Chap 33: Bóp cò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi vào truyện thì mình có 2 lưu ý quan trọng muốn nói với các bạn

1. Các đọc giả đã theo dõi truyện của mình từ nhũng chap đầu tiên thì ắt hẳn đã biết phản diện chính là ma cà rồng đúng không? À thì sau 4 tháng qua, mình nhận ra ma cà rồng thì có hơi dài dòng và sẽ không phù hợp vào cốt truyện sau này, cho nên mình sẽ đổi qua thành quỷ (fiend) nhé và như cũ, có 3 giống loài: quỷ 100% (fiend), quỷ lai (half-hybrid fiend) và cuối cùng là tứ bán quỷ-người mang 1/4 dòng máu là quỷ (quarter-hybrid fiend) nhưng các dị năng hay đặc điểm nhận dạng mình vẫn giữ nguyên nhé, đổi mỗi cách gọi tên thôi

2.Nếu ai thấy hơi hoang mang với tag và việc mình cho cedhar quá nhiều spotlight vì đơn giản thôi, cedhar là couple chính, mấy anh còn lại chỉ là đơn phương còn why thì là mình...chỉ thích cedhar và mình thấy hơi khó trong việc chia đều spotlight nên yeah, harry chỉ về với cedric thôi, và đó cũng là lý do vì sao mình hông đặt cap là alllhar như bao bộ fanfic khác ( tui chơi hệ đi ngược với số đông mà :vvv )

~~~~~~*~~~~~~

5 giờ sáng ngày 5 tháng 7, năm 1995

Harry Potter mở mắt ra, tỉnh giấc trên chiếc giường 4 cọc trong phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor lúc mặt trờ mới ló dạng dưới bầu trời hoàng hôn. 

Trên thực tế, dạo gần đây cậu thường hay ngủ chập chờn, không phải là vì gặp ác mộng từ tiền kiếp, mà là vì những chuyện kì quái mang lại cho cậu đủ thứ cảm xúc buồn vui ngỡ ngàng lẩn lộn cứ xuất hiện xung quanh cậu với tần suất nhiều khủng khiếp chỉ nội trong từ cuối năm 1994 cho đến giữa năm 1995. 

Nào là việc không bị tử thần thực tử ám hại, bỏ tên vào chiếc cốc lửa thì cũng là bọn quỷ, thế là buộc phải tham gia để tìm ra sở hở, lật mặt bọn chúng. Cho đến việc con em gái nuôi Alicia hay Jessica Hernandez vốn là gián điệp của bọn quỷ cài cắm vào gia đình cậu với âm mưu sát hại gia tộc Potter-gia tộc rất quyền lực bây giờ để nhanh chóng cai trị giới phù thủy và Muggle. Rồi thầy Remus bị một trong số bọn quỷ bắt cóc rồi cải trang để hỗ trợ nó. Sau đó lại biết việc Cedric cũng là mục tiêu để dùng làm mồi nhử vì anh từng là Crush của cậu. Rồi hai đứa cậu bi dịch chuyển đến Bắc cực hay nam cực gì đấy sau đó vì sơ suất nên cả hai lại dịch chuyển sang tận California và phải lang thang tìm đường về tận 2 lần, ấy thế mà cậu-trong vô thức-đã hôn phiên bản khác của Cedric dù biết có thể là không cùng một người và sau đó thì bị đột kích nhưng may mắn được cứu kịp lúc bởi một thợ săn quỷ, đặc vụ của Until Dawn kiêm cậu học sinh chuyển trường bí ẩn-Tobias Scotch. Hôn mê sâu tận 3 ngày liền, sáng sớm tinh mơ tỉnh dậy thì biết mình đã trờ thành một tứ bán quỷ. Nhưng nhiêu đó vẫn chưa sốc bằng việc...Cedric Diggory thú nhận mình tái sinh nhưng quên đi kí ức...lại còn tỏ tình với cậu và rằng anh đã yêu cậu từ kiếp trước, thậm chí dù không nhớ nhưng trong vô thức anh vẫn cảm nhận được tình yêu của mình dành cho cậu là lớn đến thế nào, chỉ xui cái là bị kiềm hãm bởi tình dược của Hernandez. Và thế là, sau tận 1 kiếp đơn phương, chết đi sống lại, nhớ nhung nhau. cậu và Cedric đã chính thức hẹn hò

Harry ngồi dậy chậm rãi cầm bộ đồng phục dành riêng cho đặc vụ, thợ săn quỷ của Until Dawn lên. Chỉ vừa mới sáng hôm qua thôi, Tobias đã thông báo cho cậu với Cedric rằng cậu và anh đã chính thức trở thành là một thợ săn quỷ và ngay sau đó biết được việc mình là người thừa kế được chọn của Godric Gryffindor còn Cedric là người thừa kế của Hufflepuff. Điều đó đồng nghĩa với việc quyền sở hữu di sản của họ đã thuộc về cậu và anh, hay nói đúng hơn, Harry và Cedric chính là tân chủ nhân của 2 thanh bảo kiếm làm từ thép nguyên chất được tôi luyện dưới ánh mặt trờ trong suốt 100 năm mà Helga Hufflepuff và Godric Gryffindor đã sử dụng lúc sinh thời

Harry rút thanh kiếm khỏi bao kiếm màu đen tuyền, từ tốn vệ sinh nó bằng một chiếc khăn sạch nhiều lần. Xong xuôi, cậu dơ lên trước mặt, để nó phản chiếu khuôn mặt đặc trưng của tứ bán quỷ-tái nhợ cùng đôi mắt 2 màu-một bên màu mắt xanh ngọc lục vốn thuộc về phần con nười của mình và bên còn lại là màu ruby đỏ rực rỡ cậu có từ khi trở thành quỷ

Xem xét hanh bảo kiếm đã sạch sẽ rồi cậu mới hài lòng đi vệ sinh cá nhân. Harry vuốt ngược mái tóc đen rối bù của mình, để lộ ra vết sẹo hình tia chớp đã đeo bám cậu từ tiền kiếp đến hiện tại. Tuy cậu cảm thấy rất khó hiểu vì sao nó lại bám dai như đỉa đến thế dù cơ thể cậu đã mang 1/4 huyết quản của quỷ-một loài sinh vật có năng lực tái sinh vô hạn, gần như bất tử, chỉ chết khi bị phơi nắng hoặc bị bay đầu bởi vũ khi làm từ thép. Nhưng thay vào đó, nó đã chữa khỏi tật cận thị rất nặng bẩm sinh của cậu, thậm chí thị lực của cậu giờ đây còn được gia tăng gấp đôi người thường khiến cậu vẫn có thể nhìn rõ sự vật trong bán kính 60 mét. Do đó, kể từ giờ trở đi, cậu không cần phải đeo kính nữa

Sau khi thay đò chỉn chu, cạn lời nhìn Ron và 3 thằng bạn cùng phòng đang say giấc nồng và ngáy o o rồi rời đi

Do chỉ mới 5:20 sáng nên chắc giờ chỉ có một vài học sinh chăm chỉ nhà Ravenclaw và Slytherin đang ở trong đại sảnh mà thôi nên cậu định sẽ đi dạo trong khuôn viên trường như thường lệ

Bước ra ngoài, cậu đưa ngắm nhìn quang cảnh trong lành của cây cối và Hồ Đen vào đầu hè sáng sớm cũng như các cỗ xe ngựa của trường Beauxbatons và con tàu thủy khổng lồ của trường Durmstrang 

ĐOÀNG!

Chợt, Harry có chút giật mình khi nghe thấy tiếng súng nổ vang khá rõ cách xa chỗ con thuyền. Nhìn qua hướng phát ra, cậu thấy một hình bóng quen thuộc đang mặc áo choàng màu vàng và đen của nhà Hufflepuff đang cầm trên 2 tay khẩu súng lục M-1911, tập trung nhắm bắn vào thân cây cách đó tầm 7-8 mét, đó là Cedric, có lẽ anh đang tập bắn

Harry thấy thế liền từ tốn tiến đến chỗ anh, cậu có thể biết rõ anh đang tập trung tới mức nào vì dù cậu đang đứng ngay sát bên, anh gần như không nhận ra. Hay...cũng có thể là do tiếng bước chân của cậu quá nhỏ nên anh chẳng thể nghe thấy

"Anh đang tập bắn à." Harry nhẹ giọng nói, làm anh chàng suýt nả đạn chệch nhung may là chưa bóp cò

"Ủa Harry! Từ khi nào...?" Cedric bất ngờ quay sang hỏi, đôi mắt màu xám xanh và vàng kim nhìn chằm chằm vào cậu

"Em đứng cạnh anh nãy giờ rồi. Lo bắn quá nên không để ý chứ gì, không ngờ anh dậy sớm tới mức đó luôn á." Harry đáp, mặc cho mặt anh người yêu nghệch ra

"Mà anh có vẻ căng thẳng nhỉ, có đang gặp khó khăn gì không?" cậu tiếp tục hỏi

Cedric liền thở dài, nhìn về phía gốc cây được khắc thành bia đạn có hồng tâm lớn: "Anh có cầm thế nào, nhắm ra sao vẫn chẳng trúng viên nào." anh chán nản chỉ vào những cái lỗ nằm chi chít trên thân cây nhưng không có cái nào nằm ở hồng tâm

"Anh đừng hấp tấp quá. Ai bảo đứng cách xa tận 7-8 mét làm chi trong khi bản thân mới cầm đến súng chứ." Harry thẳng thừng giải thích

"Bộ môn bắn súng nó không hề dễ mà có thể thuần thục trong thời gian ngắn kể cả có nắm vững cơ bản đi chăng nữa. Anh cứ từ từ mà tập, trước hết hãy tập bắn ở cự li 3-4 mét đi, rồi em sẽ hướng dẫn cách cầm và nhắm bắn chuẩn xác cho." Harry nói

"Ờ...ừ..." Cedric tuy có hơi hoài nghi nhưng vẫn nhanh chóng làm theo vì nghe phát biết ngay cậu là chuyên gia rồi, đâu phải tự nhiên mà cậu vạch trần bí ẩn về lũ quỷ nội trong năm nay đâu

"Rồi. Anh bắn thử cho em xem đi." Harry nói

Cedric liền cầm khẩu súng bằng cánh tay run run lên, nheo mắt nhắm thẳng vào hồng tâm và bóp cò nhưng nó đã lệch sang một bên. Anh hạ tay xuống, thở dài chán nản

"Giờ nhìn em này." Harry nhẹ nhàng lấy khẩu súng từ tay, vừa đưa tay lên, gần như không ngắm bắn mà bóp cò luôn, nhưng lại trúng chuẩn xác ngay hồng tâm, không chệch dù chỉ 1 li

'Cái...cái khỉ gì vừa mới xảy ra vậy?' Cedric từ chán nản chuyển ngay thành vẻ mặt đơ như tượng, hoang mang cố tìm lời giải cho hiện tượng bất tượng vừa bằng đầu óc rỗng tuếch

"Nhìn rõ rồi chứ. Nhận ra được vấn đề cốt lõi chưa." cậu quay ra sau hỏi anh, nhưng Cedric im lặng, ấp a ấp úng

"Thôi để em nói luôn này. Cái vấn đề cốt lõi của anh chính là tâm lý của anh khi bóp cò đấy." Harry giải đáp thắc mắc của anh

Thấy Cedric hoàn hồn trở lại, tập trung lắng nghe, Harry giải thích tiếp: "Em đã thấy ngay từ đầu rồi. Chắc trong tiềm thức, anh đã ép buộc bản thân phải nhắm trúng đích càng nhanh càng tốt nhưng hệ quả lại chính là dẫn đến việc tầm nhìn bị hạn chế, còn cánh tay thì bị run lên dưới áp lực của bản thân."

"Có...có nghĩa là chính tâm lý sợ bắn trượt của anh đã vô tình khiến cánh tay của anh run lên và làm chệch quỹ đạo của đạn phải không?" anh hỏi

"Chính xác." Harry đáp "Và đó cũng chính là điều đầu tiên em muốn hướng dẫn anh khi cầm trên tay khẩu súng, sự bình tĩnh và kiên nhẫn. Nhưng anh yên tâm đi, đến em cũng phải mất tận 3 năm mới bắn được ở cự li 15 mét đấy, anh vốn là người điềm tĩnh và luôn kiên nhẫn trong mọi tình huống mà, nên khong có chuyện anh sẽ không thể thành thạo nó đâu." cậu nghiêm khắc động viên

"Ừ...anh cảm ơn, trăm sự nhờ em." Cedric cũng quyết tâm nói

"Tốt. Vậy mình cùng bắt đầu bằng cự li gần và những kĩ thuật cơ bản nhất nhé." Harry vui vẻ nói

Quả thật đúng như kì vọng của cậu, Cedric thực sự đã khá hơn hẳn ban nãy dưới sự hướng dẫn tận tình của Harry. Dù ban đầu vẫn còn hơi căng thẳng và run run nhưng sau đó anh đã điều chỉnh lại được cảm xúc nên tâm trí của anh giờ đã không còn bị gò bó nữa và trở nên thoải mái nên anh đã có thể nhắm bắn chuẩn hơn với cánh tay được thả lỏng nhưng vẫn chắc chắn. kết quả là sau tầm 30 phút, đường đạn của anh đã nhắm trúng hông tâm 6 lần liên tiếp, những viên còn lại thì chỉ hơi lệch nhưng Harry phải công nhận, chính cậu rất ngạc nhiên vì chỉ sau 30 phút mà anh đã có thể làm được như thế thì thực sự là quá xuất sắc

"Phù...phù..." Cedric thở hổn hển, hạ tay xuống, mồ hôi túa ra như mưa, làm ướt cả áo sơ mi

"Quá tuyệt! Tập vậy là được rồi. Dừng lại đi anh!" Harry tự hào vỗ tay

"Chưa được đâu! Anh muốn tập thêm!" Cedric cự tuyệt

"không là không! Dù anh có là quỷ đi chăng nữa nhưng 3/4 máu của anh vẫn là của người thường đấy. Đừng có ỷ y. Cố quá là chết lâm sàn như chơi đấy." Harry dùng giọng nhẹ nhàng ra lệnh bằng ánh mắt sắc lẹm tỏa đầy sát khí. Nghe phát biết ngay nếu anh mà cái lại là nằm trị thương hết  tháng như chơi

"Vâng..." Cedric-muốn-khóc tiếng-chó-Diggory chỉ đành vâng lời

"A! Harry ơi!" Cedric gọi bằng giọng hớn hở

"Hửm. Sao vậy?" Harry nghiêng đầu hỏi

"Lát nữa em có muốn đi chơi riêng với anh tại làng Hogsmeade không? Chỉ riêng 2 đứa mình thôi á." Cedric trả lời





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net