Bức Thư Tố Cáo Gửi La Nhất Châu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Nhất Châu, La Nhất Châu, La Nhất Châu.

Tên của anh thực sự rất khó nghe nhưng được cái dễ viết. Anh nhất định rất ngạc nhiên khi em viết thư cho anh đúng không? Nhưng anh đừng nghĩ rằng em sẽ viết những lời tử tế bởi vì đây là một bức thư tố cáo.

Em, Dư Cảnh Thiên muốn tố cáo La Nhất Châu giành C vị của em. Em thực sự rất ghét anh, ghét anh chết đi được. Nếu như không có anh, C vị chắc chắn là của em, em đã bị ảnh hưởng về mặt tâm lý, thêm nữa em học động tác và nhớ bài hát còn chậm, nó làm em áp lực phát khóc và bị máy quay quay lại khiến cho rất nhiều người đều nghĩ em là một cậu nhóc yếu đuối và khóc nhè, nhưng may mắn là tổ tiết mục đã không tung đoạn còn lại ra, bởi vì khi đó em đã thu mình lại trong lòng anh như một đứa trẻ, làm nũng đòi anh mang xúc xích nướng đến cho em.

Em muốn tố cáo, hôm đó anh không chịu mang xúc xích nướng đến cho em, anh nói ăn nhiều sẽ làm bụng khó chịu, nhưng La Nhất Châu, không phải chính anh nói những đứa trẻ khóc sẽ có kẹo ăn sao? Anh vừa lau nước mắt cho em, vừa nói cho em biết rằng thế giới này tàn nhẫn như thế nào, em dường như càng khóc nhiều hơn, trong lòng thầm mắng La Nhất Châu là đồ khốn, chắc hẳn anh đã cảm thấy rất tự hào nhỉ? Bởi vì cuối cùng em vẫn là bị anh dỗ cho nín khóc.

Ai cho anh lấy kẹo đường từ trong túi ra rồi nói: "Dư Cảnh Thiên với thế giới này em không thể mãi là một đứa trẻ nhưng em sẽ mãi là một đứa trẻ đối với anh."

Này, ai cho anh nói mấy lời sến súa như vậy hả?

Em vẫn muốn tố cáo anh, anh luôn muốn ở bên Đường Cửu Châu, ngay cả bài hát chủ đề hai người cũng ở cạnh nhau, cùng nhau phỏng vấn, cùng nhau đi làm, toàn bộ thời gian đều cùng nhau. Em không có ghen tị, thực sự không có, chỉ là em cảm thấy anh luôn bám theo Đường Cửu Châu, JoJo là bạn của em, tại sao ngay cả bạn của em anh cũng muốn giành lấy?

Thật ra hôm đó em đã đứng bên ngoài phòng tập của anh, em nhìn thấy anh dậy Đường Cửu Châu nhào lộn, anh nghĩ có ai có thể cùng anh nhào lộn lâu như em sao? không ai cả. Đường Cửu Châu quả nhiên sau khi lộn 2 cái đã không muốn làm nữa, nhưng tại sao anh ấy nói không muốn đến, anh liền không dậy nữa, em thở hổn hển vì kiệt sức anh lại như không nhìn thấy, em thật muốn quay ngược thời gian để có thể bỏ bàn tay của anh khi đó đang đặt ở eo của em ra.

Em xin thề là em mở cửa chỉ để xem Lưu lão sư có ở bên trong đó hay không, trông anh đứng đó như một tên ngốc em chẳng muốn hỏi anh, cho nên em hỏi Đường Cửu Châu có nhìn thấy Lưu lão sư ở đâu không, Đường Cửu Châu vừa lắc đầu vừa đẩy La Nhất Châu nhưng anh cũng chẳng nghe thấy câu hỏi của Đường Cửu Châu, cũng không đẩy hai tay của Đường Cửu Châu đang đặt trên người mình ra. Khi đó em đóng cửa lại rất to là bởi vì em không tìm thấy Lưu lão sư, thật sự không phải vì ghen tị.

Anh đuổi theo, khi đó em thực sự không muốn nhìn thấy anh, nhưng anh lại như thể không nhìn thấy mà quấn lấy em, em đẩy anh ra rồi nói mấy lời rất khó nghe. Được rồi, em thừa nhận, là lỗi của em, nhưng lúc đó em thực sự rất tức giận, ai bảo anh không nói em biết Lưu lão sư đang ở đâu.

Thật ra mối quan hệ của chúng ta không khác lời người ngoài nói, thực sự không thân thiết, em luôn nhớ về mối quan hệ xa lạ giữa chúng ta, em sẽ dành toàn bộ thời gian đi với  người khác, bảo họ mua xúc xích cho em, cũng sẽ nhờ người khác băng bó cho, em không phải lựa chọn đầu tiên của anh và anh cũng vậy.

Dường như đã rất lâu rồi chúng ta không nói chuyện với nhau, đôi lúc người khác nhắc về anh em đều ở trong trạng thái mơ hồ rất lâu.

La Nhất Châu là đồ ngốc

La Nhất Châu là đồ ngốc

La Nhất Châu, thật ra em thực sự rất muốn nói chuyện với anh.

Cũng không biết là do tổ tiết mục không muốn có được tài nguyên hay gì đó, họ thực sự đã sắp xếp cho em và anh cùng nhau ngồi ăn bánh chẻo, em tức giận nghĩ xem ai có thể đánh bại couple của hai chúng ta, khó đánh bại lắm, bánh chẻo cũng rất khó ăn, khi đũa của anh chạm vào trong đĩa của em, em đã thật sự nghĩ rằng anh muốn cướp bánh chẻo của em.

Em muốn kiện La Nhất Châu vì dám cho em ăn bánh trôi nhân thịt tươi, mùi vị thực sự rất kì quái. Em ngồi nhìn La Nhất Châu đặt những viên bánh trôi vào trong đĩa của em, em vẫn ngồi ăn nó, vì là một người lễ phép nên sau khi ăn xong em đã cảm ơn anh, anh nhìn em, mắt ươn ướt, giống như chú cún nhỏ bị dầm mưa, em tức giận hỏi anh rốt cuộc bị làm sao, anh nói em đừng không để ý đến anh nữa, làm ơn chúng ta vốn không hề trải qua chuyện đó, có chút tủi thân, em nói với anh rằng chúng ta không quen biết.

Anh kéo em qua đám đông, đi vào một căn phòng không có người giám sát.

Em muốn kiện La Nhất Châu vì đã hôn em khi chưa có sự cho phép. La Nhất Châu anh thực sự rất đáng ghét, anh vừa hôn vừa cắn làm em rất có chịu anh có biết không, anh bảo với em rằng người không quen sẽ không được hôn, lúc đó em cảm thấy mình như bị sốt nếu không tại sao mặt em lại đỏ như vậy.

Phản ứng đầu tiên của em là chết rồi, thần tượng nói chuyện yêu đương là toang rồi.

La Nhất Châu là tên khốn, em muốn kiện anh đã đẩy em vào tường, làm em rất đau, anh không thể nhẹ nhàng hơn một chút sao? Anh cứ liên tục gọi em là bảo bối, một chút an ủi cũng không có. Anh nói em là của anh, người khác có thể giành được C vị nhưng không thể giành được em, em đấm anh một cái, không ai có thể giành C vị của em.

Anh còn nói, mỗi ngày anh đều lén nhìn em, thấy em đi cùng người khác anh sẽ rất buồn. Anh nói, Dư Cảnh Thiên, có nhiều lúc chúng ta không thể không làm những điều bản thân không muốn, nhưng khi nhìn thấy em anh không hề ghét bỏ mà chỉ muốn được ở gần em, ôm ôm, hôn hôn em.

Anh nói rằng được nhìn thấy em là việc anh thích nhất.

Em thắng rồi, La Nhất Châu anh thừa nhận đi.

Anh thực sự rất yêu em.

Mấy ngày hôm nay bởi vì luyện tập vũ đạo rất mệt, nên anh đã sớm ngủ thiếp đi bên cạnh em, em cũng chuẩn bị đi ngủ, bức thư này để sáng mai anh đọc đi, em nghĩ anh nhất định sẽ khóc huhu vì cảm động.

Thấy anh gần đây không muốn cùng em giành C vị nữa, vì vậy em sẽ bổ sung câu này

Em, Dư Cảnh Thiên

Cũng rất yêu anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net