Chương 5: Chiến thuật time :))

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc di chuyển đến điểm tấn công Hornet có hỏi tôi dăm ba câu

"Đô nè anh từng nghĩ đến việc coi cấp dưới là công cụ chưa ?" Hornet có chút giọng nghi ngờ

"...Nếu anh nghĩ thế thì anh đã ko chăm sóc cho Essex làm gì " tôi nói

"Nếu thế thì tại sao anh ko có hứng thú với phụ nữ vậy ? Chưa kể tại sao anh lại kháng đc cả thuốc kích d*c loại nặng nữa chứ ?" Hornet hỏi

"Về vụ hứng thú với phụ nữ thì vẫn có vì con trai ai cũng thế nhưng anh thì ko thích thực ra tùy lúc nói cụ thể ra thì ai mà đc anh thích là may đấy còn tại sao thì anh cứ cho là vậy thôi " tôi thản nhiên nói

"Còn về vụ thuốc kia thì đc huấn luyện tr SAS thì thử hỏi xem ko trụ đc lại hơi lạ chưa kể anh còn có cả khả năng chịu đựng đc đa số các loại thuốc khác nhau dường như là có miễn dịch luôn"

"Vậy sao ? Mà kể ra gu của anh là gì vậy ?" Hornet hỏi

"Uhm... Bí mật cá nhân tiết lộ để toang à ?" Tôi nói xong thì chỉ cười nhẹ xong lại gần Hornet

"Tiếp xúc đi rồi em sẽ bt đc chứ ?" Tôi lấy mũ của cô ấy rồi sau đó xoa đầu tuy vậy cô ấy dường như ko phản kháng

"Sao vậy ? Bình thg anh thấy nhiều ng phản kháng mà ? Em thích hả ?" Tôi ngây thơ hỏi

"À ! Dạ ko có gì ! Em xin lỗi vì đã làm phiền !!" Hornet bối rối nói nhanh còn mặt cô ấy thì đỏ bừng

Sau đó Hornet chạy mất rồi cô ấy ngồi gục xuống nhớ lại vẻ điển trai cũng như nhẹ nhàng tr câu hỏi vừa rồi của tôi"

"Mình đang nghĩ gì vậy chứ !!!?* Hornet vừa suy nghĩ vừa đỏ mặt ngại ngùng

Sau khoảng 3 tiếng di chuyển

"Dừng lại đc rồi" tôi nói

"Tại sao chứ ?" Cleveland thắc mắc

"Đến đây thôi các sân bay huy động toàn bộ máy bay đi" tôi ra lệnh cho mn

"Nhưng có ổn ko vì phòng không của chúng vô cùng mạnh mẽ " Shangri-la nghi ngờ quyết định của tôi

"Ko phải lo vì anh cũng tham chiến mà"

Nói xong tôi lấy cây cung của mình ra rồi bắn đi 3 mũi tên với hai lần liên tiếp triệu hồi ra các tiêm kích F22 vô cùng hiện đại

"Đc rồi đến mấy đứa đấy di chuyển máy bay theo chiếc F22 đi"

"Rõ!"

Tất cả các sân bay có mặt liền triệu hồi tất cả máy bay tham chiến tất cả quan sát ở xa và căn cứ của chúng bắt đầu bỏ lớp tạng hình các tiêm kích của chúng truy đuổi gắt gao cường kích phe mình nhưng hầu hết đều bị tiêu bởi F22

"Đúng như mình đoán"

Các cường kích bị tiêu diệt rất ít sau đó bổ nhào ném hết số bom khiến cắn cứ của siren bị hủy diệt hoàn toàn chúng tính rút lui nhưng tôi đã bảo các tàu tuần dương và pháo tham chiến tiêu diệt hết tàn quân sau đó rút về cảng

"Ko ngờ thắng dễ vậy luôn" Essex bất ngờ nói

"Chỉ đơn giản là ném bom sau đó đưa các tàu pháo tham chiến có hơi chán nhỉ?"

"Uh" Cleveland đồng tình

"Dễ dàng thì làm cho xong đi để chúng nó theo dõi mãi cúng khó chịu lắm" tôi nói

"Chả có cảm giác hăng máu nhỉ ?" Phoenix nói

"Kệ đi có làm sao đâu mà đằng nào cũng thắng" Helena nói

Sau đó mn trò chuyện một lúc rồi cũng về đến cảng mn đứng ở trước cảng chờ

"Mn ko sao chứ ?" Vestal lo lắng

"Ko sao bị dính chút bụi thôi còn lại chả sao"

"Kể ra bọn tôi ko tham chiến gì" New Jersey nói

"Vậy à ? Thế thì tốt rồi" Vestal nhẹ nhõm đôi chút

"Chưa xong đâu" tôi bất ngờ nói

"Chúng tấn công sao ?" San Diego hỏi

"À chưa xong công vc thôi" tôi bình thản nói

"Đô đốc à !!" Mn nói

*Lè lưỡi*

Sau đó tôi quay lại làm việc nhưng giải quyết chỉ tr 1 tiếng thì cũng đến giờ ăn trưa tôi lấy gói đồ ăn dã chiến tr ngăn kéo rồi leo lên nóc trụ sở Eagle Union ngồi ăn và ngắm cảnh

Sau đó tôi mò đến một vài chỗ trên căn cứ lúc đi có đi ngang qua rất nhiều nơi vì đa số ở đây là nữ nên mọi thứ đc thiết kế vừa hiện đại nhưng cũng rất thoải mái

"Uhm... Kệ đi" tôi nói

Lúc này tôi đi đến cái kho ở gần đó mở ra thì bên tr là một chiếc F15N Eagles đã cũ và khó hoạt động đc

"Đây là... Cường kích F15 " Tôi nhìn với ánh mắt sáng chưng

Sau đó tôi mở điện và đi quanh chiếc máy bay nó đã cũ và sau đó tôi nhìn vào thân máy bay 13 ngôi sao chiến công đc khắc trên đó

"Ko ngờ nó có nhiều chiến cộng vậy chắc chắn phi công lái nó phải rất giỏi"

Sau đó tôi vào buồn lái mọi thứ đều rất bụi và radar cũng bị bám đầy bụi tôi để ý có một bức ảnh ở gần radar khi nhìn vào tôi bất ngờ nhớ ra gì đó

"Khoan đây ko phải là..."

Hồi tưởng

Một cậu bé đi chạy tới ôm một ng đàn ông

"Ông ngoại ! Cháu nhớ ông lắm !" Tôi lúc bé nói

"Cháu trai khoẻ chứ cha mẹ có ổn ko ?"

Cha tôi lúc này đi ra

"Cha ! Lâu ko gặp cha vẫn khoẻ chứ ?"

"Ta khoẻ lắm, con trai vợ con sao rồi ?"

"Cô ấy vẫn khoẻ lắm ko sao đâu"

"Vậy à ?" Ông tôi nói với nụ cười hỉefn hậu

"À cháu trai muốn lên chiếc máy bay đã sát cánh cùng ông ko ?"

"Vâng !" Tôi lúc ấy ngây thơ đồng ý

Sau đó ông tôi dẫn tôi ra ngoài cảm giác khi thấy chiếc máy bay đó cái ước mơ muốn đc ở trên một chiếc máy bay mạnh mẽ đã khiến tôi cô gắng đạt đc mục đích

"Loại một chỗ ngồi nhưng cháu có chịu đc áp lực ko ?" Ông tôi có hơi lo nên hỏi

Fact: Các máy bay khi ở trên cao chắc ai cũng bt là chúng có áp lực rất lớn nhưng với loại máy bay chiến đấu áp lực chúng tạo ra rất lớn điều này khiến cho người phi công có thể ngất đi thế nên hầu hết các phi công đều đc huấn luyện để chịu đc áp lực khi ở trên máy bay

"Cháu chịu đc ạ !"

"Tốt! Vậy lên cùng ông nào"

Sau đó ông đưa tôi lên đó rồi đeo cho tôi một cái mũ khác rồi ông cất cánh ban đầu tôi súyt ngất vì ko trụ đc áp lực nhưng sau đó tôi đã bình tĩnh lại đc và ngắm khung cảnh bầu trời

"Nó đẹp đúng ko cháu ?"

"Vâng ! Nó rất đẹp"

Quay lại hiện tại

Tôi lúc này đã chạy đi hỏi Enterprise

"Em có biết ng lái chiếc máy bay ở đâu ko ?"

"Sao anh lại tìm ông ấy ?"

"À ! Ông ấy là ông nội anh"

Enterprise có chút ngập ngừng vì khi còn bé tất cả các nữ hạm ở Eagles Union đều đã tiếp xúc với ông ấy các nữ hạm lúc ấy còn bé ông ấy rất yêu quý mn chưa kể ông ấy còn bảo vệ tất cả khỏi mấy tên có ý đồ xấu với họ

"...uhm... Ông ấy... Mất rồi..." Enterprise có chút buồn

Tôi cũng im lặng một chút nhưng rồi nói

"Ko sao anh bt mà " rồi nở nụ cười vui vẻ

"Nhưng mà... Đó chẳng phải là..." Tôi ngắt lời cô ấy

"Ko sao ông chỉ là người bình thg nên mất vì tuổi tác cũng ko sao mà mấy đứa bt ông ấy đc chôn ở đâu ko ?"

"Vậy anh đi theo em" Enterprise nói

Sau đó cả hai lên một ngọn đồi ở đó có một phiến đá đc khắc tên ông nội tôi lúc này có chút lặng người nhưng sau đó đã lấy ra một bó hoa tuy líp màu tím từ kho dự trữ đặc biệt của tôi sau đó đặt lên trên mộ của ông ấy tôi lúc này nghẹn ngào rơi nước mắt

"Ông...cháu đã quay lại rồi đây... Cháu đã là đô đốc của quân cảng này cảm ơn ông vì tất cả những gì ông làm cho cháu... Cháu cảm ơn ông... CHÁU CẢM ƠN ÔNG !!"

Lời cảm ơn mà tôi muốn nói bấy lâu với người ông đáng kính tuy ko thực hiện đc lúc ông còn sống sau đó tôi nghiêm trang đứng đưa tay lên chán chào kiểu người lính những giọt nước mắt vẫn rơi xuống nhưng tôi ko hề khóc mà tôi để nó rơi xuống vì ông từng dạy tôi rằng "Đã là nam nhi thì phải mãnh mẽ cho dù có gì xảy ra cũng ko đc khóc"

Sau đó tôi quay lại cảng lúc này Cleveland chạy tới chỗ Enty

"Cái gì vừa xảy ra vậy Enterprise?" Cleveland hỏi

"À...ko có gì đâu anh ấy chỉ thăm mộ ông mình thồi... Ko bt mn có tin ko ?" Enterprise nói rồi kéo mũ xuống khuôn mặt có chút buồn

Cleveland ngây người vì bt người mà họ từng rất yêu quý lại chính là ông của đô đốc

"Thật sao ? Nhưng có thể nhận đại cũng đc mà ?" Cleveland hoang mang nói

"Tôi ko chắc tại vì tính cách anh ấy thay đổi rất đột ngột thậm chí là bt đc loài hoa ông ấy thích thì khó có thể nói là nhận bừa" Enterprise nói

"Nhưng có thể là ăn may chăng còn ai khi mà bt tin người mình yêu quý mất chả vậy ?" Cleveland hỏi

"Tôi ko chắc nữa" Enterprise cũng ko hoàn toàn chắc chắn về vụ này

Lúc này Yorktown đi tới và nói

"Chị có chứng cứ đây"

"Onee-chan chị ko đi nghỉ sao ? Ra đây làm gì ?" Enterprise nói

"Có sao đâu còn về vấn đề của đô đốc có phải là cháu trai ko thì có một thứ chứng minh đc đó" Yorktown nói xong cười hiền từ

Sau đó tất cả đi đến phòng họp của hội Eagles Union cắn phóng đc bày biện ngăn nắp đơn giản mà tinh tế một bên là hai kệ sách chứa các loại sách sàn trải thảm đỏ bình thg giữa là một cái bàn hình chữ nhật dàu cùng với hai cái ghế sofa lớn kèm theo hai ghế nhỏ ngoài ra còn được trưng bày rất nhiều món đồ khác nhau tr căn phòng như mô hình tàu, huân chương, ảnh...

"Vậy chị đưa em tới đây làm gì và tại sao mn ở đây?" Enterprise hỏi

"Đội này cũng thắc mắc vụ của đô đốc đây" tất cả mn có ở đó nói trừ ba người với vào

"Vậy chứng cứ đâu Yorktown?" Cleveland hỏi

Yorktown lúc này chỉ mỉm cười rồi đi tới gần một quyển sổ trên đó ghi là nhật ký về các nữ hạm

Bên tr là những câu chuyện của ông về những điều ông nhận đc khi ở cảng Eagles Union mọi thứ đều là niềm vui ko hề có sự tủi cực hay đau buồn như quá khứ của tôi sau đó Yorktown lấy ra một phòng vì thư đc kẹp tr cuốn sổ

Bức thư ấy đã rất cũ phông thư thì đã chuyển qua màu nâu miếng sáp nến trên đó cũng đã gần như nứt vỡ mở ra bên tr là n/d thư cụ thể là:

"Ngày 19/7/1997

Tôi đã gặp đc những nữ hạm dễ thương suốt khoảng tg sống và làm vc ở đây tôi đã thấy từng người họ phát triển theo cách riêng họ sống rất tự nhiên như một xã hội loài người kể ra nếu là cho cháu trai mình một cô có vẻ hay nhỉ thực sự ko dễ thế đâu bởi vì rất nhiều người xứng đáng với cháu trai tôi kể ra có lần mang thằng bé đến nó cứ mải đọc sách chả để ý một ai lúc ra ngoài ta chỉ đi theo và thấy thằng bé gặp đc một cô bé rất dễ thương nhớ ko nhầm thì cô bé có một mái tóc màu vàng và đôi mắt màu đỏ ruby thân hình thon gọn rất năng động lại bắt chuyện với cậu cả hai nói chuyện với nhau khá thân thiết sau đố nếu theo ta nhớ còn hứa gặp lại sẽ thành bạn thân cơ thực lòng muốn chúng nó thành đôi luôn chứ ko phải là bạn nữa. Nếu ai đọc đc thì ta mong hãy sống tố, các nữ hạm các cháu chính là tương lại các cháu chắc chắn sẽ rất mạnh mẽ hãy tiến lên bằng chính khả năng và nếu có gặp cháu ta thì đừng có để nó cô đơn đấy nhớ đấy nhá"

Trên phông thư ghi lời nói cuối cùng

Cả phòng lúc này bất ngờ tuy vậy họ cũng lặng đi vì cái ngày ông ấy ra đi tất cả các nữ hạm đều chứng kiến ai cũng đau lòng cha mẹ của đô đốc ko tới đc do chính ngày đó là ngày họ ra đi và ngày đô đốc bị bắt

"Chắc vậy là đủ rồi nhỉ ?" Yorktown hỏi

"Uhm... Đủ rồi" Enterprise ngập ngừng

Cả phòng lúc này lắng xuống bức thư ấy nếu theo như ông tôi giao lại thì chỉ đc mở khi có người nhận là cháu của ông ấy và đúng là vậy sau đó tất cả liền lạc quan trở lại

"Thôi! Dù gì mọi thứ cũng qua rồi hổi tưởng lại ký ức chút cũng ko tệ nhỉ ?" Cleveland nói

"Ờ! Đỡ cảm thấy nặng lòng" Hornet nói xong cười

"Mà nhân tiện có một nhân vật đc nói tới tr thư theo như mtả thì hình như có mái tóc màu vàng mắt đỏ và năng động...có thể lad Cleveland chăng?" Vestal vừa nói vừa nhìn Cleveland

"Ade? Ko có chuyện đó đâu mấy bà thím , tôi tính cách tomboy kiểu này mấy ai thích chứ ?" Cleveland nói có chút bối rối

"Ko hẳn đâu cô khá dễ thương mà ? Chưa kể cô ko hoàn toàn là tomboy bởi vì cô vẫn có chút gì đó rất con gái mà?" Essex nói

"Ko ko thể đc tại vì mảng tính cách ấy khá ít mà sao mà anh ấy lại thích đc ?" Cleveland gượng cười

"Mà thôi dẹp qua một bên đi giờ thì chúng ta làm gì đây ?" Hornet hỏi

"Đi dạo chút ko ?" Vestal gợi ý

"Nghe hay đó!" Cleveland đồng tình

Bên chỗ tôi lúc này

Tôi đã quay về phòng làm việc và lấy một cuốn sách đọc sau đó đi ra trước cảng mặt biển lúc này tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng hải âu trên trời tiếng gió thổi và tiếng tiếng sóng vỗ tôi trầm lắng nhìn về phía xa các suy nghĩ cứ loé lên tr đầu tôi ko dứt

*Cháu sẽ kế thừa ý chí và đôi cánh của ông, nhất định cháu sẽ làm được ...* những dòng suy nghĩ ấy khiến tôi càng quyết tâm bảo vệ những người ông tôi đã chăm sóc

Hết chap 5 sr ra hơi muộn nha +-+


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net