|Unilateral|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời xanh trong.

Những cơn gió nhẹ lướt qua mấy tán cây xanh với những phiến lá dát vàng đọng đầy nước mưa.Mấy ngọn cỏ xanh vì gió mà táy máy đu đưa nhẹ nhàng.

Những hạt nắng ươm màu của lúa chín từ lá rỏ giọt xuống đất lấp lánh lung linh.Mấy tia sáng trên bầu trời không biết bắt nguồn từ đâu,loe rộng khắp muôn nơi,rải những hạt bụi tiên óng ánh lơ lửng trong không khí.

Nền trời sau mưa chẳng còn sắc u ám như khi những đám mây đen bắt đầu đổ bộ trên cả mái vòm vô tận màu lam,nhưng vẫn thấp thoáng vài vệt mây mù tăm tối đang dần di chuyển theo chiều gió và tan biến trong hư không.Mây ngũ sắc lấp ló xuất hiện,trông thật tuyệt vời biết bao,giống một vệt dài mỏng manh mang đủ loại màu tươi sáng của cuộc sống.

Trong cái thành phố này,không hiểu sao Hân lại tìm thấy một nơi ngắm cảnh hóng mát đầy hữu tình xinh đẹp như thế,nhất là vào những buổi chiều muộn.

Đằng trước mặt em là mặt hồ lóng lánh gờn gợn sóng,trong vắt tựa như có thể nhìn thấy cả đáy hồ.Bóng hồ cũng phản chiếu lại bầu trời sau mưa đầy quang đãng kia,và nắng khiến mặt hồ ánh lên những chùm lấp lánh loé sáng.

Hân mải nhìn ngắm những cảnh vật trước mắt,mà thực chất là nhìn vào một khoảng không vô định.Em tự hỏi lòng tại sao lại cảm thấy rối bời hỗn loạn,bởi hiện tại em chẳng có gì đáng để như vậy.Đôi môi bị em nghịch ngợm cắn đến chảy máu,mà Hân chả bận tâm đến điều này,cứ phân tán ý thức về một nơi xa xăm nào đó.

Gió thổi ào một làn đẫm hương cỏ dại và hoa lá mọc bên đường.

Hân khóc.

Em thật không hiểu vì sao mình lại khóc như thế,nhưng nước mắt cứ vậy mà tuôn rơi chẳng ngừng.Hân thút thít ôm đầu gối,tựa lưng dựa vào gốc cây mặc cho chiếc áo sơ mi trắng bị nhuốm bẩn màu của đất.

Nức nở.Em bặm môi.Em muốn níu kéo,dù cái mối tình ấy chẳng thuộc về mình.

Hân thích anh,đã bao lâu rồi,em chẳng nhớ rõ?

Anh tặng Hân từng vết thương lòng,em không để tâm.

Nhưng không hẳn là không để tâm.Em vẫn luôn quan tâm và chú ý đến những điều lặt vặt ấy,dù chẳng ai cố ý gây nên điều này.

Em vẫn luôn tự mình đa tình như vậy.Chỉ mình em thích anh,tình cảm này chỉ đến từ một phía.

Nhưng Hân vẫn buồn chứ.Em thất tình mà,dù còn chưa tỏ tình với người ta.

A...Nhớ lại cái khoảnh khắc mà anh tặng bó hoa và thổ lộ với chị gái ấy,em mới biết,mình đã hết cơ hội ngay từ đầu.

Quẹt nước mắt nhưng càng làm cho gương mặt nhem nhuốc hơn,và lệ thì vẫn cứ chẳng ngừng chảy ra.Em tự nhủ,mình thật yếu đuối,ngu ngốc theo đuổi một mối tình vô vọng.

Gió vi vu thổi qua an ủi em,luồn vào tóc khiến em thấy dễ chịu đôi chút.Nhưng em vẫn cảm thấy thật tổn thương.Em vừa muốn níu kéo,nhưng cũng muốn buông tay.Em vừa muốn từ bỏ,nhưng cứ khăng khăng giữ chặt cái mối tình không có kết quả ấy.

Hân không thể bỏ được.Con người ấy,nào có biết rằng em rất thích anh?

Ôi trời,nghĩ đến khuôn mặt anh,khiến em lại xao xuyến.Nghĩ những điều anh dành cho em,chẳng có gì.

Hân đờ đẫn,rồi lại khóc.Em bối rối quá,chán nản quá,buồn bã quá,...Giông bão sâu trong thâm tâm em có lúc nổi loạn điên cuồng,có lúc lại yên lành lặng lẽ,có lúc lại lâm râm những hạt nhẹ nhàng,...

Ôm đầu gối gục mặt xuống,em lại nhỏ từng hạt lệ trong suốt.

Thất tình đúng là một chuỗi cảm xúc quá khó khăn để em có thể vững vàng,chịu đựng một cách mạnh mẽ không mềm yếu.

Em chỉ có thể khóc thầm trong vô vọng khi biết anh đã thích người khác.

Có lẽ,cả thời thanh xuân này,chưa bao giờ có ai để lại cho em nhiều dấu ấn khó có thể quên đi như mối tình đầu vô nghĩa này.

Ôi anh à,Hân thích anh lắm,mà chẳng dám nói ra...

Ôi,anh ạ,em cứ tự nhủ sẽ nín khóc nhưng chẳng thể...

Ôi,anh ơi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net