Chương 10 - Muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đi thôi, đến toà lâu đài bí ẩn kia.

Yeonjun và Beomgyu đều giật thót người lên với câu nói vừa rồi của Taehyun. "Tại sao phải đến nơi ấy?" Beomgyu thầm tự hỏi, Soobin có liên quan gì đến toà lâu đài quái đản đó? Rồi đến đó để làm gì?

- Tại sao? - Đúng! Chính là câu hỏi này, Beomgyu đang tính mở miệng thì Yeonjun đã nhanh nhẹn hỏi trước.

Taehyun cuối cùng cũng phải khai thật rằng bản thân cậu và Beomgyu đã dại dột mà đến toà lâu đài đó vào tối hôm qua trước ánh mắt gần như là đạt đến cực điểm kinh ngạc của Yeonjun. Đành vậy thôi, Taehyun biết câu hỏi "Tại sao?" của Yeonjun hàm chứa cả thứ "Vì sao em biết đến nó?" chứ không đơn thuần là muốn biết về lí do như ánh mắt Beomgyu thể hiện.

- Em không biết thế nào, nhưng bản thân em có linh cảm rất mạnh, rằng chúng ta phải đến đó. Cảm giác tức nghẹn đến không chịu được. Em biết bản thân anh cũng thế mà đúng không Yeonjun? - Taehyun đã quan sát người anh này từ ban nãy khi cậu đã hoàn toàn bình phục tình trạng tâm lí của mình. Cậu là người tinh anh, không quá khó để nhận ra người đang có cảm giác giống mình.

Cả hai vai chợt run lên, tấm lưng bắt đầu ướm đầy mồ hôi lạnh, Yeonjun biết từ khi sinh ra giác quan thứ sáu của anh có thể nói là rất tốt và anh luôn tin như thế mỗi khi đi qua toà lâu đài ấy với cái nghẹt thở chẳng lành, nay cảm giác đó đó lại xuất hiện khi anh nhìn Soobin trong tình thế này. "Rốt cuộc là thế nào?" Sao cứ phải là toà lâu đài ấy? Nó là thứ anh muốn tránh xa nhất, thế mà bây giờ lại là thứ anh buộc phải tìm đến, tình cảnh trớ trêu gì đây? Yeonjun rất muốn từ chối, chi bằng đưa Soobin đi bệnh viện vẫn hay hơn, nhưng khi nhìn đến ánh mắt đầy tự tin của Taehyun, anh lại cảm thấy toà lâu đài ấy mới là kết quả chính xác ngay lúc này.

- Được rồi, đi thôi. - Cuối cùng anh thở hắt ra, đành phải đâm đầu vào tảng đá thôi. Cũng không biết bản thân có phải là đang trêu đùa với tính mạng của thằng bạn không, nhưng anh trong vô thức đành nghe nhóc Taehyun này một lần thôi. "Choi Soobin, cậu mà tỉnh dậy rồi nhất định phải bao tớ một chầu!"

Cuối cùng, Yeonjun buộc phải cõng Soobin lên trên xe của mình, anh để Soobin ở hàng ghế sau cùng với Taehyun, còn Beomgyu cứ thế ngồi cạnh anh.

Trong suốt quá trình đi, chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ có tiếng thở đều đều phát ra từ Soobin đang say giấc. Cả một bầu không khí tưởng chừng như bây giờ chẳng có ai cả vậy, mỗi người bây giờ đều mang trong mình một dấu chấm hỏi rất lớn, không dễ gì để có thể kéo cả Yeonjun, Beomgyu và Taehyun ra khỏi mớ bồng bông này. Trong cái không gian hiện rất ngột ngạt, Soobin vẫn gối đầu lên đùi của Taehyun. Lại một lần nữa, trái tim anh đập rất nhanh, anh có thể cảm nhận được mùi hương quen thuộc của người...anh từng yêu rất nhiều. Không, không, ngay bây giờ anh vẫn cảm nhận được trái tim anh đâu đó vẫn muốn cậu, nhưng sao tối hôm qua lại không còn cảm giác gì? Là anh đang dần thay đổi sao? Hay còn gì khác? Cứ như thể bên trong anh còn có một Soobin khác vậy, một Choi Soobin không còn tình cảm với Taehyun, một Choi Soobin hung tàn đã tấn công người anh từng thích rất nhiều, một Choi Soobin...khát máu sao? Nhưng bây giờ có lẽ anh đang ổn đúng không? Bây giờ anh đang là Choi Soobin của quá khứ đúng không? Anh nhận thấy rõ mà, rằng trái tim anh thổn thức khi nghe được, cảm nhận được Kang Taehyun.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Yeonjun sau một quãng thời gian lái xe trong thấp thỏm đến toà lâu đài thì cuối cùng anh đã nhanh chóng cõng Soobin trên lưng.

Vậy là ngay lúc này cả Yeonjun, Beomgyu, Taehyun cùng với Soobin đang bất tỉnh đều hiện diện trước cánh cổng sắt của tòa lâu đài. Những cây leo xung quanh thanh sắt của cánh cửa làm cho Taehyun cảm thấy có thứ gì đó chẳng lành, "Là cố tình hay họ thật sự muốn chúng leo lên đầy kinh hãi như thế?" Trước câu hỏi âm thầm này, dường như Taehyun lại tìm thấy được câu trả lời nửa thực nửa giả khi bỗng nhiên trời trở gió lạnh bất ngờ, cứ ngỡ sẽ chẳng có gì tốt đẹp hiện hữu khi cơn gió đầy lạnh lẽo này thổi đến nhưng Yeonjun bỗng nhiên cảm nhận được cơ thể Soobin đang dần ấm lên, "Dấu hiệu tốt chăng?"

- Soobin có vẻ đang ổn dần lên. - Yeonjun nhìn về phía Taehyun đang trầm tư trước cái đống dây leo ở phía bên phải cánh cửa, chúng rối lại thành một cục nhìn rất ngứa mắt. Dường như Taehyun muốn gỡ bỏ cái cục rối tung đó.

- Anh cứ trông chừng anh ấy đi. - Taehyun ngắn gọn rồi quay sang ra ý với Beomgyu giúp mình tháo cái cục dây leo này ra.

Cái thái độ của Taehyun làm Yeonjun tức quá thể, "Một thằng nhóc mà hệt như sếp của mình thế?" Nhưng vì hoà bình nhân loại, vì cuộc tình mới chớm nở với Beomgyu, vì tình thế lúc này cần sự đoàn kết nên anh sẽ bỏ qua. Ai cao cả được như Yeonjun chứ? Cuối cùng anh thở hắt ra, trên lưng vẫn cõng Soobin mà đi đến xem thử có thứ gì kì lạ mà Taehyun lại muốn tháo cái đống dây leo đến vậy. Quan sát một lúc lâu, anh nghĩ chẳng qua là không ai cắt tỉa nên lâu dần thành một đống bên gốc cửa nhà thôi, nhưng nhìn hai đứa em trông khổ cực như vậy anh đoán rằng có thể nó đã bị rối quá lâu nên mới thế hoặc là...chủ nhà cố tình để như vậy.

Đến một lúc lâu thì cuối cùng cả Beomgyu và Taehyun đều đã tháo được cái đám dây ra. Hoá ra đằng sau một cục dây leo bướng bình là một cái bảng tên gia đình được treo ở đấy. "Đây là phong cách gì vậy nhỉ? Cổ tích chăng?" Taehyun tự hỏi khi thấy bảng tên được quấn bởi một sợi dây và treo lên trông rất dễ thương. Thường thì rất ít gia đình để treo như thế, Taehyun chỉ toàn thấy họ áp vào chung với phần gạch và nhà cậu cũng không phải ngoại lệ, không những nhà cậu mà cả Soobin, Yeonjun hay Beomgyu đều thế, vậy là căn nhà này đặc biệt từ đầu đến cuối sao?

- Huening. - Taehyun khẽ thì thầm cái tên được ghi trên tấm bảng, cậu thấy được rất rõ, dường như bản thân có sự liên kết gì đó với cái tên này.

Nhưng riêng Beomgyu thì hơi khựng lại, "Huening?" Cậu đã nghe ở đâu rồi nhỉ? Ừ thì có lẽ đây là tên của gia đình xấu số chỉ còn mỗi một cậu bé, nhưng mà hình như có gì khác nữa về cái tên này mà Beomgyu chẳng thể nhớ nỗi. Thật chán bản thân quá, cậu toàn  như vậy, khi ở trong những hoàn cảnh cấp bách nào đó hay là nguy hiểm nào đó, Beomgyu sẽ trở nên mất não hoàn toàn, dường như chỉ có tứ chi là hoạt động, cái não chỉ có trống không thôi! Chính vì thế nên đừng ai khuyên cậu hãy xem các chương trình sống còn, vì cho dù có rơi vào hoàn cảnh nào đó thật sự hiểm nguy thì cái não của Beomgyu cũng sẽ không nhớ mình đã xem và học được những gì đâu...

Quay trở về với vấn đề chính, Taehyun đang ra sức bấm chuông nhưng chẳng ai mở cửa cả, cậu cũng lường trước được việc này rồi, làm sao có thể dễ dàng mở cửa nhất là ngôi nhà này lẫn những con người trong ấy đều bí ẩn.

- Làm sao đây? Hay leo rào đi. - Yeonjun nói không suy nghĩ, lúc này anh chỉ ước Soobin tỉnh dậy thôi, lưng anh muốn gãy đến nơi.

- Như vậy có bất lịch sự quá không? Chúng ta cũng không chắc rằng Soobin bị như thế là do căn nhà này, cũng không có chứng cứ để nói hiện tượng lạ của Soobin là do căn nhà này. - Taehyun lập tức phản bác ngay.

Beomgyu nghe mà khó hiểu, không phải lúc đầu người hùng hổ đi đến đây là Taehyun sao? Sao bây giờ như kiểu dè chừng quá vậy? Còn Yeonjun, không phải ban đầu chần chừ sao? Bây giờ lại quả quyết đến dại dột. Cười khúc khích, cậu rất sợ Yeonjun và Taehyun sẽ không thể làm thân được do trông cả hai có vẻ ác cảm với đối phương, nhưng nhìn thấy cả hai bàn luận như thế này cũng được xem là đang hoa hợp đúng không? Dù là theo một chiều hướng người này một ý, người kia một ý những vẫn là hoà hợp ở một hướng nào đó.

Nhìn thấy Beomgyu cười như vậy, một chút thôi...Taehyun chợt chạnh lòng, "Vui đến vậy sao?" Bản thân cậu sau câu hỏi ấy có thể nhanh chóng đoán ra được Beomgyu vui vì gì. Dù sao, theo cậu thấy, Yeonjun là người...cũng được, không tệ như ban đầu cậu nghĩ. Nhưng để Beomgyu bên cạnh con người này, Taehyun vẫn chưa yên tâm.

"Không thể yên tâm được."

Rồi chợt cậu thấy Yeonjun chạm nhẹ đầu của anh vào đầu Beomgyu như là để mắng yêu vậy. Nhìn cả hai thật hạnh phúc, bản thân Taehyun lại vui lây đầy khó hiểu. "Người mình yêu hạnh phúc là đủ", Taehyun cuối cùng cũng hiểu được cảm giác của người tạo ra câu nói này, đây thật sự là một câu nói đầy an ủi cho họ. Làm sao có thể đủ được khi chính bản thân mình muốn đối phương? Làm sao có thể đủ khi mình không muốn là người ngoài cuộc? Có lẽ từ "đủ" đó không phải nói đến cảm giác của bản thân, mà muốn nói đến cuộc tình của người mình yêu đã đủ rồi, nếu có chúng ta thì sẽ là dư thừa. Liệu có đúng không? Hay đó chỉ là suy nghĩ bất chợt của Taehyun ngay lúc này? Nếu thật sự là "đủ" thì Taehyun sẽ bảo vệ Beomgyu và Yeonjun đến cùng, vì...có lẽ cậu yêu nụ cười của Beomgyu ngay lúc này - một nụ cười mà cả đời này nó sẽ chỉ hiện hữu khi bên cạnh Yeonjun.

—————————

Từ trên cao nhìn xuống, vẫn là một cậu trai lặng lẽ quan sát họ.

Chàng trai này thấy được sự ấm áp lan tỏa từ Yeonjun và Beomgyu, một tình yêu chớm nở chưa kịp ngọt ngào đã nồng nàn, "Như vậy thì sẽ sớm kết thúc không?" Lia mắt sang phía bên cạnh, cậu thấy đó ánh mắt rất chân thành và tinh ý - Taehyun đang nhìn cặp đôi ấy. Nắm chặt đôi tay, em nhìn Soobin lặng lẽ nằm trên lưng Yeonjun, em muốn có nó - sự ngọt ngào và bùng cháy của tình yêu từ người đang say giấc ấy...

Và...

Em còn muốn nhìn thấy ánh mắt chân thành kia của Taehyun đối diện với em, đôi mắt ấy thật đẹp...

Em muốn có họ.

————————————————

Cả Taehyun và Huening Kai đều cảm thấy lạc lõng ngay lúc này, liên kết đã bắt đầu hình thành chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net