Chương 3: Tuyển trạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
có cười rộ lên như hai lần trước.

"Không có a." Baal thất vọng mà thu hồi tay. Quả nhiên phải là người mới được, cho dù là tiền tài hay các loại đồ vật đều không có tác dụng với hắc tinh châu.

"Không có gì?" Vương Tiểu Minh thật cẩn thận nhìn hắn nói, "Chẳng lẽ thân thể của ngươi không ở trong tim ta?"

...

Baal cười lạnh nói: "Ngươi ước gì cơ thể của ta biến mất sao?"

Vương Tiểu Minh bị phản ứng của hắn làm mơ hồ. Chẳng phải hắn không muốn cậu lưu giữ mọi hình ảnh của hắn nữa sao? Chẳng phải người không thích được mến mộ chính là hắn sao? Thế mà bây giờ lại giống như cậu đang gây tổn thương cho hắn. Cậu thăm dò nói: "Chẳng phải như thế tốt hơn sao?"

"Ngươi cảm thấy như thế tốt lắm hả?" Lông mày Baal nhăn thành một đường, hai mắt có hào quang lóe ra, lập lòe lửa giận.

"Không tốt không tốt không tốt chút nào..." Vương Tiểu Minh thức thời mà nói luôn mồm.

"Hừ!" Thân thể của hắn bị phong ấn trong hắc tinh châu đã thấy xui lắm rồi, giờ mà còn tự nhiên không thấy, thật là... Baal cũng chẳng tưởng tượng ra nổi cái giả thiết nguy khốn đến vậy.

Vương Tiểu Minh ngồi dậy, vụng trộm liếc nhìn hắn, "Chúng ta bây giờ còn phải đi gặp anh họ ta nữa hả?"

"Đương nhiên rồi." Baal trừng mắt nhìn cậu, "Hơn nữa còn phải càng nhanh càng tốt."

"Nhanh như thế nào?"

"Nhanh như vầy." Baal búng tay một cái.

Đợi cho đến khi Vương Tiểu Minh hoàn hồn lại mới phát hiện mình đang ngồi trên đường trước tửu điếm của Tony.

Bây giờ đang là hai giờ chiều, trên đường cũng không có nhiều người, cho nên Vương Tiểu Minh đột nhiên xuất hiện cũng không bị chú ý.

Ngược lại bản thân Vương Tiểu Minh lại sợ chết khiếp.

"Nhanh đi tìm người đi." Baal thúc giục.

Vương Tiểu Minh hốt hoảng đứng lên, mới đi có hai bước liền thấy một mỹ nữ thon thả đang tiến về phía hắn, mỉm cười nói: "Tiên sinh, xin hỏi anh cần gì sao?"

"Tôi... tôi đang tìm anh họ." Vương Tiểu Minh nói xong mới phát hiện mình vừa nói một câu rỗng tuếch.

Hiếm khi nói một câu cụt lủn như vậy mà lại không bị mỹ nữ cười chê, nàng còn hảo ý hỏi lại cậu: "Anh họ của anh là khách của quán sao? Anh có biết ânh ấy đang ở phòng nào không? Hoặc là tên anh ấy là gì??"

"À, anh ấy là quản lý đại sảnh, tên là Tony."

"... Tony?" Mỹ nữ sửng sốt, lập tức nở nụ cười thật tươi, không giống vẻ chuyên nghiệp như hồi nãy mà tỏ ra thật thân thiết, "Tony anh ấy đang họp ở lầu ba cùng tổng giám. Cậu là em họ của anh ta hả?"

"Phải" Vương Tiểu Minh gật gật đầu.

Mỹ nữ ánh mắt nhanh chóng quan sát bốn phía xung quanh, thấy không ai chú ý sang bên này, tay liền vút lên mặt cậu, nhéo yêu một cái, "Thật là khả ái quá à."

Mặt Vương Tiểu Minh đỏ bừng bừng.

Cậu tuy rằng là đồng tính, nhưng mà bản thân cũng không có yểu điệu đâu nha.

Baal nguyên bản im thin thít đứng bên cạnh nãy giờ, tự nhiên lại hỏi một câu: "Ngươi cũng yêu mến nữ nhân nữa hả?"

Vương Tiểu Minh lập tức lắc đầu.

Mỹ nữ nghĩ là cậu giận dỗi hành vi vừa rồi của cô, khẽ cười nói: "Sờ một tí cũng có mất miếng thịt nào đâu mà. Em trai à, không cần phải so đo vậy chứ."

Khi cậu vừa định mở miệng giải thích, chợt nghe giọng Baal lạnh lùng nói: "Không thích thì đừng có lãng phí thời gian."

Vương Tiểu Minh chỉ cảm thấy nhoáng một cái, mỹ nữ kia tựa như bị gió thổi một phát bay đến đầu đường bên kia.

Hạ:

"Làm như vậy sẽ không sao chứ?" Cậu hỏi thực hàm súc.

Baal liếc mắt trừng cậu một cái, "Có gì mà không được?"

...

Cái nào cũng không được hết a.

Trước hết, mỹ nữ kia sẽ cho rằng cậu là yêu quái, nói không chừng còn báo công an tống giam cậu nữa, cho dù nguyên nhân rất là 囧.

Tiếp theo, cũng vẫn là mỹ nữ kia cho rằng cậu là yêu quái, nói không chừng sẽ đem chuyện này nói cho anh họ. Thế là cả nhà cậu đều biết... Cậu đã biến thành yêu quái.

Cuối cùng, mỹ nữ vẫn như trước cho rằng cậu là yêu quái, sau đó đi loan tin cho báo đài. Vì thế, cậu trở thành yêu quái nổi tiếng đến nỗi cả nước đều biết đến. (Hồi nhỏ chắc nhà em nuôi em bằng fristi hay sao mà trí tưởng bở của em dữ dội thế *^__^*)

"Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?" Baal bước được năm bước, thấy mình chẳng có cách nào đi tiếp được mới phát hiện ra Vương Tiểu Minh đang ngẩn ngơ đứng một chỗ.

"Yêu quái." Vương Tiểu Minh đáp lại theo phản xạ.

"Ngươi nói là ai yêu quái hả?" Baal tức tối bước lại bên cạnh cậu.

Vương Tiểu Minh ngẩng đầu, vẻ mặt cầu xin nói: "Là ta."

"..." Baal khó hiểu nhìn cậu cả nửa ngày, tựa hồ không hiểu nổi cái thứ nhân loại nhỏ bé như này, hắn chẳng cần dùng sức cũng bóp chết được thì lấy tư cách gì mà tự nhận mình là yêu quái chứ. "Ngươi bớt mơ mộng hão huyền giùm cái. "

"A?"

"Cho dù ngươi có mọc râu dài đến cả trăm mét, ngươi vẫn mãi là nhân loại vô dụng mà thôi."

Râu dài?

Đó không phải là hình tượng của Baal trong game sao?

Vương Tiểu Minh yên lặng nuốt một ngụm nước miếng. Chẳng lẽ Baal là đang ám chỉ cậu, vì cậu muốn mọc râu dài cho nên mới thầm mến Baal trong game? Trong đầu cậu bỗng hiện lên hình ảnh Baal và bạch tuộc... Không ngờ sâu trong tim cậu lại khao khát loại hình tượng này.

Có lẽ, cậu hẳn là nên đi khám bác sĩ tâm thần một lần.

"A!" Cậu phát hiện thân thể đang lơ lửng trên không.

Nguyên lai Baal chờ cậu đến mất hết kiên nhẫn liền đem cậu cắp vào nách hướng về thang máy đi.

Vì thế, mỹ nữ vừa bước về từ trong cuồng phong, vất vả lắm mới hoàn hồn lại nhìn thấy Vương Tiểu Minh người gập cong lại như cây cung, lơ lửng giữa không trung, đu tới đu lui biến mất tại chỗ rẽ.

...

Mỹ nữ xinh đẹp quay tròn một vòng ba trăm sáu mươi độ rồi té xỉu trên mặt đất.

Bị Baal xách vào thang máy trống không, Vương Tiểu Minh thở ra, may mắn trên đường không gặp ai cả, bằng không nhìn đến bộ dạng cậu như vậy, nhất định sẽ bị người ta hắt cho một chậu máu chó, đem kiếm gỗ đào chọc tiết!1

Baal buông cậu ra, thành thạo ấn vào nút dừng tại lầu ba.

Vương Tiểu Minh thấy động tác của hắn lưu loát, tò mò hỏi han: "Ngươi biết cách sử dụng thang máy à?"

Baal quay đầu.

Vương Tiểu Minh hoảng sợ, vội vàng giải thích nói: "Ta chỉ là tò mò thôi, không phải có ý xỉ nhục địa ngục lạc hậu đâu."

"Vậy có nghĩa là ngươi cho rằng ta rất ngu sao?" Baal cười đến lạnh lẽo.

Vương Tiểu Minh đánh cái rùng mình, lập tức lắc lắc đầu.

Cửa thang máy đinh một tiếng rồi mở ra.

Một phụ nữ trung niên trang điểm diêm dúa ôm một đống văn kiện đứng trước thang máy, nhìn thấy Vương Tiểu Minh lắc đầu điên cuồng, nhíu mày nói: "Anh bạn bộ mới uống thuốc lắc hay sao vậy?"

Vương Tiểu Minh tiếp tục lắc đầu.

Người phụ nữ trung niên có chút không kiên nhẫn. Mụ ta ở bộ phận Marketing nhiều năm như thế, khách hàng ở đẳng cấp nào chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhận ra. Nhìn bộ đồ Vương Tiểu Minh đang mặc trên người tuyệt đối không vượt quá trăm tệ, "Đây là khu vực công tác, cậu cần tìm ai?"

"À," Vương Tiểu Minh vừa định trả lời, chỉ thấy Baal nhấc chân đi ra ngoài, theo bản năng nói, "Cô tránh ra một chút, đừng chắn đường đi của hắn."

Tốc độ mở miệng của cậu không thể sánh với tốc độ của Baal.

Cậu vừa dứt lời, Baal đã bước xuyên qua người phụ nữ trung niên ra khỏi thang máy rồi.

...

Vương Tiểu Minh nhìn đến khuôn mặy nghệch ra của người phụ nữ, chỉ về sau lưng mụ, cười ngượng ngùng nói: "Đi xuyên qua mất rồi."

Người phụ nữ: "..."

Vương Tiểu Minh thấy dấu hiện không ổn trong mắt mụ, lập tức co giò lách qua người mụ ta, bước đến bên cạnh Baal.

Một lúc thật lâu sau, đại khái là lúc họ quẹo vào hành lang, ở hướng thang máy đột nhiên truyền ra một tiếng thét chói tai kinh thiên động địa.

Baal nhíu mày nói: "Ngươi làm gì mụ ta vậy?"

Vương Tiểu Minh mặt mếu máo, lại cực lực dùng sức mà lắc đầu: "Ta chưa làm cái gì cả nha."

Baal hồ nghi đánh giá, thẳng đến khi Vương Tiểu Minh chịu không nổi cúi gằm mặt xuống, mới nói: "Chẳng lẽ là bởi ngươi cái gì cũng chưa làm?"

Vương Tiểu Minh sửng sốt. "A?"

Baal nhìn bộ dạng lơ ngơ, trông ngốc không thể tả của cậu, xoay người nói: "Quên đi, tìm người quan trọng hơn. Phòng của tổng giám đốc ở chỗ nào?"

"..." Vương Tiểu Minh một ngón tay chỉ đến, "Trước mặt ngươi kìa."

Baal vừa nhấc đầu là nhìn thấy bốn chữ thiếp vàng long lanh rực rỡ 'Phòng tổng giám đốc'. "Làm mấy cái chữ lấp lánh như vầy, ai mà nhìn nổi chứ?!"

Vương Tiểu Minh do dự có nên gõ cửa không.

Tay Baal lại giơ nhanh hơn cậu một bước. Vương Tiểu Minh cảm thấy hoa mắt, sau đó trong chớp mắt thấy mình đứng trong văn phòng diện tích khoảng hai mươi mét vuông. Một người đàn ông trung niên đang tựa vào ghế da màu đen, ngữ khí oán giận, nước miếng tung bay: "Tony a, không cần tôi mới một câu cậu đã đớp liền hai câu chứ. Tôi biết bộ phận tiền sảnh thật vất vả, chẳng phải tôi đã đồng ý mỗi ngày cuối tuần phát cho mỗi nhân viên một cục kẹo sao? Mấy bộ phận khác không có được vinh hạnh như thế đâu nha."

Hai bên má Tony không ngừng run rẩy, trong yếu hầu Tam tự kinh đã muốn nghẹn đầy, bất quá lại nuốt xuống, "Toàn thể nhân viên bộ phận tiền sảnh của chúng tôi chân thành cảm ơn sự quan tâm sâu sắc của tổng giám đốc." Quả thật là cảm kích chân thành, mỗi ngày chỉ cần đi vào văn phòng đều nghe được bọn họ ân cần thăm hỏi thân nhân của tổng giám. Đặc biệt cứ vào mỗi ngày phát kẹo, họ lại càng ân cần hỏi thăm từ trên xuống dưới tổ tông mười tám đời nhà ổng.

Lão ta rất đắc ý, "Nên biết rằng, mấy thứ kẹo này vốn là tôi chuẩn bị để tặng cho khách VIP đó. Ai da, các cô cậu nhận được đãi ngộ này khiến cho bộ phận Marketing hâm mộ biết bao nhiêu, Mã Lệ Châu đề nghị tôi vài lần tôi còn chưa đồng ý đó."

...

Bộ phận Marketing hâm mộ cái thứ kẹo so với độc dược cũng khó phân biệt này ấy hả?

Tony rốt cục phát hiện cứ mỗi tuần phát kẹo cũng không tệ —– như vậy sẽ làm giảm sự phàn nàn từ khách VIP. Từng nhân viên của bộ phận tiền sảnh đều phát huy tinh thần vũ bão quên mình a.

"Cho nên, Tony à. Cậu đừng cố moi ra mấy cái cớ để tăng kinh phí nữa." Lão ta nheo mắt nhìn vào tấm bảng trên tay, "Cậu có biết kinh phí của mấy cậu so với thư ký của tôi còn cao hơn không hả?"

...

Thư ký của lão?

Cư nhiên đem bộ phận tiền sảnh so sánh với cái thứ suốt ngày ngồi trong văn phòng, ngoài tán gẫu ra cũng chỉ có tán gẫu?

Mụ ta cần gì mà tiêu hao kinh phí? Uống nước khoáng hả? Tửu điếm đã đổi sang xài ấm điện, tất cả đều uống nước đun sôi để nguội. Xài điều hòa sao? Cái kia là điều hòa xài chung, không tính vào kinh phí của các bộ phận.

Tony cảm giác như một ngọn lửa thiêu đốt mãnh liệt trong tim.

"Tony a. Tôi vẫn luôn xem trọng cậu đó." Lão tổng giám bắt đầu thực hiện sách lược dụ dỗ, "Lúc trước nhiều rùa biển như thế, nhiều nghiên cứu sinh như thế, rồi thì một đống người dày dặn kinh nghiệm chạy tới xin phỏng vấn, tôi chẳng coi trọng ai, thế mà lại coi trọng cậu nha. Cậu nên biết đây là hy sinh lớn đến mức nào, là tín nhiệm nhiều biết bao nhiêu."

...

Thật đúng là hy sinh, thật đúng là tín nhiệm!

Rùa biển thì cứ theo Ê-ti-ô-pi-a mà về.

Nghiên cứu sinh, kinh nghiệm, anh ta khẳng định là chưa nghe bao giờ.

Còn về mình, anh đã từng giữ chức ở Ngân quán.

Anh ta luôn nhớ đến tình cảnh khi ánh mắt lão ta nhìn anh. Ánh mắt đó giống như thể người bị lạc trong sa mạc ba ngày ba đêm không nước uống nhìn thấy ốc đảo. Lại giống như kẻ ăn nhầm phải xuân dược đột nhiên nhìn thấy tuyệt thế mỹ nhân.

Tóm lại ánh mắt kia muốn bao nhiêu đáng khinh có bấy nhiêu đáng khinh, muốn bao nhiêu dâm đãng có bấy nhiêu dâm đãng. (2 bạn ám muội wá >_____<)

Bản thân vừa mới giơ ra sơ yếu lý lịch, lão ta liền ôkê cái rụp. Bây giờ lại không biết xấu hổ mà kể lể đã hy sinh, đã tín nhiệm bao nhiêu nữa sao?

Tony tức giận đến độ râu cũng muốn mọc ra.

Đại khái nhìn ra trong mắt anh đang biểu hiện thập phần bất mãn, gã trung niên đành kiếm cái đề tài vòng vo nói: "Tôi biết cậu với Thạch Phi Hiệp là chiến hữu tốt. Nhưng mà cậu ngàn vạn lần đừng có rập khuôn theo cậu ta. Cậu cũng biết là công việc thời nay khó kiếm. Nghe nói cậu còn đang cõng một đống nợ trên lưng hả? Cậu cũng biết tụi ngân hàng chúng nó khốn nạn cỡ nào mà, nếu lỡ như không có tiền trả nợ đúng hạn thì... Chậc chậc." Đương nhiên không cần nói cũng biết hậu quả.

Tony xìu xuống.

"Cho nên thôi. Việc tăng lương bổng cho nhân viên tạm thời từ từ bàn sau ha. Đương nhiên, cậu cũng không cần phải vội mà báo cho họ, cứ nói là quán vẫn còn đang sát hạch là được mà." Lão ta cười tủm tỉm nói, "Cậu cũng biết, muốn nằm vùng trong xã hội đen còn phải rèn luyện công phu bao nhiêu năm. Cứ làm cho bọn họ nâng cao tính kiên nhẫn, biết đâu ngày sau còn có cơ hội mà xuất chiêu."

...

Tony ngẩng đầu nhìn trần nhà. Trách không được tửu điếm suốt ngày âm u, nguyên lai tổng giám đốc vẫn luôn phấn đấu gia nhập giới xã hội đen!

Vương Tiểu Minh lúc đầu còn lo là bọn họ phát hiện ra mình đột nhiên xuất hiện, nhưng mà cậu đứng bên cạnh nghe lén nãy giờ, thậm chí gã trung niên kia còn đưa mắt nhìn về phía cậu những hai lần, trên mặt cũng không biểu hiện gì cả. Rốt cục cậu mới hiểu, hóa ra là họ không nhìn thấy cậu.

"Bọn họ vì sao lại không nhìn thấy ta vậy?" Giọng cậu nhỏ thật nhỏ hỏi.

Baal nói: "Đây là kết giới của ta. Chúng ta đang đứng trong một không gian khác mà nơi này là giao điểm."

Vương Tiểu Minh nói: "Bộ không còn cách giải thích nào đơn giản hơn hả."

"Có."

"Là gì?" Đối với mấy chuyện kỳ quái này, Vương Tiểu Minh vẫn rất ngạc nhiên.

Baal nhìn cậu, chỉ bật ra một câu thật ngắn gọn: "Lười nói."

"..."

Bọn họ bên này vừa nói xong, Tony bên kia cũng xong luôn.

Gã trung niên và Tony đồng thời đứng dậy. Vì để tỏ vẻ thân mật, lão ta còn vươn tay ra.

Tony làm bộ như không thấy, "Võ tổng, mỗi lần ngài xướng tên mình lên, tâm tình thế nào hả?"

Lão ta thu hồi tay, nắm tay lại nói: "Võ Chấn Kiếm. Chấn hưng Trung Hoa, kiếm đãng bát hoang2. Mỗi lần xướng lên, tôi đều cảm thấy nhiệt huyết sôi sục trong thân thể!"

Tony vội ho một tiếng, "Thật sao?"

"Có gì không?" Võ Chấn Kiếm hồ nghi liếc nhìn anh.

"Không có gì. Chính là mỗi lần nghe ngài xướng tên lên, tôi cũng cảm thấy nhiệt huyết phi thường mà sôi sục." Tony chân thành nói xong liền quay người ra ngoài.

Nhìn bóng lưng anh ta rời đi, Võ Chấn Kiếm vuốt vuốt đầu mình, hoang mang nói: "Mình thật sự có sức hút đến thế sao?"

Đợi cửa hoàn toàn đóng lại, anh ta đứng yên một chỗ trong chốc lát, đột nhiên xoay người, bước lại chỗ có mảnh kính cửa sổ vỡ rơi trên mặt đất, nhìn ảnh mình mơ mơ hồ hồ hiện lên trong gương, hít một hơi thật sâu, hô thật to: "VÕ CHẤN KIẾM!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#từ