Ước Hẹn Cỏ Bốn Lá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Hồi còn học tiểu học, Rùa là bạn thân của Hoàng Tử. Lúc đó, Rùa học rất giỏi, cả Hoàng Tử cũng thế, đã vậy hai người còn là hàng xóm của nhau. Nên Rùa và Hoàng Tử luôn đi chung với nhau như hình với bóng. Nhưng rồi đến năm lớp 5, cha Hoàng Tử chuyển ra nước ngoài công tác, ông phải dẫn theo cả gia đình cùng sang bên đó. Cả hai người vẫn giữ liên lạc với nhau, cùng kể cho nhau nghe chuyện học hành, cuộc sống thường ngày. Nhưng càng ngày lượng cuộc gọi Hoàng Tử gọi cho Rùa càng ít đi, khi Rùa gọi lại thì chỉ toàn nghe giọng trong trẻo của một bạn gái bắt máy. Tâm tình của trẻ con lúc đó dễ vui, dễ giận lại có những suy nghĩ người lớn có vẻ rất ấu trĩ, nên Rùa buồn lắm, ngộ nhận rằng Hoàng Tử bên ấy có nhiều bạn không cần Rùa nữa, liền cho số điện thoại của Hoàng Tử vào danh sách hạn chế và tự nhủ với lòng mình rằng đây sẽ là một mối tình đầu tuổi ấu thơ không hi vọng, không kết quả. Nhưng tiếc là Rùa không biết trong thời gian đó Hoàng Tử bị ốm nặng, đành phải nhờ một cô bé hàng xóm trả lời điện thoại của Rùa.

      Lên cao trung, Rùa không còn học giỏi như thời tiểu học và sơ trung nữa. Xếp hạng trong lớp, Rùa thường đứng hạng chót hoặc áp chót. Thời gian cứ thế trôi qua, không ai còn nhớ đến một Rùa xinh xắn, học giỏi nữa mà là một Rùa ngốc nghếch, chậm chạp, nhan sắc bình thường. Rùa trở thành thành phần cô độc trong lớp, không còn ai quan tâm Rùa như ngày xưa nữa.

      Một ngày cuối thu, hôm ấy trời rất lạnh. Rùa đang mơ màng thì một nam sinh bước vào lớp. Rùa không nhớ cô giáo giới thiệu cậu bạn mới như thế nào, Rùa chỉ nhớ khi nghe tên cậu là Hoàng Tử, Rùa bỗng thấy rất ấm, ấm ở trong lòng.

      Nhưng mọi thứ không Rùa tưởng. Hoàng Tử mà Rùa từng quen biết, từng là bạn không phải như trước kia. Hoàng Tử bây giờ rất đẹp, không còn nét tinh nghịch của một cậu bé nghịch ngợm nữa, học còn rất giỏi, gia đình khá giả. Hoàng tử có đủ điều kiện để trở thành mẫu người lí tưởng của các nữ sinh trong lớp và cả trong trường. Rùa cảm thấy bây giờ mình không còn xứng với Hoàng Tử nữa, đành tiếp tục chôn chặt tình cảm này trong lòng - một mầm tình cảm vừa nhen nhóm lên tia hi vọng đã bị bóp chặt không thương tiếc. Hoàng Tử hiển nhiên trở thành người qua đường của Rùa. Vô tình gặp Hoàng tử thì Rùa lướt qua, tỏ vẻ không quen biết. Cũng đúng thôi! Mình có chào cậu ấy cũng chẳng để ý - Rùa nghĩ vậy.

      Rùa tự dặn lòng là không được thích Hoàng Tử nữa, đó chỉ là tình cảm trẻ con, không nên có. Nhưng tại sao mỗi khi nhìn Hoàng Tử cười đùa với Thỏ - một cô bạn rất xinh xắn trong lớp, Hoàng Tử cười là tốt mà, nụ cười cậu ấy tươi như thế, vui vẻ và thoải mái như thế, sao Rùa lại cảm thấy đau lòng, có cái gì cứ nghẹn lại ở cổ họng. Nhiều lúc Rùa tự hỏi, tại sao mình phải cố nén khóc khi nhìn thấy cảnh ấy?

      Valentine Day, nữ sinh trong lớp Rùa tíu tít làm chocolate tặng cho người mình thích. Hoàng Tử được tặng rất nhiều, quà to quà nhỏ đều có hết. Ngồi trong lớp học, Rùa rất không yên tâm, lâu lâu lại nhìn bên phía Hoàng Tử xem cậu có bóc hộp quà nào không? Rùa cứ chú ý đến Hoàng Tử mà không biết cô giáo đã "tia" mình nãy giờ.

          "Rùa!"

      Giọng nói nghiêm nghị vang lên khiến Rùa giật mình đứng dậy, "Dạ."

          "Em trả lời cho cô câu hỏi này."

          "Dạ..."

      Rùa nhìn câu hỏi trên bảng, biết đáp án nhưng không hiểu sao lúc đó lại không nói thành lời được, lắp bắp: "Dạ...em...em..."

      Cả lớp cười ồ lên, câu hỏi dễ mà không trả lời được.

      Rùa xấu hổ nhìn sang Hoàng Tử, thấy cậu đang nhìn mình cười dịu dàng. Rùa bỗng nở một nụ cười, Rùa vui như mở cờ trong bụng nhưng khi nhìn sang bên cạnh thấy Thỏ cũng nhìn Hoàng tử mà cười. Rùa bỗng thấy hụt hẫng, à thì ra là nhìn Thỏ, Rùa cố tự trấn an mình nhưng thất bại. Rùa không còn tâm trí đâu để trả lời. Cô giáo lườm nguýt Rùa rồi cho Rùa ngồi xuống. Suốt cả buổi học, Rùa cứ nhớ đến nụ cười của Hoàng Tử ban nãy, không giấu nổi ước muốn nụ cười đó là của mình.

      Tan học, ai cũng ríu rít rủ nhau đi chơi. Rùa nhìn những cặp đôi khoác tay nhau mà thấy tủi thân, liền vội vã về nhà. Rùa nghĩ, bây giờ chỉ có nhà là bình yên nhất. Đang đi thì chợt thấy hai bóng dáng rất quen, Rùa nhìn kĩ, đó là Thỏ và Hoàng Tử. Thỏ ngại ngùng, đưa ra một hộp quà hơi nhỏ nhưng rất dễ thương. Rùa thầm mong Hoàng Tử không đưa tay ra nhưng cậu lại trìu mến nhận lấy. Thời gian như ngưng lại, trong giây phút ấy, Rùa bỗng hiểu ra một điều:"Giữa Rùa với Hoàng Tử, tuy khoảng cách địa lí rất gần nhưng khoảng cách trái tim thì thật xa, chỉ một phía có tình cảm thì dù cho có cố gắng thế nào thì đó cũng chỉ là điều xa vời."

      Mọi thứ trước mắt Rùa bỗng nhòe đi. Tại sao Rùa lại phải rơi nước mắt? Thỏ là hoa khôi của trường, giỏi giang, xứng đôi với Hoàng Tử như thế, Rùa đáng ra phải vui mừng chứ, tại sao Rùa phải khóc? Không muốn nhìn thấy diễn biến tiếp theo, Rùa vụt chạy đi. Rùa chạy mãi, chạy mãi đến một khu đồi. Ở đấy không có ai, yên tĩnh và ngoài cỏ ba lá ra thì chẳng còn cây cỏ nào khác, vì thế Rùa và Hoàng Tử đặt tên cho nơi này là Đồi Cỏ Ba Lá. Những lúc rảnh rỗi, Rùa và Hoàng Tử đều lên đây thả người trên bãi cỏ mà ngủ hoặc cùng đi bắt côn trùng. Khi Rùa buồn vì chuyện gì đó, sẽ lên đây khóc thật to và trốn trong một bụi cây, và lúc nào người tìm ra Rùa đầu tiên cũng đều là Hoàng Tử. Những kỉ niệm lúc hai người còn nhỏ, Rùa đều nhớ cả. Còn Hoàng Tử, liệu có còn nhớ?

      Rùa bỗng hét to: "Hoàng Tử, cậu là đồ tồi!". Rồi Rùa ngồi xuống, giọng trách móc: "Cậu bảo hai chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc khu đồi này cơ mà, cậu bảo hai chúng ta sẽ cùng tìm cỏ bốn lá cơ mà. Sao giờ chỉ có mỗi tớ đến đây một mình, tìm cỏ bốn lá trong vô vọng như một con ngốc vậy? Tớ ghét cậu lắm, ghét những lúc cậu cười đùa với Thỏ, ghét cậu nhận đồ của Thỏ, ghét cậu khi không ở cùng tớ suốt mấy năm qua, để tớ lại một mình với thế giới khắc nghiệt này. Tớ đã cố gắng không thích cậu, không quan tâm cậu nữa nữa nhưng tại sao lại không làm được?"

          "Ngoan nào, đừng khóc nữa, tớ đã ở đây cùng cậu rồi."

      Rùa ngạc nhiên quay người lại, là Hoàng Tử. Hoàng Tử đang đứng đấy nhìn mình, Hoàng Tử đang đứng đấy cười với mình. Rùa dụi mắt, lại ước muốn khoảnh khắc này sẽ là mãi mãi, chỉ có Rùa và Hoàng Tử thôi. Hoàng Tử chìa tay về phía Rùa, nở một nụ cười. Vẫn là nụ cười ấy, nụ cười của một cậu bé hay chơi với Rùa năm nào. Rùa muốn đưa tay ra lắm, muốn chạm lấy, cầm lầy bàn tay kia lắm. Nhưng hiện thực đã kéo Rùa về, Rùa vội đứng lên nói:

          "Cậu...cậu đấy à? Tớ...tớ nói người khác đó, cậu đừng hiểu lầm."

      Rùa cười trừ rồi bỏ chạy nhưng Hoàng Tử đã kịp kéo tay Rùa lại, ôm Rùa vào lòng. Ôm chặt khiến Rùa đến mức ngạc nhiên. Hoàng Tử vò nhẹ tóc Rùa rồi nhỏ nhẹ:

          "Cậu mới chính là đồ tồi! Cậu khiến tớ sinh ra nhiều cảm giác kì lạ rồi rũ bỏ trách nhiệm, cậu khiến tớ sống trong nỗi nhớ suốt mấy năm trời nơi xứ người. Để rồi tớ bỏ hết tất cả để về đây chỉ vì muốn gặp cậu. Vậy mà tại sao khi gặp tớ, cậu lại phớt lờ, cậu lại bỏ chạy thế?"

          "..."

          "Đừng hành hạ tớ như vậy nữa!"

          "Đáng ghét!"

      Rùa liền đẩy Hoàng Tử ra, khiến cậu mất đà. Trong lúc vội vàng thế nào mà cậu kéo cả Rùa ngã xuống, đè lên người mình. Lỡ chạm môi Hoàng Tử, Rùa ngại ngùng liền né ra, nằm bên cạnh Hoàng Tử.

      Cả hai người cùng ngước lên nhìn bầu trời. Trời nắng nhẹ, gió thổi thoáng qua làm cho cỏ ba lá khắp khu đồi rung rinh. Khung cảnh thật yên bình. Bất ngờ, Hoàng Tử liền đưa cho Rùa một cây cỏ bốn lá. Rùa ngạc nhiên, đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng nâng niu, vuốt ve như một báu vật. Rùa giơ cây cỏ ra trước mắt, nở nụ cười sung sướng: "Thật đẹp!". Rồi Rùa nhìn sang Hoàng Tử, nụ cười của cô hòa với ánh sáng mặt trời trở nên thật tươi tắn, rạng ngời.

          "Cảm ơn ---Hoàng Tử"

      Đã lâu lắm rồi, Rùa chưa gọi tên Hoàng Tử. Khi gọi, bao cảm xúc trong lòng dâng trào, bao nhiêu kỉ niệm xưa cũ ùa về khiến Rùa rất đau lòng, nhưng đó là lúc trước.

          "Rùa..." Hoàng Tử trầm ngâm.

      Rùa vẫn mải mê ngắm nhìn cỏ bốn lá trong tay, trả lời theo quán tính: "Hả?"

      Hoàng Tử ngập ngừng rồi nói tiếp, "...cậu ---cậu còn nhớ lời hẹn lúc chúng ta 7 tuổi không?"

      Lúc này, Rùa mới thôi ngắm cỏ, cười tươi như hoa, gật đầu, "Có chứ, cậu nói cậu với tớ sẽ mãi mãi là bạn tốt của nhau."

          "Vậy... nếu bây giờ bỏ đi lời hẹn đó thì sao?"

      Rùa ngạc nhiên rồi nhíu mày, "Tại sao? Chẳng lẽ cậu không muốn làm bạn với tớ nữa?"

      Hoàng Tử gật nhẹ, xoa đầu của Rùa, "Ừ, vì chúng ta sẽ lập một lời hẹn khác, được không?"

      Rùa nắm chặt tay áo của Hoàng Tử, mắt đã có tầng hơi nước, "Nhưng ---cậu vẫn sẽ ở bên cạnh tớ chứ?"

      Hoàng Tử rất vui khi thấy biểu hiện như thế của Rùa, môi chạm nhẹ môi, gật đầu chắc nịch, "Tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu."

      Rùa đỏ mặt: "Được!"

                                                                                                                                             ***********************************************************************************************

      Nhìn gia đình nhỏ đang ngủ say, Hoàng Tử con đang cọ cọ mặt vào ngực Hoàng Tử bố, miệng chóp chép rồi lại đưa ngón tay nhỏ xinh ngậm ngậm, Rùa thấy rất hạnh phúc. Liền gấp lại cuốn nhật ký cũ rồi leo lên giường ôm hai bố con nhắm mắt ngủ.

      Cuốn sổ đã ố vàng, chữ cũng nhòe đi. Duy chỉ trang giấy kẹp một cây cỏ bốn lá đã úa khô, dòng chữ trên đó tuy viết đã rất lâu nhưng trông còn rất mới.

            - Hoàng Tử, ước hẹn cỏ bốn lá, anh và em, hai chúng ta cùng nhau thực hiện nhé.

            - Rùa, anh đồng ý.

Hết, 20/12/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net