22.6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe Trầm Thính nói, chính tôi cũng không bản thân nghĩ gì, chỉ biết tim mình tê tái, lạnh cả người.

Vợ chồng chú thím ba xưa nay luôn tham lam vì những thứ nhỏ nhặt.

Bố tôi không có anh em ruột, chỉ có một đứa con gái là tôi, chú ba chỉ mong chờ bố tôi mất, gia đình tôi tuyệt hậu.

Ngay cả hiện tại, ông ta luôn nghĩ tài sản nhà tôi sớm muộn gì cũng thuộc về ông ta.

Con người bố tôi sống tình cảm, chỉ có mấy anh em họ, coi như ruột rầ.

Nếu không mẹ tôi cũng không bị thím ba tác động, bắt tôi đi coi mắt.

Kết quả thì sao?

Thím ba hại tôi, ngay cả suy nghĩ cùng tôi giải quyết việc ma giấy rước dâu cũng không có, chỉ muốn đẩy tôi vào chỗ chết!

Những bộ quần áo cũ từ chỗ những đứa bé mồ côi được mẹ tôi cho.

Tôi dùng sức chà tay, hỏi Trầm Thính: "Không còn cách nào sao?"

Trầm Thính cười khổ: "Chấp niệm của gia đình Lý Hồng Trung là cưới vợ, bây giờ thím ba của cô gả cô cho anh ta, bọn họ đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tay. Cô uống nước trước đi, tôi đi kiếm gì đó cho cô ăn. Ở trong miếu này có tôi trấn giữ, bọn họ sẽ không dám làm càn."

Trầm Thính nắm tay tôi, nhét ly nước vào lòng bàn tay.

Cầm ly nước trong tay, tôi nhìn Trầm Thính, muốn nói gì đó nhưng nhất thời lại không biết nói gì.

Bồ Tát độ ma quỷ, gia đình Lý Hồng Trung không làm gì sai, lúc sống cũng bị đám bà mai lừa cho uổng mạng, sau khi chết vẫn bị họ lừa.

Chỉ vì lúc sống thành thật trung hậu nên sau khi chết vẫn thế.

Dù là âm hôn, gia đình Lý Hồng Trung cũng đưa tam thư lục lễ, làm mọi thứ theo trình tự.

Bọn họ có lỗi gì.

Mà nhóm người thím ba chỉ lừa gạt người, chẳng lẽ bảo tôi đi giết họ?

Trầm Thính bảo tôi trốn trong miếu, nhưng tôi có thể trốn bao lâu?

Dù ba người nhà Lý Hồng Trung không vào miếu, vì mạng sống, thím ba chắc chắn sẽ nghĩ cách lừa tôi ra ngoài.

Tôi nhìn Trầm Thính, uống cạn ly nước, trầm giọng: "Tôi không phục! Lừa gạt rõ ràng là đám người thím ba, tại sao tôi phải gánh vác tất cả!"

Trầm Thính nhíu mày: "Cho nên?"

"Chỉ cần dùng quần áo có hơi thở người sống, viết ngày tháng năm sinh lên đó rồi đem chôn cùng thì được tính là âm hôn đúng không?"

Trầm Thính gật đầu, tỏ vẻ khó hiểu.

Tôi bật người dậy: "Vậy chúng ta cưới thêm ba cô vợ cho Lý Hồng Trung!"

Trầm Thính thoáng sửng sốt, theo đó hai mắt sáng lên.

Tôi kéo tay anh: "Nhân lúc còn sớm, chúng ta hành động ngay đi! Anh chỉ cần cam đoan đêm nay tôi không bị đội đón dâu của Lý Hồng Trung rước đi là được!"

Trầm Thính khẽ cười: "Chỉ sợ Lý Hồng Trung không thèm."

"Tôi mặc kệ!" Tôi kéo Trầm Thính ra ngoài.

Xuống lầu đúng lúc gặp pháp sư già, ông thấy tôi kéo tay Trầm Thính, khẽ cười.

Tôi chạy tới nhờ pháp sư già hỏi thăm giúp nơi chôn cất Lý Hồng Trung, tôi muốn tặng cho anh ta mấy người vợ.

Pháp sư nhướng mày, khinh ngạc nhìn Trầm Thính.

"Tôi nghĩ là được." Trầm Thính gật đầu.

"A di đà Phật! Vậy bần tăng đi với hai người." Nói rồi, pháp sư già lấy chìa khóa đưa cho tôi, "Mộ nằm trong núi, lái xe của bần tăng đi!"

Cừ thật!

Có xe riêng nữa!

Lên xe tôi mới biết pháp sư già chính là chủ sở hữu ban đầu của miếu Địa Tạng Bồ Tát.

Chính ông đã cải tạo nhà mình thành miếu, cho nên ông luôn ở đây canh giữ.

Nghe kể là vì bù đắp sai lầm tuổi trẻ.

Nhưng rốt cuộc sai lầm đó là gì, tôi không mặt dày đến mức đi hỏi.

Có pháp sư ở đây, mọi việc đều vô cùng thuận lợi.

Tôi gọi điện hỏi bố mẹ thím ba đang ở đâu.

Ba người họ mấy ngày nay bị gia đình Lý Hồng Trung quấy rầy liên tục, cơ thể đã sắp hoàn toàn biến thành giấy, cộng thêm chuyện tối qua, hiện tại ba người họ cùng nhau đi tìm đạo sĩ và bà đồng trong thôn, gom tất cả gà trống, muốn qua đêm nay.

Chỉ cần tôi bị Lý Hồng Trung rước đi, bọn họ sẽ không sao.

Kế hoạch của tôi là nhờ pháp sư dụ họ ra ngoài, trực tiếp lột đồ họ ra.

Về phần làm búp bê, chỉ cần tới cửa hàng văn phòng phẩm mua giấy gấp về dán thành búp bê là được.

Còn về tử vi, tôi không biết, cũng không định viết, cứ nhổ tóc lấy chút máu của họ, bôi lên hình nhân giấy, sau đó đưa cho Trầm Thính làm phép là xong.

Ban đầu pháp sư già không đồng ý, cứ nói: "Người xuất gia không được nói dối."

Nhưng khi nghe Trầm Thính ho nhẹ, ông ấy lẩm bẩm "Phật tổ thứ tội" rồi chậm chạp xuống xe.

Miếu Địa Tạng Bồ Tát khá nổi tiếng, rất nhiều người biết pháp sư già.

Ông ấy vừa xuống xe, tên đạo sĩ tưởng ông tới hỗ trợ, vội mời ông vào trong.

Thấy tôi và Trầm Thính theo sau, bà đồng ở bên không khỏi thắc mắc, đùa rằng pháp sư nhận một tiểu thịt tươi như vậy làm đồ đệ sẽ tạo ra chuyện tình lãng mạn ở chốn hương khói.

Thím ba cũng vội chạy tới kéo pháp sư già, chỉ trỏ Trầm Thính.

Tôi thoáng nhìn củi lửa ở đây, định nhặt một khúc củi lên đánh ngất thím ba rồi lột quần áo bà ta.

Còn về hai người kia thì cứ trực tiếp trói lại, cho dù có đeo khẩu trang thì vẫn có thể nhìn ra cái trán như tờ giấy và hàng lông mày như được vẻ lên của họ.

Đang tìm thời cơ, Trầm thính bỗng vỗ nhẹ cổ tay tôi, cười nói: "Nhiều người như vậy, cô đánh thắng được mấy người?"

"Bố mẹ tôi cũng sẽ tới, hạ được một người thì hạ một người, nếu tôi còn nhẫn nhịn, bọn họ sẽ tìm cách giết tôi." Tôi cầm khúc củi.

"Để tôi." Trầm Thính nắm tay tôi, kéo tôi quay sang nhìn thím ba.

Hiện giờ bà ta đang kể lể với pháp sư tôi thấy chết không cứu, âm hôn cũng không chịu, muốn nhìn bọn chết.

"Không phải chỉ là âm hôn thôi sao? Sao thím không tự gả mình đi đi!" Tôi giận sôi máu.

Thím ba trừng mắt nhìn tôi, búng vòng vàng trên cổ tay một cái: "Chỉ cần tìm cô dâu lên kiệu âm hôn thôi đã có được vòng vàng rồi. Nhà Lý Hồng Trung nhiều tiền như vậy, tôi cũng muốn gả qua đó đấy, chỉ tiếc người ta chỉ coi trọng cô thôi!"

"Thế thì thím có cơ hội rồi!" Tôi đẩy Trầm Thính ra, định xoay người rút thêm khúc củi thì Trầm Thính đã giang tay, sau đó kết ấn, quát một tiếng với thím ba.

Thím ba trực tiếp ngã quỵ xuống đất.

"Làm đi." Trầm Thính cười cười.

Đạo sĩ và bà đồng bên này hét lên.

Bà đồng còn kéo pháp sư già: "Ông xem đồ đệ của ông..."

Pháp sư vội lùi lại, niệm Phật.

Trầm Thính khẽ cười, tăng y như tuyết, từng bước đi tới, một tay kết ấn, nhẹ nhàng niệm phật.

Trong nháy mắt mọi người lập tức cứng đờ.

Ngay cả những con gà trống chất đống quanh nhà cũng ngừng gáy.

Tôi bất ngờ nhìn Trầm Thính, anh lợi hại vậy sao?

Vậy buổi tối hai hôm trước người nhà Lý Hồng Trung tìm đến cửa, anh cũng nhìn thấy?

Nhưng anh chỉ dửng dưng cười: "Trời sắp tối rồi."

Tôi biết anh ám chỉ điều gì, nhân lúc mọi người đều bất động, vội lột đồ nhổ tóc ba bà mối.

"Còn máu nữa." Trầm Thính thế mà đưa tôi con dao gọt trái cây, bảo tôi nhỏ lên tờ giấy màu vàng.

Xong xuôi mọi việc, trước khi đi, tôi còn lấy cả di động của thím ba.

Trong di động bà ta quả nhiên có hai tài khoản Wechat, trong đó có một nickname tên "Mặc Hương".

Bà ta còn giả vờ nói với tôi không biết Đỗ Mặc Hương là ai, kết quả Đỗ Mặc Hương chính là bà ta.

Nói không chừng hôm đó bà ta gọi tôi đi xem mắt thật ra là vì biết Lý Hồng Trung sẽ đến tìm, muốn tôi chết thay.

Tôi cầm di động của bà ta, chỉ chỉ mấy người đứng bất động: "Còn có thể như vậy bao lâu?"

Kiểu đóng băng này... Chắc là phép thuật đúng không?

Cứ tưởng chỉ có trên TV.

"Một đêm." Trầm Thính nở nụ cười, sau đó búng tay.

Những người đang đứng lập tức ngã xuống đất.

Anh còn bảo tôi nói với bố mẹ những người này không sao, chỉ ngủ một giấc là được, không cần đưa đến bệnh viện.

Sau đó anh bảo tôi lái xe đến mộ của Lý Hồng Trung.

Còn chưa đến nơi, tôi đã có cảm giác thỉnh thoảng có bóng người lướt ngang ô tô.

Hình như là đang ra hiệu bảo tôi dừng lại.

Sợ không kịp, tôi phóng xe thật nhanh, chớp mắt đã lướt qua.

Đến khi nhìn vào kính chiếu hậu, tôi mới biết sau xe không phải người mà là một đám người dây đứng bên đường vẫy tay.

"Đêm tân hôn, ma quỷ vẫy gọi. Dù nhìn thấy gì cũng không được dừng xe." Trầm Thính nhìn thẳng về phía trước.

Lòng bàn tay tôi bắt đầu đổ mồ hôi: "Kết hôn với người âm thật sự không có vấn đề chứ?"

"Nếu không có vấn đề gì, thím ba của cô đã không muốn hại cô." Trầm Thính hít sâu một hơi, nhẹ giọng, "Người và ma khác biệt, kết hôn với người âm đương nhiên phải ở cùng nhau."

Có nghĩ là tôi sẽ biến thành ma!

Sẽ phải chết!

Sợ là vợ chồng thím ba hận tôi không thể chết ngay, như vậy nhà tôi sẽ sớm suy bại.

Thảo nào từ đầu tới cuối bà ta cứ bắt tôi gả cho Lý Hồng Trung.

Nếu bà ta đã bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa.

Chút đành lòng cuối cùng đã hoàn toàn không còn.

Càng lái xe đi về phía trước, ven đường càng nhiều người giấy, lúc đầu chỉ rải rác vài người cho đến lúc sau xếp thành hàng dài.

Cuối cùng còn có một đội ngũ mặc đồ rước dâu trực tiếp đi tới.

Tuy chỉ là người giấy nhưng quá đáng sợ, tôi vẫn không dám lái xe lao lên.

Mắt thấy xe sắp đâm vào người giấy...

Trầm Thính đột nhiên trở mình, nhảy ra khỏi cửa sổ xe.

Nhưng khi nhảy ra ngoài, anh đã không còn là tiểu hòa thượng mặc tăng y trắng như tuyết, thay vào đó là một con chó với cái đuôi sư tử!

Anh gầm gừ với bốn phía, giơ hai chân đầy móng vuốt lên.

Tất cả người giấy đều run sợ không dám làm gì.

Lý Hồng Trung cưỡi ngựa đón dâu vội xuống ngựa, quỳ xuống dập đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net