5,6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5
 
Vương Nhất Bác không xuống lầu tiễn Tiêu Chiến, dường như cảm thấy một câu tạm biệt cũng quá xa xỉ với mối quan hệ giữa hai người hiện tại, anh vừa bước ra liền đem cánh cửa đóng lại.
Trước tiểu khu xe đã đợi sẵn. Không phải là Land Rover màu trắng hai người đã tranh luận rất lâu mới mua được, mà là xe thể thao màu đen, nhìn qua càng hợp với cá tính và khí chất của Vương Nhất Bác.
Trợ lý của Vương Nhất Bác trong trí nhớ của Tiêu Chiến là một người phụ nữ họ Kiều, năm anh ba mươi mốt tuổi, hắn hai mươi lăm tuổi thì trợ lý Kiều Vân này vừa mới vào làm việc. Khí tức trầm ổn nhưng không lạnh lùng, ngược lại còn có vài phần ôn hòa giống như một người chị gái.1
Cũng là người đầu tiên bên phía Vương Nhất Bác biết được nội tình giữa hai người, sau đó nói với Tiêu Chiến rằng cô chỉ là người lo chuyện công việc, ông chủ yêu đương ra sao cô không quản. Muốn công khai cô sẽ tìm thời điểm thích hợp để thông cáo, ngược lại nếu muốn giấu kín, Kiều Vân cũng có thể bảo đảm cả đời này sẽ trở thành bí mật vĩnh viễn ai cũng không thể moi ra.
Nhưng với tư cách là một người được Vương Nhất Bác tin tưởng, cô thật lòng mong muốn hai người hảo hợp bên nhau, mong rằng Tiêu Chiến sẽ đối xử tốt với ông chủ của cô.
Sau đó Tiêu Chiến đã nửa đùa nửa thật nói với Vương Nhất Bác rằng, nhân viên của em không tồi đâu, chị Kiều ấy, em nhất định phải quý trọng chị ấy đấy.
Vương Nhất Bác đắc ý ra mặt, còn cần anh phải nói sao, người em chọn nhất định chỉ toàn là người tốt thôi.
Có lẽ Vương Nhất Bác đã chọn sai anh rồi.
Có lẽ trợ lý Kiều cũng không nhìn nổi anh nữa, nên ngày hôm nay đến đón anh không phải là cô, mà là một người đàn ông lạ mặt.
Chiếu theo những điều Vương Nhất Bác vừa nói, có ai lại không cảm nhận được người nói ra lời chia tay, gây ra tổn thương trước là Tiêu Chiến.
Anh toàn thân mệt mỏi, mở cửa xe ngồi vào băng ghế sau. Trợ lý mới của Vương Nhất Bác đoán chừng là nhìn ra thần sắc kém cỏi của anh, vội vàng tăng nhiệt độ điều hòa lên không ít, sau đó cũng tắt luôn cả chương trình radio đang nghe.
"Tiêu tiên sinh, em là trợ lý của Vương tiên sinh, gọi là A Phác. Ông chủ gọi em tới đón anh, anh muốn đi đâu ạ?"
Tiêu Chiến tùy tiện nói ra tên bệnh viện, sau đó lại thuận miệng hỏi thêm.
"Chị Kiều Vân không còn làm việc cho Vương Nhất Bác nữa sao?"
"A, giờ chị ấy đã là người đại diện của ông chủ rồi ạ. Hôm nay chị ấy phải tới văn phòng lo liệu lịch trình năm mới nên không thể đến được, cử em đi thay."
Tiêu Chiến gật đầu, trong lòng lại tràn đến cảm giác mất mát.
Từng mắt xích trong cuộc sống của Vương Nhất Bác, dù lớn dù nhỏ, đều đã đổi khác.
Không còn chỗ trống nào để anh có thể đặt chân vào.1
Vương Nhất Bác đã nói, sau hai năm nữa kể từ ký ức cuối cùng của anh, anh đã rời đi, mang theo hết thảy dấu vết về sự tồn tại của mình, đến cả một dấu vân tay tạo thành hy vọng ảo giác anh sẽ có lúc quay về cũng không lưu lại cho hắn.
Nguyện ước năm mới và sinh nhật mỗi năm kể từ khi quen biết Vương Nhất Bác của Tiêu Chiến đều là được mãi mãi cùng hắn một chỗ, sâu kín như thế, thành kính như thế, sao anh có thể là người buông tay, buông tay đến tuyệt tình?14
Quá mức hoang đường.
Không khí trong xe ngưng đọng. A Phác biết Tiêu Chiến không được khỏe, Vương Nhất Bác cũng dặn cậu trên đường đi nhớ chú ý đến Tiêu Chiến một chút, nhưng nhìn nét mặt càng lúc càng trầm xuống của anh, cậu đến cả mở miệng trò chuyện một chút cũng không dám, chỉ lí nhí nhắc anh, có chăn để ở phía sau, anh cứ tùy ý sử dụng.
Tiêu Chiến ôm trong lòng tấm chăn còn vương mùi hương của Vương Nhất Bác, không biết suy nghĩ gì mà bàn tay cứ vuốt mãi lên lớp lông nhung mịn, khe khẽ cúi đầu, dường như đỏ hồng khóe mắt.1
"Cậu bật radio lên một chút đi."
A Phác như nhận được ân xá, vội vàng đưa tay vặn lớn âm lượng. Chương trình ca nhạc buổi sáng thế mà lại không hề thay đổi, vẫn là phương thức cũ, phát thanh viên đọc một lá thư tâm sự của thính giả gửi về, sau đó sẽ phát một ca khúc được yêu cầu.
Âm thanh của Lưu Nhược Anh (1) bất ngờ vang lên, một ca khúc Tiêu Chiến vô cùng quen thuộc.7
Rất lâu về trước, anh và hắn từng đứng trong một chương trình truyền hình mà nói rằng anh rất thích các ca khúc bi tình, vừa hay em cũng vậy.1
Thanh âm bình thản lại tràn đầy cảm giác cô độc và mất mát. Chia ly rồi lại vẫn không ngừng lưu luyến, dẫu chỉ là từ phương xa, chỉ vì trân trọng những tháng ngày đẹp đẽ không hề hoang phí.2
Tiêu Chiến vùi mặt vào tấm chăn, một lần nữa nước mắt lăn dài trên gò má.
* * *
Xe dừng lại trước cổng bệnh viện, Tiêu Chiến chần chừ một lúc, cuối cùng lại đem theo cả tấm chăn.2
A Phác có lẽ cảm nhận được có điểm không thích hợp, nhưng không biết lên tiếng có hợp lý hay không, cuối cùng đành im lặng gãi đầu, đánh xe rời đi.
Tiêu Chiến chầm chậm trở lại phòng bệnh, bố mẹ anh và cả Lưu Nhiên đã chờ sẵn. Trong ký ức của anh, bố vẫn còn rất trẻ, cũng chưa gầy đến thế, còn mẹ anh chỉ có một nếp nhăn rất nhạt ở đuôi mắt, nếu không phải là cười lớn sẽ không lộ ra.
Thế nhưng giờ mái tóc của họ đã ngả màu, dáng đứng cũng không còn thẳng thớm như xưa nữa.
Mẹ Tiêu Chiến nhìn thấy anh thì thốt kêu lên một tiếng, vội vã đứng dậy bước về phía anh, lệ nóng doanh tròng. Ôm chặt lấy Tiêu Chiến, bà vừa mắng vừa khóc.
"Lớn từng này rồi còn không làm bố mẹ bớt lo, vừa tỉnh lại con liền đi đâu, cả ngày không thể liên lạc được, không nói một lời đã bỏ đi, nhỡ chẳng may xảy ra chuyện gì thì sao!"
Tiêu Chiến đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng mẹ, lại đánh mắt sang phía bố, ánh mắt cầu cứu vừa đáng giận lại vừa đáng thương. Bố anh hiển nhiên cũng không vừa lòng, nhưng vẫn là không nỡ nhiều hơn, thở dài.
"Trở về là tốt rồi. Con nghỉ ngơi đi, bác sĩ nói hiện tại con vẫn chưa xuất viện được ngay đâu."
"Bố..."
"Chuyện trí nhớ của con, bố mẹ đã biết. Nhưng cũng chỉ là tạm thời, con đừng quá lo lắng."
Mẹ Tiêu Chiến buông anh ra, vẫn còn sụt sịt. Tỉ mỉ nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, đôi mắt còn đỏ ửng vì khóc của bà lại không giấu được đau lòng.
"Đã gầy đến cái dạng này rồi... Tối qua con đi đâu, đã ăn gì chưa?"
Thời điểm này bố mẹ anh đã biết Vương Nhất Bác, hắn từng lấy tư cách bạn bè cùng gia đình anh ăn cơm mấy lần, quan hệ giữa hai bên không tệ, nếu không muốn nói bố mẹ anh đã xem Vương Nhất Bác như con cháu trong nhà. Thế nhưng Lưu Nhiên thì khác, anh không biết hiện tại Lưu Nhiên và Vương Nhất Bác đã từng gặp gỡ qua chưa, càng đáng chú ý hơn là thân phận của hai người trong cuộc sống của Tiêu Chiến. Anh lúng túng liếc nhanh sang phía cô, bàn tay vì căng thẳng mà vô thức vò nhăn nhúm tấm chăn cầm trong tay.
"Mẹ... chỉ là một người bạn thôi. Hôm qua con có chút kích động, nhất thời chưa điều chỉnh được..."
Nhưng mẹ Tiêu Chiến một chút cũng không bận tâm đến lời nói vòng vo của anh. Trái lại thu được vào mắt biểu cảm khó xử của con trai mình, gương mặt bà biến sắc, lớn tiếng cắt ngang.
"Đừng nói với mẹ... đừng nói với mẹ là con đi tìm cậu Vương Nhất Bác ấy!"
Tên của hắn dội lại trong bốn bức tường, vọng đến tai Tiêu Chiến, thoáng chốc làm anh sững sờ.
Mẹ anh từng nói có một cậu con trai như Vương Nhất Bác thật tốt, hoạt bát hiếu động, có cá tính, không giống như Tiêu Chiến lúc nào cũng hiền hòa, không thích chơi thể thao, cả ngày chỉ biết cắm đầu vào bút vẽ, chẳng có chút phong vị nào của người Trùng Khánh.5
Mà Vương Nhất Bác nửa đùa nửa thật đáp lại rằng, nếu có thể trở thành con trai của hai bác, con cũng sẽ rất vui ạ.
Tiêu Chiến ngồi một bên bĩu môi hờn dỗi với mẹ mình, còn trêu chọc Vương Nhất Bác quá biết cách chiếm tiện nghi rồi, nhưng thực ra trong lòng có bao nhiêu vui mừng, biết đâu, biết đâu sau này con đường của hai người có thể thuận lợi hơn một chút.
Sao giờ lại có thể khiến mẹ anh tức giận và hoảng hốt đến thế?
Lưu Nhiên cảm thấy tình hình đột nhiên trở nên căng thẳng, bối rối muốn tránh mặt để hai bên có không gian riêng tư. Thế nhưng không ngờ đến chính là mẹ Tiêu Chiến lại nắm chặt lấy tay cô, sự tức giận trong đôi mắt và dáng vẻ của bà dọa cho chính anh cũng phải hoảng sợ.
"Tiểu Nhiên, con đừng đi đâu hết. Mau chóng thu dọn đồ đạc, chúng ta về nhà, mẹ sẽ liên hệ bác sĩ tốt nhất tới tận nơi chăm sóc, không cần ở bệnh viện nữa.
Còn con, A Chiến, nếu còn coi mẹ là mẹ, thì đừng bao giờ gặp lại Vương Nhất Bác nữa. Nghĩ cũng đừng nghĩ, mẹ cấm con tuyệt đối, tuyệt đối... Con đã rõ chưa!"
* * *
Mẹ Tiêu vội vàng làm thủ tục xuất viện, sau đó bốn người trở về nhà của anh tại Bắc Kinh, một nơi đối với anh hoàn toàn xa lạ.
Suốt cả chuyến đi Tiêu Chiến không nói lời nào, trong tay chỉ ôm chặt tấm chăn của Vương Nhất Bác, tựa như đang liều mạng bám vào một chiếc phao cứu sinh.10
Lưu Nhiên nhìn thấy anh như vậy, hai người ngồi trên cùng một băng ghế chừa ra một khoảng trống ở giữa, vốn không lớn nhưng trong mắt cô lúc này chính là một loại cấm địa, đến cả hít thở cũng phải dè dặt.
Ngày hôm qua chứng kiến anh suy yếu nhưng vẫn một mực muốn rời đi, có bao nhiêu xa lạ và cảnh giác nhìn cô, nói Lưu Nhiên không đau lòng là quá vô tình. Mặc dù hai người thân là một đôi tình nhân sắp làm đám cưới nhưng vẫn tương kính như tân, mặc dù cho tới giờ phút này đến cả hôn môi cũng chưa từng, và Tiêu Chiến tỉnh dậy sau cơn hôn mê không còn là Tiêu Chiến cô quen biết mấy năm qua, nhưng Lưu Nhiên vẫn không thể tránh khỏi cảm giác mất mát.6
Tiêu Chiến tựa đầu vào ô cửa, siết chặt thêm chút nữa tấm chăn trong lồng ngực, không hề nhìn cô lấy một lần.
Trở về nhà, không khí căng thẳng giữa anh và bố mẹ vẫn không tốt hơn chút nào. Tiêu Chiến nhìn quanh, phát hiện toàn sàn nhà phủ một tầng bụi mỏng, có lẽ khá lâu rồi không có người ở. Lưu Nhiên lúng túng lên tiếng.
"Bố, mẹ... con xin lỗi, để hai người chê cười rồi. Mấy tháng nay con và anh Chiến bận quá, ít khi về nhà, không dọn dẹp được cho tử tế..."2
Mẹ Tiêu Chiến nghe được hai tiếng "bố mẹ" của Lưu Nhiên, cơ hồ lông mày mới giãn ra một chút. Đẩy Tiêu Chiến về phía Lưu Nhiên, bà ra lệnh.
"Hai đứa bận rộn công việc, bố mẹ đều hiểu. Hôm nay mệt rồi, con đưa A Chiến lên lầu nghỉ ngơi, ở đây cứ để mẹ lo."
Ý tứ rõ ràng là muốn hai người đi cùng nhau.
Kết cấu tầng hai bao gồm ba phòng ngủ, nhưng trước ánh mắt dò xét của mẹ, Tiêu Chiến không còn cách nào khác ngoài bước vào cùng phòng với Lưu Nhiên. Cánh cửa vừa khép, cô đã vội vàng lên tiếng, dường như rất sợ Tiêu Chiến sẽ bày ra vẻ ghét bỏ.1
"Em xin lỗi, em biết anh vẫn chưa nhớ ra em, như thế này... Nếu anh cảm thấy không thoải mái, em sẽ chuyển sang phòng khác, bố mẹ... Chỉ cần nói một chút thì bố mẹ sẽ hiểu thôi."9
Tiêu Chiến nhìn cô gái trước mắt vì lo lắng mà nói chuyện cũng không còn rõ ràng, trong thoáng chốc không biết phải ứng xử ra sao.
Anh đã qua ba mươi tuổi rồi, theo lý mà nói, còn có chuyện tình cảm nào là chưa từng trải qua, sao lại không chỉ nhìn qua là biết, ai chỉ là diễn, ai là người thật lòng với mình.
Mà cô gái tên Lưu Nhiên này, nếu anh của tuổi ba mươi bảy đã dự định cùng cô trải qua bách niên giai lão, nhất định nếu không phải mười phần là thật, thì cũng là tám chín phần quan tâm anh, yêu thương anh.
Trải qua biến cố này, không chỉ anh hoang mang, mà cô cũng không dễ chịu gì.
Tiêu Chiến thở dài, ngữ khí cũng mềm xuống không ít, khẽ nói.
"Không sao đâu, trước mắt chúng ta cứ như thế, chờ tới khi nào bố mẹ trở về, tách ra là được rồi."
Anh không muốn làm bố mẹ phải lo lắng thêm nữa.
Nhất là khi chưa hiểu vì sao mẹ anh lại căm ghét Vương Nhất Bác, vì sao hai người lại chia tay, vì sao anh có thể phản bội lại hết thảy những ước hẹn của chính mình, kết hôn cùng người con gái khác.
Lưu Nhiên nghe được câu trả lời này của anh, giống như xua tan đi mây mù đón lấy ánh mặt trời, đôi mắt sáng bừng lên.
"Cảm ơn anh, anh Chiến."
Cô vòng tay ôm lấy anh, thanh âm từ phía sau ngăn cách qua tầng vải sợi truyền đến rất nhỏ, nhưng vẫn có thể nghe ra tràn ngập nhẹ nhõm và biết ơn.
Trái tim Tiêu Chiến nặng trĩu.
Chương 6

Đến giờ ăn tối, theo chỉ định của bác sĩ, dạ dày Tiêu Chiến chưa khỏe hẳn, phải kiêng ăn đồ cay mặn, hạn chế lượng đạm hấp thu, tốt nhất chỉ nên ăn cháo, hoặc canh hầm nước trong.
Đối với Tiêu Chiến có khẩu vị của người Trùng Khánh chính gốc, cháo hoa vốn đã rất khó nuốt, thêm vào chuyện xảy ra bên bàn ăn càng khiến anh mất khẩu vị.
Mẹ anh sắp đặt cho Tiêu Chiến và Lưu Nhiên ngồi cạnh nhau, cả buổi không ngừng kể về chuyện của hai người, quen nhau ra sao, như thế nào mà nảy sinh tình cảm. Bố anh trầm mặc không nói một lời, Lưu Nhiên chịu sức ép từ cả hai phía cũng không dám lên tiếng, nhưng rõ ràng tâm tư là ngầm ủng hộ hành động của mẹ anh.9
Trong nhận thức của Tiêu Chiến, người anh yêu vẫn còn đang sống sờ sờ ngoài kia, toàn bộ tình cảm và nồng nhiệt của anh đều chỉ dành cho một người duy nhất ấy. Thế nhưng mẹ anh ở đây lại coi hắn như sự tồn tại vô hình, liên tục nói chuyện giữa anh và một người xa lạ, làm sao Tiêu Chiến có thể chịu được?
Anh cáu kỉnh.
"Mẹ, hôm nay con mệt rồi, muốn đi nghỉ sớm."
Mẹ anh vậy mà vẫn tiếp tục lấy cứng đối cứng, một chút cũng không nhượng bộ anh.
"Được, Lưu Nhiên, con đưa A Chiến lên lầu nghỉ ngơi đi."
Ánh mắt Tiêu Chiến tối sầm lại. Lưu Nhiên dưới gầm bàn khe khẽ chạm vào bàn tay anh, kín đáo liếc mắt đem lời phản đối của anh đẩy ngược xuống.
"Anh Chiến, đừng tức giận, mẹ chỉ là lo cho anh mà thôi. Tính cách của mẹ không phải là anh không biết, anh đừng nghĩ nhiều, bác sĩ cũng nói trước mắt anh cần nghỉ ngơi, không nên tạo cảm xúc tiêu cực cho bản thân. Nước nóng em đã chuẩn bị đầy đủ, anh tới thay đồ đi."
Lưu Nhiên nhẹ nhàng nói. Tiêu Chiến quay đầu lại, thấy một bộ trang phục màu xám nhạt xếp ngay ngắn trên giường.
Hoàn toàn không giống với đồ ngủ SpongeBob anh vẫn thường dùng, Vương Nhất Bác còn vì chuyện này mà thường xuyên trêu chọc anh. Cho tới khi anh tức giận mua cho hắn một bộ đồ ngủ Patrick Star màu xanh lam, bắt hắn mặc bằng được mới thôi nhân dịp sinh nhật mình.
Vương Nhất Bác thế mà lại mặc thật, cùng với bánh kem hoàng tử bé tươi cười hát chúc mừng sinh nhật Tiêu Chiến. Anh còn nhớ rõ bao nhiêu, hàng mi của hắn dưới ánh nến tỏa ra ánh sáng lung linh, nhớ rõ nụ cười dịu dàng và chiều chuộng của hắn. Vương Nhất Bác chính là vị vương tử của riêng anh, là Hoàng tử bé trong thiên hà vũ trụ của Tiêu Chiến, vĩnh viễn rực rỡ như một định tinh (1).
Hai người đàn ông cao hơn mét tám lại mặc bộ đồ ngủ chỉ dành cho học sinh Tiểu học, lăn lộn khắp giường tới khi mệt nhoài. Tứ chi giao triền, Tiêu Chiến cọ lên chóp mũi của Vương Nhất Bác thì thầm, chúng ta là đôi tình nhân ấu trĩ nhất.12
Vương Nhất Bác hôn lên môi anh, nụ hôn có cả vị ngọt của kem bơ, đan lấy năm đầu ngón tay của anh chặt chẽ, chiếm hữu mãnh liệt hơn hết thảy, cũng ôn nhu hơn hết thảy.7
Còn lại một điều Tiêu Chiến không nói thành lời, ẩn giấu trong chiếc hôn rơi trên cánh môi, cũng là đôi tình nhân hạnh phúc nhất.
Ngày hôm nay bỗng nhiên như trở thành câu chuyện của một cuộc đời khác rất lâu rất lâu về trước.4
Hay phải nói anh đã chuẩn bị quá kỹ càng cho vai diễn này, thay đổi tới cả những thói quen nhỏ nhặt nhất của mình, mà ở thời khắc mấu chốt mặt nạ hoàn mỹ lại rơi xuống. Không còn kịch bản, không ai phối diễn, trên sân khấu phút chốc chỉ còn lại anh và nỗi bàng hoàng.4
Lưu Nhiên cũng đoán biết được Tiêu Chiến không muốn gặp mình lúc này, chỉ lại dặn dò anh nghỉ ngơi sớm, em xuống giúp mẹ dọn dẹp rồi rời đi.
Trong ngăn kéo tủ đầu giường còn có một bao thuốc lá đang hút dở.
Tiêu Chiến của năm ba mươi mốt tuổi vừa nhận một dự án chuyển mình, nhân vật này yêu cầu phải biết hút thuốc lá, anh không còn cách nào khác, buộc phải luyện tập hành vi này. Sau đó có đôi khi vì quá căng thẳng anh sẽ lén trốn đến một nơi không người hút một điếu, chỉ một điếu mà thôi, anh biết hút thuốc lá có hại thế nào, hơn nữa Vương Nhất Bác cũng không thích.
Có một lần Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến ngồi ở ban công ngẩn người, điếu thuốc trên tay chầm chậm tỏa ra làn khói mờ đục, hai mắt thoáng chốc đỏ ngầu, giật phắt điếu thuốc khỏi tay anh.
Tiêu Chiến thấy hắn bất ngờ trở về thì có hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn ôn hòa nói, Nhất Bác, hôm nay sao lại về sớm như vậy, còn không báo trước với anh, đã ăn gì chưa? Anh nấu cho em.
Anh đứng lên ôm lấy hắn, Vương Nhất Bác thế mà lại né tránh nụ hôn của anh, lầm bầm, đúng vậy, muốn cho anh một bất ngờ. Không ngờ anh còn làm em bất ngờ hơn.
Anh rất thường xuyên hút thuốc sao? Những lúc một mình?
Tiêu Chiến thấy sắc mặt Vương Nhất Bác sa sầm, đoán biết người yêu của mình nổi giận rồi, đau lòng vì mình mà nổi giận. Anh nhẹ nhàng lắc đầu áp sát vào lồng ngực hắn, giọng điệu bất giác cũng có thêm vài phần lấy lòng.
Không có, rất ít khi hút, chỉ là khi nào quá căng thẳng mà thôi.
Anh sai rồi, không nên dùng thứ có hại cho sức khỏe như vậy. Nhất Bác, đừng giận anh, sau này sẽ không nữa.
Thế nhưng anh lại không đoán được Vương Nhất Bác đưa điếu thuốc cháy dở của anh lên môi, dứt khoát hút vào. Khói thuốc cùng kích thích chưa từng quen khiến hắn lập tức bật ho dữ dội.
Tiêu Chiến cuống lên, Vương Nhất Bác em điên rồi à, tự dưng lại làm cái gì?
Để sau này nếu anh gặp phải chuyện gì phiền lòng, không được phép quên còn có em.19
Có em ở đây rồi, còn có chuyện gì không thể gánh vác, còn gì có thể làm tổn thương anh?2
Đối với ánh mắt cường liệt ngày ấy của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến khắc ghi mãi mãi trong tâm can, không bao giờ quên. Sau đó cũng dần đem thói quen này xóa bỏ, không còn hút thuốc nữa.
Chỉ là giờ, không ngờ em đã rời đi.
Em đã không còn ở đây nữa, mọi chuyện đều là do anh, nên đây là trừng phạt anh tự dành cho mình ư?
Cảm giác cô độc giữa đêm khuya đốt lên một điếu thuốc, cả đời này Tiêu Chiến cũng không muốn trải qua lần nữa.
Đáng tiếc kịch bản đã sớm sang một chương mới, đem hết thảy thiết lập chỉnh sửa lại, chỉ có mình anh mắc kẹt trong vòng xoáy thời gian này mà thôi.
Anh hứa hẹn với em nhiều như vậy rồi chính anh lại lần lượt phá vỡ, làm sao có thể trách em bội ước với anh một lần.1
Không thể. Điều duy nhất anh không thể làm được trên đời này, chính là oán trách Vương Nhất Bác.
* * *
Lại chật vật trải qua thêm một đêm, Tiêu Chiến chỉ biết thầm cảm ơn Lưu Nhiên không quay lại phòng tìm anh.
Sáng hôm sau, cô nhẹ nhàng gõ cửa phòng, mang vào bữa sáng.
"Em đã nói với bố mẹ rồi, hiện tại điều quan trọng nhất là giữ cho tâm trạng anh được thoải mái. Sẽ không ai bắt anh làm điều mà anh không thích, thế nên... tạm thời em sẽ ở phòng dành cho khách."
Tiêu Chiến nhìn Lưu Nhiên ngồi một bên tỉ mẩn gọt táo, gương mặt vẫn là vẻ ôn hòa bình thản, áy náy nói.
"Cảm ơn cô, Lưu Nhiên. Đã làm phiền nhiều rồi."
Lưu Nhiên ngẩng lên, trong đôi mắt vừa có ý cười lại vừa bất đắc dĩ.
"Anh không cần phải khách sáo với em như vậy đâu, anh Chiến.
"Chỉ mong anh sớm bình phục là tốt rồi."
Thấy cô đứng lên bộ dáng như muốn rời đi, Tiêu Chiến chợt nhớ ra một chuyện, vội vàng.
"Lưu Nhiên, trợ lý Lâm... cậu ấy sao rồi, đã tỉnh chưa?"
Lưu Nhiên nghe đến cái tên này thì lắc đầu. Có lẽ vì cảm nhận được sự thất vọng của Tiêu Chiến, cô vỗ nhẹ lên lưng anh.
"Không sao đâu, em đã hỏi bệnh viện rồi, trợ lý Lâm đang bình phục rất tốt, chậm nhất là hai tuần nữa chắc chắn sẽ hồi tỉnh."
Những ngày tiếp theo giống như đè nén dưới áp suất thấp, chậm rãi lại nặng nề, vô cùng khó chịu mà đi qua. Mẹ của Tiêu Chiến thật sự đã tìm một bác sĩ tư đến tận nhà chăm sóc cho anh, thậm chí còn cấm anh không được ra ngoài nếu không có bà, hay Lưu Nhiên đi cùng.
Loại đãi ngộ giống như tù nhân bị giam lỏng khiến Tiêu Chiến không khỏi bức bối đến phát điên, cả ngày đều không nói chuyện với bất kỳ ai.
Nhất là khi anh muốn liên lạc với Vương Nhất Bác, muốn cùng hắn nói chuyện rõ ràng, thế nhưng lại không thể.
Anh vừa nhận được tín hiệu kết nối, nghe thấy giọng nói rất trầm của Vương Nhất Bác vang lên, chỉ kịp gọi tên hắn thì đầu dây bên kia đã lạnh lùng cúp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vvb