Chương 6: Heart made of Gold (tập 5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột nhiên, tôi để ý thấy chỗ cậu ta vừa đứng có 1 mảnh giấy đang rơi. Tôi tiến đến, nhặt mảnh giấy lên, bên trên có ghi gọn lỏn 1 chữ duy nhất: "Nathan "
Tôi nhìn xuống dòng nước, không còn thấy ảnh phản chiếu của mình nữa, thay vào đó là 1 mặt nước sâu thẳm, bí ẩn và gợn sóng, không thể thấy gì phản chiếu trong nó.

Tôi nhanh chóng rời khỏi đó, quay trở lại chỗ 'Khu vực yên tĩnh'

"Thế giới dưới lòng đất thật là có nhiều điều kì thú...", tôi tự nhủ khi đang căng mắt nhìn quanh. Chỗ này qúa tối để tôi có thể đi mà không vấp té, thứ ánh sáng duy nhất mà tôi có là từ mấy cây nấm đang sáng lên. Thật kì lạ, tôi ngồi xổm, giương đôi mắt tò mò ngắm nghía cây nấm.
Ánh sáng của nó vừa đủ để rọi thành một đường đi. Tôi đứng nhìn lối đi ấy, tự hỏi nó dẫn đến đâu.

"Vậy là phải tự kiểm chứng thôi!", tôi cất bước đi.
Chỗ này thật là tối, cũng may có mấy cây nấm phát sáng, tôi lần mò theo chúng để mà đi.

Cuối cùng tôi dừng lại trước một tấm biển báo cắm trước lối vaò một caí hang.
"Làng Temmie"

Thấy lạ, tôi bèn đi tiếp vào trong. Ở đây có mấy sinh vật nhỏ, nhìn vừa giống chó vừa giống mèo. Chúng chạy nhảy xung quanh tôi. Tôi cúi thấp người, nhẹ nhàng với tay vuốt vuốt bộ lông mềm của một con trong số chúng.
"Tui lè Têm-mê!"
Nó reo lên. Tôi rụt tay lại vì bất ngờ. Trời, quên mất! Tôi đang ở thế giới quái vật mà, đến bông hoa còn nói được thì sao mình phải ngạc nhiên chứ.
Tôi vuốt ve một con khác, nó cũng phản ứng y vậy, "Tui lè Têm-mê!"
Đáng yêu quá đi mất. Tôi sờ vào cái tai của một Temmie, "Tui lè Têm-mê!". Thật là buồn cuời quá.

Vô tình, cùi chỏ tôi thúc vào một con nữa.
"Tôi là Bob!", nó kêu lên.
Con này lạ, tôi nghĩ.

Rồi tôi đứng dậy, vừa nãy tôi thấy có tấm rèm treo ở cuối hang. Vào thử xem!
Tôi vén rèm bước vào.
"Hoi! Tui là Têm mê!"
Con Temmie nhiệt tình chào đón tôi.
"Chèo mừn tơí cửa hàng Têm sốp!"
Têm sốp? Một cưả hàng sao? Tôi nhìn quầy hàng nhỏ của nó, toàn là "Têm phếch", là gì vậy? Nhất là mấy que đều giống y nhau nhưng giá lại chênh lệch một cách kì lạ.
Có que tốn 2g, có que tốn 4g, có que tốn tận 1000g.

Tôi chỉ vào một "Têm phếch" rẻ nhất, con Temmie tưoi rói, nó lấy caí que đưa cho tôi. Tôi nhét mấy đồng mình lấy được từ các quái vật khác vào bàn tay (chân?) nhỏ xíu của chủ hàng.
Đi ra ngoài, tôi bóc cái que đút vào miệng ăn thử. Vị của nó... tạm ổn. Không dở chút nào nhưng cũng không thể bảo là ngon. Tôi ra khỏi ngôi làng (cái hang) và tìm đuờng để đến chỗ khác.

Tôi quay lại chỗ cây nấm khá dễ dàng bởi đã quen thuộc hơn rồi.

Tôi nhìn vào khoảng đen như mực trước mắt mình. Ánh sáng không chiếu tới, nhưng tôi chắn chắc phải có lối đi nào ở đó!
Tôi bắt đầu bước, lần mò từ từ trong bóng tối cố gắng để không té ngã. Nhưng không thành công. Tôi vấp phải cái gì đó rồi ngã song soài lên cỏ. Hóa ra tôi vấp vào cây nấm.
Ngẩng lên, tôi há hốc mồm khi thấy cả con đường đã được chiếu sáng. Phải chăng do tôi vấp phải cây nấm nên như vậy sao?

Nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều, tôi đứng dậy, phủi phủi ống quần rồi đi tiếp. Như này ổn hơn, tôi không còn phải khó khăn mò mẫm nữa. Tôi đi, đến khi những cây nấm phát sáng được thay thế bởi những viên pha lê. Rồi đến khi tôi bước vào nơi có lùm cỏ mọc cao đến đầu gối, ở đây không có gì để phát sáng nữa.

Chậm rãi, tôi cứ thẳng một đường mà đi, hi vọng sẽ tìm thấy ánh sáng.
Rốt cuộc tôi thấy một bông hoa Echo ở cuối đường. Đường cụt rồi. Tôi lại gần bông hoa.
Nó vang vọng những âm thanh, tôi nghe đuợc là:
"Đằng. Sau. Kìa."
Tôi giật nảy mình, liền quay người lại ngay lập tức.

Có tiếng bước chân, 'rầm rầm', tôi lạnh gáy.
Lúc này, những viên pha lê mới chịu phát sáng, chúng rọi vào hình dáng đứng cách tôi có vài mét.

Undyne.

Cô ta tiếp cận tôi. Từng bước từng buớc, cô ta tiến tơí. Tôi lùi lại. Cho đến khi tôi bị dồn vaò chân tuờng. Thế là hết!
Undyne giơ ngọn giáo đáng sợ đó ra. Cô ta sẽ đâm tôi sao?!

Bỗng, trong bụi rậm lao ra một ai đó. Andrew?
Andrew chạy lên trước mặt tôi, cậu ấy đối diện với Undyne.
"Á, hai người đang chơi đùa à?"
Andrew ngây thơ nói. Tôi đứng hình, run cầm cập, tôi sợ Undyne.
"Hai người đang đùa thôi mà, đúng không?"
Không có phản ứng.
Undyne nắm vào má của Andrew, dứt khoát keó câụ ta đi.
"Này, đừng báo cho cha mẹ em biết mà!", Andrew khóc lóc.

Khi cô quái vật cá đó đi khuất, tôi thở dài nhẹ nhõm. Suýt thì chết!

Bấy giờ những viên pha lê đã sáng lên rồi. Tôi theo ánh sáng đó, đi lên một lối cao hơn không có cỏ.
Ở chỗ đây, tôi vô tình đi ngang qua một cái bảng. Giọng nói trong đầu tôi đọc – "Một con người. Một con người được chọn từ bên trên lòng đất. Họ sẽ xuống nơi đây và giải thoát cho chúng ta."
Cái bảng đó đang nói về tôi sao?

Tôi đi đến một cây cầu treo. Thật cẩn thận, tôi vượt qua đó, vẫn có chút lo lắng vì có vẻ cầu không chắn chắn cho lắm.
Khi gần qua được bên kia rồi, đột nhiên tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Tôi quay lại. Andrew đang đứng ngay cạnh tôi.
"Này... cậu trai, cậu là một con người, nhỉ?"
Tôi gật đầu.

"Đúng rồi... haha, thì, Undyne bảo tôi là hãy tránh xa con người đó."
Tôi không nói gì, cậu ta tiếp lời.
"Vậy chúng ta là kẻ thù của nhau... nhưng tôi không giỏi trò đó lắm. Vậy cậu có thể nói thứ gì đó để tôi ghét cậu được không?"
Tôi nuốt nước bọt.
"Tôi ghét cậu.", tôi nói với Andrew.
Andrew đứng đó. Rồi cậu ấy lắc đầu.
"Trời ạ, tôi vẫn không ghét cậu được."

Cậu ấy lùi về phía sau. Bất chợt, Andrew trượt chân và rơi xuống khỏi cầu treo!
Miệng cậu ấy cố gắng cắn vào miếng gỗ trên cầu để khỏi rơi xuống. Tôi hoảng hốt.
Ngay lúc định lao ra cứu cậu bé quái vật thì Undyne đến.
"Tránh xa khỏi thằng nhóc!"
Tránh xa cái quái gì chứ, tôi phải giúp cậu ấy.
Mặc kệ nỗi sợ Undyne, tôi đến gần và dùng cả hai tay đỡ Andrew lên.
Khi đã an toàn, Andrew che chắn tôi khỏi Undyne rồi bảo.
"Này! Ờm... nếu cô muốn... l-làm hại bạn của em... thì... thì cô phải đánh bại em trước đã!"

Nghe thấy thế, Undyne cuối cùng cũng cam chịu bỏ đi chỗ khác.

Tôi thở phào. Andrew ơi, tôi nợ cậu!

Tôi tiếp tục với cuộc hành trình, yên tâm là Undyne đã buông tha cho mình.
Nhưng tôi đã nhầm.
Tôi đứng lại trước một điểm lưu sáng chói. Ngước lên.
Là Undyne.
Cô ta đang đứng sừng sững trên đỉnh một ngọn núi nhỏ. Ánh mắt sáng nhìn chằm chằm xuống tôi khiến bất cứ ai cũng lạnh sống lưng.

"Bảy.", cô ta độc thoại.
"Bảy linh hồn của con người. Chỉ cần nhiêu đó, để cho đức vua vĩ đại. Asgore Dreemurr. Với sức mạnh đó, ông sẽ phá vỡ rào cản ma thuật, đưa tất cả lên trên mặt đất. Và buộc con người phải trả giá cho những gì họ đã làm với ta."
Thần kinh tôi căng như dây chão. Tôi một phần hoảng sợ trước những gì họ mong muốn làm với các con người, với đồng loại tôi đang chống chọi trong vô vọng với cái dịch bệnh quái ác. Một phần tôi căng thẳng vì sắp phải đối mặt với một kẻ thù mạnh mẽ như thế này. Tôi sẽ cố hết mình. Tôi sẽ không chùn bước.

"Ngươi nên bỏ cuộc đi! Chúng ta chỉ cần thêm linh hồn của ngươi nữa thôi là có thể tự do rồi. Ta sẽ kể cho ngươi về nguồn gốc của nó..."
Lòng quyết tâm của tôi nổi lên, tôi sẽ lấy được thuốc giải và quay lại với gia đình của mình!
"Những cuốn sách của Alphys làm ta tưởng con người rất ngầu, họ có robot và kiếm. Hóa ra ngươi chỉ là chú chiên nhỏ. Ngươi biết có thứ gì ngầu hơn nữa không? Là cái chết của ngươi! Nép sau váy của thằng bé Andrew đó chẳng giúp ngươi nổi đâu."
Không. Tôi sẽ không thua cuộc. Tôi nhìn chằm chằm vào Undyne. Cô ta cũng nguy hiểm đấy. Nhưng cô ta đã sai khi nghĩ tôi chỉ bằng một con chiên nhỏ.
"Ngươi đang ngáng đường chúng ta đến với ánh sáng mặt trời đó. Đây là tội ác! Ta sẽ cho người thấy, ta có thể quyết tâm đến thế nào! Bước lên trước khi ngươi đã sẵn sàng."

Tôi bước lên. Chiến nào!
Cô ta ném cho tôi ngọn giáo của mình. Tôi bắt lấy. Undyne rút ra một cây giáo khác và lao bổ vào tôi.

Những ngọn giáo màu xanh phát sáng của cô ta vây quanh tôi. Chúng nhắm thẳng tôi mà đâm vào. Tôi vừa chạy vừa đỡ. Chúng tôi cứ như thế. Một người tấn công một người đỡ. Đôi khi những ngọn giáo trúng vào tôi, hơi đau. Đôi khi tôi đâm giáo vào Undyne nhưng chẳng si nhê vì cô ta có giáp. Thế là tôi đổi chiến lược, tôi sẽ chạy cho đến khi có ai đó cứu được mình.
Tôi cố thỏa hiệp, tôi cầu xin nhưng cũng không ăn thua.
"Từ bỏ đi, con người.", cô ta nói, "Nếu ngươi chết thì chúng ta sẽ được tự do!"
Và rồi tôi chuyển sang tấn công, tôi khiêu khích.
Tệ là nếu tôi làm cô ta hứng lên thì cô ta càng tấn công nhanh và mạnh hơn. Đôi khi tôi không kịp đỡ.

Đầu gối tôi trầy xước khi tôi trượt mình len qua những ngọn giáo chực chờ lấy mạng tôi. Tôi cảm nhận được cái đau nhói và thấy được vệt máu nhỏ dính trên đất.
Tôi sẽ chết sao? Nhưng tôi vẫn chưa chết.
Tôi đã bị một ngọn giáo đâm thẳng vào cẳng tay khi mất cảnh giác. Cái thứ sắc nhọn ấy cứa vào da thịt, làm cả người tôi đau đớn. Không chỉ đau đớn mà còn sợ hãi nữa, tôi không biết khi nào nó có thể thực sự giết chết tôi.
Nắm chặt cây giáo trong tay, tôi mở to mắt quan sát thật cẩn thận rồi đỡ. Không được chủ quan. Tiếng những đầu giáo chạm nhau nghe thật là đáng sợ. Có những lúc tôi phản ứng nhanh tới nỗi tôi nghĩ rằng đó không phải mình mà là người nào đó đang điều khiển tay mình để đỡ lấy những ngọn giáo, không để chúng làm tôi bị thương thêm.
Có những lúc tôi bị cây giáo của Undyne quật cho ngã. Không hiểu vì gì mà như thể có ai đó nắm lấy tay tôi điều khiển vậy. Lúc đó tôi tưởng mình hết đời rồi, tôi lại cảm nhận được một lực nào đó kéo lấy bàn tay tôi khéo léo đánh văng hết mấy ngọn giáo đáng ngại đó.
Phải chăng đúng là có thế lực nào đó đang giúp đỡ tôi? Chắc là do tôi là người được chọn trong truyền thuyết?
Cuối cùng tôi cũng đứng dậy được. Vắt chân lên cổ, tôi chạy. Undyne bám sát lấy tôi.

"Chào mừng tới Hotland."
Giọng nói trong đầu tôi đọc cái dòng chữ trên tấm bảng to đùng trên đầu.

Hình như Undyne đang yếu hơn. Tôi mừng rỡ tự nhủ khi thấy càng ngày cô ta càng chậm đi. Thời cơ đây rồi, tôi chạy vọt qua cây cầu treo.
Undyne vẫn ngoan cố đi theo để rồi gục ngã ngay trước mặt tôi.
Tôi mỉm cười chiến thắng.
Nhưng thấy cái bộ dạng thê thảm của quái vật, tôi không kiềm được mà thương hại.
Có lẽ cô ta bị mất nước, cô ta là cá mà, chỗ này cũng nóng nữa.
Tôi nghĩ khi nhìn thấy bình nước ở gần mình. Tôi rót một ít vào chiếc cốc rồi đổ lên người Undyne.

Đổ hết li nước lên người cô ta, tôi thấy Undyne cũng đứng dậy được. Cô ta nhìn tôi chằm chằm rồi bỏ đi.

Đã giải quyết xong một mối lo. Nhẹ cả người. Tôi ngắm nhìn xung quanh, chỗ này có nhiệt độ khá nóng, và... hình như kia là dung nham? 
Tôi tiếp tục đi và tìm thấy một điểm lưu. Nhanh chóng tôi chạm vào, cảm nhận thân thể mình được chữa lành, những vết thương lành hẳn lại. Tuyệt vời!
Chợt, tôi để ý thấy ở gần có một phòng thí nghiệm. "Ở đây có cả phòng thí nghiệm cơ à?", tôi tự hỏi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net