18.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bố mẹ gọi điện báo bà nội đột nhiên qua đời, ép tôi lập tức bắt xe về nhà ngay trong đêm.

Vừa vào nhà, quan tài đã đặt sẵn giữa linh đường, còn chuẩn bị đóng đinh.

Bố mẹ trực tiếp cầm đạo bào màu vàng khoác lên người tôi lấy cọng rơm ma sát với quan tài rồi thắt vào eo tôi. Kế tiếp họ đưa cho tôi một con gà đỏ thẫm, bảo tôi ba ngày nay phải cúng bái, ngôi trên quan tài, làm hài đồng trấn giữ.

Chính xác hơn là ăn cơm ngủ nghỉ trên quan tài, cho dù muốn đi vệ sinh cũng phải báo một tiếng với đạo trưởng làm phép, nhờ ông ta trấn giữ quan tài hộ mới có thể đi.

Chỉ có chết thảm, chết oan, oán khí quá nặng, thi thể dễ bị hủy hoại hoặc người không chịu xuống mồ mới cần hài đồng trấn giữ quan tài.

Hơn nữa bình thường toàn là tìm đồng nam hoặc là con cháu dương khí vượng trong nhà.

Một cháu gái hai mươi bốn tuổi như tôi trấn giữ cái gì!

Không phải còn anh trai tôi sao?

Thường ngày có cái gì tốt đều nhường anh ta, việc lạ như giữ quan tài thi đến phiên một đứa con gái như tôi hả?

Vừa nhắc đến việc này, sắc mặt bố tôi liền trở nên âm trầm, quát: "Không muốn chết thì đừng hỏi nhiều!"

Mẹ ở bên an ủi: "Bà nội yêu thương con nhất, con ở bên bà nội nhiều vào."

Càng nghe tôi càng thấy quái lạ, nhưng ở linh đường người tới người đi, mọi người trong thôn cũng đến xem náo nhiệt như hận tôi không đứng lên cãi lại.

Tôi chỉ đành ôm con gà trống, ngồi chính giữa quan tài như lời đạo trưởng.

Sau khi ngồi xuống, tôi nhìn khói mù mịt khắp linh đường, nghĩ đến việc bản thân đang ngồi trên quan tài bà nội - người đối tốt với tôi nhất, thậm chí còn chưa nhìn mặt bà lần cuối chứ đừng nói biết bà chết như thế nào.

Hai mắt lên men, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nỗi nghi ngờ trong lòng mỗi lúc một lớn.

Bà nội là bà đỡ nổi tiếng của thôn, số đứa trẻ được bà đỡ đẻ không phải một nghìn thì cũng tám trăm.

Nghe nói trước đây có rất thai vị bất ổn khiến mẹ khó sinh, đau mấy ngày mấy đêm vẫn không sinh được, chỉ cần đi tìm bà nội, mẫu tử đều có thể bình an.

Đến giờ, cứ dịp đầu năm mới sẽ có rất nhiều người đưa con tới thăm bà nội, nói nếu không nhờ bà mẹ con họ đã chết.

Trong mười mấy năm trở lại, ai cũng đến bệnh viện để sinh con, người làm việc đỡ đẻ ngày càng ít, nhưng mỗi lần đến kỳ lợn bò cừu sinh sản mọi người đều gọi bà.

Mới tết năm nay, bà còn nói sẽ giúp tôi kiểm tra đối tượng nếu muốn tôi kết hôn, tránh cho tương lai lấy phải kẻ không ra gì.

Tôi nhìn quan tài tối đen như mực, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.

Sợi rơm quấn eo cùng đạo bào có mùi lạ, hoặc có thể là do từ trong quan tài.

Những thôn dân tới thăm, bọn họ đã không còn sự kính trọng bà nội như trước mà ánh mắt lại có vẻ dò xét.

Tôi ôm gà trống ngồi ngay trên quan tài thậm chí không có cơ hội nói chuyện.

Tôi ngồi đến giữa trưa, thật sự không chịu nổi nữa nên nhờ đạo trưởng ôm gà trống giữ quan tài, lúc này mới được đi vệ sinh.

Nhưng đạo trưởng già kia lại nói với tôi dù có làm gì thì cũng không được gỡ sợi rơm đeo trên eo ra, đạo bào cũng không được cởi, đi vệ sinh xong phải quay lại lập tức, nhiều nhất ông ta chỉ có thể giúp được năm phút.

Nào có vụ đi vệ sinh còn có thời gian quy định?

Tôi định cãi lại thì bố lại quát, lời lẽ y hệt trước giờ.

Ông mắng tôi không biết điều, ông nuôi tôi học xong đại học, từ lúc tôi đi làm gia đình đã không can thiệp vào cuộc sống của tôi, bây giờ bà nội mất, bảo tôi giữ quan tài còn lắm chuyện như vậy.

Mỗi lần mắng chửi bố tôi đều vô lý như thế.

Nhưng tôi ngồi giữ quan tài đã nửa ngày rồi mà sao vẫn không thấy cái bóng của anh trai chứ?

Anh ta bảo cho tôi học đại học, nhưng học phí và phí sinh hoạt đều là bà nội lén đưa cho tôi, anh ta thậm chí còn tới tìm tôi xin tiền.

Mấy năm qua, có thể nói tôi đã nhìn rõ bản chất rồi.

Bố tôi càng mắng thì càng có nghĩa bản thân đang đuối lý, chứng minh việc này hết sức kỳ lạ.

Bố tôi mắng rất nặng lời, thậm chí còn cầm gậy gộc đặt trước linh đường muốn đánh tôi.

May mà được người xung quanh cản lại.

Đạo trưởng già bất lực bảo tôi mau đi vệ sinh, ông ta thật sự chỉ có thể trấn giữ năm phút.

Nhà vệ sinh ở sau nhà, khi đến đó, tôi thấy có mấy thím phụ việc bếp núc đang nhìn gì đó, còn khe khẽ nói: "Bà Bảy rốt cuộc đã làm việc ác gì mà ra đi kỳ lạ, còn thảm thế?"

Bà Bảy chính là danh xưng bà nội tội.

Bất kể nam nữ già trẻ, mọi người đều gọi bà là bà Bảy.

Bọn họ tụ lại vừa cắn hạt dưa vừa tập trung xem di động, tôi đi qua xem, sợ ngây người.

Đó là một đoạn video ghi lại quá trình khâm liệm, mà người được liệm là bà nội tôi.

Bà nằm trên giường, trừng mắt há hốc mồm, hai bàn tay trắng xanh nắm chặt lấy nhau.

Người lau và mặc quần áo cho bà là bà Tư chuyên phụ trách công việc này.

Sau khi lau người xong, bà ta chỉ mặc cho bà nội một cái áo tơi (*), sau đó dùng kim và chỉ khâu khóa đôi mắt và miệng đang mở to của bà.

Trong lúc may, bà ta hình như suy nghĩ gì đó.

Bà Tư khâu mắt miệng chỉ bằng một đường chỉ, không hề đứt đoạn, sau đó khâu tiếp áo tơi.

Cuối cùng bà ta dùng sức bẻ mười ngón tay bà nội nắm chặt ra.

Vì đỡ đẻ, tay bà nội rất nhỏ, đôi khi thai nhi bị lệch, bà phải đưa tay vào, cho nên đôi tay được chăm sóc rất kỹ.

Bà nội nắm hai tay rất chặt, mười ngón tay bị bẻ ra kêu răng rắc. Sau khi bị tách ra, rõ ràng có mấy ngón tay bị gãy giống như chăn gà vặn vẹo.

Tôi cứng đờ, đứng sững người phía sau mấy bà thím.

"Khổng Vũ Miên!" Tiếng bố rống to bỗng truyền tới.

Mấy thím xem video cũng giật mình, vội cất di động đi, hoảng sợ nhìn tôi.

"Sao bà nội lại chết?" Tôi quay đầu nhìn ông ta, trầm giọng, "Sao bà nội lại biến thành như vậy?"

Trừng mắt há mồm, mười ngón tay nắm chặt, người bình thường có ai chết thế này?

"Mày đi giữ quan tài cho tao!" Bố cầm chổi định đánh tôi.

Mẹ ôm lấy tôi, nhờ mấy thím đang ăn hạt dưa kéo bố đi.

Lúc này bà mới nói với tôi: "Miên Miên, sắp hết giờ rồi, con đi giữ quan tài trước đi. Bà nội thương con nhất, con mau đi đi, nếu không lớn chuyện. Bây giờ không phải là lúc nói những việc này, chờ chôn cất bà nội con xong xuôi, bố mẹ sẽ kể con nghe tất cả được không?"

"Khổng Vũ Hiên đâu?" Tôi hỏi, "Sao anh ta không ở nhà? Anh ta đâu?"

Trong cái nhà này bà nội đúng là người thương tôi nhất, nhưng so với đứa cháu đích tôn Khổng Vũ Hiên thì tình cảm dành cho tôi chẳng đáng gì.

Mỗi lần đỡ để về, nếu có tiền, bà cho tôi 10 tệ thì sẽ cho Khổng Vũ Hiên 50 tệ.

Sau bây giờ lại không thấy ta đâu?

"Anh trai con có việc bận." Mặt mẹ tôi tái mét như đang sợ gì đó, "Con mau đi vệ sinh đi, nhanh lên!"

Mẹ lo lắng đến mức muốn khóc, cả người run bần bật như đang cực kỳ sợ hãi.

Mấy thím kia còn nói chuyện khe khẽ như muốn đổ thêm dầu vào lửa.

Tôi chỉ đành nhanh chóng đi vệ sinh rồi về giữ quan tài.

Ngoại trừ hơi mệt thì đầu óc cực kỳ tỉnh táo, tôi nghĩ bố mẹ chắc chắn sẽ không cho tôi biết nguyên nhân cái chết của bà nội.

Chờ bà nội xuống mồ, tôi có thể đi hỏi mấy cụ gì trong thôn.

Đến tối, tôi bắt đầu không cầm cự được.

Mẹ trải chăn lên quan tài, bảo nếu tôi mệt thì cứ nằm ngửa ra, dù sao cũng tôi phải ngồi cho đến khi chôn quan tài xuống mới được rời đi.

Đạo trưởng sợ tôi ngủ quên lăn xuống nên lấy sợi dây thắng ngang hông tôi rồi trói nửa người dưới vào quan tài.

Ông ta còn trịnh trọng dặn dò tôi tuyệt đối không được rời khỏi quan tài.

Ngay cả khi ông ta hỗ trợ canh giữ thì chỉ được năm phút.

Sự việc càng lúc càng quái dị, tôi thức đến nửa đêm, ăn uống như bình thường.

Tôi ôm con gà trống nằm nghiêng trên chiếc chăn bông được trải ra, duỗi mình nghỉ ngơi.

Trong lúc mơ màng, hình như tôi nghe thấy tiếng lạch cạch phát ra từ trong quan tài.

Hệt như tiếng ông già mắc đờm, hay có gì đó trong cổ họng của một con gà trống.

Lại giống một vật bị chỉ khâu lại đang kéo ra...

Nghĩ đến hình ảnh bà nội bị khâu mắt miệng trong video, tôi theo bản năng bịt chặt hai tai.

Đúng lúc này, bên cạnh truyền tới một giọng nam: "Đến hôm đưa tang bà nội cô, khi đi qua cầu đá, cô hay xé cọng rơm trên người rồi ném sông, sau đó bản thân cũng nhảy xuống, xuôi dòng mà chạy, tuyệt đối đừng ngoảnh lại, chỉ có thể mới bảo toàn tính mạng."

Thôn chúng tôi mỗi lần đưa tang phải đi qua một cây cầu đá, cầu khá cao, nước không sâu, bên dưới toàn đá ngầm.

Nhảy xuống chắc chắn không chết đuối nhưng không què chân mới lạ, nào còn sức mà chạy?

Tôi quay đầu thì thấy một người đàn ông mặc áo bào màu trắng đứng bên quan tài.

Anh ta rất đẹp trai nhưng lại có nét u buồn, trông giống ánh trăng chiếu xuống nước.

Thấy tôi nhìn sang, anh ta thở dài, giơ tay ném cho tôi một thứ: "Ba ngày này e rằng sẽ không yên. Thứ này có thể bảo vệ tính mạng của em. Đến ngày đưa tang, em nhất định phải nhảy xuống cầu!

Lòng tôi đột nhiên nặng trĩu, ngay sau đó có một vật lạnh băng rơi vào lồng ngực mình, chuẩn bị văng ra ngoài.

Tôi giật mình, theo bản năng bắt lấy thì phát hiện đó là một hòn đá cuội to bằng trứng chim bồ câu.

Lạnh băng, tròn đều.

Nhưng người đàn ông mặc đồ trắng kia đã biến mất như thể tất cả chỉ là một giấc mơ.

Nhưng nếu là mơ thì hòn đá này ở đâu mà ra?

Tôi còn đang suy nghĩ thì lại nghe thấy tiếng "cạch cạch".

Một bóng người ở ngoài đi vào linh đường, sau đó quỳ trước quan tài.

Đó là bà Tư đã khâm liệm cho bà nội tôi!

Chắc chắn bà ta biết bà nội tôi chết thế nào.

Tôi vội gọi bà Tư, muốn hỏi nguyên nhân việc bà nội tôi qua đời.

Nhưng bà Tư giống như hoàn toàn không nghe thấy, dập đầu thật mạnh với quan tài mấy cái.

Kế tiếp bà ta lấy kim chỉ ra, tự khâu miệng mình lại.

Kim vừa đâm xuống, máu tươi lập tức trào ra.

Nhưng bà ta có vẻ không hề biết đau, đôi tay thoăn thắt như lúc xử lý thi thể bà nội.

Trong lúc khâu, miệng bà ta cứ phát ra tiếng ọc ọc như có đờm trong cổ họng.

Mà con gà trống trong lòng tôi cũng kêu cục tác như gà mái đẻ trứng.


(*) Áo tơi: tiếng Hán là soa y (蓑衣), là loại áo khoác hờ để tránh mưa nắng của người Á Đông ngày xưa, bây giờ vẫn còn được dùng nhưng khá ít.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net