úa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

uzui tengen rành là một gã đào hoa, lịch thiệp và hào nhoáng. gã nổi tiếng là một tay sát gái, đã khiến bao cô gái nguyện chết vì gã bởi vẻ ngoài điển trai ấy. ngoài ra, điều khiến gã đáng được kính trọng hơn cả là chức vụ trụ cột của mình trong đoàn diệt quỷ. nhưng dù có mang tiếng sát gái, gã vẫn chưa để một cô nàng nào ngoài kia có thể lọt được vào tim gã. vì sao ư?

là bởi vì gã đã phải lòng zenitsu agatsuma.

zenitsu agatsuma là ai ư? chỉ là một thằng nhóc hết sức bình thường trong đoàn diệt quỷ mà thôi.

vậy, cớ gì lại khiến đại nhân uzui đây phải si mê đến vậy?

đó là vào một đêm trăng, khi uzui cảm thấy quá khó ngủ, gã đã ra ngoài trang viên hồ điệp để hít chút khí trời. ngay cái đêm hôm ấy, gã đã chứng kiến một cảnh tượng hết sức mĩ lệ.

cậu trai tóc vàng mang tên zenitsu agatsuma ấy, ngồi đơn độc giữa những bông hoa đủ màu. kìa cậu trai, cậu nghĩ gì thế? gã thật muốn biết. và một giây sau, gã nghe thấy tiếng tim mình hẫng một nhịp. cậu trai tóc vàng nhỏ bé ấy đã cười. một nụ cười bừng sáng như ánh dương trong đêm tối.

cậu trai, cậu cười gì thế, cậu có trông thấy ta không?

hay cậu đang nghĩ đến ai đó?

một ai đó đủ khiến cậu hạnh phúc và vui cười chỉ bằng một ý nghĩ nhỏ nhoi. chắc vậy nhỉ?

nếu thực sự là như vậy, thì thật ghen tị.

gã muốn làm người đó. uzui tengen vẩn vơ nghĩ. bất chợt gã gõ đầu mình. chết tiệt, gã đang nghĩ cái gì vậy? yêu một thằng con trai sao? lại còn là một người phiền phức như zenitsu nữa. gã điên thật rồi.

cơ mà, cái cơn điên này làm gã không muốn thoát khỏi nó. thế mới lạ.

từ hôm ấy, gã lúc nào cũng kiếm cớ để gặp zenitsu agatsuma. khi thì qua điệp phủ lấy thuốc, khi thì giúp lũ lính mới lẫn lính cũ tập luyện. hoặc đôi khi gã lại còn ngớ ngẩn đến mức đi theo cậu để làm nhiệm vụ. mà, gã cũng chả quan tâm mấy. hiện giờ, trong mắt gã chỉ có cậu nhóc tóc vàng ấy thôi. gã muốn nhìn thấy cậu, muốn ôm cậu, muốn hôn cậu. gã muốn cậu yêu gã. muốn đến phát điên. nhưng gã không nói. gã ghìm tất cả vào lòng. gã mong cậu tự thấy được tấm chân tình của gã. gã mong, và vẫn mong mãi. nhưng than ôi. thái độ cậu đối với gã chỉ là của một cậu học trò khó chịu với ông thầy của mình. không phải điều mà gã mong đợi.

vì gã không có trong lòng cậu. người có trong lòng cậu là cô bé tên nezuko kamado kia.

đau đớn thật đấy.

đau thấu tâm can.

hôm sau, gã cảm thấy có thứ gì đang dần nảy nở trong buồng phổi.

cái gì thế?

đau quá.

gã vẫn đi theo cậu. vẫn cứ ngắm nhìn cậu. vẫn cứ cảm thán cái mái tóc cùng nụ cười rực rỡ như ánh dương của cậu. bỗng một cơn bỏng rát và buồn nôn truyền đến cổ họng gã. gã ho, ho kịch liệt.

từng cánh hoa tử đằng tím thẫm cùng với máu và dịch phổi tràn ra từ cổ họng, vương vãi trên tay gã.

cái gì đây?

gã lặng lẽ đi tìm vị trùng trụ tên shinobu kochou.

"shinobu, cái gì đây?"

gã đặt những cánh hoa tử đằng ở nơi cổ họng gã tràn ra lên bàn. shinobu nhíu đôi mày mỏng, lên tiếng. trong giọng nói của cô, ẩn chứa sự bất lực.

"tengen, anh đã tương tư ai rồi?"

gã im lặng. gã còn biết nói gì ư? gã đơn phương zenitsu agatsuma đến phát điên rồi.

shinobu lắc đầu, day day đống cánh hoa.

"đây là hanahaki. một căn bệnh sinh ra từ tình đơn phương.từ lồng ngực của người bệnh, những cánh hoa sẽ sản sinh ra, rễ của nó cũng dần cắm sâu vào hệ hô hấp. giai đoạn đầu, người bệnh sẽ tự giải phóng những cách hoa đó theo đường miệng như nhổ, ho hay nôn. nếu không sớm chữa trị, bệnh tình sẽ ngày càng trầm trọng hơn. khi ấy, cánh hoa sẽ nhuốm máu, sẽ chặn ngang ngay khí quản, rễ sẽ bao phủ toàn bộ hệ hô hấp khiến người bệnh vì thiếu dưỡng khí. và người bệnh sẽ ho ra máu mà chết.."

gã ngẩn người.

"có cách chữa trị không?"

"tất nhiên là có. cách thứ nhất, người mà anh đơn phương phải chấp nhận và đáp lại tình cảm của anh"

tỏ tình sao? gã không làm được. nhưng gã lại muốn cậu nhìn thấu được tấm lòng của gã. cơ mà, cậu cũng đang đơn phương người khác đấy thôi. trong lòng cậu không có gã. cách này, vô ích rồi.

"vậy còn cách thứ hai?"

"cách thứ hai là phẫu thuật. sự nở hoa sẽ biến mất, nghĩa là bệnh được chữa khỏi.nhưng mà..." shinobu lại nhíu mày.

"cô cứ nói."

"anh sẽ phải chịu đựng những tác dụng phụ. đó là mất đi tất cả những ký ức về người mình từng đem lòng thầm yêu. thậm chí còn có thể mất khả năng yêu, khả năng cảm nhận được thứ xúc cảm nồng nhiệt nhất, quý giá nhất trong cuộc đời mỗi con người. anh tengen, anh có chấp nhận cá tác dụng phụ này không?"

gã lắc đầu, không do dự

"nhưng anh sẽ chết đấy."

"ai quan tâm chứ."

buông một câu hờ hững, gã quay về dinh thự của mình. gã không muốn quên cậu. xinh đẹp của gã, vầng dương của gã. gã muốn ở bên cậu, gã muốn nhìn ngắm nụ cười của cậu lâu hơn nữa. gã yêu cậu, yêu cậu bằng cả sinh mạng này.

ta thà chết còn hơn là phải quên em.

những ngày sau, vì sự hành hạ của bộ rễ dần lan rộng trong buồng phổi, gã yếu hẳn đi. tuy vậy, gã vẫn gắng sức đi tìm cậu trai tóc vàng ấy. chỉ để ngắm nhìn cậu, và nghe giọng nói của cậu. chỉ cần vậy thôi, là đủ với gã rồi. gã đơn phương, nên chẳng dám đòi hỏi nữa. vô ích cả thôi.

ơ kìa em ơi, hoa đã nảy trong buồng phổi ta vì em rồi, thế đến khi nào em mới chịu quay lại nhìn ta đây?

vẫn không có hồi đáp.

một hôm, trùng trụ shinobu kochou đến tìm gã.

cô đăt trước mặt hắn những cành hoa hướng dương đã úa tàn. hắn có thể ngửi được mùi máu từ những cánh hoa ấy. gì đây? đừng nói là cũng có một kẻ lụy tình như gã đấy nhé?

"cái này, là của zenitsu agatsuma. cậu ta cũng mắc căn bệnh giống anh."

ngay cái khoảng khắc ấy, uzui tengen nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn.

ra là thế. cậu trai tóc vàng ấy cũng lụy tình. nhưng cậu không lụy vì gã. cậu lụy vì người khác kia. gã vì cậu mà để cho tử đằng mọc đầy buồng phổi của mình. vậy còn cậu, cậu mang được cho gã cái gì đây? những cánh hoa hướng dương nảy nở trong buồng phổi cậu vì người khác sao? thật bi đát.

"cậu ấy, cũng như anh, không chịu phẫu thuật."

đến vậy cơ á? than ôi, đúng là hai kẻ ngu, ngu vì tình. gã cười, một nụ cười méo mó chất đầy đau thương.

"shinobu, cô về đi."

trùng trụ shinobu kochou đã về rồi. bỗng ngực gã nổi lên cơn đau rát dữ dội. cơn đau này, khác với bất kì cơn đau nào mà gã đã từng trải qua. gã ôm ngực ho. ho tới mức tưởng chừng như cả phổi gã đã lọt ra ngoài. nhiều máu quá, cả hoa nữa. màu tím thẫm của hoa tử đằng trộn lẫn với màu đỏ tươi của máu trông mới bi thảm làm sao.

như chuyện tình giữa gã và cậu vậy.

gã nằm gục xuống những cánh hoa. sắc tím của hoa, màu đỏ tươi của máu, cùng ánh trăng ngoài kia càng làm mọi thứ trước mắt gã trở nên mờ ảo. vậy là gã sắp chết rồi sao? gã muốn nhìn thấy cậu lần cuối. này zenitsu, cậu ở đâu? cậu có biết cái tình trạng này của gã không? hay cậu cũng đang ngồi ở một góc nào đó, ôm ngực mà nôn ra từng cánh hoa? tại sao cậu chưa từng nhìn về phía gã? tại sao cậu không chịu nghe lòng gã. ơ kìa cậu ơi, gã sắp chết rồi đây, chết vì thứ tình mà gã đã dành cho cậu đấy. thế chừng nào cậu mới chịu quay lại nhìn gã đây? gã thấy ươn ướt nơi khóe mắt. gì thế?

nước mắt à?

gã khóc sao?

khóc vì ai?

vì cậu, vì zenitsu agatsuma.

ôi em ơi, em gieo rắc làm gì cái ánh vàng nơi em vào đời ta, để giờ ta phải chịu cái nỗi đau thấu trời này.

hơi thở gã dần khó nhọc, mi mắt cũng cứ vậy mà trĩu xuống. hết rồi. vậy là tới phút cuối, cậu vẫn chẳng thể nghe được tiếng lòng gã. vậy là tới phút cuối, gã vẫn chẳng thể tỏ rõ lòng mình cho cậu biết. hối hận quá.

nhưng dù vậy, gã vẫn một lòng hướng về phía cậu.

zenitsu agatsuma, ta yêu em, yêu em bằng cả sinh mạng và tâm hồn này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net