Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy đã cảnh cáo bản thân không nên suy nghĩ bậy bạ, nhưng vừa nhìn thấy Yoongi thay đồ xong bước ra, hắn vẫn ngẩn ngơ hết một lúc.

“Ưm… Yoongie, hợp quá đi mất.”

“Thật sao?” Yoongi rất hợp tác ưỡn thẳng lưng một chút, nở nụ cười. Với chuyện ăn mặc, cậu tịnh chẳng hề để tâm tới, cứ gọn gàng tươm tất không diêm dúa là được, chẳng có chấp niệm đặc biệt nào.

“Ừ, thật…” Taehyung nhìn đăm đắm vòng eo con kiến của cậu, hồi lâu sau mới ho khan hai tiếng chuyển mắt đi.

Ngại chưa kìa, hồi trước ai đã chém gió với hắn, đồng tính luyến ái toàn là uốn tay kiểu Lan Hoa Chỉ, không thì ít nhất cũng là mấy đứa ẻo lả, dáng đi ưỡn à ưỡn ẹo như thân rắn nước, trước khi cười đều phải vỗ tay cái đã, muốn bao nhiêu kỳ quái thì có đủ bấy nhiêu. Đúng là nói nhăng nói cuội, Yoongie của hắn hoàn toàn đâu phải thế, có dùng ánh mắt thành kiến soi lên xét xuống cũng sẽ không thấy Yoongi có gì khác đàn ông bình thường, cùng lắm chỉ là hay mắc cỡ sống nội tâm xíu xiu thôi.

Nhìn thế nào cũng vẫn là một người đàn ông hiền lành, thanh tú, sạch sẽ, chẳng có chỗ nào không tốt cả.

Dĩ nhiên rồi, Yoongie của hắn mà, sao lại không tốt cho được! Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, chỗ nào hắn cũng thích ơi là thích.

Nhìn khuôn mặt nghiêng đường nét nhu hòa bình đạm của người bên cạnh, do dự nửa ngày, hắn vẫn không cầm lòng được, đưa tay ôm lấy cậu, siết chặt vòng eo thon nhỏ mềm mại bọc sau lớp âu phục đen.

Yoongi lại bị dọa hết hồn, cậu đập tay hắn ra, nhanh chân lùi hẳn về sau một bước dài.

Vững chân rồi mới nhìn đến Taehyung thoắt cái đanh mặt, cậu cuống quít xin lỗi vì đã lỡ thất thố: “Xin, xin lỗi cậu, thiếu gia.”

Cậu đâu muốn chọc Taehyung giận, hoàn toàn chỉ là phản xạ có điều kiện thôi.

Ba lần bốn lượt bị cự tuyệt, kẻ xưa nay muốn mưa được mưa muốn gió được gió như Taehyung, sao tiêu nổi cơn giận này, hắn hừ lạnh một tiếng, bỏ cậu lại một mình, quay ngoắt người đi ngay. Yoongi đành phải cười khổ lẽo đẽo theo sau.

Riêng mặt này, Taehyung mãi mãi là tính khí thiếu gia muôn đời không lớn nổi. Cho dù theo hắn đã mười mấy năm, cậu cũng khó mà làm rõ phải làm thế nào cho vừa lòng đại thiếu gia sớm nắng chiều mưa, vui buồn bất chợt này.

Dự buổi tiệc rượu đã nửa ngày, Taehyung dường như vẫn chưa thôi giận, mặt nặng như chì, chẳng niềm nở được với ai, nhất là với cái người đang ở bên cạnh. Yoongi chỉ còn biết lủi thủi chạy sát gót theo hắn, đề cao cảnh giác, ngừa hắn cùng ai đó một lời không hợp, vô cớ đắc tội với người ta ở một nơi như thế này.

Đám đông đột nhiên nổi trận xôn xao, Yoongi cũng đưa mắt nhìn cậu nhóc đã gây nên náo động kia.

Cao cao gầy gầy, gương mặt thanh lệ, biểu cảm lãnh đạm, trông thấy sự phô trương hoa lệ trong đại sảnh, nom nó có phần hơi kinh ngạc, nhưng lập tức khôi phục lại ngay vẻ bất cần.

Bề ngoài nó thật ra nhìn chẳng có tí gì đặc biệt, một cậu học sinh trung học bình thường hết cỡ. Mũ lưỡi trai và quần jean hơi bẩn, rõ ràng là bộ dạng lấm mồ hôi và bụi bẩn sau khi vừa tham gia các hoạt động đội nhóm. Sẽ chẳng có gì khác lạ nếu nó xuất hiện tại sân bóng chày, song ở một nơi mà cả phục vụ viên cũng ăn mặc một thân sang trọng thế này, trông nó hoàn toàn lạc lõng.

Thằng bé chẳng lấy làm e dè băng qua đám đông, không nhìn ngó đâu cứ thẳng tiến phía trước, thần tình lạnh lùng dửng dưng.

Yoongi loáng thoáng nghe thấy những người bên cạnh xì xầm kháo nhau: “Thằng nhãi đó là ai vậy?”

“Còn ai vào đây. Ngoài tiểu thiếu gia nhà họ Jeon ra, còn ai dám làm càn như vậy.”

“Vậy ra kia là…”

Thằng bé bỗng liếc mắt về phía này, ánh mắt bình thản cực kỳ, khiến cho cuộc thảo luận đang đà sôi nổi thoáng chốc liền câm tiếng. Cảm thấy có chút khôi hài, Yoongi lộ ra một nụ cười. Ánh mắt cậu nhóc khẽ chựng lại khi lướt qua cậu, rồi mới dời sang hướng khác.

Những người kia coi bộ rất kiêng kị nó, đằng nào thì đây cũng là tiệc rượu Jeon gia tổ chức. Tiểu thiếu gia của Jeon gia, theo cách nói của mọi người là một nhân vật kiểu như tiểu ác ma, nhưng hôm nay lần đầu thấy mặt, cậu thấy bất quá nó cũng chỉ là một cậu nhóc bình thường trên cả bình thường, lại có phần đáng yêu nữa kìa.

“Sao mày lại ăn mặc ra thế này?” Một người đàn ông trung niên chạy lên đón đường nó, thấp giọng khiển trách: “Cố ý đến gây rối đúng không? Thôi xong hết mặt mũi họ Jeon bọn tao rồi!”

“Cậu hai nè,” thiếu niên bất cần nói, “Kể cũng ngại, anh họ có bảo tôi tối nay ăn bữa cơm gia đình thôi, còn ân cần dặn tôi đánh bóng xong khỏi cần tới. Vậy ra bây giờ tôi lại nhầm chỗ rồi cậu nhỉ?”

“Jeon Jungkook, mày đừng có mà đổ trách nhiệm lung tung nhé,” ông trung niên có hơi xấu hổ, “Mau đi thay quần áo rồi hẵng ra.”

Jungkook bỏ ngoài tai: “Tôi đói rồi, đồ ăn ở đâu vậy ta?”

Không chờ Jeon Chinhae kịp mở miệng, nó nghênh ngang quét mắt nhìn một vòng xung quanh, thản nhiên cầm một cái khay lớn đi đến bên cạnh một chiếc bàn dài xếp đầy những món điểm tâm nhẹ đủ loại, chất vào tú ụ một khay cơ man là đồ ăn, cũng chẳng thiết ngồi, tùy tiện đến một bên dựa lưng vào tường, cắm cúi chúi đầu xuống ăn.

Mọi người hơi khó xử thoáng im lặng một lúc, sau đó lại tiếp tục cuộc trò chuyện bị gián đoạn trước đó, khách sáo giữ lễ, lại chuyện phiếm không đâu. Theo những câu chuyện không đâu vào đâu đó, bầu không khí chung liền nhanh chóng được hâm nóng lại.

Nhưng tất cả mọi người đều giả vờ lơ đãng ném những cái nhìn lấp lửng như có như không về hướng cậu thiếu niên đang sụp mũ bên tường ăn đến là khoa trương, và cả Yoongi khéo sao đang đứng rất gần nó.

Mũ lưỡi trai sụp thấp, che khuất nửa khuôn mặt nó, phải nhìn nghiêng mới thấy đôi môi đang nhâm nhi từ tốn, chưa kể yết hầu đang chuyển động đơn điệu trên vùng cổ thanh thanh, trên người vương chút bụi, ươn ướt mồ hôi, lại không hề hôi hám.

“Không có ai dạy dỗ, thành ra thiếu gia giáo như vậy đấy.”

Yoongi giật thót người, cổ họng nghẹn trân nhìn thật kỹ Jungkook, bất động cả một hồi lâu.

Tự dưng, cậu có đôi phần thương cảm cho cậu thiếu niên ấy.

Cậu cũng nghe qua không ít chuyện ngồi lê đôi mách, qua đấy mà biết Jeon Jungkook được đón về từ cô nhi viện. Con gái út được bậc bề trên nhà họ Jeon yêu quý nhất bỏ nhà đi hoang, không lâu sau khi sinh ra một mụn con trai thì tự sát, đến cả ông bố là ai vẫn luôn là một chủ đề cấm kỵ.

Yoongi chẳng có hứng thú với những tiếng đồn thất thiệt truyền ngoài cửa miệng này, chẳng qua nhắc đến cô nhi viện, thì cậu không thể không dõi mắt nhìn Jungkook lần nữa.

Khi qua đời, Jeon đại lão gia đã chia quá nửa di sản lại trên danh nghĩa nó. Thế nên, người nhà họ Jeon đối với nhân vật đột nhiên đút mặt vào đoạt gia sản này đều chẳng có tí ti thiện cảm, song lại sợ một khi nó trưởng thành sẽ kế thừa hai mươi phần trăm cổ phần công ty, đâm ra thù nó cũng lắm. Thỉnh thoảng cũng có người ngoài mặt lấy lòng, nhưng thật bụng tốt với nó, chỉ sợ có tìm hoài cũng chẳng ra.

Yoongi kìm lòng không được, đưa mắt nhìn bốn phía, muốn giúp Jungkook đang trầm mặc bối rối tìm ra cái kẻ ác mồm kia, nhưng hiển nhiên là chẳng dò ra, trên mặt mọi người đều là một vẻ thản nhiên chẳng buồn quan tâm.

Bỗng nhiên Jungkook buông đĩa, cố ý lấy tay áo quẹt bừa lên khóe miệng, kêu “Khát quá”, rồi lại bất chấp vẻ lúng túng của tay phục vụ, vói tay chộp lấy chai rượu, ngồi đại một góc, xem đấy không khác gì nước lã mà ngửa cổ lên uống.

Yoongi thoáng nhìn qua Kim đại thiếu gia nhà mình đang bị vây chặt giữa đám những cô nàng thượng lưu xinh đẹp yêu kiều, tin chắc dễ một lúc lâu cũng chẳng có việc gì để làm, nên chậm rãi tiến về phía Jungkook.

Cậu không định bắt chuyện cùng Jungkook. Điệu bộ trầm lặng kiêu ngạo ấy nom hoàn toàn không hoan nghênh bất kì ai quấy rầy, cậu cũng không cần thiết phải đi rước nhục vào mình, chẳng qua là có phần lo lắng cho Jungkook mới tí tuổi đầu đã nốc rượu ừng ực như vậy, liệu có gì không hay không.

“Khụ…”

Y như rằng, bị sặc rồi kìa.

Theo bản năng, Yoongi đưa tay vỗ lưng nó, “Này, cậu không sao chứ?”

Jungkook hiển nhiên có hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn cậu.

Hoàn toàn chẳng có ánh mắt bén ngót như dao như đồn đại, chẳng qua là không có biểu cảm gì ngoài một chút kinh ngạc mà thôi, “Không việc gì, cảm ơn.”

Yoongi trái lại đâm xấu hổ, cậu không muốn bị người ta coi là một ông chú trung niên bất lương, mưu mô đầy mình sán tới gạ chuyện.

“Không sao thì tốt rồi…”

Sắc mặt Jungkook bỗng nhiên khó coi hẳn, Yoongi đứng đực ra đối diện nó vài phút, đột nhiên nghe thấy tiếng “Ọe”.

“…” Yoongi đứng hình nhìn mình bị nôn đầy hết bộ âu phục, nhất thời không biết phải nói gì luôn.

“Ối, xin lỗi,” Jungkook liền đỏ mặt, “Bình, bình thường tôi không có như vậy… Tôi… không phải tôi say đâu… Tại trong bụng hơi khó chịu… Xin lỗi anh…”

“À…” Yoongi lí nhí, “ Không, không sao mà…”

Đùa cái gì thế này… Thứ này có thể giặt ra không?

“Để, để tôi đền lại cho anh.” Mặt Jungkook cứ đỏ rần rần lên, vẻ câu thúc.

“A, không sao, không cần đâu.” Thật ra… thì mắc lắm đó…

“Anh… để số điện thoại lại cho tôi đi,” Jungkook nói hơi lắp, mặt chín như gấc nhìn cậu, rồi như thốt nhớ ra điều gì, nó mỉm cười, “Tôi trả nổi mà… Tiền thì tôi có đầy.”

“Tôi không có ý đó,” đến lượt Yoongi xấu hổ, kỳ thật ý cậu chính là thế, “Thật sự không sao hết, đừng lo.”

Cậu vội nhìn quanh quất mọi nơi, tìm xem có thứ gì có thể dùng để lau áo không. Jungkook cũng rướn người, lục tìm chiếc khăn mùi soa đắt tiền trong túi quần thể thao, dáng y vừa tự tôn vừa cô quạnh.

“Jungkook, mày lại gây rắc rối cho bọn ta rồi!”

Đã đứng ở góc khuất người, hoàn toàn không gây ồn ào, chỉ im hơi lặng tiếng, ấy mà ngay phút đầu bị bắt gặp, bọn họ đã nhanh chóng xoáy vào Jungkook những cái nhìn chòng chọc không giống ai.

Jungkook thọc luôn tay kia vào túi, nét mặt lạnh tanh.

“Đúng là không ra cái thá gì mà,” Jeon Chinhae hầm hầm nổi giận, “Mày làm cái gì thế!

Còn không mau xin lỗi khách khứa! Chút xíu giáo dục cũng không có, không biết cái giống gì?”

“Không sao đâu, Jeon tiên sinh!” Lo không khí trở nên căng thẳng, dẹp đi cảm giác tiếc của, Yoongi nhanh miệng đỡ lời, vẽ ra cho họ một lối thoát. Jeon Chinhae chẳng qua là đã vớ được dịp may để cáu tiết mà thôi, sao lại thật tâm coi trọng tên “tùy tùng” tép riu như cậu, cũng chẳng buồn liếc mắt đến, ngoảnh mặt gọi người đến: “Đưa Min tiên sinh lên lầu thay trang phục.”

Yoongi miễn cưỡng cười trừ, việc nhà người ta, đâu lý nào để người ngoài nhúng tay vào.

Jungkook khẽ nhún vai, nhìn điệu bộ mẫu mực của Jeon Chinhae, ương gàn xoay người bỏ đi.

“Đứng lại! Thái độ đó là sao? Ai dạy mày xử sự như vậy với người lớn, mày...”

“Tôi dẫn ảnh lên lầu,” Jungkook đột nhiên giơ tay ra kéo Yoongi đang đứng đờ phía sau, “Tự tôi phục vụ anh ta thật tốt, thế chẳng phải rất có thành ý, rất có giáo dục sao, cậu~”

Nào ngờ Jeon Chinhae không nổi cáu, trái lại còn nhìn kỹ Yoongi lần nữa.

Yoongi cũng chưa kịp khách khí, đã bị Jungkook lôi đi xành xạch: “Đi thôi.”

“Vậy, cảm ơn cậu.”

Bên trên đại sảnh hoa lệ nơi Jeon gia tổ chức tiệc rượu, là khu vực được thiết kế dành riêng cho quan khách nghỉ ngơi, trò chuyện riêng tư hoặc bản luận những chuyện nhạy cảm, việc thay áo khoác đương nhiên chỉ là việc cỏn con. Jungkook kéo cậu lên lầu, bảo cậu chờ trong một gian phòng nọ, rồi nhanh chóng đem trang phục đến.

“Đây là theo khổ người của anh, thay nhanh đi, đồ dơ tôi đưa người mang đi giặt, hai ngày sau sẽ gửi trả anh.”

“Cảm ơn.”

Trang phục rõ ràng vừa vặn, không cần phải khoác áo bẩn về, Yoongi thở phào một hơi, đẩy cửa đi ra, Jungkook đang đứng đưa lưng về phía cậu, nhoài người lên dãy lan can trước phòng.

Từ nơi đây nhìn xuống buổi tiệc rượu rực rỡ ánh đèn, hiệu ứng thị giác cũng chẳng mấy khác đang trông ra từ khán đài. Yoongi nhìn vào là thấy ngay Kim đại thiếu gia của cậu vẫn đang trong vòng vây của đám phụ nữ, hơn nữa còn có xu hướng mỗi lúc một thêm nườm nượp, không khỏi khe khẽ cười khổ, quay sang bên cạnh nhìn cậu thiếu niên đang ngây người.

Jungkook đã cởi mũ ra, áo khoác thể thao vắt hờ trên vai. Mái tóc đen nhìn có vẻ mườn mượt, con ngươi đen láy ngời sáng, lông mi thật dài, sóng mũi dọc dừa, môi mỏng mím chặt, đường nét thoạt nhìn có chút sắc sảo hơn người, cũng có khi là do vẻ cứng cỏi của y mà nên.

Bên trong mặc áo thun tay ngắn màu nhạt, trên cái cổ thanh mảnh chỉ đeo sợi dây da màu nâu giản dị, thậm chí dây chuyền cũng không có, dù là bờ vai của thiếu niên chưa định hình rõ nét nhưng thật thanh nhã, đến lúc trưởng thành sớm muộn gì cũng sẽ trở thành chỗ dựa vững chãi cho người khác.

Nhìn qua, y chẳng có điểm nào giống con nhà quyền thế, cùng lắm cũng chỉ là vận động viên trẻ được nữ sinh nhiệt liệt hoan nghênh, có điều nơi hai tay trần đầy những mảnh sẹo đậm nhạt khác nhau, đa số đều nhìn không giống vết thương trên sân bóng.

Yoongi khẽ nhíu mày.

Bấy giờ Jungkook mới để ý đến cái người đang đứng kế bên, quay lại cười nhẹ: “Ổn rồi chứ?”

“Ờ.”

Jungkook thẳng người dậy, cọ cọ mũi chân mang giày trên nền nhà, nét cười vừa ngượng ngùng pha lẫn chán ghét: “Bây giờ tôi chưa muốn xuống dưới.”

“À!”

“Đứng đây chút nữa đi.”

Yoongi nhìn xuống góc dưới lầu, nơi Taehyung đang bị vây chặt giữa các mỹ nhân, rồi chuyển tầm mắt đi, gật đầu mỉm cười với người bên cạnh, tia nhìn lại vô thức dừng lại trên những dấu sẹo trên cánh tay y.

Jungkook phát hiện ra ánh mắt đó, cũng cúi đầu nhìn xuống, vô tư nói: “Cái này lạ lắm hả? Ờ, đều là chuyện đã qua rồi, sau này sẽ chẳng còn nữa đâu.”

Chẳng rõ nguyên cớ làm sao, Yoongi chỉ hé ra một nụ cười nghi hoặc.

“Bởi vì tôi nay đã lớn rồi.” Jungkook nói giọng tự hào, bỏ tay vào túi quần. Suy nghĩ thật lâu, chân lại miết miết nền gạch, y liếm môi nói: “Hồi đó còn bé quá, cũng chẳng biết làm sao được.”

Yoongi nghĩ mãi, không biết nên nói thế nào mới tốt, thật chẳng dám tưởng tượng còn bao nhiêu vết sẹo giấu dưới lớp quần áo đó, đứng im chốc lát, rồi nhắc nhở: “Hơi lạnh đó, cậu khoác thêm áo vào cho ấm đi.”

Jungkook nghe theo, một lần nữa xỏ áo khoác vào, thuận tay cào cào tóc, Yoongi thoáng thấy chiếc khuyên màu bạc trên tai y, tự nhiên lại nghệch mặt ra, nhưng liền nhanh chóng trở lại bình thường.

Thời nay, thanh thiếu niên đeo hoa tai đã là chuyện rất phổ biến, đại đa số những người dám làm thế đều là straight, còn phần lớn gay, chẳng hạn như cậu đây, đều không dám đeo chúng.

“Cậu thích chơi bóng lắm hả?”

Hai người không nói một lời, đứng ngẩn tò te như hai cái cột nhà có vẻ rất bí bách.

“Ừm, đúng, đã thích từ hồi ở cô nhi viện cơ.” Jungkook khá là phấn chấn, rồi tự dưng lại xấu hổ. Quan sát thấy Yoongi không có biểu hiện dị ứng với cái từ “Cô nhi viện” chẳng phù hợp với xã hội thượng lưu, y mới tiếp tục: “Hồi nhỏ, mỗi lần cùng bạn bè bắt chước người ta chơi bóng đều chạy đến sân bóng cũ ở khu bên cạnh, không xa lắm, ra cửa quẹo qua góc phố rồi đi tiếp. Bức tường ngoài sân cao lắm, leo vào rất khó, cũng may bên dưới có cái lỗ nhỏ.”

Yoongi không khỏi giật mình: “Không phải chứ, cái lỗ đó vẫn còn hả?”

Jungkook kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu. Nhất thời lỡ lời, cậu có hơi ngượng ngùng: “À... Không có gì, trước kia tôi cũng được người ta nhận nuôi từ cô nhi viện.”

“Thật sao?” Jungkook tròn mắt.

Yoongi cười xòa: “Bộ dạng cậu sao mà nhìn giống như muốn chúc mừng tôi nha.”

“Anh ở nhà nào?”

“Hạnh Phúc, chậc, cậu đã nghe đến chưa?” Gần hai mươi năm đã qua, thế mà ký ức ngày ấy chưa từng nhạt đi chút nào.

“Chính là cái chỗ cuối tuần nào cũng có nước trái cây để uống?”

“Chính là nó, chua xám hồn, nghĩ hoài chẳng biết họ nấu bằng cái gì luôn. Còn cậu?”

“Ở nhà Nhân Ái. Khiếp, chẳng những không có nước trái cây, còn có ma sơ để móng tay dài ngoằng.”

“Nhưng nghe nói bên chỗ cậu hồi đó chủ nhật đều được cả cốc cà phê to đùng nha.”

“Xạo đó, y chang nước chùi xoong, có đưa tôi cũng chẳng dám uống.”

“Ha ha.” Yoongi cảm thấy thật thú vị, dường như chẳng phải bọn họ đang nói đến cảnh đời thiếu ăn thiếu mặc trong cô nhi viện, mà là một tuổi thơ vô cùng vui tươi.

“Bắt đầu từ khi nào anh không còn uống nước trái cây ở đó nữa?” Jungkook cố ý tránh nhắc tới ba chữ “được nhận nuôi”.

“À, hồi mười hai tuổi.” Yoongi loáng thoáng nhớ lại cái ngày mà những ngón tay Taehyung véo véo lên má cậu, cả khuôn mặt ai kia bừng sáng trong mảng hoàng hôn. Ngày ấy, cậu cứ ngỡ hắn là chàng hoàng tử hiện ra sau trang sách, “Ừm, đến nay cũng đã mười tám năm rồi.”

“Hả? Anh ba mươi rồi?”

“Thì sao?” Biểu tình y há mồm trợn mắt khiến cậu không được thoải mái lắm.

“Trông chẳng giống chút nào.” Jungkook lẩm bẩm, “Nhìn bề ngoài anh trẻ lắm nha.”

“Thật sao? Cảm ơn.” Yoongi mỉm cười. Quả thật, cậu không có nếp nhăn, cũng không có râu ria lộn xộn, luôn luôn thanh tú gọn gàng, nhưng có nói thế nào thì cũng đã cách cái danh từ “thanh xuân” khá là xa rồi.

“Vài tháng nữa tôi cũng đến tuổi thành niên.” Jungkook ưỡn ngực nói, “Là người lớn đó nha.”

“Phải ha, chúc mừng cậu!” Thật có phần ghen tị. Tuổi trẻ thật hay. Khi cậu mười tám, Taehyung chỉ mới là cậu nhóc mười ba tuổi, ở cùng nhau, so với bây giờ đúng là vui vẻ thoải mái hơn nhiều. Thuở bé có biết bao niềm hạnh phúc dung dị sâu lắng, mà nay nghĩ tới đã thấy quá xa vời.

“Đúng rồi!” Jungkook dường như nhớ ra điều gì đó, vô cùng trịnh trọng nói, “Tôi tên là Jeon Jungkook.”

Yoongi bật cười: “Tôi biết mà.”

“Anh nè, anh đang đánh trống lảng nha. Tôi đã nói rồi, thì anh phải cho tôi biết tên anh mới đúng chứ, đây là lễ nghi xã giao cơ bản mà.”

“À...” Yoongi mỉm cười, “Tôi tên Min Yoongi, cỡ tuổi cậu, nếu thích thì, ừm... có lẽ gọi tôi là chú nghe mới hợp.”

“Chú Min?” Jungkook bối rối nhíu mày, “Chắc người ta tưởng tôi cà lăm mất, chú! chú Min! chú Min Yoongi!”

“Haiz... Bỏ đi bỏ đi, gọi thẳng tên cũng được.”

“Như vậy được sao?” Jungkook còn đang nghiêm túc tự hỏi.

“Yoongie!”

Yoongi sợ mất hồn, cuống quít xoay người, vừa thấy ngay vẻ mặt hớt hải của Taehyung.

“Thiếu gia?”

“Cậu không báo tôi tiếng nào đã lén chuồn đến đây hả?” Taehyung nổi cáu, giọng nói đầy ai oán, “Có lộn không vậy, hại tôi tìm cậu dưới đó cả buổi trời.”

“Xin lỗi cậu,” Yoongi vội đứng thẳng người, “Có chuyện gì sao?”

“Không có.” Taehyung đáp cộc lốc, “Nhưng... Nhưng cậu phải luôn ở bên cạnh tôi mới đúng chứ.”

“Xin lỗi, thiếu gia. Vừa rồi tôi không cẩn thận làm dơ quần áo, nên vừa mượn đỡ bộ khác để thay.”

“Thế mà cũng không nói tôi một tiếng.” Taehyung vẫn canh cánh trong lòng.

“Lúc đó cậu đang bận mà.” Yoongi cười khổ, “Hơn nữa, tôi sẽ xuống mau thôi, không tới vài phút nữa.”

Taehyung không biết nói sao, đành phải đùa giỡn bá đạo, quàng tay qua vai cậu, lôi mạnh đi: “Ừ đi thôi, không được chạy đi lung tung nữa đó.”

Yoongi không tránh được, vừa đụng phải tay hắn thì như bị điện giật, cậu khẽ run lên, hơi hơi co vai lại.

“Xin hỏi vị này là?” Jungkook thản nhiên hỏi.

Taehyung lúc này mới nhận ra nơi đây còn có kẻ thứ ba, nhìn y gật đầu khách sáo, “Kim Taehyung bên Kim thị. Chào cậu.”

“Tôi là Jeon Jungkook.” Jungkook đứng thẳng lưng, rõ ràng so với hai người họ chẳng thấp hơn là bao.

“À.” Taehyung nhớ ra tiểu thiếu gia đang là đề tài bàn tán này của Jeon gia, chỉ cảm thấy tuy rằng diện mạo xinh đẹp, nhưng lại khiến người ta có cảm giác sắc bén, không khỏi lưu tâm quan sát y.

Yoongi đứng ngẩn ra nhìn hai người kia giáp mặt, bắt tay, gật đầu chào hỏi, rồi tách ra, không biết sao cậu lại liên tưởng tới cảnh trước khi bắt đầu trận đấu quyền anh mà thấy buồn cười.

Vừa quay người định đi, Jungkook đột nhiên giơ tay kéo cậu lại: “Này, chờ một chút.”

Tiếp đó lấy trong túi quần ra một cây bút lông, giở tay Yoongi ra, viết nhanh một dãy số.

“Của tôi đó.” Điệu bộ y nhe răng mỉm cười thật đúng là khiến người ta có chút kinh động, “Phải nhớ đấy.”

“Được, cảm ơn nhiều.” Yoongi biết y muốn ám chỉ việc hai ngày nữa lấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net