Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông mặt trời bừng tỉnh giấc sau một đêm dài nghỉ ngơi, bán phát ánh dương ban mai xuống mặt đất, con suối nhỏ lững lờ trôi đi an nhiên, gia súc trong vườn đã thức dậy từ sớm đang tận hưởng bầu không khí trong lành, quạt lông đập cánh cho lưu thông khí huyết.

Tại ngôi nhà gỗ mộc mạc đơn sơ, trong khi sáu thiếu niên vẫn còn đang cố níu kéo giấc mơ đẹp thì sủng vật nhỏ lông màu hồng được ưu ái nhất nhà đã đứng tập thể dục trên nệm và...thoát ra khỏi dây xích trói buộc vào thân nó.

Bé heo con lon ton chạy đến nệm ngủ của người. Dùng phương thức đặc biệt của mình để gọi các thiếu niên dậy. Bốn chân em co lại, ngồi phịch xuống nệm một cách ngay ngắn, một lát sau thì lại đứng bật lên, bò đi bò lại phía dưới chân quanh các anh, chị.

Xúc giác từ ngón chân để lộ ra khỏi mền của Vịt ca, giúp anh nhận thức được có một miếng thịt đệm thêm lông đang cọ cọ vào mình, anh chồm người dậy, đập vào mắt là hình ảnh Tể Tể đang cô đơn tìm bạn.

Thấy tội nghiệp, Cảnh Nguyên rướn người về phía bé heo, thấy có người tỉnh giấc, bé heo chạy lại gần để cho anh xoa đầu, anh thấy nó mừng thì cũng vui lây, tay đưa ra tỏ vẻ hiểu ý, nhưng anh chưa kịp xoa thì đã phải bất ngờ "A" lên một tiếng rõ to rồi gọi Lưu Diệu Văn, người ngủ bên cạnh dậy:

" Chết dòi chết dòi Lưu Diệu Văn "

Rõ ràng người anh gọi là Văn nhi, nhưng người nghe thấy lại là Ái nhi và Hiên nhi, hai đứa cố mở mắt nghiêng người nhìn Nguyên ca, anh đắng lòng, nhíu mày nói:

" Nó ị lên đệm rồi "

Trái ngược với ngày đầu tiên, thay vì nghe lời thông báo bất ngờ của tổ đạo diễn ai nấy đều như tỉnh ngủ ngay lập tức thì hôm nay nghe xong sự thật phũ phàng kia, ba đứa trẻ chỉ cảm thấy sầu não, không nỡ nhìn thẳng, lại tiếp tục vùi mình vào chăn ấm, trong lòng khó chịu vô cùng.

Sự ồn ào vang đến phòng kế bên, hai vị gia trưởng chỉ nhúc nhích để biểu hiện mình còn đang muốn ngủ thêm, trùm chăn kín mít lên đầu.

Hiên nhi và Văn nhi vừa mới nằm xuống ngủ ngon lành, Ái nhi đầu còn đang mơ màng, lại bỗng nghĩ ra trò hay nào đó, cười tủm tỉm, kéo bé heo lại lúc nó định mò sang chỗ khác. Theo chỉ dẫn của chị Ái, Tể Tể nhà ta bước đi, bước đi và bước đi, chạy lại chỗ của hai ca ca gần đó, heo con chui rúc vào trong chăn, dùng mũi ngoáy vào chân của hai ca ca.

Cùng là một cảm giác được heo chạm, mà sao người thì nhẹ nhàng cảm nhận mà tỉnh giấc người thì...

" Aaaaaa!! "_Hai anh sợ hết hồn, bất giác thét toáng lên. Ai đó vừa bày trò, âm thầm cười trong bụng, ngoài mặt không thể hiện gì, lặng lẽ nằm xuống.

Lại nói về phần người bị hại, dường như đã bùng choáy hết cỡ, nếu không phải vì buồn ngủ, thì con heo kia không chắc vẫn còn đang đi qua đi lại tự do như thể chưa có gì xảy ra như thế.

Tâm trạng của bốn người đột nhiên phát nổ khi heo con tinh nghịch định chạy đến chỗ y phục của mọi người, có ý định dẫm lên đó.

Phòng trẻ em cứ liên tục làm chuông báo thức từ sáng đến giờ khiến hai vị gia trưởng cũng chẳng ngủ nổi nữa, phần nào bị phá bĩnh nên càng nằm càng thấy đau đầu. Đinh ca ngồi dậy, một giây đơ người, mắt còn chưa chịu mở. Mã ca bước chân ra khỏi giường, chậm thật chậm...có lẽ là đầu óc đang mở máy...

Bài ca than vãn được phát sóng bởi bốn thiếu niên, Đinh ca mở cửa phòng định gọi các em dậy thì đã phải "A" lên siêu thanh hòa âm cùng bài ca của bốn vị. Do có con vật nào đó tiến lại gần đằng sau anh muốn làm quen.

Theo phản xạ, Đinh nhảy luôn lên nệm của họ, không kịp chỉnh dáng nên ngồi khép đôi chân kiểu công chúa trong góc còn thừa một ít chỗ sát vách bức tường kế bên Nguyên ca đang nằm, Đinh đè hẳn lên người anh lớn, nằm ép sát lại để lánh nạn.

Bao nhiêu sợ hãi và lo lắng không chỉ Đinh mà Nguyên ca cũng rối loạn theo. Đợi heo đi ra ngoài và được Mã ca tóm lại thì hai anh mới bình thường.

Sau đó là một màn chỉ trích của phòng trẻ em với người bạn cùng phòng vừa làm nên kiệt tác riêng của nó trên nệm. Một kiệt tác không bao giờ được công nhận, càng nhìn càng thấy chua xót thêm.

Lưu Diệu Văn cùng với Hiên ca, Ái nhi ngã ngửa ra sau, nhắm mắt lại ngủ tiếp để nạp thêm năng lượng, mặc cho Đinh ca gọi mấy lần khi đã ra ngoài phòng khách. Tuy là nói nhắm mắt chứ chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ nên khi nghe Mã ca bảo sẽ phải tắm cho Tể Tể, ba đứa giãy nảy lên đồng thanh hét:

" Em không muốn chạm vào nó! "

Trời buổi sáng ở đây không hiểu sao lại rất lạnh, sau khi đã mặc xong áo ấm, và xỏ xong giày, toàn bộ thành viên ngáp ngắn ngáp dài, lấy cốc, bàn chải và kem đánh răng ra ngoài sân vệ sinh cá nhân buổi sáng. Bắt đầu với việc rửa mặt trước cho tỉnh ngủ.

Do không phải ở công ty luyện tập hay học hành, nên họ đã dậy trễ hơn thường ngày rất nhiều. Hiện tại là 9 giờ sáng, nhóm tập trung ở bàn ăn bên ngoài sân, bàn bạc một chút về lịch trình của hôm nay. Tiểu Đinh nói qua để mọi người hình dung :

" Bây giờ chúng ta đều đã dậy cả rồi, phải không? Cũng đánh răng, rửa mặt rồi. Anh sẽ nói về hoạt động của tụi mình hôm nay một chút. Đó là từ 9h15 đến 10 rưỡi chúng ta phải chuẩn bị cơm sáng, ăn cơm rồi xong nhiệm vụ 11h đến 11h45 phải cho heo ăn, cả dê, gà, vịt,v...v...v...ăn . Cho heo ăn là tiểu Mã với tiểu Ái. Cho gà ăn là Văn nhi và Hiên nhi, còn cho dê ăn là anh và Nguyên ca. Bữa sáng vẫn là mỳ nhé, có thể thêm trứng gà hoặc gì đó cho ngon miệng. Ai phản đối không?"

Câu trả lời là một sự im lặng mù mịt, không người phản đối cũng chẳng ai gật đầu đồng tình. Để cứu vãn tình hình, Mã ca liền hỏi lại Đinh :

" Vậy còn heo con thì sao?"

Đến đây thì Lưu Diệu Văn xám mặt, khói bốc mù mịt trên đỉnh đầu:

" Nó ị lên giường tụi em rồi"

Ba người cùng phòng buồn đời đồng ý, chán nản với heo con. Tiểu Mã nghĩ cách đưa ra giải pháp:

" Anh nghĩ nên làm cho nó cái đó...cái lan can ?"

" Hay dựng lều, không gian nhỏ cho nó, ở phòng khách, làm thật kín và cao một chút, khống chế việc trốn thoát của nó"_Đinh ca mở miệng đóng góp ý kiến.

Có vẻ như bốn vị đều không muốn nhắc đến vấn đề dây xích của heo bị tuột ra ngoài, bởi từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa đêm nào ngủ lỡ dỡ và mất ngon như hôm qua.

Một đêm dậy bốn, năm lần chỉ để buộc lại dây xích cho heo, lại toàn là lúc tay chân mỏi mệt hay sắp có được trạng thái ngủ tốt nhất. Không thì cũng là mắt đã lim dim, chỉ chờ nhắm hẳn lại.

Lưu Diệu Văn nghĩ lại mà còn thấy hờn, vì lần cuối cố định lại chỗ ngủ cho Tể Tể, nó thật sự đã chạy ra ngoài mấy lần, làm cậu phải căng cơ đuổi theo đến đau chân, do mờ mắt mà thiếu chút nữa đã đập mặt xuống ngay giữa sân, môi hôn lên đất mẹ.

Tất cả đều rời ghế khi bàn xong, bắt đầu ngày mới, lao động để kiếm kế sinh nhai, muốn ăn sáng thì trước tiên, phải nấu đã. Vẫn tràn đầy năng lượng tuổi trẻ như hôm nào, Văn nhi vào trong bếp, xung phong chặt củi đầu tiên sau khi được Đinh ca cấp cho một cái rìu bé. Vậy là trận chiến giữa người xương thịt và người củi đã diễn ra trong trí tưởng tượng như sau:

Round 1.

Chiến sĩ Lưu Diệu Văn hùng hổ bước ra, hai tay cầm thật chắc vũ khí, làm động tác giơ lên cao và dùng lực bổ xuống tấn công người củi, nhưng không hiểu tại sao lại nhắm trượt, nên người củi may mắn thắng trận.

Round 2.

Người củi được đặt lại vị trí cũ sau khi ngã xuống đỡ đòn, chiến sĩ tiếp theo vào sân là Đinh Trình Hâm, anh nhắm chừng vị trí chính xác để bổ nó thành công, cứ nhắm mãi, nghía mãi đến khi thấy được mới bình tâm vung tay giáng một cú đánh quyết định xuống người củi, nhưng vì hôm nay vận may của anh bay đi hướng khác nên anh đã kém may mắn rất nhiều so với hôm qua dẫn đến kết quả trậ này người củi thắng TYT 2-0. Đinh ca buồn bã, giật lấy tờ báo trên tay Hiên nhi, xí trước công việc nhóm lửa.

Round 3.

Người ra trận cuối cùng là Tống Á Hiên. Chiến sĩ Lưu Diệu Văn giao lại bảo vật cho anh, cùng lời động viên và kèm tặng cái vỗ vai tiếp sức rồi chạy đi mất hút.

Tống đại ca ra chiến trường. Ready, go!  Anh xắn tay áo lên, nhẹ nhàng và dịu dàng, cứ lần lượt dí cây rìu vào từng khúc củi, đập một nhát cho trúng rồi đập đập dần đến khi nó tách ra làm đôi thì chuyển khúc củi khác. Chẳng mấy chốc, đội quân người củi mất hết máu, tàn đời. Tống Á Hiên win!

Hướng mắt vào phần nhóm lửa ở trong bếp, Đinh ca mạnh mẽ xé rách tờ giấy báo không cần dùng đến, dùng hộp quẹt đốt cho lên lửa rồi bỏ vào trong hốc bếp. Kế tiếp dùng một que củi đảo đảo bên trong và quạt cho nó.

Thấy lửa không thể cháy mạnh hơn, anh liên tục than khó khăn, than xong mới phát hiện không thấy cái quạt đâu, thở dài cho sự ra đi đáng buồn của nó, Trình ca dùng chỗ giấy báo còn lại, ra sức quạt.

Không phụ kì vọng của người kiên trì, nhẫn nại, chịu thương, chịu khó. Lửa cháy lên rồi mạnh dần, ai đó mừng rỡ với thành quả của mình, muốn khoe khoang một chút, nhìn sang trái rồi nhìn sang phải, quay nghiêng ngó dọc không có ai trong bếp, Đinh nói lớn:

" Woah~ Lửa cháy lên rồi này mọi người ~"

"Woah~ Lửa cháy lên rồi này mọi người ~" _Thanh âm vang vọng khắp nhà, dường như khoe xong chỉ nhận lại lời khoe của mình, Đinh buồn bã sâu sắc, đành nhìn vào camera tự sướng một mình. Bọn họ đi đâu cả rồi nhỉ?.

Diêu Cảnh Nguyên bước vào phòng ngủ, nhìn căn phòng bừa bộn, đồ đạc chất cao như núi.

Trong  lòng anh dấy lên một cơn bão nhưng vì có camera nên anh không nói gì nhiều. Lặng lẽ cởi đôi dép bông ra, rồi nghiêm túc dọn dẹp, sắp xếp lại đồ đạc. Sau đó, lột phần lót đệm và tấm nệm có dính tác phẩm của Tể Tể ra làm công việc gột sạch.

Bên ngoài buồng của tụi gia súc vui tươi, náo động. Cụ thể là tại buồng gà sôi nổi, gà Văn cộng gà Ái thích thú ghé thăm. Văn kêu: " ò...ó..o" còn Ái bắt chuyện bằng câu: " cục tác ...cục tác...". Buổi sáng đơn điệu không thể đơn điệu đến mức chỉ có mỳ được, Diệu Văn sốt ruột hỏi người anh em của mình:

" Đẻ trứng chưa thế, huynh đệ?"

" Con dê kia đang cô đơn à?"_Ái chỉ tay vào con dê đang nhìn Văn, vừa nhìn miệng vừa ngon lành chóp chép thưởng thức bữa ăn sáng rơm rạ của nó.

" Be..e...eee..."_Lưu nhi cố gắng giao tiếp với dê để có cảm giác thành tựu nói chuyện với động vật, thế nhưng mọi chuyện tan thành mây khói khi con dê đáp trả cậu bằng sự nạnh nùng kiểu dê.

Xung quanh chỗ những chú gà đang chạy bộ tập thể dục buổi sáng trong buồng của chúng, hai người bạn phát hiện ra một cái lỗ trên nền đất màu nâu nhạt.

Cảm tưởng có một sự huyền bí, kì diệu không hề nhẹ. Hai cô cậu vì hiếu kỳ định lại xem ngay, nhưng sợ gặp rắc rối như hôm qua nên ráng nghĩ nó chỉ là một cái lỗ bình thường rồi cầm chút thóc lên, phân phát đồ ăn cho chúng.

Nhìn sang bên vịt cũng đang đói, Văn cầm chỗ thóc ít ỏi còn lại, rủ lòng thương ném hết xuống cho chúng, một làn gió kì diệu đã thổi qua, bọn vịt không thèm ăn và đáp trả bằng sự nạnh nùng kiểu vịt.

Thiên Ái cảm thấy quá lãng phí thức ăn, thóc chẳng có nhiều, mà vừa xài hết không ít cho một buổi sáng của lũ gà, lũ vịt thích làm sang này.

Đinh ca nhóm xong lửa thì đem mấy cái xoong, nồi nhỏ mà anh nghĩ sẽ cần dùng đến nằm lộn xộn trong tủ đựng ra rửa cho sạch. Trước giờ chưa từng thấy cái nồi nào bẩn như thế, trong đầu anh đột nhiên hiện lên suy nghĩ, liệu có phải để nồi bẩn là vì có lí do chính đáng không?

Hẳn là để cho hàng xóm thấy chủ nhà đã từng trải qua công việc bếp núc rồi chăng, khi nhìn sơ qua đống đồ cũ nát? Hoặc đại khái là nếu nồi quá sạch, người ta sẽ nghi ngờ năng lực nấu nướng của chủ nhà. Và hàng đống lí do khác được Đinh mang lên giàn suy xét, hầu như cái nào cũng lô-gic , hợp lí.

Công việc thu thập trứng gà của hai tiểu gà thành thị sắp bắt đầu. Văn nhi mở hàng rào gỗ ra, rồi chậm rãi tiến vào trong.

Vì chiều cao của thanh niên đang dậy thì và chiều cao của những con gà trưởng thành là không giống nhau nên khi chui rúc vào buồng, Lưu Diệu Văn không khỏi cảm thấy khó khăn.

Thiên Ái đứng bên ngoài, dựa người vào hàng rào, giúp bạn quan sát mấy con gà, xem xem có con nào định mổ thì kịp thời cảnh báo cho bạn chạy ra.

An tâm bước vào, Văn nhi còn thủ sẵn cây rìu trên tay để tự vệ. Phòng khi chạy không kịp có thể tấn công lại.

Nhưng chưa đến năm giây sau khi ở trong buồng gà, cậu lập tức muốn dùng chức năng phòng vệ đó biến thành chức năng mổ gà, tụi gà này thật sự không đẻ một quả trứng nào cả, đến dấu hiệu sắp đẻ cũng không có.

Tâm trạng lúc bấy giờ của Văn nhi giống như phải trèo đèo lội suối hàng ngàn năm, vượt qua chặng đường dài gian nan vất vả chỉ để tìm món ăn ngon nhất thế giới, và khi đến nơi mới biết món ăn ngon nhất là món ăn tự nấu lấy vậy.

Văn nhi nóng nảy còn định mổ cho tụi nó một nhát vì tội lười đẻ trứng, sau đó khi bình tĩnh lại thì biết đó là điều bất khả thi liền hậm hực, buồn chán chui trở ra.

Để lại một con gà thành thị ở lại chơi với chúng, Lưu ca chạy vào trong bếp, chưa đến nơi đã thấy Hiên ca, sẵn thông báo cho cả hai biết rằng chẳng có quả trứng gà nào xuất hiện, cậu tự tin bày vẻ mặt am hiểu tung tin tiếp, rằng toàn bộ tụi nó đều là gà trống hết.

Khác với những gì cậu nghĩ, hai ca ca mặt không gợn sóng chút nào, bình tĩnh đáp lại sẽ đổi món khác...hoặc ăn không mỳ là đủ sống rồi.

Tâm sự mỏng xong, cậu chạy lại chỗ Ái, Hiên không có gì làm cũng nhảy theo bước đệ đệ, nghe cô bạn hỏi thì cậu thuật lại sự việc, Ái giật thót mình, mặt biến sắc chỉ vào một con gà đang e dè mổ hột thóc bị lún xuống đất:

" Cậu nghĩ sao mà lại thông báo như thế? Cậu tuổi gà mà không biết phân biệt gà trống và gà mái sao? Cậu nhìn con này, gà mái thì có mào nhỏ hơn gà trống, thân nó nhỏ và mặp hơn con gà trống ở đằng kia kìa, cậu thấy chưa? Nãy giờ nó kêu " cục tác, cục tác" như thế mà sao cậu nỡ..."

Lưu Diệu Văn cảm thấy cực kì sốc nhưng tự dưng lại bật cười sau đó không ngừng lại được. Gà mà cũng có thể loại này ư? Chẳng phải mấy con gà mái đều có màu trắng như cậu vẫn thấy hay sao, có thể còn có màu khác, nhưng gà mái thì phải đẻ trứng mà. Đúng rồi nhỉ, nếu là gà mái thì nó phải đẻ trứng chứ? Cậu định quay sang Ái hỏi thì Hiên ca đã nhanh hơn một nhịp:

" Vậy sao nó không đẻ trứng?"

Ái liền cung cấp thông tin cho hai người con trai mù mịt về gà:

" Mỗi ngày nó đẻ được có một trứng thôi à, theo em biết thì thường là vậy"

" Nhưng mà hôm qua nó đâu có đẻ cho chúng ta?"_Văn nhi đột nhiên nhớ lại bữa tối ăn mỳ thanh đạm của họ, hoàn toàn không lưu lại một chút hương vị nào về trứng gà.

" Có lẽ chưa đến giờ"_Ái nhi hết đường giải thích, chỉ có thể đem giờ giấc ra đối phó với câu hỏi hóc búa của bạn học. Nói xong thì tự cảm thấy buồn cười, đẻ trứng là chuyện sinh lí, liên quan gì đến giờ phút nhỉ?

Lực bất tòng tâm, hôm nay đành phải cắn răng chờ đợi sự đẻ trứng vi diệu của gà mái. Hiên nhi đến bên buồng, phát hiện ra cái lỗ mà ban nãy tiểu đệ và tiểu muội phát hiện ra, đồng thời cũng có suy nghĩ trẻ con như hai đứa, liệu có quả trứng gà nào trong đó hay không, cho đến cùng, vẫn là không dám mò vào xem thử.

Một góc khác trong bếp, tiểu Mã mở cửa tủ tìm bọc mỳ. Cách làm vẫn thể hiện sự thuần thục như thế, anh dịu dàng lấy từng nắm mỳ ra cho vào nồi lớn trên bệ đang chứa nước sôi. Chu đáo thêm gia vị rồi gắp mỳ ra bát, hoàn tất  bữa ăn sáng cho các thành viên.

" Ăn sáng thôi"_ tiểu Mã gọi mọi người.

Những chiếc ghế  gỗ rất nhanh đã có chủ ngồi, sáu cái miệng sụp soạp ăn mỳ, đều là mỳ mà sao mới hôm qua còn được khen nức nở, hôm nay người lại vô cùng lặng im bày tỏ vẻ chối từ.

Ánh mắt đáng thương của Diêu ca đột nhiên loé lên khát vọng thèm cơm thèm gạo, thật ra trong nhóm mọi người đều như vậy. Đinh ca như thấu hiểu, gượng gạo cười, phấn chấn tinh thần của các thành viên:

" Hôm nay là bữa thứ hai ăn mỳ rồi...ừm...có hơi khó khăn, mọi người nhẫn nại cố thêm mấy bữa nữa vậy."

Chỉ có Văn nhi là yêu mỳ sâu sắc nên thấy ai cũng uể oải, liền vui vẻ đề xuất buổi trưa cùng nhau ăn mỳ tiếp. Ban đầu không ai từ chối, nhưng sau đó thì Nguyên ca trợn tròn mắt lên khi nghe Lưu nhi đề cử món mỳ cho cả buổi tối.

Hầu như toàn bộ đều đồng ý với thực đơn dinh dưỡng này trong sự đắng cay vì hết cách. Nguyên ca không nhịn nổi hỏi còn bao nhiêu gói mỳ nhận được đáp án là hai gói, anh mừng rỡ đề cập đến màn thầu, lần này thì nhận được sự im lặng quen thuộc.

Nguyên ca sụt sịt, chăm chú ăn tiếp, mong là sẽ nghe thấy tin nào tốt lành, vậy mà anh đã phải đánh mất hình tượng vì trạng thái khó coi của mình sau khi nghe đề cử về việc ăn mỳ trong một tháng của người yêu mỳ Văn nhi. Anh thất thần làm mặt đơ, ánh mắt hướng nhìn xa xăm về nơi nào đó và biết đâu nơi ấy sẽ có cơm đang đợi chờ ?.

Ăn xong bữa sáng, các thành viên cảm thấy vẫn chưa đủ, đang tuổi lớn, thật sự là muốn ăn thêm một bát nữa, thật ra có thể ăn thêm nếu mà bữa trưa có khả năng nhịn...

Vật vã vì nghèo đói, Lưu.đề xuất. Diệu Văn lại tiếp tục nêu ra những món đồ có thể đem bán kiếm thêm tiền, đương nhiên trong tình cảnh này, tất cả đều mờ mắt trước số tiền kiếm được sau khi bán, nhưng chả ai có gan lớn đem bán những thứ không thuộc về mình.

Giờ ăn kết thúc, tạm thời chia tay nhau để giải quyết việc làm được phân công, các thiếu niên đứng dậy, bắt đầu ngày lao động vất vả.

Vòi nước liên tục chảy róc rách trên bát đũa, Hiên nhi rửa xà bông còn Văn nhi thì tráng lại bằng nước sạch, cả hai đều có vẻ thích thú với công việc này, lát nữa còn có nhiệm vụ đi hái rau, nên hai người không tán gẫu nữa, nghiêm túc thực hiện. Cuộc sống như vậy cũng thật thoải mái.

Nguyên ca cũng thế, nhìn heo con ăn trông thật đáng yêu, lúc dùng khăn giấy lau thức ăn còn dính trên mép nó anh cảm thấy hạnh phúc, nó làm anh đỡ nhớ về bé hêu hồng bị anh bỏ rơi còn đang nằm bơ vơ trên chiếc giường ba người rộng lớn, cô đơn , hiu quạnh ở kí túc xá.

—————-

Đinh ca sẽ nhận nhiệm vụ đi lùa vịt. Sắp có thêm trải nghiệm mới, trong lòng anh không khỏi nôn nao.

Đến buồng vịt, Đinh ca vui vẻ chộp ngay cây chổi bông, dõng dạc ra lệnh cho lũ vịt đang nằm ì sau bữa trưa:

" Ra đây mau! Chúng ta cùng nhau đi chơi! "

Ba con vịt sở hữu bộ lông đẹp tự nhiên không hề phẫu thuật thẩm mỹ đang ung dung chiếm một chỗ đất nhỏ trong nhà của chúng, hít thở khí mát mặc kệ anh kêu gọi đến khản cả cổ, bổn vịt vẫn lạnh lùng quay lưng lại với người, việc thưởng ngoạn của người và vịt vốn không giống nhau.

Mất kiên nhẫn, Đinh đích thân xông vào nhà chúng, dùng cây chổi lùa chúng đi ra. Được mấy bước, ba con vịt đã hoá thiên nga bay lên trước mặt anh, đồng bộ giải tán.

Trên mùng hiện giờ là vịt với sự thích thú cảm nhận trò chơi mới lạ.

Chơi chán rồi chúng lại quay vô nhà, làm Đinh phải lùa ra lần nữa. Anh khổ sở ngọt ngào dụ chúng ra ngoài chơi, nhưng không hiểu sao chúng lại thích ở nhà đến nỗi cứ giả bộ đi ra ngoài để đánh lạc hướng anh, sau đó lại bay trở về nhà.

Thời gian thì cứ vèo vèo trôi qua, vậy mà mãi vẫn không thể lùa đám vịt lười này đi dạo cùng anh. Công việc thật chẳng dễ dàng chút nào.

Theo cảm xúc của ba con vịt, chúng muốn nhảy hết lên vệ đường ngắm toàn cảnh xóm làng thì liền bị anh lùa ra giữa đường, bực bội và mệt mỏi chân đành ngoan ngoãn từng bước, từng bước quay trở về nhà, khổ nỗi chưa vào trong thì lại bị anh lùa ra.

Quả thật chúng ta không thuộc cùng một thế giới.

————————

Cùng lúc đó, Ái nhi và Kỳ ca từ trong nhà cũng chuẩn bị xong xuôi, tiến hành di chuyển đến...chuồng heo.

Gần đến nơi, Kỳ ca vẫn giữ được phong độ siêu ngầu, khi anh bước vào chuồng của con hêu hồng to lớn đang đói bụng thì ngay lập tức  mỉm cười thân thiện chào heo. Vậy là phong thái cool boy, lạnh lùng biến mất.

Quan trọng hơn là một giây sau, anh đột nhiên lấy tay làm động tác "ảnh phân thân chi thuật" của Naruto, càng khiến cho anh quay phim ở đó trầm trồ, tay chỉ khác ở chỗ, thay vì để trước ngực, anh lại để tay trước mũi.

Thiên Ái bước vào sau, không ngầu được như ca ca, đến hêu cũng chẳng thèm ngó đến đã bịt mũi than phiền: "Aaaaa.... cái mùi này ..... >< chuồng heo có mùi ghê

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC