(♡) Mất bao lâu để yêu một người?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author's note: Tôi đã bị cái người trong phòng thi văn lúc làm NLXH nhập 😭 Sinh tử văn, healing chữa lành và soft soft ngọt ngào.

.....

"Mất bao lâu để yêu một người?"

Park Ruhan thường nghe bạn thân của mình nói, chỉ cần là yêu thật lòng thì một tích tắc là đủ để yêu một người. Đối với cậu mà nói, chuyện tình của bạn thân và người yêu cậu ấy đẹp như mơ vậy. Đó là một cô gái xinh xắn, chiều cao vừa đủ để người bạn cúi xuống mà hôn. Họ đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, suốt bảy năm liền tình cảm không thay đổi, nương tựa vào nhau đến khi tài chính ổn thoả đã lập tức kết hôn. Park Ruhan rất ngưỡng mộ tình yêu của họ, tuy nhiên, cậu chưa từng nghĩ rằng yêu một người có thể từ cái nhìn đầu tiên.

Kể cả khi cậu gặp Eom Seonghyeon, mối tình đầu của cậu cũng vậy. Park Ruhan từng khẳng định không có chuyện cậu cảm mến Eom Seonghyeon từ cái nhìn đầu tiên, là do anh phải bỏ thời gian ra để theo đuổi cậu. Eom Seonghyeon là đồng nghiệp cùng công ty, so với những người khác, anh ấy chẳng có gì nổi bật. Khác với việc người bạn của Ruhan thích vợ của cậu ấy vì cô ấy xinh đẹp và tài năng, Eom Seonghyeon thực ra là một người khá vụng về. Anh ấy lớn tuổi hơn Ruhan nhưng vào làm trễ hơn cậu một năm. Eom Seonghyeon là một tên mù mịt trong tình yêu, anh chưa từng yêu ai và cũng không có ý định yêu ai. Lần đầu tiên Park Ruhan gặp anh, thậm chí anh còn luống cuống tới nỗi làm rơi cốc cà phê vừa mua được năm phút khiến cậu chỉ có thể bật cười ngại ngùng. Đứng giữa một dàn nhân viên của công ty, dù là với chiều cao nổi bật của mình trông Eom Seonghyeon cũng quá đỗi bình thường. Không giống Park Ruhan, cậu gần như toả sáng xinh đẹp trong tất cả những ngày đi làm với năng lượng vui vẻ và tính cách hoạt bát sẵn có, còn là một nhân viên gương mẫu đi làm đúng giờ, mọi người đều yêu thích vô cùng.

Thế làm sao Park Ruhan thích Eom Seonghyeon được nhỉ?

Đáng lẽ ra Eom Seonghyeon cũng chỉ là một trong số rất nhiều đồng nghiệp của cậu, ngày ngày đi làm phục vụ tư bản. Thế nhưng bằng một cách nào đó, mỗi buổi sáng trên bàn Park Ruhan sẽ có một ly americano đá ở tiệm cà phê cậu thích, thi thoảng sẽ thay bằng bánh ngọt vì anh biết cậu hiếm khi ăn sáng. Eom Seonghyeon âm thầm chiều chuộng cậu với rất nhiều bánh ngọt và cà phê, còn Ruhan cũng âm thầm tận hưởng sự chiều chuộng ấy.

Eom Seonghyeon không phải người hoạt ngôn cũng không phải người hướng ngoại thích giao lưu. Anh ngại thể hiện bằng lời nói nhưng anh giỏi diễn tả bằng hành động. Anh sẽ là người vỗ tay lớn nhất cho phát biểu của Ruhan trong các buổi họp, anh cũng là người lén lút nhìn Ruhan khi cậu ngủ trưa trên bàn. Một thời gian rất dài, cứ như vậy mãi, đến mức ai cũng biết anh thích cậu nhưng Eom Seonghyeon lại chẳng nói gì.

"Anh thích em chứ gì?" Park Ruhan hỏi thẳng như thế, trong một buổi liên hoan của công ty mà Eom Seonghyeon đã say khướt.

"Thích em... Thích mỗi em thôi..." Anh gục đầu xuống bàn, trong tay vẫn cầm ly rượu vơi một nửa. Giọng nói cứ như vậy lặp đi lặp lại một câu "Thích em" rồi nhỏ dần cho đến khi anh thực sự ngất xỉu.

Trên bàn nhậu dần dần cũng chẳng còn mấy người, Park Ruhan cứ ngồi đấy suy nghĩ với anh đồng nghiệp bất tỉnh nhân sự. Thật ra Park Ruhan không còn trẻ nữa, cậu cũng đã sắp vào độ tuổi gọi là "U30", cũng không có nhiều thời gian đi tìm cho mình một mối quan hệ nữa rồi.

Rồi Park Ruhan nhìn con rùa xanh ngồi bên cạnh. Eom Seonghyeon hả, anh ấy tốt thật đấy, lúc nào cũng nghĩ đến cậu. Chi bằng cậu bật đèn xanh, thử cho Eom Seonghyeon tiến thêm một bước nữa vào đời mình.

"Một bước" đó, với đôi chân dài của Eom Seonghyeon làm thế nào lại tiến xa tới nỗi Park Ruhan thật sự yêu anh rất nhiều.

....

Eom Seonghyeon không có lí do gì để không nhận thấy dạo này Park Ruhan đang bật đèn xanh với anh, giống như thể mặt đang viết chữ này anh, bá vào đây mà hôn này. Mà Eom Seonghyeon cũng không có lí do gì để từ chối nó cả, anh rất tận hưởng nó. Bởi vì anh thật lòng thích Park Ruhan, kể cả khi đó là tình yêu sét đánh, bằng trái tim gần 30 tuổi nguội lạnh anh vẫn cảm nhận rằng anh đang nghiêm túc với chuyện yêu đương lần này.

Mà Eom Seonghyeon thật sự hậu đậu. Dù sao cũng là lần đầu tiên ngỏ lời mời hẹn đi chơi với ai đó, anh ngập ngừng suốt cả ngày trời. Anh sợ nếu đi chơi với cậu sẽ không có chủ đề chung để nói chuyện, anh sợ sẽ nói điều gì đó làm cậu không vui. Đến tận cuối ngày, khi hoàng hôn ấm áp chiếu lên mặt bàn máy tính trong phòng làm việc, Eom Seonghyeon mới dám đến bên cạnh nói chuyện với Park Ruhan.

"Ruhan à, cuối tuần này em rảnh chứ?"

"Cuối tuần à, em rảnh. Sao thế, Seonghyeon rủ em đi đâu sao?"

"Anh mời em đi ăn nhé, có được không?"

Park Ruhan mỉm cười gật đầu đồng ý ngay, kèm theo đó là rùa xanh họ Eom vui như vớ được vàng.

Để làm cho bản thân trông thật xinh đẹp vào ngày đầu tiên đánh lẻ hẹn hò người ta, Park Ruhan còn cẩn thận trang điểm kĩ càng rồi chọn mùi nước hoa yêu thích, cốt chỉ để làm Eom Seonghyeon vui.

Mà cũng không phụ lòng cậu, rùa xanh vừa nhìn thấy đã xúc động tới mức mắt long la long lanh. Hai tay run run ngỏ ý muốn thử đan vào tay Ruhan. Ruhan bảo, tay em đấy, anh cứ nắm đi, và nhớ là nắm chắc vào.

Park Ruhan không biết anh ta sẽ nắm tay cậu chặt như thế cho tới khi lên giường.

Phải. Ngay ngày đầu tiên hẹn hò Park Ruhan và Eom Seonghyeon lăn giường với nhau. Không có chuyện anh ta lừa cậu, chỉ có cả hai cùng tự nguyện, để mặc nhau muốn làm gì thì làm.

Park Ruhan thì say khướt như hôm Eom Seonghyeon nói thích cậu, từ đôi môi đến gò má đều đỏ, mắt chớp chớp nhìn anh từ chiều cao thấp hơn anh một cái đầu. Giống như em bé đến giờ đi ngủ, Park Ruhan mặc kệ đây là nơi đông người, dụi mặt vào bàn tay, bĩu môi oán giận.

"Anh mau đưa em về nhà, mệt lắm rồi!"

Khoảnh khắc đó, Eom Seonghyeon biết trái tim mình chào thua trước Park Ruhan, không chỉ ngay lúc đó mà cả đời sau này nữa.

.....

Park Ruhan là một chàng trai 27 tuổi khó chiều, hay làm nũng và dễ tổn thương.

Còn Eom Seonghyeon là một tên nhân viên văn phòng 29 tuổi dễ tính, dễ chiều và quan trọng là chiều người yêu.

Park Ruhan hẹn hò với anh không phải vì bị anh cho lên giường (mà nếu không hẹn hò với anh sẽ khiến Ruhan cảm thấy như kiểu mình ăn xong rồi bỏ), không phải vì cậu sắp ba mươi tuổi mà chưa có người yêu. Có lẽ quyết định hẹn hò của Park Ruhan - cái quyết định khiến người bình tĩnh như anh trai Kim Hyukkyu cũng phải hoảng hốt xuất phát 50% từ rung động của Ruhan từ lúc Seonghyeon tán cậu, 40% vì Park Ruhan tin lời của một thằng đàn ông trên giường rằng "sau này anh nuôi em", 10% vì Seonghyeon thích em thật lòng.

Dù sao thì không có ai muốn hẹn hò với người mà trong một góc nào đó có chút ghét bỏ với mình cả.

Tin hẹn hò của hai người gây sốc chắc vì nhiều lí do. Lí do đầu tiên là không ai tin Park Ruhan sẽ đổ vì mấy hành động tán tỉnh sến súa và quê mùa như từ thập niên 90 của tên đồng nghiệp. Không ai tin một đứa vừa trẻ, vừa xinh, thông minh lại còn khá giả như Park Ruhan "chịu" được cái tên như Eom Seonghyeon. Nói ra thế này thực ra đến Park Ruhan cũng "chịu", chính cậu cũng không biết, chỉ biết từ lúc nào đã yêu và tin tưởng cái người cao hơn mình một cái đầu kia rồi.

Lúc chưa hẹn hò sẽ không biết, thực ra khoảng cách chiều cao dù lớn nhưng cái ôm này lại rất ấm áp.

Lúc chưa yêu sẽ không biết, thực ra vụng về ngốc nghếch của người kia trong mắt mình lại trở nên đáng yêu, người mình yêu mang dáng vẻ bình thường nhất trong mắt mình lại là giai nhân xứ này.

Lúc chưa lăn giường sẽ không biết, cái tên trông như vậy mà khoẻ lắm đó.... À mà thôi, bỏ qua chủ đề này đi.

Eom Seonghyeon yêu cậu chẳng thèm giấu giếm. Yêu bằng ánh mắt, yêu bằng lời nói, yêu bằng động chạm nhẹ nhàng qua kẽ hở của hai bàn tay. Yêu bằng nụ hôn trong góc tối của cầu thang thoát hiểm, yêu nhiều đến nỗi Park Ruhan tự hỏi anh đã yêu cậu như thế nào vậy?

Và tại sao lại là Ruhan nhỉ?

"Anh đã thích em từ cái nhìn đầu tiên rồi." Ban đầu, Eom Seonghyeon có hơi ngập ngừng trước câu hỏi của em đồng nghiệp khi bị Ruhan gank giữa giờ làm việc. "Mắt em sáng như chứa cả trời sao, nhìn anh một cái là anh như được biến về bệ đá cổ, hồi full máu và năng lượng á!"

"Bệ đá cổ à..." Park Ruhan chống cằm suy nghĩ. Từ bé đến giờ chưa có ai nhận xét như vậy cả, thế là thế nào? Hay tên này lại lừa mình rồi?

"Ừm. Ý anh là, em chữa lành anh chỉ bằng sự hiện diện của mình thôi."

Eom Seonghyeon thì không có hình mẫu lí tưởng. Sau khi gặp Ruhan trong buổi gặp mặt đầu năm của công ty, anh thậm chí còn không còn khái niệm "hình mẫu lí tưởng" nữa. Anh sớm thay thế nó bằng mục tiêu "bế được bệ đá cổ cải trang thành sóc chuột này về nhà". Chật vật lắm đó, vất vả lắm đó sóc chuột này mới chịu theo anh về nhà. Nhưng mà bù lại Eom Seonghyeon có một em người yêu vừa dễ thương vừa có tác dụng healing những ngày mệt mỏi nữa.

Ai cũng bảo, hai đứa lớn già đầu cả rồi, cũng chẳng có tí kinh nghiệm yêu đương nào liệu đến với nhau có hợp lí không nhỉ? Ruhan lại chu mỏ lên cãi, rằng không hợp lí chỗ nào? Mấy người không có người yêu tâm lí như tui nên ghen tị hả? Mấy người không có người yêu dịu dàng như tui nên ghen tị hả? Hẹn hò năm hai mươi bảy tuổi thì càng trưởng thành trong suy nghĩ chứ sao. Với cả, Park Ruhan đã luôn nghĩ về chuyện phải chia tay vì cả hai chưa đủ chín chắn khi yêu rồi.

Thật ra, hai mươi bảy tuổi cũng có rất nhiều sự thiếu chín chắn.

Ruhan không thể nào ngừng làm nũng khi có một anh người yêu tuyệt vời như thế. Ý là, hai mươi bảy năm chưa từng được yêu ai, tự dưng anh đồng nghiệp lại tán đổ mình thì phải lợi dụng tí chứ, không đúng à? Cảm giác thực sự rất chữa lành luôn đó.

Người bạn nhắc đến ở đầu câu chuyện của Ruhan khi biết chuyện lại hỏi câu hỏi mà Park Ruhan luôn canh cánh trong lòng. "Mất bao lâu để yêu một người?". Ruhan lại đặt thêm một câu hỏi nữa, vậy mình sẽ yêu một người đó trong bao lâu? Eom Seonghyeon mất một ánh nhìn để yêu cậu, vậy anh sẽ yêu Ruhan trong bao lâu thế? Mãi mãi? Mãi mãi là bao lâu? Người bạn đó nói với cậu, vì ảnh hưởng của gia đình tan vỡ trong quá khứ nên khi lớn lên, anh ta luôn sống trong lo lắng hạnh phúc bé nhỏ của mình sẽ bị cướp đi. Sau khi kết hôn, có lần anh ta từng hỏi vợ mình như vậy, liệu em sẽ yêu anh đến cuối đời chứ? Cô ấy chỉ ôm lấy anh, và thủ thỉ, em sẽ yêu anh đến ngày tình yêu không còn trên Trái đất nữa.

Mãi mãi không phải là một khoảng thời gian. Dù sao thì với Ruhan, nó dường như còn quá mơ hồ. Không thể cầm nắm, không thể ngắm nhìn, tình yêu là điều gì đó dễ dàng để vụt mất. Nhưng nhìn cái cách Eom Seonghyeon yêu cậu kìa, anh trân trọng từng ánh mắt của người mình yêu, rung động với từng phút giây cùng cậu chia sẻ. "Tim anh đập nhanh lắm mỗi khi thấy em, anh nói thật đấy". Áp tai mình lên trái tim nóng hổi, nhịp đập của nó thậm chí phản ánh sự bối rối của người trước mặt. "Anh yêu em nhiều cỡ này à." Ruhan khúc khích mỉm cười. "Anh già rồi, nếu tim đập nhanh quá sẽ không xong đâu."

Tuổi hai mươi bảy, Park Ruhan lần đầu tiên cảm nhận được tình yêu nghĩa là gì.

Khó định nghĩa bằng lời, nhưng từng hành động một đều là yêu thương trân trọng. Khó để có thể xác định được thời hạn sử dụng của tình yêu, nhưng một khi yêu thật lòng sẽ không quan tâm đến thời hạn, tự mình chết chìm trong vũng lầy ngọt ngào ấy. Thời hạn hả, Eom Seonghyeon nói với cậu nó không có thời hạn, thậm chí với người đã si tình như anh Eom, còn có thể tái chế, nhưng tất nhiên chỉ yêu mình em thôi.

Và sau này sẽ không chỉ yêu một mình em nữa.

Park Ruhan xúc động đến mức tay run run cầm tờ giấy xét nghiệm, tay còn lại cầm clear bag đựng duy nhất sổ hộ khẩu và giấy đăng kí kết hôn. Kèo này tên 1 mét 8 đó chết chắc! Anh ta không thể hết yêu được nữa rồi, Ruhan có quá nhiều bằng chứng chứng minh điều này trong tay. Này thì em bé một tháng rồi, này thì ra mắt gia đình cũng làm rồi, này thì bảo sẽ yêu em đến cùng trời cuối đất. Đã vậy em bé Eom thay ba nhỏ hành đạo, ép ba lớn phải kí giấy đăng kí kết hôn, giao nộp nửa đời sau vào tay ba nhỏ.

Mà thực ra chưa cần biết đến sự tồn tại của bé con, Eom Seonghyeon đã nhanh như chớp kí giấy rồi thuyết minh một tràng dài về những lợi ích khi có anh làm người nhà, ví dụ như: Em sẽ có quyền quyết định mọi việc trong nhà; Em sẽ được anh yêu nhất nhà và không phải động tay động chân vào cái gì hết, vân vân và mây mây...

Cho đến khi biết rằng trong bụng Ruhan đang có một em bé Eom đang lớn dần, Eom Seonghyeon chỉ ngồi yên ở đó, khóc đến nghẹn ngào.

Vậy, mất bao lâu để yêu một người?

Park Ruhan là một đứa ế đến năm 27 tuổi, đến nay thì có chồng con đàng hoàng rồi, khó hiểu, overthinking và hơi khô khan quá.

Ruhan tin chắc rằng một người không thể yêu người khác từ cái nhìn đầu tiên, nên cậu cũng không tin Eom Seonghyeon, một tên nhân viên văn phòng 29 tuổi simp lỏ, chiều vợ lên tận trời xanh và mít ướt khi anh ta nói anh yêu cậu chỉ bằng một cái liếc mắt. Nhưng thật vậy, không có ai yêu trong một tích tắc ngắn ngủi, người ta yêu trong một quá trình dài, yêu bằng những vụn vặt thường ngày trong cuộc sống, yêu tất cả con người của đối phương. Có thể thu hút được trái tim người khác bằng một ánh nhìn, nhưng để yêu, là một thời gian rất dài, ít thì cũng phải cho đến khi hiểu rõ được về nhau, nhiều thì như cô gái nào đó nói vậy, yêu đến ngày Trái đất không còn tình yêu nữa.

Câu chuyện của Park Ruhan và người yêu của cậu ấy nghe thì rất đơn giản. Họ cũng chỉ là hai người quen nhau, yêu nhau và đến bên nhau theo những cách rất thông thường trong cuộc sống. Nhưng theo góc nhìn nào đó, khi tình yêu chân thật mới là thứ đặt lên bàn cân so sánh, bạn thấy đó, trên thế gian này có được mấy người thật lòng với nhau? Khi hình mẫu lí tưởng không còn là thước đo giữa người với người, liệu ta có thể tìm được một trái tim đồng điệu giữa hơn tám tỉ người ngoài kia? Đủ loại định kiến có thể nào làm ta chùn bước? Tình yêu chân thật từ đáy lòng không có mấy định kiến, chỉ khi người ta đủ dũng cảm, sẵn sàng nói với đối phương về cảm xúc của mình, tình yêu mới có thể được chắp cánh, và kéo dài đến ngày hết hạn sử dụng. Hạn sử dụng của tình yêu phải chăng là con số 0 tròn trĩnh, không thể quên và không thể ngừng rung động, không thể nào kiểm soát được nhịp đập bối rối của con tim...

Có thể để tâm đến trong một khoảnh khắc, nhưng mất rất lâu để yêu một người, thậm chí là cả đời, từng ngày, từng giây, từng phút đều là yêu.

End.

Đã cố hết sức để series này có thể lên sóng những tập đầu tiên :> Mong là cả nhà enjoy cơm nhà Ummo với sốp chứ đừng bận tâm quá cái ✌️triết lí nhân sinh✌️ mà sốp bày vẽ trong fic nha. Iu iu <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net