♂ Ultraman và Tiểu quái thú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ultraman và Tiểu quái thú

(奥特曼和小怪兽)

Tác giả: A Thụy

Thể loại: Đam mỹ, ngắn, tình hữu độc chung, manh văn, minh tinh công x diễn viên đóng thế nhân thê yêu thầm thụ, HE

Edit: Yingie

Văn án

Đằng sau mỗi một Ultraman thành công luôn có một con tiểu quái thú yên lặng chịu bị đánh.

Ngày xửa ngày xưa, có một con tiểu quái thú tên Tiện Tiện, nó sống cùng với ma ma mình.

Lý tưởng của nó chính là: Lớn nhanh để Ultraman đánh.

Vì thế…

_____

1

“Mama, mama~” Tiểu quái thú hỏi, “Bao giờ thì con mới lớn ạ?”

Quái thú mama đang nấu cơm hiền từ hỏi lại: “Sao lại muốn lớn lên hả, làm cục cưng ngoan của mẹ không tốt sao?”

“Lớn lên con có thể để Ultraman đánh mình.” Tiểu quái thú để lộ vẻ mặt vô cùng mong chờ.

2

“Mama, mama~” Tiểu quái thú sung sướng chạy vào nhà, “Con thi đậu rồi…”

Quái thú mama đang nấu cơm dở, mặc nguyên tạp dề ra đón: “Con thi đậu cái gì vậy con yêu?”

Quái thú hạnh phúc nói: “Con thi đậu ‘diễn viên đóng thế’, đạt giải khỏe nhất nha.”

“Con giỏi lắm, con yêu.” Quái thú ma ma nói, “Nhưng mà, diễn viên đóng thế là làm cái gì?”

“Chính là làm thế thân cho quái thú bị Ultraman đánh đó, mama, sau này, mama xem TV mà nhìn thấy một con quái thú bị Ultraman đánh thì đó chính là con nha.”

3

“Ôi, con yêu, con làm sao thế này?!” Quái thú mama vừa ra ngoài mua thức ăn về thì thấy tiểu quái thu đang dùng dây thừng treo ngược đuôi mình lên khung cửa lắc qua lắc lại.

Bà vội bỏ mớ rau xuống, chạy đến đỡ tiểu quái thú: “Con không đau sao?”

“Không đau.” Tiểu quái thú căn răng, mặt tím ngắt: “Hôm nay khi quay phim, Ultraman phàn nàn là đuôi của con quá ngắn, khi anh ấy ném con không sử dụng được hết sức mạnh. Con định kéo nó dài ra một chút.”

4

Tiểu quái thú thút tha thút thít về đến nhà.

Quái thú mama ra đón, thấy con mình mắt thì như mắt gấu mèo, mũi cũng chảy máu: “Ai bắt nạt con, đi, mẹ đi tìm nhà nó, cho nó một trận.”

Tiểu quái thú lắc đầu, mở bàn tay đang nắm chặt ra, bên trong là một nửa quả trứng muối.

“Mama, đây là lúc Ultraman thay trang phục tự tay bẻ cho con, để con đắp lên mắt đó.” Tiểu quái thú lau lau nước mắt lên tạp dề của quái thú ma ma, “Con cảm động quá, khóc suốt trên đường.”

5

Quái thú mama phàn nàn: “Áo choàng con vừa mới mặc mà, sao lại toàn bùn với đất thế này?”

Tiểu quái thú vừa cởi quần áo vừa trả lời: “Hôm nay con với Ultraman chụp ảnh ấy mà.”

“Thật à?” Quái thú mama nhặt quần áo ném vào trong chậu, “Chụp ảnh không phải là phải ăn mặc sạch sẽ sao?”

“Có một đám fan muốn ảnh chụp với Ultraman đặc biệt một chút, nên đã kéo con qua, bảo là để Ultraman giẫm nát dưới lòng bàn chân,” Tiểu quái thú áy náy cười cười, “Vậy nên quần áo mới bị bẩn. Xin lỗi, mama. Nhưng mà ảnh chụp đẹp lắm, Ultraman vô cùng oai phong, mấy bạn kia cũng đồng ý sẽ gửi cho con một bức.”

6

“Con à, ăn cơm.”

Tiểu quái thú nuốt nước miếng, nhìn bàn cơm trước mặt không chớp, sau đó lại quay về phòng mình.

Quái thú mama cảm thấy kì quái: “Mẹ làm thịt kho tàu con thích nhất mà, sao lại không ăn?”

Tiểu quái thú ngồi ở bên cạnh bàn, nghịch búp bê Ultraman, nói: “Hôm nay đạo diễn nói, vóc dáng con to lên quá nhanh. Lúc đầu Ultraman có thể ném con xa 5 thước, bây giờ chỉ có thể ném được 3 thước. Ông ấy nói, nếu con còn nặng thêm, ông ấy sẽ không cần con nữa.”

7

“Con à, chân con bị thương, đừng lộn xộn nữa, cẩn thận ngã bây giờ, nhanh lên giường nằm đi.” Quái thú mama đuổi cậu về phòng.

Tiểu quái thú một tay chống nạng, một tay cầm giẻ lau, cười nói: “Không sao đâu, mama, để con lau bàn cho.”

“Vẫn không có ai đến mà…” Quái thú mama nói được một nửa, nuốt lại một nửa, nhìn trộm sắc mặt con mình.

Tiểu quái thú vẫn nghiêm túc lau bàn: “Nhỡ, nhỡ đâu có người đến thì sao?”

Quái thú mama thở dài.

8

“Con à, bà của Nháo Nháo nhà hàng xóm nói Nháo Nháo thích Ultraman nhất, hỏi con có thể xin chữ kí cho nó không?” Quái thú mama nói với tiểu quái thú.

“Được ạ.” Tiểu quái thú gật đầu.

Ngày hôm sau quả nhiên mang về một bức ảnh có chữ kí.

Ngày thứ ba, quái thú mama khó xử hỏi con mình: “Mẹ Miêu Miêu cũng biết rồi, cũng muốn xin cho Miêu Miêu một chữ kí, có được không con?”

“Được ạ.” Tiểu quái thú lại gật đầu.

Rồi sau đó, mỗi ngày lại có một nhóm các cô các bác đến tìm quái thú mama.

Quái thú mama bất đắc dĩ nói với con: “Hay là con bảo cậu ta kí một lần nhiều tấm đi.”

Tiểu quái thú cúi đầu ấp úng nửa ngày, thì thầm: “Nhóm xếp hạng nhất chỉ có thể kí một tấm.”

Quái thú mama há to miệng, “Sao con không…”

“Con không nói ra miệng được…” Tiểu quái thú đỏ mặt.

_____

P/s: Truyện đáng yêu nhỉ? (◍>◡<◍)

 Ah, nếu có em nào trong nhà chị năm nay thi đại học thì cố lên nhé! ᕙ(⇀‸↼‶)ᕗ

[Ngắn] Ultraman và Tiểu quái thú – 9 ~ 15

Posted by YINGIE ♛ ‏

6

A Thụy | Yingie

9

Tiểu quái thú đang soi gương, mớ tóc ngắn ngủn trên đầu bị nó vuốt nước ướt nhẹp, lát thì chia lệch ngôi, chốc lại bổ giữa.

Quái thú mama đang bưng điểm tâm qua, bị nó gọi lại: “Mama, con như thế này có đẹp không ạ?”

Quái thú mama nheo mắt nhìn trên nhìn dưới, “Đẹp, con của mẹ lúc nào cũng đẹp. Sao bỗng dưng lại muốn làm dáng thế này?”

“Hôm qua, Ultraman khen con đó.” Tiểu quái thú tiếp tục nghịch tóc trước gương.

“Vậy sao, cậu ta nói gì?”

“Anh ấy nói con giống người lớn.” Tiểu quái thú trong gương nhoẻn miệng cười, một nụ cười vô cùng tươi tắn.

10

Tiểu quái thú trên người dính bánh ngọt bê bết, lại còn cộng thêm cái mắt gấu mèo về nhà.

“A, không phải con đi tổ chức sinh nhật cho Ultraman sao?” Quái thú mama cảm thấy khó hiểu.

“Vâng ạ. Bọn họ bảo con nấp trong bánh ngọt, chờ khi Ultraman thổi nến thì nhảy ra dọa anh ấy.”

“Thế mắt con…”

“Ultraman nói anh ấy phản xạ có điều kiện… Nhưng mà sau đó, anh ấy lại kéo con dậy mà.”

11

Trên mái nhà, ngọn gió đêm hè ấm áp mà dịu dàng.

Tiểu quái thú dùng sức lật ngược một tấm gỗ, nhỏ giọng rống lên: “Gruuuuuu, ta muốn ăn tươi ngươi!!”

Sau đó nó nhảy vọt sang một tấm ván gỗ khác sau lưng, ngồi xổm xuống giơ hai tay lên trời, nhẹ giọng thét chói tai: “Cứu, mau tới cứu người!”

Giây tiếp theo, nó nhảy lên, lùi về phía sau vài bước, lấy đà bay vọt lên, rồi dùng dùng tư thế thiên ngoại phi tiên hạ xuống: “Dừng tay, ta là Ultraman…”

Mái nhà vì chấn động mà rung một cái, dưới lầu có một người tức giận kêu to: “Ai đó?”

Tiểu quái thú lè lưỡi, hai tay chống nạnh nửa ngày không dám động đậy.

Một lát sau, nó mới tiếp tục trò chơi của mình.

Nó lưỡng lự một chút, rồi mới ngồi trở lại tấm ván gỗ phía sau, ngẩng đầu nhìn sao trời, nó giống như nhìn thấy hình bóng cao lớn đó ngay trước mặt.

“Ultraman, anh đã đến rồi…” Tiểu quái thú giống như những tất cả người được Ultraman cứu trên TV, giọng nói run rẩy lên tiếng.

12

“Con à, nghe nói con với Miêu Miêu vừa đi xem phim về?”

“Vâng ạ, con mang em ấy đi xem phim mới nhất của Ultraman.”

“Mama của Miêu Miêu nói con kể cho con bé về Ultraman cả một tối.”

Tiểu quái thú im lặng.

Quái thú mama do dự một lát rồi nhẹ giọng nói: “Con yêu, mẹ biết con rất thích công việc này, nhưng mà, sau khi tan tầm, con cũng có thể làm chút việc khác chứ. Những thứ thú vị có rất nhiều mà.”

“Vâng, mama.” Tiểu quái thú ngoan ngoãn gật đầu.

Khi quái thú mama vừa đóng cửa phòng, tiểu quái thú nhẹ nhàng thở ra: “Nhưng mà, trái tim không biết tan tầm nha.”

13

Quái thú mama bị cảm nặng, tiểu quái thú sắc thuốc cho mama từ sáng sớm, thành ra đi làm muộn.

Quái thú mama vô cùng tự trách mình, lo lắng suốt một ngày.

Mãi mới đợi được tiểu quái thú tan tầm về nhà, bà chưa kịp hỏi gì, tiểu quái thú đã vui vẻ nhào vào lòng nàng, còn hô to một tiếng “Mama”, đồng thời đem thứ vừa giấu ở sau lưng ra cho bà xem.

Một bó hoa hồng đỏ như lửa.

Quái thú mama bị dọa.

Mắt tiểu quái thú long lanh long lanh, “Ultraman biết mẹ bị bệnh, chẳng những không cho đạo diễn trừ lương của con, còn cầm hoa bảo con đem về biếu mẹ.”

Quía thú mama im lặng nhận hoa hồng, nhẹ nhàng xoa xoa, không cẩn thận bị gai đâm vào tay.

Tiểu quái thú cũng chẳng phát hiện ra, nó vẫn còn đang đắm chìm trong hạnh phúc: “Mama, đây là lần đầu tiên anh ấy nói với con nhiều câu như thế.”

14

Hai đứa bé trên đường, vì tranh nhau xem đứa nào làm người tốt, đứa nào đóng vai người xấu mà đánh nhau.

Khi thấy tiểu quái thú đi qua, ngay lập tức cả hai đứa đều biến thành Ultraman, giơ hai tay làm thành chữ thập, tấn công nó.

Tiểu quái thú cũng phối hợp ôm ngực, nhảy giật lùi, đụng phải cây to cái rầm.

Hai đứa bé hớn hở vừa chạy vừa hoan hô: “Thắng rồi, thắng rồi!”

Tiểu quái thú cười híp mắt vẫy tay, đang muốn bỏ đi thì bỗng nhiên ở phía đối diện, một chiếc xe lao nhanh về phía này, còi xe bấm điên cuồng.

Hai đứa nhỏ bị dọa, ngơ ngác đứng giữa đường, không biết tránh đi đâu.

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, tiểu quái thú tiến lên, mỗi tay tóm lấy một đứa.

Ô tô đụng phải chân của tiểu quái thú thì dừng lại, lái xe hồn bay phách tán chỉ còn lại một ít, mở cửa sổ mắng to: “Mày không muốn sống nữa hả, mày không muốn sống nữa hả…”

Tiểu quái thú vung chân một cái, ô tô bị đá xoay tròn, sau đó lại đạp thêm một cái vào đuôi xe, khiến cho lái xe không nói được lời nào nữa.

Lúc này, rất nhiều nhà hàng xóm xúm lại, khuôn mặt mama của hai đứa bé trắng bệch, đón lấy hai đứa từ trong lòng tiểu quái thú.

Mọi người đều vây quanh tiểu quái thú, hỏi tên của nó.

Tiểu quái thú ngượng ngùng cúi đầu, muốn tìm đường lén trốn đi.

Bỗng nhiên, một đứa bé kêu lên: “Con biết anh ấy tên gì.”

Tiểu quái thú giật mình nhìn bé.

“Anh ấy tên là Ultraman!!” Đứa bé hét to.

Tiểu quái thú cười, nó cảm thấy đây là lần đầu tiên khoảng cách giữa nó với Ultraman gần nhau đến thế.

15

Miêu Miêu với tiểu quái thú ngồi trên cầu thang ăn kem.

Miêu Miêu nói: “Diễn viên các anh có phải đều muốn làm đạo diễn không?”

Lưỡi tiểu quái thú liếm liếm kem đang chảy xuống vỏ, lắc đầu: “Anh muốn làm biên kịch.”

Miêu Miêu cười hì hì: “Chắc chắn là anh muốn viết quái thú đánh Ultraman.”

Tiểu quái thú dứt khoát nhét cả cây kem vào miệng, vừa nhai, vừa nhồm nhoàm trả lời: “Anh muốn viết Ultraman cùng quái thú sống hạnh phúc bên nhau.”

[Ngắn] Ultraman và Tiểu quái thú – 16 ~ 24

Posted by YINGIE ♛ ‏

16

A Thụy | Yingie

16

“Con cuối cùng cũng trở thành một diễn viên rồi.” Tiểu quái thú kích động ôm lấy cánh tay quái thú mama, “Đạo diễn nói, họ mới tuyển diễn viên đóng thế mới, vậy nên sau này con không cần bị ném rồi lộn nhào nữa, chỉ cần làm một vài động tác, có khi còn có một cảnh đặc biệt đấy.”

“Thật sao?” Quái thú mama cười tươi như hoa, bà thực sự không muốn nhìn thấy con mình mỗi ngày về nhà trên người đều xanh xanh tím tím.

Vài ngày sau.

Quái thú mama phát hiện ra tiểu quái thú rầu rĩ không vui, nằm gục trên cửa sổ.

“Sao vậy, con yêu?” Quái thú mama sờ sờ đầu nó.

Tiểu quái thú quay đầu lại cười đầy miễn cưỡng, không nói gì.

Quái thú mama cũng không hỏi nhiều, xoay người bước đi. Tiểu quái thú không nhịn được, kéo tạp dề của mama mình, hỏi: “Mama, mama nói xem vì sao con thấy người khác với Ultraman ôm nhau rồi đánh nhau, lại khó chịu như vậy?”

17

“Đặt cửa, đặt cửa, nhanh đặt cửa.” Mấy người nhỏ giọng nói thầm.

“Mơ đi, không bao giờ, tất cả mọi người đều đặt một cửa, bên kia còn cược cái rắm gì nữa.” Có người căm giận mắng.

“Bên kia cái gì, tui đặt cửa này, không phải chỉ có mười đồng hay sao, cược.”

Tiểu quái thú chắp tay trước ngực, nhắm mắt cầu nguyện.

Thật lâu sau, mở to mắt, hít sâu một hơi, thổi tắt toàn bộ nến.

Mọi người cùng vỗ tay chúc mừng, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, cuối cùng, chọc chọc Miêu Miêu.

Miêu Miêu khụ một tiếng, tiến lại hỏi tiểu quái thú đang bận cắt bánh ngọt: “Lời ước của anh có liên quan đến Ultraman không?”

Tiểu quái thú nhìn cô bé, vô cùng không có ý tứ mà gật gật đầu.

“Ồ…ô….” Tất cả cười phá lên.

“Miêu Miêu, em ngốc ơi là ngốc, ha ha ha ha.”

18

“Tiện Tiện, nhà là phải như thế này.” Ultraman cầm lấy một viên gạch, đặt lên tường.

Tiểu quái thú học theo, đặt viên gạch trong tay lên trên viên của Ultraman.

“Đúng rồi, em thật thông minh.” Ultraman cười khen ngợi.

Ánh nắng lan tràn khắp nơi, như phủ một lớp bạc lên cây cỏ.

Giữa muôn trùng hoa nở, một căn nhà nhỏ chậm rãi thành hình dưới tay hai người.

“Tiện Tiện, trong nhà phải có ba phòng. Chúng ta ở một phòng, mama em ở một phòng…”

“Vâng, thế còn một phòng nữa?”

“Phải để dành cho đạo diễn…”

‘Đạo diễn???!!!”

“Đúng vậy, bởi vì…”

“Con à, mau dậy, bị muộn rồi.”

Quái thú mama làm bừng tỉnh giấc mơ đẹp của tiểu quái thú.

Trong lúc đang đánh răng, tiểu quái thú vẫn còn suy nghĩ: Sao lại phải để một phòng cho đạo diễn nhỉ?

Lần sau nằm mơ nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

19

“Mama, diễn viên đóng thế bỏ việc, không làm nữa rồi.” Tiểu quái thú nói.

Quái thú mama nhìn tay con mình, thâm tím, hết sức đau lòng, “Đạo diễn lại muốn con đi làm đóng thế?”

Tiểu quái thú gật đầu, “Vâng ạ, nhưng mà ngày mai cơ.”

“Vậy vết thương hôm nay sao lại có?”

“Diễn viên đóng thế kia chê đạo diễn trả cho ít tiền quá, chặn ở cổng chửi suốt một ngày, còn viết rất nhiều câu khó nghe dán ở trên cửa.”

“Sau đó?”

“Sau đó con muốn đi đánh tên đang chửi Ultraman đấy.”

“A? Rồi sao nữa?”

“Rồi sau đó, như vậy đó…. Anh ta còn có ba người anh em nữa mà.”

20

TV đang chiếu chương trình “Nếu tôi là Ultraman.”

“Để tôi giới thiệu cho mọi người một Ultraman đặc biệt nhé,” MC nháy mắt nghịch ngợm bắt đầu đọc bức thư trong tay, “Tôi đọc cho mọi người nghe một chút: Nếu tôi là Ultraman, tôi nhìn thấy quái thú sẽ không đi đánh nó ngay, tôi sẽ tâm sự với nó một chút, có lẽ, quái thú là vì muốn chơi trò chơi nên mới nhảy lên mái nhà, có lẽ, nó vì cô đơn nên mới đuổi theo mấy bạn nhỏ, có lẽ, người nó muốn gặp nhất chính là Ultraman…

“Ha ha ha ha ha,” Người trong trường quay cùng MC cười khanh khách, “Thật là ngốc.”

Chỉ có tiểu quái thú không cười, nó nấp phía sau mọi người, nhìn trộm dáng vẻ của Ultraman.

Nụ cười của Ultraman khiến nó có chút bối rối.

Hai ngày sau, quái thú mama nhận được một món đồ chơi Ultraman to khủng bố do chương trình “Nếu tôi là Ultraman” gửi tới.

Bà lắc đầu thở dài: “Thằng bé này…”

21

Micro bên đài truyền hình giơ đến trước mặt Ultraman: “Ultraman, nếu anh chỉ có thể sống thêm ba ngày nữa, anh sẽ làm gì?”

Câu trả lời của Ultraman vang vọng: “Tôi sẽ tiếp tục chiến đấu với đám quái thú làm hại đến mọi người, từng bước từng bước tiêu diệt toàn bộ bọn chúng, đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời tôi.”

Bên dưới phía khán giả vang lên một tràng vỗ tay cùng trầm trồ khen ngợi vang dội.

Micro được đưa về phía khán giả, “Vậy, chào bạn, nếu là bạn thì sao?”

Tiểu quái thú quên hết những thứ đạo diễn đã dạy qua, toàn bộ tâm tư đều đắm chìm trong giả thiết Ultraman chỉ có thể sống thêm ba ngày nữa.”

“Tôi, tôi, tôi…” Nó “Tôi” cả nửa ngày, khiến MC không còn kiên nhẫn nữa, chuyển sang khán giả khác.

“Tôi muốn làm con quái thú cuối cùng bị anh ấy đánh chết, vậy thì có thể ở cạnh anh ấy rồi.” Tiểu quái thú cúi đầu lẩm bẩm.

“Nhưng mà còn mama, mama phải làm sao bây giờ?” Nụ cười hiền từ của mama hiện ra trước mắt.

Trong lòng tiểu quái thú thực sự rất khổ sở.

Mắt nó dần đẫm lệ, sương mờ giăng trong mắt, mờ mịt nhìn về phía Ultraman đang nhận sự cổ vũ của mọi người trên sân khấu, thì thầm: “Xin lỗi, xin lỗi.”

22

Phim trường.

Một đám diễn viên phụ không thể phụ hơn nữa tụ tập bên một cái hòm gỗ cùng ăn cơm.

Tiểu quái thú mang theo một vài cái bánh bao, bánh bao của quái thú mama, vỏ thì mỏng, nhân lại nhiều, cả đám nhìn mà thèm thuồng.

Đám diễn viên phụ mỗi người bốc một cái, đang định nhai, Ultraman bỗng dưng đi tới.

Đại minh tinh thì luôn được chào đón nồng nhiệt, đám diễn viên phụ đứng lên chào hỏi: “Anh Man, ăn chưa ạ?”

Ultraman không chút để ý gật đầu, chợt nhìn thấy bánh bao, mắt sáng lên: “Ồ, nhân gì vậy?”

“Nhân thảo dược, anh ăn thử chút không?” Sau khi nói xong, người nọ nhìn nửa cái bánh bao trong tay mình, cảm thấy không ổn lắm.

Ultraman quả thật là muốn ăn thử, quét mắt nhìn một vòng, cũng chỉ có cái bánh bao trong tay tiểu quái thú là còn nguyên vẹn, vì vậy hắn không khác khí đưa tay ra.

Tiểu quái thú bị dọa sợ, gần như là run lẩy bẩy đưa bánh bao cho hắn.

Ultraman nhận được bánh bao, vừa nhai vừa cảm thấy thỏa mãn bước đi, để lại tiểu quái thú còn đang nhìn bàn tay trái đầy mỡ bóng loáng của mình, đứng ngốc nửa ngày.

23

Quái thú mama đưa hộp cơm cho tiểu quái thú, đồng thời thở dài: “Bánh bao nhân thảo dược.”

Tiểu quái thú nhận lấy rồi dè dặt nhìn sắc mặt của bà, cười làm hòa: “Mama, hôm nay con về sớm gói bánh với mama.”

Quái thú mama thở dài càng sâu hơn, không làm sao được hỏi: “Ngày nào con cũng ăn, không chán sao?”

Tiểu quái thú kiên định lắc đầu: “Không chán.”

Ultraman bị đủ loại bánh bao mê hoặc, thành ra có thói quen cứ mỗi trưa lại đi tản bộ mộ vòng ở góc các diễn viên phụ ăn trưa.

Không bao lâu sau, mỹ danh Ultraman thích ăn bánh bao được truyền ra ngoài.

Vì thế, hoa hồng đặt trước cửa phòng hóa trang biến thành tầng tầng lớp lớp những chiếc bánh bao nhỏ nhỏ xinh xinh, còn có người đẹp đóng giả làm bánh bao.

24

Năm chiếc bánh bao tròn tròn như viên ngọc, trong đó có một cái đang ở trong miệng Ultraman.

Tiểu quái thú ở bên cạnh, đôi mắt chờ mong, trong lòng có chút ghen tỵ với cái bánh bao, có thể được Ultraman đối xử chân thành như thế.

Ultraman nhai rồi lại nhai, không để ý hỏi tiểu quái thú: “Cậu thật sự không ăn a?”

Tiểu quái thú lắc đầu, thật sự, ngoài Ultraman, tất cả mọi người đều ăn chán rồi.

“Không biết tại sao, bánh bao cậu mang đến luôn có một loại hương vị đặc biệt.” Nuốt ực một cái, Ultraman lại cầm một cái khác lên, “Mama cậu làm à?”

“Tôi làm.”

Ultraman nheo mắt nhìn.

“Thật mà,” Tiểu quái thú giơ móng vuốt còn dính thịt ra, “Tôi học đánh bột, nhào vỏ bánh, còn trộn nhân, rất nhiều loại nhân.”

“Cậu thật hiền lành.” Ultraman cười haha, “Sau này cửa hàng bánh bao tiểu quái thú khai trương, tôi đi cắt băng, miễn phí.”

Tiểu quái thú há hốc mồm, trong lòng vẫn còn một câu chưa nói ra: “Tôi chỉ muốn hấp bánh bao cho một mình anh thôi.”

_____

>< Kể ra thì để Ultraman xưng hô với Tiểu quái thú là “tôi – cậu” thì hơi kì kì, nhưng mà tớ chẳng biết để thế nào, lại không muốn dùng “ta – ngươi”

Mà sao đọc đoạn nếu chỉ còn sống thêm ba ngày nữa, sao mà thương tiểu quái thú thế ಥ⌣ಥ

[Ngắn] Ultraman và Tiểu quái thú – 25 ~ 27

Posted by YINGIE ♛ ‏

7

A Thụy | Yingie

25

Một vài đứa trẻ chụm đầu vào nhóm thảo luận: Nếu như mình có năng lượng lớn như quái thú trên TV, thì muốn làm gì.

“Tớ muốn san bằng trường học, như thế sẽ không bao giờ phải làm bài tập nữa.”

“Tớ muốn lên đỉnh Empire Building, đánh máy bay giống lực sĩ Vajra.”

“Tớ muốn du hành đến công viên kỉ Jura, so tài với khủng long bạo chúa.”

“Tớ muốn ăn hết những đứa nào từng bắt nạt tớ.”

Đến lượt tiểu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net