12, Sức bền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tính từ đầu mùa giải đến nay, nếu không tính tới những cầu thủ được chi viện sang thì đội tuyển Việt Nam có ba cầu thủ vẫn miễn nhiễm với Covid từ đầu mùa giải đến giờ là Trung Thành, Tuấn Hưng và Quang Thịnh. Đặc biệt Quang Thịnh là người duy nhất đá đủ cả ba trận đấu, được các anh em công nhận về sự bền vững của mình.

Vậy mà sáng nay, Quang Thịnh đã nhận kết quả dương tính với Covid, khỏi phải nói rằng anh đã ngỡ ngàng và hụt hẫng đến nhường nào. Đây là lần đầu tiên Quang Thịnh được tham dự Chung kết nên anh đã rất mong chờ, thế mà..

"Thịnh, sao nhìn chán đời thế mày ?"

Liêm Điều ngạc nhiên khi thấy thằng bạn ngồi thu lu một đống trước cửa phòng, vẻ mặt buồn bã, không còn sự tinh nghịch và vui vẻ như thường lệ.

"Tao dương tính rồi, vừa mới test xong."

Liêm Điều nhìn người đang suy sụp ở trước mặt, tính nói gì đó an ủi nhưng lại không biết phải nói thế nào, sau cùng lại đặt tay lên vai cậu bạn ra chiều an ủi :

"Đừng lo, bọn tao sẽ chiến đấu thay phần của mày và cả những đồng đội khác nữa, nghỉ ngơi cho tốt nhé."

Quang Thịnh dường như không nghe thấy Liêm Điều nói gì, lầm lũi đứng dậy đi vào phòng. Liêm Điều hơi bối rối trước hành động của thằng bạn, không biết giải quyết như nào.

"Thằng Thịnh làm sao mà nhìn uể oải thiếu sức sống thế mấy đứa ? Nãy anh thấy nó trên hành lang, chưa kịp nói gì thì nó đã về phòng chốt cửa lại rồi."

Anh Việt thắc mắc khi thấy cậu em ngày thường hay cười nói vui vẻ hôm nay bỗng nhiên trở thành một người khác hoàn toàn.

"Em vừa gặp nó xong, thấy bảo vừa test nhanh thì lên hai vạch."

Liêm Điều thở dài, dù trong đội hình ban đầu cũng phải đến quá nửa bị mắc Covid, nhưng có lẽ Quang Thịnh vẫn có nhiều nuối tiếc hơn cả. Là cầu thủ duy nhất chơi đủ cả ba trận đấu, thích nghi với sự thay đổi đội hình qua từng trận, và mới hôm qua anh còn nghe Quang Thịnh kể rằng, đây là trận chung kết đầu tiên cậu ta được tham dự nên rất mong đợi được thi đấu.

"Bây giờ hẳn thằng Thịnh đang hụt hẫng lắm, mà cũng phải thôi."

Liêm Điều tự nhủ.

"Chán thế nhở, vừa thêm năm người mới âm tính xong thì lại đến thằng Thịnh bị là sao ?"

Tuấn Hưng day day trán, Trung Thành nghe vậy thì nhoài người qua hỏi :

"Có những ai âm tính vậy anh ?"

"Có Quang Nho, Văn Toản, Mạnh Quỳnh, Đức Mạnh với Văn Cường, đội hình của chúng ta dày hơn được một chút, ít nhất là so với trận vừa rồi."

"Có thằng Nho thì tao yên tâm rồi, nhưng vắng thằng Thịnh thì cũng sẽ là một sự thiếu sót khá lớn."

Thanh Nhân lên tiếng , anh đã định im lặng, chỉ ngồi nghe những người khác nói, nhưng với tình hình như này thì muốn yên lặng cũng khó.

"Mai là đá Chung kết rồi, chỉ còn hơn một ngày để nghỉ ngơi thôi. Mà nói chứ chạy trên sân suốt 120 phút như thế, khi hết trận còn mệt đến mức không ai đủ sức để đứng lên ăn mừng thì thời gian một ngày là quá ít để thể lực phục hồi hoàn toàn."

"Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác nhỉ, giải này đội ta vất vả thật đấy."

Bảo Toàn, Tiến Đạt không giấu nổi sự lo lắng trong từng câu nói. Buổi sáng ngày hôm đó dường như thời gian trôi qua chậm hơn bình thường rất nhiều.

_________________

Buổi tối hôm đó, Quang Thịnh vẫn không chịu bước chân ra khỏi phòng, mặc kệ mọi người đập cửa rồi dùng đủ các biện pháp khác, anh vẫn không để tâm. Đây là trận chung kết đầu tiên mà anh được tham dự, anh đã chờ đợi biết bao lâu cho cái ngày này, vậy mà Covid đã dập tắt mọi hy vọng của anh.

Quang Thịnh nằm lăn qua lăn lại trên giường, cảm giác chán nản và tuyệt vọng đang bao trùm lấy anh. Bỗng tiếng chuông điện thoại rung lên, là người của ban huấn luyện gọi tới, thông báo rằng kết quả xét nghiệm PCR của Quang Thịnh là âm tính. Đang mang tâm trạng chán chường, anh nghe chữ được chữ mất, định dập máy nhưng chợt nghe nói đến xét nghiệm âm tính thì vội vàng hỏi lại. Sau khi xác nhận rằng mình đã âm tính, khỏi phải nói cũng biết rằng Quang Thịnh đã hò reo vui sướng đến nhường nào. Anh vui vẻ rời khỏi phòng, đi tới sảnh khách sạn nơi một số cầu thủ đang đứng tập trung ở đó.

"Các anh, em âm tính rồi, ngày mai em có thể đá rồi !"

Liêm Điều đi tới từ đằng sau, xoa xoa mái đầu màu nâu nhạt của cậu bạn :

"Chúc mừng nhé bạn, mày được đá chung kết rồi đấy."

"Mà kể cũng hay thật, mày là đứa hay thích ôm ấp và tiếp xúc gần với người khác mà vẫn không bị làm sao, chứng tỏ đề kháng của mày hơi bị tốt nhở."

Trung Thành nửa thật nửa đùa nói, Tuấn Tài đứng bên cạnh cũng góp vui :

"Thế âm tính rồi thì cho tao vào phòng lấy đồ được chưa, từ trưa đến giờ tao phải sang phòng anh Đạt ngồi kế đấy, mày định một mình độc chiếm cả căn phòng à ?"

Mỗi người nói vui một câu khiến Quang Thịnh ngại đỏ cả mặt.

"Đừng có trêu tao nữa mà."

"Hay từ nay tao gọi mày là Thịnh trâu chó nhỉ ?"

"Ấy bậy rồi, biệt danh đấy là của đàn anh, còn thằng Thịnh thì phải gọi nó là Thịnh bất tử, miễn nhiễm với Covid."

Đinh Quý và Tuấn Hưng kẻ tung người hứng, cũng hùa vào trêu Quang Thịnh.

"Về phòng nghỉ nào mấy đứa ơi, mai còn lấy sức mà đá nữa."

Anh Việt lên tiếng cắt ngang khi thấy cũng không còn sớm nữa. Các cầu thủ quay trở về phòng, trong lòng rộn rã khi nghĩ về trạn chung kết sắp tới.

Quang Thịnh và Văn Sơn lại ngồi nói chuyện cách một vách tường, lần này có thể xem như là lần cuối.

"Sau giải đấu này tất cả đều sẽ trở về câu lạc bộ của mình, vì thế thời gian gặp nhau sẽ ít đi, nên tôi muốn lần này tôi và bạn có thể cùng nói chuyện nghiêm túc một lần."

Quang Thịnh chậm rãi mở lời, Văn Sơn ngạc nhiên trước sự nghiêm túc của cậu bạn.

"Hôm nay bạn có chuyện gì hả, tự dưng lại sâu sắc thế ?"

"Chỉ là tôi vừa trải qua cảm xúc chìm dưới hố sâu rồi có một sợi dây thừng thả xuống để cứu vớt, hay là kiểu đang từ thiên đàng rớt xuống địa ngục rồi lại trở lại thiên đàng ấy."

"Bạn càng nói tôi càng chẳng hiểu gì cả."

"Thôi, bỏ đi, bạn không cần phải hiểu đâu. Mà bạn đã khỏi chưa ?"

"Chắc là sắp rồi, cách ly thêm một hai hôm nữa là ổn. Tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra với bạn nhưng cố gắng ngày mai thi đấu cho tốt nhé, tôi tin mọi người sẽ làm được."

"Sơn này, hóa ra bạn cũng không đáng ghét lắm nhỉ."

"Gì chứ, tôi chả ghét ai cả, chẳng qua là do bạn hay trêu tức tôi thôi."

Quang Thịnh bật cười, anh cũng không biết vì sao mình lại thích trêu chọc Văn Sơn hơn những người khác nữa, chắc có lẽ là do trêu cậu ta vui hơn những người khác chăng ?

"Cảm ơn vì đã nghe tôi nói nhé, Văn Sơn."

"Không có gì, ngày mai nhớ thi đấu tốt nhé, Quang Thịnh."

Đây là lần đầu tiên kể từ khi giải đấu bắt đầu, cả hai đều gọi tên thật của đối phương chứ không dùng biệt danh. Mặc dù thường ngày hay chí chóe với nhau là thế nhưng có lẽ cả hai đã coi người kia là người bạn thân thiết của mình.

"Như nào đây, bảo không ưa nhau mà vẫn tâm sự xuyên đêm à ? Cái này gọi là "trên tình bạn dưới tình đồng chí hay gì ?"

Tuấn Tài mở cửa bước vào phòng, cười trêu Quang Thịnh.

"Còn đỡ hơn lần đầu mày với thằng Y Êli Niê gặp nhau xưng hô loạn hết cả lên nhé."

Quang Thịnh vặn lại cậu bạn cùng phòng, rồi nằm vật ra giữa giường, mặc kệ Tuấn Tài la oai oái :

"Ơ cái thằng này, tự nhiên giận cá chém thớt thế, tao chỉ đùa thôi mà. Với cả phòng này chỉ có mỗi cái giường, mày nằm thế thì tao ngủ kiểu gì ?"


Đêm đó, thời gian trôi qua thật lâu..





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#2022 #u23vn