Chap 2:Nhặt được người về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấm thoát Seungri ở lại nơi này đã hơn 3 tháng, nghĩ mãi vẫn chưa tìm ra lý do lạc đến đây, cậu dần quen với cuộc sống từ nhỏ đã không có gia đình cuộc sống lưu lạc rèn luyện cho cậu khả năng thích nghi cùng tự chăm sóc mình. Chỉ có điều cuộc sống không có trang thiết bị hiện đại thật khó khăn, lần đầu nấu ăn cậu loay hoay cả buổi vẫn không thể tự nhóm bếp, trên tivi rõ ràng chỉ cần chà chát vài lần tia lửa liền phụt ra, hiện giờ hai tay cậu đã sưng đỏ mà lửa chẳng xuất hiện.

"Tên Gi Gi này, có phải trước đây là công tử bột không nhóm lửa cũng không biết "

Hải Đường mang theo thức ăn bước vào thấy cậu vật lộn với rơm rạ thì bật cười.

"Tôi thật sự không biết làm cô giúp tôi với gọi tôi là Thắng Hiền đi Lý Thắng Hiền"

Hải Đường tới giành lấy mồi lửa từ tay cậu hướng dẫn

"Phải đặt như thế này thì mới có lửa được Thắng Hiền à ! Nghe thật hay trước bảo Gi Gi gì đó thật khó nhớ "

Cậu chỉ biết cười trừ, Hải Đường tuy nói chuyện không hiền hòa nhưng rất tốt bụng, cô ấy thường xuyên đem thức ăn cũng như quần áo cho cậu.

"Như vậy được rồi,cô ngồi chờ đi ,tôi sẽ nấu một bữa ngon coi như cảm tạ "

Nhìn cậu có vẻ tự tin, Hải Đường bày tỏ vẻ mặt nghi ngờ nhưng cũng để cậu lại trong bếp. Bữa ăn chỉ vài món thanh đạm nhưng hương vị lại rất được.

"Cậu từ đâu đến có muốn về nhà không ? Khi nào lão tiều phu đến tôi sẽ hỏi thử cách đưa cậu ra ngoài à trước đây cậu làm nghề gì ?"

Thắng Hiền do dự đôi chút

"Tôi hình như đập đầu mạnh quá cái gì cũng không nhớ ở đây không tệ ra ngoài lại không biết đi đâu có biết chút y thuật "

"Nhìn ngươi cơ thể bảo dưỡng tốt như vậy cho rằng chỉ biết đọc sách, không ngờ biết y thuật lại có thể nấu ăn cũng không đến nỗi vô dụng "

Thắng Hiền cười trừ, trước đây cố gắng xoay sở vừa học vừa làm thi đậu vào Đại học Y, lại không quản ngày đêm kiếm tiền vượt qua hết 4 năm đại học, vừa thực tập một năm bắt đầu có lương cuộc sống ổn định hơn thì rơi vào hoàn cảnh này.

'Ngươi có thể đến chỗ chúng tôi học hỏi, trong tộc từ khi lập nên đều trồng dược luyện thuốc ở không mãi cũng chán "

Cậu mỉm cười rạng rỡ đối đầu cảm tạ :

"Thật tốt "

Mấy tháng qua đi cậu siêng năng đến sơn trang học việc, khổ nổi thứ cậu học là tây y đối với thuốc đông y hoàn toàn mù tịt. Hải Đường cứ luôn mồm mắng cậu ngốc dù sao Thắng Hiền cũng có được một ít kiến thức cơ bản tiếp thu rất nhanh bây giờ đã có thể phối dược kha khá.

Đêm nay trăng khuyết, ánh sáng mờ ảo soi rọi xuống khu rừng ma mị Thắng Hiền lưng mang gùi xuyên vào bóng đêm tìm thảo dược loại cây này chỉ mọc dưới chân vách đá hoa nở vào ban đêm, sáng nay trong lúc thử dược cậu sơ ý làm hỏng hết của Hải Đường nếu không nhanh chóng tìm lại Hải Đường phát hiện cậu sẽ bị mắng thê thảm.

Những cánh hoa trắng muốt nở dưới trăng phát sáng như ngọc, Thắng Hiền hớn hở hái mang về cậu bước lần theo đường hoa mọc những khóm hoa bên cạnh bị máu tươi nhuộm đỏ tươi giơ đuốc lên cao hơn cố tìm xem có con vật nào bị thương hay chết gần đó có thể tiện tay mang về. Cậu bước tới gần hơn vật không rõ hình dạng trước mặt, tim đập mạnh đến mức nổ tung khi nhìn rõ là người thì Thắng Hiền mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Người đang nằm một nam nhân mặc chiến phục, áo giáp bị chém nát, máu đọng lại thành từng mảng lớn, hơi thở mong manh cảm giác như có thể biết mất bất cứ lúc nào. Cậu chật vật vác người lên trên vai cùng mớ thảo dược về nhà. Sau khi đặt người nằm lên giường cậu mệt đến mức ngất xỉu,  vừa không dám động mạnh sợ vết thương vừa tụ máu sẽ vỡ ra vừa sợ chậm trễ thì hắn không toàn mạng. Cậu lấy kéo cắt bỏ y phục trên người sơ cứu vết thương băng bó thật kĩ không ngừng cảm thán bị chém nhiều như vậy cư nhiên còn sống, lại thay cho hắn một bộ y phục sạch sẽ bận rộn suốt một đêm.

Trời hửng sáng, cậu mới có thời gian nhìn kĩ người trên giường mắt phượng hẹp dài, môi mỏng, xương hàm sắc bén cùng cánh mũi thanh tú tuy nhợt nhạt nhưng rõ là một mĩ nam. Cậu đến sơn trang bổ sung lại thảo dược cho Hải Đường rồi nhờ cô đến xem người cậu vừa nhặt về kia.

"Dạo này nhiều người lạc đến đây nhỉ, ngươi nhặt được hắn thì chịu trách nhiệm chăm sóc hắn đi, kĩ thuật băng bó không tệ, cứ sắc thuốc đều đều cỡ 5 ngày nữa thì hắn tỉnh lại."

Trong mớ y phục của hắn cậu nhặt được mảnh ngọc khắc chữ Quyền cùng một mảnh lệnh bài bị vỡ, có vẻ quý giá nên cậu giữ lại phòng khi hắn tỉnh lại sẽ tìm. Đã đến ngày thứ 7 mà người trên giường cứ nằm im không động đậy, cậu có hơi chột dạ mạch tượng đã ổn định đáng lẽ phải tỉnh dậy lâu rồi chứ. Vừa thay quần áo cậu vừa sờ chỗ này ấn chỗ kia một chút xem có phản ứng gì không. Thắng Hiền định cởi quần hắn thì cổ tay bị siết lấy vặn ra sang một bên cả người thê thảm đập xuống sàn nhà đau đến chảy nước mắt.

' Ngươi là ai " Giọng nói trầm khàn cùng uy nghiêm hét lên làm cậu giật mình

Người trên giường chưa thể ngồi thẳng được chỉ có thể tựa đầu lên cạnh giường, mắt chăm chăm nhìn cậu. Thắng Hiền phủi tay đứng dậy tức giận quát lớn:

" Ta là ân nhân cứu mạng ngươi, đồ bạo lực ! Vừa tỉnh dậy lại đánh người ta như thế, ta ngày đêm chăm sóc vất vả, sớm biết vậy nên để ngươi chết dưới vách đá cho rồi.

Thắng Hiền đang nghĩ vừa tỉnh lại sao khí lực lại lớn như vậy hất cả người cậu xuống sàn nhưng bây giờ có lẽ là bao nhiêu sức lực đều dồn vào cú vặn tay khi nãy, hắn chỉ có thể nằm trên giường thở hồng hộc :

"Thật ngại quá ....xin lỗi...ta không cố ý...đa ta cứu mạng....là ta sai ..."

Người trên giường khó khăn nói từng chữ cả người run run, Thắng Hiền mềm lòng đi đến đỡ hắn nằm ngay ngắn rồi giúp hắn uống nước.

"Thật sự xin lỗi...ta nhận thấy cả người bị sờ soạng lung tung, mở mắt ra lại thấy ngươi đang cởi bỏ y phục nên mới ra tay như vậy không đau chứ ?"

Thắng Hiện thẹn đỏ cả mặt, chỉ là kiểm tra xem hắn tỉnh chưa không ngờ bị bắt gặp.

"Ta thấy ngươi bẩn nên giúp đổi y phục sạch sẽ còn cái gì mà sờ soạng ngươi rõ ràng bị ảo giác "

Hắn cười cười xoa nhẹ lên cổ tay còn in dấu đỏ

"Xin lỗi...ta giúp ngươi xoa sẽ không đau nữa"

Cảm giác những ngón tay xương dài của hắn xoa dịu Thắng Hiền cảm thấy thật kì lạ, nhanh chóng rụt tay về

"Chúng ta lại không thân, đừng có đụng tay đụng chân "

"Nhưng ngươi cũng lột sạch ta đấy thôi " Hắn thản nhiên

"Ta đại phu lắm lời "

Nói rồi Thắng Hiền bỏ ra ngoài, tên nằm trên giường lại thích thú nở một nụ cười thật tươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net