Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành Chung giương mắt nhìn hắn, sự ngỡ ngàng vẫn hiện rõ rên gương mặt. Rồi cậu khẽ cúi đầu, lí nhí cảm ơn, vươn tay định nhận lấy tô cháo. Động tác rề rà của cậu khiến Văn Đại mất kiên nhẫn. Nhanh như chớp hắn liền rút tô lại trước ánh mắt bàng hoàng của chàng trai.

_ Sao mà chậm như rùa thế? Thôi để tôi đút cậu ăn cho rồi.- Vừa cằn nhằn, hắn vừa khuấy khuấy cháo.

Múc một muỗng kề đến miệng Chung, hắn hài lòng nhìn cậu ngoan ngoãn ăn. Hai người phối hợp với nhau nhịp nhàng nên chẳng mấy chốc cháo trong tô đã hết nhẵn. Hắn đưa khăn cho cậu lau miệng, còn bản thân thì chuẩn bị thuốc và nước.

_ Anh rốt cuộc là ai? Sao lại đối xử tốt với tôi như vậy?- Sau khi uống thuốc, cậu lập tức khôi phục sự thận trọng cùng e dè.

_ Cậu sẽ sớm biết vì sao tôi đối xử tốt với cậu thôi.- Hắn nhếch mép- Cậu có biết mẹ cậu thiếu nợ tôi hay không?

Trước câu hỏi của Văn Đại, Thành Chung liền lắc đầu nguầy nguậy, tỏ vẻ thật sự không biết.

_ Vậy cậu có biết chuyện mụ ta đã bỏ trốn hay không?- Hắn hỏi tiếp.

_ Tôi... tôi hoàn toàn không biết gì cả.- Cậu ngạc nhiên thốt lên- Bà ấy sao lại thiếu nợ? Số tiền... số tiền là bao nhiêu?

Vẻ mặt thảng thốt của Chung đã chứng minh rằng cậu không hề liên quan đến kế hoạch tẩu thoát của người đàn bà kia. Nhưng cậu vô can không có nghĩa là hắn sẽ thả cậu đi. Trong lòng Đại đang suy tính việc lợi dụng chuyện này để giữ cậu ở bên mình.

_ Bởi vì sức khỏe của cậu không tốt nên tạm thời tôi không tiết lộ số tiền mẹ cậu đã nợ, cậu chỉ cần biết là cậu sẽ không thể trả nổi nó đâu.- Hắn vừa cương vừa nhu nói với chàng trai- Tôi cũng muốn bắt mụ, nhưng không ngờ mụ đã kịp đưa cả gia đình đi trốn.

_ Đưa cả gia đình... đi trốn?- Chung ngơ ngác lặp lại lời hắn, ánh mắt có chút trống rỗng.

Một giây sau, cậu ngay tức khắc nhận thức được vấn đề, vội trợn mắt nhìn hắn:

_ Khoan đã, vậy những người đã bắt và đánh tôi hôm qua đều do anh phái tới?

_ Đúng là tôi có kêu họ đi bắt mẹ cậu, nhưng vì chỉ tìm được mỗi cậu là người thân của mụ nên mới bắt về luôn. Chuyện họ đánh cậu tôi không hề biết một tí gì cả.- Văn Đại nói dối không chớp mắt- Còn chuyện đêm qua... tôi thành thật xin lỗi!- Đoạn hắn gãi gãi đầu, bối rối nói với cậu.

_ Chuyện đêm qua là chuyện gì?- Thành Chung nheo mắt nhìn hắn, như không thể hiểu người này đang nói cái gì.

_ Thì chuyện... Này, đừng nói với tôi là cậu không nhớ gì đấy nhé.- Văn Đại định kể hết vụ việc xấu hổ đêm qua, đột nhiên lại ngờ ngợ cảm thấy không đúng.

Và chàng trai một lần nữa thành thật lắc đầu.

Bùm chíu!

Văn Đại nghe tiếng pháo bông nổ sau lưng mình. Mặc dù phải đối mặt với tình huống dở khóc dở cười, song hắn vẫn cảm thấy hết sức vui sướng vì vừa tránh được tội danh cưỡng hiếp con gái... ấy nhầm con trai nhà lành. Cuộc đời hắn đúng là còn may mắn chán.

_ Tôi vừa từ chỗ làm về thì bị bọn họ bắt. Sau khi trói đánh tôi một trận, có người đã cho tôi uống một thứ vừa cay vừa nồng, giống như rượu vậy. Cả người tôi lúc đó tự nhiên rất nóng, tay chân thì bủn rủn. Còn... còn mấy chuyện sau đó tôi hoàn toàn không nhớ gì nữa.- Cậu từ từ thuật lại mọi việc.

Đại gật gù cảm thông. Giờ hắn đã hiểu vì sao đêm qua cậu lại tự nguyện hiến thân cho mình, lại còn rất cuồng nhiệt nữa. Quả nhiên... thứ cậu ấy uống không phải là rượu bình thường. Xem ra mình hơi coi thường đám thuộc hạ ngốc nghếch này rồi.

Cố gắng kiềm chế vẻ mặt gian tà với nụ cười đang sắp rộng ngoác đến tận mang tai, Đại húng hắng ho vài tiếng, đoạn hắng giọng bảo người kia:

_ Trong khoảng thời gian này, cậu sẽ không được phép rời khỏi đây. Trừ phi mẹ cậu xuất hiện và trả hết số tiền nợ, nếu không cậu sẽ phải trở thành người của tôi suốt đời.

Đùng!

Giờ lại đến lượt tiếng sấm nổ bên tai Thành Chung. Sắc mặt cậu bỗng chốc tối sầm lại, bờ môi mấp máy không nói nên lời. Đầu óc cậu choáng váng cả lên, nhất thời không xử lí được mớ thông tin kia. Cái gì mà không được rời khỏi đây? Cái gì mà phải trở thành người của hắn suốt đời? Bọn họ xem cậu là món hàng để giao dịch sao?

Thấy bộ dạng hoang mang của Chung, Văn Đại liền được nước làm tới, nói tiếp:

_ Miễn là cậu chịu nghe lời, tôi sẽ đối xử với cậu tốt hơn gấp trăm gấp ngàn lần bây giờ. Bằng không tôi sẽ không dám báo trước chuyện gì sẽ xảy ra đâu.

Đến lúc này cậu mới hiểu được lí do hắn tốt bụng như vậy là vì cậu đã sớm trở thành vật sở hữu của hắn. Cậu sợ sệt đến rưng rưng nước mắt, thâm tâm không ngừng kêu gào tại sao những chuyện xúi quẩy lại luôn tìm đến mình.

P/s: _ Chỉ là chap trước dài quá nên cắt ra làm hai chap thôi =)))

_ Tui cảm thấy chap này hơi nhạt, nhưng cố lắm cũng chỉ viết được như vậy thôi =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net