. . . . (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Up chưa bao giờ dùng tư thế này, vì nếu vào quá sâu, anh sợ Poom sẽ cảm thấy không thoải mái. Đây là lần đầu tiên anh bộc lộ bản chất của mình. Nắm lấy cổ tay ấy, anh mút từng ngón tay, và ngước lên nhìn em đầy say đắm, dỗ dành em dùng tay tự mở rộng cho chính mình.

Thường Poom sẽ không ngượng đến thế, khi em xem việc làm tình cũng bình thường như ăn uống hàng ngày. Nhưng đêm đó, lần đầu tiên, em lại sốc đến choáng váng. Thật lạ kỳ làm sao, lúc ngón tay em được phủ đầy dầu bôi trơn và đưa vào trong cơ thể. Em căng thẳng đến nỗi cơ bắp căng cứng, tiếng thở dốc càng lúc càng nặng hơn. Còn Up, với ánh mắt ngây thơ vô tội ấy, thầm hỏi, "Có đau không em?"

Khi anh khẽ nói có thể tiến hành bước tiếp theo rồi đấy, em vẫn khăng khăng giữ ham muốn của mình mà không cho phép tự thả lỏng. Nắm lấy 'cậu bé' của anh, em chật vật đút vào 'lỗ nhỏ', và sau ba lần trượt, anh đành phải thở dài và an ủi em rằng không phải làm như vậy đâu. Đưa tay nắm lấy bàn tay đang giữ 'cậu bé', anh dẫn dắt để em tự xâm phạm chính mình. Khi đút vào được một nửa, cơ thể em đã nhễ nhại mồ hôi, ánh mắt em đã đong đầy nước. Nhìn đôi mắt chăm chú ấy, anh nâng người và khẽ hôn lên bờ ngực săn chắc, cất lời khuyến khích em tiếp tục bằng tông giọng mềm nhẹ ngọt ngào.

'Cậu bé' đưa đẩy quá sâu, liên tục chà xát điểm nhạy cảm trong em. Poom muốn chạy trốn nhưng chẳng thể, khi đôi tay Up đã kẹp chặt hai bên eo. Mệt đến mất kiểm soát, em ngã lên người anh, sẵn sàng thốt lên vài câu tốt đẹp. Khi gần đến 'đỉnh', anh nhéo nhẹ eo rồi xoay người em lại, đặt em lên drap giường êm ái.

Poom nắm lấy cổ tay anh, thì thầm hỏi sao anh lại không vui.

Up có linh cảm mình sắp khóc rồi, nên chỉ hỏi lại, "Em không ghét anh sao?". Em khó hiểu đáp lời, "Sao em lại ghét anh chứ?"

Đêm đó trời lạnh đến mức khiến người ta khó thở, nhưng cảm giác ấm áp như biển khơi bao quanh lại khiến anh như chìm đắm. Tự vấn chính mình, "Hôm nay anh đã tức giận với em, mà em không giận chút nào sao?", anh muộn màng nhận ra rằng Poom luôn muốn làm anh vui, bởi tình yêu không nên thuộc về bóng tối, nên cả ngày hôm đó, em đã hát tình ca cho anh nghe.

Up ôm chặt em lún sâu xuống nệm, tấm chăn dưới thân hai người lạnh lẽo và ướt đẫm, khiến cảm xúc dâng trào trong lòng anh.

Lần đầu tiên, anh cảm giác mình sắp mất Poom. Em đẹp như chú chim tự do tung cánh giữa trời không, còn chính anh, lại tự mang tội lỗi nặng nề, chẳng có thần linh nào tha thứ.

Up chính là một tên người máy, cần phải được bao bọc bằng tình yêu mới có thể hoạt động.

Đưa mắt ngắm nhìn hàng mi run rẩy, đôi môi khẽ mở của Poom, anh bắn tất cả vào trong em. Và khi chuẩn bị rút ra, em kéo tay anh chậm rãi đặt lên bụng mình.

Ở đó bỗng có một điểm nhô lên rõ ràng.

Với đôi mắt lấp lánh, em thầm thì, "Hạt giống của anh sẽ nảy mầm".

Ánh mắt Up run lên, và đó cũng là lúc hạt giống trong trái tim anh bắt đầu nảy mầm.

"Anh có mong ước gì không?"

"Một đứa nhỏ."

"Một đứa nhỏ sao?"

"Ừ, một đứa nhỏ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC