đềm xung quanh dường như tắt ngúm, nhà vua chau mày, miết miết mảnh lụa còn đang nắm trên tay, sau đó, kéo mạnh.

Vị tinh linh vì hành động bất ngờ mà mở to mắt, mấy chốc mảnh lụa ngà ban nãy còn đang quấn trên thân em nay lại nằm yên trên mặt sàn trãi thảm. Nhà vua thở dài, giọng điệu chán chường phát khỏi môi trong khi ngài còn đang cởi khuyu áo cho bản thân.

"Đừng đuổi ta đi, tối nay ta ngủ ở đây với em."

Nhà vua nói xong rồi chậm rãi đứng dậy, ngài xoay người, ôm cả cơ thể nhẹ tênh của vị tinh linh vào lòng. Đặt em nằm ở giữa giường, kéo tấm chăn để rồi nó phủ lên cả hai. Nhà vua đưa tay, vuốt khẽ mái tóc dài của em ra sau xong đặt đầu em kê lên bắp tay ngài. Siết chặt người nằm dưới, nhà vua nhỏ giọng cảm thán.

"Người em ấm thật."

Vị tinh linh nằm yên trong lại ngài, thỉnh thoáng lại nheo nheo mắt khiến lông mi cong vút cạ nhẹ vào bờ ngực rắn chắc. Giữa không khí êm đềm của trời đông, em đột nhiên hỏi.

"Tại sao ngài lại bắt ta về đây?"

Nhà vua chưa ngủ, ngài yêu chiều mân mê mấy sợi tóc vàng óng còn đang lọt qua khẽ tay. Bất chợt em cảm thấy vòng ôm xung quanh mình chậm rãi chặt hơn. Âm thanh khàn khàn do mệt mỏi nhưng không thể giấu được cảm xúc kì lạ bên trong phát ra trên đỉnh đầu.

"Vì ta thích em."

Tinh linh nghe xong liền giấu mặt vào người nhà vua cười khúc khích, tiếng cười vang giòn khiến nhà vua không kiềm được mà nhếch môi cười theo. Chốc lát, em ngước mặt lên nhìn ngài, khoé mắt cong lên còn hơi ướm nước, đôi môi đỏ hồng thốt ra lời thủ thỉ.

"Ngài dễ thích quá đấy."

Vị tinh linh đã sống trên đời nay rất lâu rồi, em đã chứng kiến biết bao nhiêu chuyện tình kì lạ nhưng làm gì có người nào là vừa nhìn đã thích rồi như nhà vua chứ.

Cả hai cứ thế yên tĩnh mà chẳng nói thêm lời gì, mặc cho tuyết ngoài trời rào rạc rơi xuống nhưng lòng nhà vua lại ấm áp đến lạ thường. Đến khi tưởng chừng em đã chìm vào cơn mộng, nhà vua tranh thủ nắm lấy bàn tay chứa đầy hoa văn cùng kí tự màu vàng kim khó hiểu mà đặt lên môi mình. Chớp mắt, giọng nói khẽ của vị tinh linh kia lại đột ngột phát ra.

"Trước đây, cũng có nhiều người muốn bắt ta về giống như ngài vậy, nhưng ta không để họ thấy ta, cũng không để cho họ tìm được ta. Vậy mà ngài biết tại sao ta lại cho ngài bắt ta về dễ dàng như vậy không?"

Rút bàn tay còn mang hơi ấm từ cái nắm chặt của nhà vua ra, từng ngón tay như đang vẽ vời gì đó trên lòng ngực ngài, em nói tiếp.

"Vì ngài làm ta tò mò. Ta nhìn thấy được xung quanh ngài có nhiều máu lắm."

"Tủi thân."

"Thù hận."

"Buồn chán."

"Đau đớn."

"Ta thấy nhiều lắm."

Bình minh ló dạng, tiếng chuông từ nhà thờ nằm xa cung điện dường như cũng đã vang vọng đến đây. Trên chiếc giường quạnh quẽ, nhà vua còn đang say ngủ mà xoay người sang một bên. Tay ngài theo thường lệ lần mò chỗ nằm bên cạnh, rồi chợt, như biết điều gì đã xảy ra, ngài bàng hoàng bật người dậy.

Hiện lên trong tầm mắt đã chẳng còn là mái đầu vàng óng, chẳng còn là cơ thể mảnh dẻ vì sợ lạnh mà ôm chặt lấy ngài không buông. Giờ đây chỉ là một khoảnh không giường trống rỗng, chỉ là sợi xích bạc nằm lăn lóc dưới sàn.

Em bỏ đi rồi.

Câu chuyện truyền miệng trong dân gian nọ lại lần nữa có thêm diễn biến.

Rằng vào một ngày đông, nhà vua tưởng chừng đã bỏ được tật xấu của mình nay lại đột nhiên nổi điên lên. Ngài hậm hực không biết vì sao lại ra lệnh cho hơn ngàn binh mã bao vây xung quanh cánh rừng của vị thần kia. Hệt như ngày mà ngài giết vô vàn muốn thú ở bìa rừng, nhưng lần này thì khác hẳn, vì dường như muôn thú nơi đây đã sớm biết trước mà chẳng thèm xuất hiện để cho ngài cướp đi sinh mạng của chúng thêm một lần nữa.

Ngồi trên con bạch mã của mình, nhà vua trầm mặt, hai tay gân guốt siết chặt lấy dây cương. Ngài chẳng còn để tâm đến cảm giác sợ sệt của binh lính xung quanh nữa mà không gian đông đúc này như thể chỉ còn lại một mình ngài. Rồi đột nhiên, ngài nhớ lại lời kể vu vơ của em tối qua.

—nhưng ta không để họ thấy, cũng không để họ tìm được ta.

Ta sẽ không để ngài thấy, cũng không để ngài tìm được ta.

Nhà vua cảm thấy bản thân không thể hô hấp được, ngài vuốt nhẹ lòng ngực mình như tự trấn an. Ánh sáng trong đôi người ngài dần nhạt màu, chốc lát, nhà vua như đã khôi phục được vẻ ngoài lạnh băng của mình, ngài xoay đầu, hướng mắt nhìn tên cận thần không biết đã ăn hối lộ bao nhiều tiền vàng để có được một cái bụng tròn trịa như thế kia đang đứng bên hông ngựa. Mi mắt nheo lại, âm thanh chẳng còn chút lưu luyến nào phát ra.

"Đốt đi."

Tên cận thần lo lắng khúm núm cúi người trước mặt nhà vua, gã ta nghe không hiểu lời ngài vừa nói, trên tay còn cầm cái khăn đã sớm ướt đẫm mà chậm đi mồ hôi liên tục tuông ra ở trán, tên cận thần lấp bấp trong nghi hoặc.

"V-Vâng?"

Nhà vua cũng chẳng thèm trách móc, đôi mắt màu vàng nhìn chăm chăm vào rừng sâu, mái tóc được buộc sơ sài rơi rớt vài sợi bay trong tiếng gào thét của cây cối, ngài nghiêng đầu, chân mày nhướng lên phấn khởi. Khoé môi nhếch cao, ngài như tự nói cho bản thân mình nghe chứ chẳng còn tên cận thần nào ở đây nữa.

"Phải rồi, ta đáng lẽ ra nên đốt trụi cái rừng này từ sớm nhỉ?"

Những cây đuốc trên tay binh lính nhiều đến mức soi sáng cả bầu trời đêm, không khí nóng bỏng dâng lên trong làn tuyết trắng. Nhà vua ngồi trên ngựa lạnh lùng phất tay, hơn ngàn cây đuốc liền được ném thẳng vào rừng. Ngọn lửa men theo dầu đã được rưới sẵn xuống đất rồi bùng lên dữ dội. Cây cỏ xung quanh bị nhấn chìm vào biển đỏ, tạo nên một cảnh tượng kì lạ giữa cái mùa đông giá rét.

Nhà vua thoã mãn, nhoẻn miệng cười. Ngài day day dây cương trong tay, nhìn những thứ trước mắt đang dần bị nung thành tro tàn, tiếng hét lớn của ngài đồng thời vang vọng bên tai.

"TAKEMICHI! EM NGHE RÕ CHO TA, NẾU BÂY GIỜ EM KHÔNG RA ĐÂY GẶP TA, THÌ NGÀY MAI VÀ NGÀY MAI NỮA TA KHÔNG THỂ BIẾT ĐƯỢC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net