1,2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1
Rèm mi rũ xuống như cánh rẽ quạt, phủ bóng lên khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc. Giữa không gian tĩnh mịch nhè nhẹ lay động, tựa hồ như chuẩn bị sản sinh ra một hiệu ứng cánh bướm.29
Cường độ từ ánh sáng phía trên quá lớn, phản chiếu lại vào đồng tử, xuyên qua mi mắt mỏng manh nổi lên những đường mao mạch xanh mờ nhạt sắc độ không dễ chịu. Tiêu Chiến nhíu mày, cố gắng mở mắt.
Cánh tay theo bản năng muốn đưa lên che chắn, lại phát hiện ra đến cả một đốt xương cũng không thể nhúc nhích.
Giống như đã rơi vào trạng thái hôn mê quá lâu, một cử động đơn giản cũng trở nên vạn phần chật vật.
Vẳng lại bên tai là âm thanh nước chảy từng giọt từng giọt đều đặn, nhịp độ nhỏ đến mơ hồ. Thân thể không theo kịp tốc độ phục hồi của ý thức khiến Tiêu Chiến bắt đầu hoảng hốt, cố sức nghiến chặt hàm răng, run rẩy mở choàng mắt.
Đèn huỳnh quang rọi xuống ánh sáng trắng đến chói lòa.
Một chút cũng không tương đồng với bốn bức tường màu kem và ngọn đèn ngủ vàng dịu trong căn phòng quen thuộc, hình ảnh cuối cùng ghi lại trong não bộ của anh trước khi chìm vào giấc ngủ đêm qua.
Cơn đau không rõ từ đâu đột ngột ập đến, lan ra toàn thân giống như chất độc, truyền thẳng lên đại não cùng mùi thuốc sát trùng rất nồng xộc vào buồng phổi. Tiêu Chiến không nhịn được bật ho dữ dội.
"Anh Chiến, anh Chiến! Anh tỉnh rồi!"
Cơn ho quá mãnh liệt làm cảnh vật xung quanh như chao đảo, thoáng chốc trở nên mờ nhòe. Qua khóe mắt đỏ ửng dâng lên một tầng sương mỏng, một bóng hình phụ nữ xa lạ vội vã chạy lại bên cạnh Tiêu Chiến, nắm chặt lấy tay anh.
"Anh Chiến, anh tỉnh rồi!"
Tiếp xúc thân mật quá mức bất ngờ, Tiêu Chiến kinh hoảng, theo bản năng rụt tay lại.
Mà người phụ nữ kia giống như cũng không chú ý đến, nhấn nút khẩn cấp bên đầu giường anh, giọng nói không giấu được vui mừng cùng kích động.
"Anh Chiến, anh tỉnh rồi, tốt quá, tốt quá rồi! Anh đừng động, anh nằm đó chờ một chút, đừng động, em đã gọi bác sĩ rồi, nhanh thôi, họ sẽ tới ngay...!"
Người phụ nữ nói năng có chút lộn xộn, đến cuối câu thì vỡ ra nghẹn ngào, viền mắt cũng nhanh chóng đỏ bừng.
Tiêu Chiến cố gắng trấn áp nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, lùi sâu vào giường hơn.
"Cô... là ai?"
Thanh âm của anh rất khàn, như đã rất lâu rồi không mở miệng nói chuyện, đặc biệt khó nghe. Thế nhưng người phụ nữ kia lại hiểu được toàn bộ, bàn tay đưa lên luống cuống gạt đi giọt nước mắt trên gò má dừng lại, sững sờ.
"Anh Chiến, anh sao thế? Em là hôn thê của anh mà."

19
* * *
Tiêu Chiến ngồi trên giường, khí tức trầm mặc rất ít khi tỏa ra từ phía anh như phảng phất xây nên một rào chắn không cho phép bất cứ ai xâm nhập, im lặng lắng nghe lời giải thích của bác sĩ.
Từng câu từng chữ lọt vào tai anh đều rõ ràng, thế nhưng khi truyền tới trung khu thần kinh lại tan rã thành vô vàn mảnh nhỏ, không còn sót lại chút ý nghĩa nào.
Hiện tại là năm 2028, anh đã ba mươi bảy tuổi.26
Xuất đạo được hơn một vòng mười năm, năm ngoái còn nhận được giải thưởng Ảnh đế đầu tiên trong sự nghiệp.
Mùa xuân tới sẽ kết hôn với người phụ nữ kia, tên cô là Lưu Nhiên. Hai người quen nhau trong một bộ phim cách đây hai năm, anh là nam chính, cô là nữ phụ.8
Hết thảy đều không có gì trùng khớp với những dữ liệu hiện có trong đầu Tiêu Chiến.
Anh vừa trải qua sinh nhật lần thứ ba mươi mốt của mình cách đây vài tháng, hồng lên còn chưa tới hai năm. Tâm sự nghiệp còn phân tán rất nhiều, trái lại toàn bộ tâm tư lại chỉ đặt lên duy nhất một người, còn hận không thể mỗi phút mỗi giây đều ở bên người ấy, cùng nhau trải qua trăm vị nhân sinh.
Mà người ấy, tuyệt đối không phải là người phụ nữ tên Lưu Nhiên ngồi cạnh anh, cố gắng đè nén xuống tiếng khóc của mình lúc này.
"Bệnh nhân vừa hồi tỉnh sau đại phẫu, có thể sẽ xuất hiện vài di chứng không thích hợp. Việc mất đi một phần ký ức tạm thời đối với chấn thương vùng đầu là trường hợp không hiếm, trải qua một thời gian theo dõi, kết hợp với các bệnh pháp trị liệu đặc thù, khả năng hồi phục là rất lớn. Điều quan trọng là gia đình cần kiên nhẫn, không thúc giục bệnh nhân hay để bệnh nhân phải lo nghĩ nhiều, rơi vào trạng thái kích động sẽ rất dễ nảy sinh phản ứng tiêu cực..."
Vị bác sĩ già sau khi kiểm tra tổng quát tình hình của Tiêu Chiến thấy mọi chỉ số đều ổn định, lại nhìn anh suốt từ đầu tới cuối quá trình đều yên lặng không nói một lời, có chút ái ngại quay sang dặn dò Lưu Nhiên. Đôi mắt cô đỏ hoe, liên tục gật đầu nghe căn dặn, còn cúi người chào khi ông rời đi.
Tiêu Chiến lẳng lặng nhìn sang, có lẽ là một người rất có nề nếp.
Nhưng không quen thuộc, vẫn là không quen thuộc.
Lưu Nhiên sau khi hiểu rõ Tiêu Chiến không nhận thức được mình thì không lại gần anh nữa, cũng không dám để lộ cho anh thấy trong mắt mình có bao nhiêu mất mát. Ngồi xuống ghế gỗ cách anh một chiếc tủ đầu giường, cô nhỏ giọng, thanh tuyến run run.
"Anh Chiến, trước mắt anh cứ nghỉ ngơi. Em đã gọi cho bố mẹ anh rồi, tối nay bố mẹ sẽ đến."
"Tôi... bị làm sao vậy?"
"Là tai nạn xe cộ. Ba tuần trước anh từ sân bay trở về nhà, tuyết rơi quá dày khiến đường cao tốc trơn trượt, trợ lý Lâm mất lái, xe tông... tông phải xe tải đi ngược chiều."
"Vậy..."
"Trợ lý Lâm bị thương không nhẹ, nhưng đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi, giờ đang trong quá trình hồi phục."
Tiêu Chiến âm thầm thở dài một hơi. Nghe Lưu Nhiên nhắc đến trợ lý Lâm, anh bỗng chốc lại cảm thấy hiện thực này bắt đầu giống với hiện thực hơn rất nhiều.
Trợ lý Lâm là người đã theo Tiêu Chiến kể từ khi anh tách ra thành lập phòng làm việc riêng, tính cách lẫn năng lực đều không cần bàn cãi, thậm chí có thể xem là anh em thân thiết của Tiêu Chiến.

Cũng là người duy nhất trong văn phòng biết được chuyện giữa anh và người ấy.
Không ngờ khoảng cách sáu năm này lại được nối liền bởi một mắt xích không đầu không đuôi như thế.
Nhưng trọng điểm chính là, Tiêu Chiến một chút cũng không tin, cảm thấy hết thảy mọi chuyện đều hoang đường. Anh còn nhớ rất rõ, ngày hôm qua anh và người ấy còn trò chuyện tới khuya, sau đó ôm nhau ngủ. Đã lâu lắm rồi hai người mới sắp xếp được một kỳ nghỉ cùng nhau, có bao nhiêu chờ mong, bao nhiêu hưởng thụ.
Còn hẹn sáng mai tỉnh dậy sẽ bắt đầu đi trượt tuyết. Anh mang theo máy ảnh, muốn chụp cho người ấy một bộ ảnh khác, người ấy đã học được thêm không ít động tác mới rồi, càng ngày càng thành thục, càng ngày càng mê người.
Người ấy, người ấy, chỉ cần nhắc đến đã khiến anh rung động mê luyến, giờ phút này đau đớn lan tràn trong tim.
Sao anh có thể có một người vợ chưa cưới?
Sao anh bị tai nạn nghiêm trọng đến mức độ này, mà khi tỉnh dậy, người ấy lại không phải là người anh nhìn thấy đầu tiên?
"Có thể cho tôi... mượn gương một chút được không?"
"A... được, được chứ, anh Chiến, đây."3
Lưu Nhiên nhìn vẻ thất thần cùng bộ dáng suy yếu của Tiêu Chiến, không dám tiến cũng không dám lùi, lại càng không biết phải nói thêm gì với anh. Tiêu Chiến có chút run rẩy đưa tay ra nhận lấy tấm gương Lưu Nhiên đưa tới, bàn tay sau ba tuần hôn mê đã gầy thêm một vòng, xanh tới dọa người.
Phản chiếu lại trong tấm kính là gương mặt không hề khác biệt với hình ảnh chính mắt anh thấy ngày hôm qua.
Ngoại trừ đôi mắt ẩn hiện quầng thâm mờ nhạt cùng mái tóc đã hơi dài, nhưng đó hoàn toàn là sự phát triển tự nhiên. Anh vẫn luôn có thói quen mỗi tháng nếu không có công việc đều sẽ cắt tóc một lần.
Thế nên tất thảy đều chỉ là trò lừa gạt thôi phải không.
Dám dọa anh tới mức độ này, cả thế gian cũng chỉ có một người. Em được lắm, xem anh trở về sẽ xử lý em thế nào, Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác.
Sao em có thể thấy anh trải qua cửu tử nhất sinh mà bỏ mặc anh ở đây, sao em có thể để anh phải đi tìm em.
Còn phải dựa vào việc đọc thầm tên em, không ngừng đọc đi đọc lại giống như niệm một câu thần chú, mới có thể ngăn được nước mắt sợ hãi không ào ạt đổ xuống.
Tiêu Chiến gượng ngồi dậy, ý đồ muốn rời khỏi giường. Lưu Nhiên cả kinh, vội vàng bước tới đỡ anh.
"Anh Chiến, anh muốn đi đâu? Thân thể anh chưa khỏe hẳn, đừng vội cử động, anh cần lấy gì, để em lấy giúp anh."
Bàn tay Lưu Nhiên sắp chạm đến khuỷu tay Tiêu Chiến lại bị anh lách người né đi, toàn thân trên bởi vì chuyển hướng bất ngờ mà đánh thẳng một trận đau đớn đến đến đại não. Anh hít sâu một hơi, thái dương đổ xuống mồ hôi lạnh.
"Tôi về nhà."
Lưu Nhiên trong chớp mắt hiểu rõ ý tứ của Tiêu Chiến, cầm lấy một tấm khăn dày đỡ lấy cánh tay anh, cẩn thận duy trì khoảng cách.
"Anh Chiến, bố mẹ anh..."
"Giúp tôi với."
Tiêu Chiến vịn vào thanh treo dịch truyền trên đầu giường, bởi vì gắng sức mà các khớp ngón tay càng trở nên trắng bệch.
Ánh mắt lộ ra quyết tuyệt và quẫn bách.
Giống như một con thú nhỏ bị thương, đối với cả thế giới đều trở nên ngờ vực, chỉ muốn một lòng trở về hang ổ của mình, chỉ nơi ấy mới đủ an toàn, mới có thể chậm rãi trị lành vết thương.
Hô hấp của anh trở nên dồn dập, đau đớn từ đôi chân đã quá lâu không phải chống chịu sức nặng của cơ thể giờ phút này giống như bước lên bàn chông, nỗi đau xa lạ đáng sợ khiến Tiêu Chiến toàn thân phát run.
Anh khàn giọng nói, thanh âm vừa thô vừa yếu ớt, không còn sót lại chút nào âm điệu đặc trưng của người phương Nam vốn luôn dịu dàng.+
"Làm ơn."
Chương 2

Ngoại trừ một trợ lý Lâm đang nằm trên giường bệnh, thời tiết mùa đông Bắc Kinh vẫn như thế, gió lớn thổi tới mang theo bụi cát cắt da cắt thịt, cùng tuyết trắng tung bay khắp trời, vừa thê lương lại vừa mang vẻ diễm lệ chỉ riêng nơi đây mới có.
Tiêu Chiến khoác chiếc áo lông cừu bên ngoài bộ trang phục đặc trưng của bệnh nhân, mùi thuốc sát trùng ám vào từng chân tơ kẽ tóc khiến anh có chút buồn nôn. Lưu Nhiên nói hay là anh chờ một chút, cô mang đồ dùng tới cho anh, nhưng Tiêu Chiến kiên quyết từ chối, chỉ mặc một chiếc áo được nói là của mình nhưng lại hoàn toàn xa lạ, dứt khoát rời khỏi bệnh viện.
Cũng như khi Lưu Nhiên đề nghị để cô đưa anh về nhà, không muốn ở bệnh viện cũng không sao, Tiêu Chiến đã im lặng một lúc lâu, sau đó lặng lẽ nói, xin lỗi.
Đôi mắt Lưu Nhiên trong khoảnh khắc như vỡ vụn ra, nhưng Tiêu Chiến không thể làm gì khác.
Anh không quen người phụ nữ này.
Càng ở bên cạnh lại càng cảm thấy bất an.
Thể chất người phương Nam không chịu được lạnh, Tiêu Chiến dù lăn lộn ở Bắc Kinh đã lâu, nhưng mùa đông nơi đây với anh vẫn vô cùng đáng sợ. Ngồi trên xe taxi co rút người vào sâu trong áo khoác, anh tựa đầu lên ô kính, nắm chặt chiếc điện thoại trong tay.6
Cũng là một model hoàn toàn khác so với chiếc điện thoại anh vẫn dùng tối qua. Kỹ năng mở khóa tối tân chỉ dựa vào quét võng mạc trong tích tắc, mở ra màn hình nền là anh cùng người phụ nữ mang tên Lưu Nhiên kia mặc lễ phục, mỉm cười nhìn nhau.
Trái tim Tiêu Chiến vang lên một tiếng "thịch" nặng nề.
Anh biết rất rõ vẻ mặt ấy, nếu không phải là người anh yêu mến, sẽ không có cách nào Tiêu Chiến có thể nhìn vào ống kính bày ra bộ dáng này.
Cũng hiểu rất rõ nguyện vọng đã từ lâu chôn giấu trong lòng, một đám cưới truyền thống, hai người mặc hỉ phục, quỳ gối dâng trà kính song thân, nhận được lời chúc phúc chân thành nhất, từ đó kết tóc trọn đời.
Màn hình nền của anh vốn là hình ảnh người ấy đứng giữa con đường trải đầy lá vàng, một bên cầm ván trượt, cánh tay còn lại chìa ra thức ăn cho đàn bồ câu trên quảng trường của Paris.1
Người ấy quay đầu nhìn anh, cười đến rạng rỡ, đôi mắt ngời lên ánh sáng trong trẻo. Giống như dương quang mùa hạ, lại dịu dàng như vạn dặm xuân phong.
Tiêu Chiến trượt mở sang album ảnh, tấm ảnh ấy không còn tồn tại. Hay phải nói đúng hơn, anh không hiểu vì sao lại có thể như thế, trong điện thoại của anh không có một tấm ảnh nào của người ấy.
Không có số điện thoại. Không có WeChat. Đến cả một tin nhắn cũng không.2
Cứ như thể Vương Nhất Bác đã triệt để biến mất khỏi cuộc đời Tiêu Chiến.
Anh từng đọc được ở đâu đó rất lâu về trước, trên thế giới này từng ghi nhận những trường hợp hôn mê lên tới mười năm, sau khi tỉnh lại thì giống như sống trong một thế giới hoàn toàn khác.
Thế nhưng xung quanh vẫn là những người quen thuộc, chỉ là thời gian làm tăng thêm những dấu hiệu tuổi tác mà thôi.

Hoàn toàn không giống như anh, lại mất trắng một khoảng ký ức, mang theo cả người quan trọng hơn hết thảy của anh rời đi.
Tiêu Chiến tắt điện thoại, càng rúc sâu hơn vào trong lớp lông cừu, đầu cũng cúi gằm, như thể muốn đem chính mình biến thành một chiếc kén, không còn nghe, không còn thấy, không còn biết gì nữa. Nỗi tức giận, hoang mang và hoảng hốt không ngừng dội lên lồng ngực giống như thủy triều trước cơn bão tố, anh thì thầm, không sao đâu, không sao đâu.
Nhất định là không sao đâu, hẳn đây chỉ là hiểu lầm, một trò đùa quái ác nào đó.
Chỉ cần gặp được người ấy là sẽ không sao, gặp được người ấy là sẽ an toàn.
Mặc dù em thường xuyên trêu chọc anh, nhưng nhất định sẽ không làm anh nổi giận. Anh giận rồi nói gì em cũng sẽ đều ngoan ngoãn nghe theo, phải không Nhất Bác.
Tiêu Chiến hít mạnh một hơi, cố ngăn lại viền mắt đã nóng tới dọa người.
Làm ơn, Nhất Bác à, không vui chút nào đâu. Anh thật sự sợ rồi, đến đón anh về đi, Nhất Bác.
* * *
Cơn đau đầu thậm chí còn làm Tiêu Chiến phát sốt nhẹ. Anh nặng nề tựa đầu vào cửa kính ngủ thiếp đi, mãi cho tới khi nghe thấy tiếng gọi của tài xế taxi mới giật mình choàng tỉnh.
Người lái xe đã lớn tuổi, ánh mắt nhìn anh vừa lo lắng vừa áy náy.
"Tiểu khu này là khu vực đặc thù, nếu không có thẻ sẽ không ra vào được, thật xin lỗi, phải để cậu xuống xe rồi."
Tiêu Chiến yếu ớt mỉm cười, đưa tay mò trong túi áo lấy ra chiếc ví.
"Không sao đâu ạ, cháu sẽ tự đi bộ vào, cảm ơn bác nhiều."
Bên trong chiếc ví đã có điểm cũ ấy, ở ngăn đựng ảnh vốn là tấm hình người ấy thời còn học Trung học, áo đồng phục trắng phối cùng cà vạt ca-rô, gương mặt nghiêm nghị nhưng vẫn toát lên nét đơn thuần đặc trưng của thiếu niên chưa qua hết kỳ dậy thì. Vốn là tấm ảnh được người ấy cất giấu rất kỹ, thế nhưng cuối cùng trong lúc chuyển nhà, chính là căn nhà này lại bị anh phát hiện được.
Giằng co cả một buổi chiều, cuối cùng người ấy cũng đành chịu thua, thôi được, anh thích thì cho anh, cũng chỉ là một tấm ảnh thôi, mệt chết em.2
Mà Tiêu Chiến thì cười hì hì ôm lấy người ấy, hôn lên môi người ấy hai cái, em là tuyệt nhất đấy, bạn trai nhỏ.
Vành tai người ấy vẫn nhịn không được mà đỏ bừng lên.6
Sau đó Tiêu Chiến cũng trở về quê nhà lấy cho người ấy một tấm ảnh của chính mình thời Cao trung, da ngăm ngăm, còn đeo kính cận. Người ấy ngoài mặt thì chẳng bộc lộ điều gì, nhưng Tiêu Chiến biết hắn len lén đem tấm ảnh ấy nhét vào ví tiền, đối với vị trí của anh hoàn toàn tương đồng.
Đó là vị trí đặc biệt nhất, là điểm giao hòa giữa tình yêu và tình thân.
Ngày hôm nay, căn hộ ấy vẫn còn đây, khung cảnh xung quanh cũng không có gì thay đổi, nhưng tấm ảnh thì không còn nữa.5

Tiêu Chiến ngây người.
Bầu trời Bắc Kinh mùa đông luôn phủ kín những đám mây xám nặng nề. Tiêu Chiến bước ra khỏi xe, gió lạnh thổi xuyên qua lớp áo bệnh nhân mỏng manh, thổi tới lòng anh chỉ còn là một mảnh hoang vu, đứng trong tuyết lớn càng thêm vẻ cô độc.
Người tài xế già nhìn anh không đành lòng, với người lấy từ trong hộc đựng đồ ra một chiếc ô đưa cho anh.
"Đi cẩn thận một chút, tôi thấy cậu vẫn là nên gọi người thân ra đón thì hơn."
Tiêu Chiến khe khẽ đáp lại, cảm ơn bác.
Tiểu khu của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ở là tiểu khu dành cho ngôi sao, độ bảo mật rất cao, bản thân những người làm công tác bảo vệ tại đây không những phải nhớ mặt minh tinh, mà còn phải nắm rõ được trợ lý của họ là ai. Tiêu Chiến bước chầm chậm qua khu vực kiểm soát, may mắn cho anh trực ban hôm nay là một bảo vệ anh đã quen thuộc, thường gọi là Tiểu Hạ.
Tiểu Hạ nhìn thấy Tiêu Chiến thì vô cùng kinh ngạc, vội vàng từ phòng trực bước ra.
"Tiêu tiên sinh, sao anh lại ở đây?"
Tiêu Chiến suy yếu, mỉm cười chào Tiểu Hạ.
"Tiểu Hạ, có thể... lấy xe chở anh vào căn hộ được không?"
Tiểu Hạ mở lớn hai mắt, dường như ngay sau đó sẽ là lắc đầu từ chối anh. Nhưng nhìn Tiêu Chiến một lượt, giữa tháng Mười hai lại chỉ khoác duy nhất một chiếc áo khoác lông cừu, còn không đủ dài che đi chiếc quần bệnh viện mỏng manh rộng thùng thình thì không khỏi lo lắng.
"Tiêu tiên sinh, anh vừa đi bệnh viện về sao?"
Tiêu Chiến gật đầu, cánh tay ôm lấy thân mình khe khẽ run rẩy.
Tiểu Hạ thấy rõ Tiêu Chiến thần sắc tái nhợt thì không nói thêm gì nữa, cấp tốc đánh xe ra đưa anh đi. Được bao bọc bởi hơi ấm từ máy sưởi khiến Tiêu Chiến tỉnh táo hơn đôi chút, anh hỏi Tiểu Hạ.
"Hôm nay Nhất Bác có về không? Lịch trình của cậu ấy có bận không?"
Qua kính chiếu hậu, anh bắt gặp Tiểu Hạ ngước lên, ánh mắt phức tạp, vừa ngạc nhiên lại vừa khó hiểu, dè dặt đáp.
"Em... em cũng không rõ nữa ạ. Nhưng chắc là Vương tiên sinh hôm nay sẽ về, anh ấy hiếm khi nào đi quá năm ngày."
Tiêu Chiến gật đầu, trong lòng bất giác lại cảm thấy yên tâm không ít. Kể từ khi ở bên nhau, hai người đã thỏa thuận trừ phi nhập tổ ở nơi quá xa xôi, quá vất vả, còn lại nhất định không được vắng mặt quá năm ngày.
Quy định này là do chính Vương Nhất Bác đặt ra. Thế nên không phải hắn vẫn tuân thủ nguyên tắc, là chứng tỏ giữa hai người không có chuyện gì đó sao.
Chắc hẳn đây chỉ là một giấc mơ mà thôi, chỉ là một loại hình thức sang chấn tâm lý mà anh chưa biết tới.
Chiếc điện thoại kia cũng có lẽ là anh làm hỏng trong một tình huống nào đó, đổi sang một chiếc mới mà chưa kịp lưu lại địa chỉ liên lạc của hắn.
Nhất định là giữa hai người chẳng xảy ra chuyện gì cả. Anh chỉ cần vào nhà đợi một chút nữa thôi, vài tiếng nữa là sẽ được gặp lại người ấy rồi.

Lập luận này có bao nhiêu sơ hở, Tiêu Chiến không muốn suy xét thêm nữa, nếu nghĩ thêm chỉ sợ ngọn nến hy vọng vừa le lói lại trong lòng anh sẽ vụt tắt.
Khu của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác là khu trong cùng, vốn cũng không đông người ở, thời điểm ban ngày càng thêm yên tĩnh. Tiểu Hạ dừng xe, quay lại hỏi.
"Tiêu tiên sinh, có cần em giúp anh lên lầu không?"
Tiêu Chiến lắc đầu, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn rồi bước xuống. Khóe mắt lưu lại dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tiểu Hạ cũng lựa chọn vờ như không thấy, dứt khoát xoay người rời đi.
Thang máy chầm chậm trôi lên tầng cao nhất. Vương Nhất Bác cố chấp muốn lựa chọn vị trí này, nói rằng mùa hè nếu có thời gian rảnh sẽ mua một chiếc kính viễn vọng, sau đó cùng anh ngắm sao, lãng mạn biết bao nhiêu. Tiêu Chiến phì cười, Bắc Kinh làm gì có sao cho em ngắm chứ, lúc nào cũng chỉ thấy một tầng bụi mà thôi.
Vương Nhất Bác bĩu môi, chê bai anh một chút phong tình cũng không hiểu.
Sau đó lại mua cho anh một sợi dây chuyền có mặt là chòm sao Sư Tử, ngại ngùng thổ lộ, không phải là em muốn để anh thư giãn tìm cảm hứng đấy sao, yên tĩnh như vậy, rất thích hợp để anh nghỉ ngơi.
Anh mắc chứng ngủ nông, không giống như Vương Nhất Bác, chỉ một chút tiếng động cũng đủ để anh tỉnh giấc.
Và anh cũng từng viết rằng mình yêu thích những điều liên quan đến thiên hà vũ trụ, vừa bí ẩn lại có bao nhiêu đẹp đẽ.
Tiêu Chiến đưa tay sờ lên cổ. Dây chuyền ngôi sao nhỏ cũng không biết từ khi nào đã bị tháo xuống.
Để lại trước ngực một mảng lạnh lẽo trống rỗng.3
Thang máy dừng lại tạo ra chấn động rất nhỏ, liền sau đó "ding" một tiếng mở ra. Tiêu Chiến đối mặt với hành lang vắng lặng vô thức kéo cao cổ áo choàng lên, không muốn nghe thấy tiếng bước chân của mình vọng lại.
Quá mức tịch mịch.
Cánh cửa gỗ vẫn như trước không đổi, ngoại trừ bên trên tay nắm đã kịp phủ một tầng bụi mỏng. Tiêu Chiến đưa tay vào máy quét, không ngờ tới kết quả trả về lại là âm báo lỗi.
Trái tim anh lại một lần nữa rơi xuống, vang dội tới choáng váng.
Tiêu Chiến thử lại lần nữa. Máy quét vẫn kiên trì báo cho anh biết, dấu vân tay này không tồn tại trong bộ nhớ.
Sau đó anh như đột nhiên trở nên điên cuồng, thử tất cả những ngón tay còn lại, nhấn đến phát đau, mười đầu ngón đều đỏ bừng, bỏng rát.
Trong hành lang không ngừng vang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vvb