Chương 11: Chơi đùa với trái tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 11: Chơi đùa với trái tim

[ Nuea ]       

Tôi và Praram đã nói chuyện với nhau suốt một thời gian dài, tuy nhiên cũng phải phụ thuộc vào thời gian mà chúng tôi có. Đúng là nó dài, nhưng dù vậy, chúng tôi vẫn chỉ là anh em với nhau. Nó cũng không có gì lạ. Tôi chỉ là tôi, chỉ cò Nuea, người đang cố nhìn vào mắt đối phương của nó, người khia cũng đã cho phép rồi và chúng tôi vẫn chỉ là anh em.

Đến cả một cọng lông còn chưa được đụng lấy một lần nữa là.

Tôi vừa hoàn thành xong bài kiểm tra giữa kì của mình, và Praram thì cũng vừa kết thúc học kì của em ấy. Thời gian này, tôi phải suy nghĩ thật kỹ rằng tôi phải làm gì để có thể gặp được Praram mỗi ngày như trước kia. Bởi vì chỉ nói chuyện không là vẫn chưa đủ.

Praram và Pralak đã học kèm cùng Mark như chúng tôi đã bàn với nhau trước đây. Vào lúc đó, dù tôi nói chuyện với Mark, nhưng hai em ấy vẫn tự mình đến và nói chuyện với Mark. Cái người hay ghen kia cũng biết điều mà giữ mồm miệng khi biết việc Mark đang làm, Mark chỉ cười thầm. Dù nó không nói, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không nhìn thấy.

" Nếu em giải theo cách này thì sẽ ra được kết quả nhanh hơn. " Mark quay sang Praram và bắt đầu giải bài toán đó cho em ấy. Praram nhìn chăm chú, không khác gì người đang dạy cho em ấy.

" Vậy còn cách giải này thì sao ạ? " Pralak đưa bài làm của mình cho Mark sau khi Mark đã giải đáp án của bài toán cho Praram.

" Nó cũng đúng đó. " Mark trả lời.

" Mày đang nhìn ai vậy hả Nuea? Là đang nhìn "người dạy" hay là đang nhìn "người ngồi học" đây? " Giọng nói lớn của Li vang lên, giọng của nó lúc nào cũng xuất hiện trước nó cả.

" Mày lại đang kiếm chuyện để tao bị em ấy phớt lờ sao? " Tôi quay về phía bạn tôi trước khi quay lại nhìn Praram. Khi em ấy nhận ra tôi đang nhìn thì liền cúi mặt xuống làm bài tiếp.

" Vậy thì trả lời đi vì tụi trẻ bây giờ không giống với tụi mình đâu, tụi nó cần sự rõ ràng, và cả em Praram cũng cần sự rõ ràng nữa. " Tee nói trước khi đến ngồi cạnh tôi.

" Nếu mày muốn thấy sự rõ ràng thì cứ lấy kính hiển vi mà soi trái tim tao đi. " Tôi nói với đám bạn, nhưng vẫn luôn nhìn Praram.

" Đừng nói chuyện như thế. " Praram nói một cách nhẹ nhàng

" Anh đang nói chuyện với bạn bè thôi. " Tôi tìm một cái cớ

" Nhưng ánh mắt anh lại nhìn em. " Em ấy nói rồi ngước lên nhìn.

" Bất kể anh đang làm gì, hoặc anh đang nhìn ai thì ánh mắt anh cũng chỉ nhìn thấy mỗi mình Praram thôi. " Tôi nói với cái người đang học kia, nó khiến em ấy đỏ mặt

" Ối, tao phải ăn bao nhiêu cơm để được gặp người như mày đây Nuea? " Li nói

" Tao phải làm thế nào khi thấy mấy người đang yêu đương ngọt ngào với nhau đây. " Tee nói rồi nhìn tôi.

" Ngọt ngào gì chứ? Tao đâu có làm gì, đúng không Praram? " Tôi hỏi cái người đang đỏ mặt kia, người đang cố tránh ánh nhìn của bạn tôi.

" Ưm. " Em ấy gật đầu, khẽ trả lời.

" Mày đồng ý như vậy, có từng suy nghĩ trước không vậy? Hay là vì P'Nuea làm gì, nói gì cũng đều đúng? " Pralak hỏi người anh em song sinh của em ấy.

" Em đã từng nghe chưa, Pralak? Rằng tình yêu làm cho con người ta mù quáng. " Giọng nói ngọt ngào của Pan vang lên

" Nó cũng làm cho con người ta tôn người yêu lên như một vị thần vậy. " Theo sau giọng nói của bạn thân tôi, là cựu nam khôi của Khoa, người mà tôi thật sự muốn đá nó ra khỏi khoa ngay bây giờ.

" Mấy anh chị nói nhiều ghê. " Praram trả lời khẽ trước khi cuí thấp đầu xuống để tránh ánh mắt của người khác

" Nói nhiều? Anh chỉ ngồi ở đây nhìn thôi, là mấy đứa kia nói mọi thứ mà. " Ai Vee, người ngồi bên cạnh mọi lúc lên tiếng.

" P'Vee, anh cũng bắt chước theo họ nữa sao? " Mark ngẩng đầu lên và lườm Ai Ve

" Tại sao mày lại nổi giận với tao chứ? Tao chỉ nói những gì tao thấy thôi mà. " Vee trả lời như thể nó không bao giờ nhượng bộ hay đồng ý với Mark, nó cũng là người giữ kỹ nữa. Nếu nó không gặp được Mark trong một thời gian, nó sẽ hành động như thể nó không thể làm gì và sẽ chết mất. Ai Vee đi theo Mark đến bất cứ đâu, nó canh chừng em ấy mọi lúc, mua đồ ăn cho Mark, đưa em ấy về nhà. Ngay cả khi Mark giận dỗi nó, dù chỉ một giây thôi, cả đám tôi đã bị điều động để đi giúp chúng nó làm hòa với nhau. Đúng vậy, Ai Vee bạn tôi đẹp trai, bạn tôi tài giỏi và bạn tôi còn "không" sợ vợ nữa.

" Thì tại nó làm phiền hai em ấy, mọi người không thấy đang làm phiền việc học của hai em ấy sao? " Mark trả lời lại

" Mày không định nghỉ giải lao một chút hả? Lông mày của mày nhíu lại hết rồi kia kìa. " Vee nói trước khi chạm ngón trỏ xuống giữa trán của người yêu nó. Gò má Mark chỉ hơi ửng hồng, nhưng cũng chỉ có vậy thôi. Cả hai đứa nó đều rất giỏi trong việc giữ cảm xúc trong lòng. Thêm cả là Ai Vee sẽ chỉ làm những hành động nhỏ như vậy thôi, đó cũng chính là cách yêu của hai người họ.

Tôi cũng muốn làm thế với Praram, tôi cũng muốn cư xử như tôi có người yêu nữa. Làm sao để tôi có thể làm điều đó đây?

" Em muốn nghỉ giải lao chút không? " Mark quay sang hỏi Praram.

" Mày thì sao, Pralak? " Praram quay sang hỏi ý kiến của người anh em song sinh của em ấy.

" Ừm cũng được đó, vì tao cũng đang đau đầu. " Tất nhiên là em ấy sẽ muốn rồi, đã ngồi học tận hai tiếng lận mà.

Praram và Pralak đến học cùng với Mark vào tối thứ Sáu như ngày hôm nay. Hai em ấy còn đến vào chiều thứ Bảy và Chủ Nhật nữa vì Mark không có thời gian vào những ngày khác. Mark cũng đang là sinh viên năm 2 rồi, vì vậy em ấy phải tập trung học hơn. Phải có trách nhiệm hơn, không khác gì Praram và Pralak, phải đọc nhiều sách cho kỳ thi đầu Đại học, phải học nhiều môn học khác và học ở nhiều nơi.

" Còn vài tháng nữa là tụi em phải thi rồi, nhưng em lại lười giải các bài toán ghê. " Pralak phàn nàn trước khi nằm xuống quyển sách của nó.

" Có người nói là làm đề thì sẽ cò được đáp án, còn nếu làm cùng người mình thích thì sẽ có được hạnh phúc đó. " Li nói, trước khi để tay lên chồng cằm và đưa đôi mắt ngọt ngào nhìn cậu bé đang buồn ngủ.

" Em đã có thể giải quyết các bài toán tốt hơn rồi ạ. " Pralak nói rồi cúi xuống và giả vờ học bài. Những người khác chỉ có thể cười thầm.

" Tại sao em Pralak lại làm tổn thương anh như vậy? Em phải chịu trách nhiệm cho nó. " Li nói lớn.

" Em vẫn chưa làm gì cả mà. " Pralak đáp lại

" Thì Ai Nuea cũng có làm gì Praram đâu, vậy là Praram vẫn chịu trách nhiệm với nó đó thôi. " Li nói rồi nhìn Praram.

" Sao nó lại liên quan đến em vậy chứ? " Người được nhắc đến trả lời trước khi lộ ra vẻ ngại ngùng.

" Praram, em đã sai rồi đó, em có biết không thế? " Tee nói rồi nhìn Pralak và cậu bé của tôi.

" Đúng vậy, tương lai của em vẫn còn xa lắm, sao lại giao trái tim của mình cho bạn anh chứ? "

" Ôi, mày không chửi tao một ngày thì ăn tối không ngon hay gì? " Tôi hỏi lại tụi bạn mình. Tôi thật sự không quan tâm nếu tụi nó chửi tôi. Tôi biết tụi nó cô đơn, và chẳng nói chuyện cùng với ai cả. Vì vậy, nếu chửi tôi có thể làm tụi nó vui hơn thì tôi chịu một chút cũng được.

" Không chỉ ăn không ngon, mà nó còn làm tao khó tiêu nữa. " Pan đáp lại.

" Vậy thì, tôi cũng thấy vui vì tao vẫn còn có ích. Nó còn giúp mày tiêu hóa được nữa kìa. " Tôi gật đầu lại.

" Pralak, muốn đi đến Tokyo cùng nhau không? " Cái người không quan tâm đến cuộc trò chuyện của tôi hỏi người anh em sonh sinh của em ấy.

" Đợi anh, anh sẽ đi cùng em. " Tôi đề nghị với em ấy ngay khi em ấy vừa kết thúc câu nói. Có thể em ấy không quan tâm tôi, nhưng còn tôi lúc nào cũng chỉ quan tâm đến mỗi mình em ấy. Pralak nhìn tôi một lúc trước khi gật đầu.

" Mày muốn ăn gì? " Em ấy hỏi Pralak

" Tùy theo mày. "

" Nếu mà theo Praram thì có lẽ sẽ là một cái gì đó ngọt ngọt, không cần thêm đường, nhưng chú ý đến Nuea nhé. " Giọng của Bar làm cho chúng tôi quay lại nhìn. Nó vừa đến cùng với người yêu của nó. Ngay khi Praram nhìn thấy anh trai mình, em ấy đã đi đến gần tôi.

" Đi mua thì đi đi, nhìn làm gì? " Tossakan nói với giọng khó chịu. Tôi biết là Tossakan không giận em ấy vì em ấy thích ai đó, nó chỉ là giữ kỹ thôi, nhưng có vẻ người bên cạnh tôi đã hiểu sai ánh mặt của anh trai mình.

" P'Kan mỗi ngày càng giận em hơn. " Praram nói khi chúng tôi đang trên đường đi đến Tokyo

" Nó không giận em đâu, anh nói rồi mà, nó chỉ bảo vệ em quá mức thôi. " Tôi trả lời

" Nhưng anh ấy luôn làm bộ mặc khó ở khi thấy em ở cùng với anh. "

" Có thể nó không muốn em ở cạnh anh. " Tôi nói với em ấy theo cách mà tôi không biết ai đó đang định làm gì. Tossakan muốn đấu với tôi như thế này sao? Chỉ có một người duy nhất làm theo những gì nó muốn thôi, đó là Ai Bar.

" Vậy thì em có nên ngừng ở cạnh anh không? "

" Nếu em muốn bị bắt thì cứ làm đi. " Tôi đáp lại em ấy

" Bị bắt vì cái gì chứ? "

" Thì vì đánh cắp trái tim của anh đó. Lấy đi tưởng em sẽ chăm sóc nó, nhưng sau đó lại chà đạp và vứt bỏ nó. " Tôi nói, vờ làm giọng hờn dỗi

" Em chỉ nói đùa thôi mà... " Đứa trẻ tinh nghịch đưa mặt em ấy đến gần tôi, nở một nụ cười ngọt ngào với tôi để làm hòa, và nó khiến tôi cười. Tôi không thể kiềm chế mà đặt tay mình lên mái tóc mềm của em ấy và xoa nhẹ nó, trước khi cúi xuống thì thầm...

" Nếu định đùa giỡn với trái tim anh thường xuyên như vậy, thì cần chăm sóc nó một xíu với nhé. " Tôi thì thầm vào tai em ấy, em ấy chỉ nhìn chằm chằm vào tôi sau đó liền nhìn xuống đấy, nó khiến tôi khẽ cười. Tim tôi ngày càng đập nhạnh hơn.

Tôi ước gì Tokyo có thể chuyển xuống dưới một chút bởi vì tôi muốn đi cùng với Praram như thế này thêm một chút nữa, nhưng rõ ràng, lời nói của tôi không đến được với trái tim của người sáng tạo ra Tokyo. Praram bắt đầu gọi những món mà em ấy muốn ăn, một người tốt bụng như em ấy cũng không quên gọi món cho những người khác nữa.

" Em gọi nhiều như thế, ai sẽ trả tiền cho em vậy? " Tôi khoanh tay nói

" Nếu như anh không trả, thì em có thể tự trả cũng được. " Giọng nói của em ấy khiến tôi không thể nhịn cười.

" Nếu như anh trả cho em, vậy thì anh sẽ nhận được gì từ em? " Tôi thương lượng với em ấy.

" Anh giỏi dụ dỗ nhỉ. " Em ấy quay lại với tôi. Tôi không nói gì cả, tôi chỉ đứng đợi ở bên cạnh em ấy. Praram lấy điện thoại của em ấy ra chơi. Tôi cúi xuống đếm số phần ăn so với bạn bè rồi cau mày.

" Tại sao nó không đủ cho tất cả mọi người? " Tôi hỏi cái người đang chơi điện thoại.

" Em đã không gọi món cho anh. " Em ấy trả lời tôi một cách vui vẻ. Trái tim tôi đu đưa trên cao, đến mức không làm sao để tìm nó về.

" Tại sao?... " Tôi nhẹ giọng hỏi. Em ấy nhướng mày và nhìn tôi, điện thoại vẫn trong tay em ấy. Khóe môi em ấy nhếch lên khi nhìn thấy vẻ mặt tôi.

" Em không có gọi cho P'Kan bởi vì anh ấy không thích ăn Tokyo. " Em ấy cười nói

" Được lắm, Praram. " Tôi muốn trừng phạt cái người rất giỏi trêu đùa với trái tim của mình. Một khi chúng tôi trở thành người yêu, tôi sẽ bắt và trừng phạt em ấy gấp đôi, vì vậy tốt hơn hết em ấy nên coi chừng tôi đó.

" Hai cái đặc biệt này này. " Em ấy nói rồi chỉ vào thức ăn

" Cái đó là cho ai vậy? " Tôi hỏi.

" Không nói với anh. " Em ấy đưa lưỡi ra trêu chọc tôi, nhưng thật sự tôi muốn vồ lấy và nếm thử nó.

" Em biết hoàn toàn về trái tim anh. "

" Chắc chắn rồi. " Cái người tôi đang muốn làm thân lại không quan tâm đến sự hờn dỗi của tôi dù chỉ là một chút. Em ấy nhận thức ăn từ người bán và cảm ơn, và sau đó tôi phải là người thanh toán. Tôi đã trả tiền cho em ấy từ ngày đầu tiên, và tôi sẽ tiếp tục làm như vậy, đó không phải là một vấn đề quan trọng.

Khi chúng tôi trở về bàn, mọi người đang bàn tán về chúng tôi. Cảm giác thật tốt và thật vinh hạnh khi được bạn bè dùng cách này để quan tâm mình. Tôi cười với họ khi tôi ngồi xuống. Praram không nói gì cả, chỉ ngượng ngùng cười. Sau khi bị mọi người trêu chọc, em ấy đưa Tokyo cho mọi người. Tất nhiên là không ai từ chối rồi, là miễn phí mà, nên tất nhiên ai cũng thích cả.

" Hôm nay tao chỉ đơn thuần là một phần của cặp sinh đôi thôi. " Giọng nói của Pralak vang lên khi mà Tokyo được phát ra.

" Cái gì chứ? " Praram hỏi người ở bên cạnh em ấy.

" Đừng nghĩ tao không biết cái đó thuộc về P'Nuea. " Pralak nói rồi chỉ vào phần ăn trên tay tôi.

" Tại sao cái đó lại dành cho P'Nuea? " Tossakan hỏi khi em trai nó từ chối nói.

" Thì, P'Nuea ăn phần giống như em và Praram thích, phần ăn đặc biệt, nhưng em chỉ là anh em sinh đôi thôi, nên không được ăn giống với người đặc biệt của Praram. " Pralak nói cho mọi người nghe. Nhiều giọng nói bắt đầu tham gia cùng với Pralak để trêu chọc Praram. Mặc dù vậy, tôi không quan tâm, thay vào đó, tôi nhìn vào Tokyo của mình và Tokyo trong tay Praram và cười như một thằng ngốc. Tôi thật sự không muốn cười như thế này đâu, nhưng mà không thể kiểm soát bản thân nữa rồi.

" Cười như thằng ngốc ấy. Hy vọng anh sẽ bị mắc nghẹn. " Tossakan nói sau khi những tiếng ồn đã bắt đầu lắng xuống. Tôi chỉ nhún vai và phớt lờ nó trước khi ăn thức ăn trên tay mình.

" Tao không thấy bất kì thứ gì mắc kẹt lại ở cổ họng tao cả, ngoại trừ trái tim của tao. " Tôi nói phần đầu với Tossakan, và phần sau thì nhìn Praram, người đang có vẻ xấu hổ.

" Ôi, nếu mà cứ như thế này, thì lần sau không cần phải mua cho tao nữa, bởi vì tao ăn không nổi. " Li nói rồi liếc nhìn tôi.

" Tại sao? Mày bị nghẹn à? " Yiwa hỏi

" Không, tại vì nó mua cho tao một cặp lận, và tao chỉ ăn có một mình. " Li nói khiến cho Praram và Pralak cười.

" Không cần cười nữa, Praram. Em làm tổn thương anh đó, em biết không? "

" Em chưa làm gì cả. " Praram trả lời giống như Pralak đã trả lời trước đó vậy.

" Em làm anh ghen tị đó, nên em cần phải tìm người yêu cho anh đi. " Li nói

" Sẽ dễ dàng tìm thấy sao ạ? " Em ấy hỏi lại với gương mặt ngây thơ, nhưng đôi mắt em ấy lại ánh lên sự vui vẻ.

" Em đã tìm thấy rồi mà. "

" Em đâu có người yêu. Chúng em chỉ là anh em với nhau thôi, đúng không P'Nuea? " Em ấy quay sang tôi, khiến khóe môi tôi bất giác lại cười một lần nữa.

" Đúng vậy. Tụi tao là anh em đặc biệt. " Tôi trả lời Li.

" Mày... " Li chỉ tay buộc tội tôi, trước khi mở miệng định nói thì Praram đã ngắt lời trước rồi

" Còn nữa, em đâu có đi tìm anh ấy, là anh ấy đến tìm em mà. "

" Ối, ghét ghê... Có cần phải chiều theo nhau như thế không? " Yiwa phàn nàn.

" Tụi tao đâu phải sáo với sáo đâu (Khluy – một loại sáo cũ truyền thống) " Tôi quay sang đám bạn mình. " Tụi tao hợp nhau hơn thế. "

" Chúng em hợp nhau giống như trái tim và mạch máu của nó vậy. " Praram quay sang nhìn anh trai của em ấy.

" Mạch máu cũng có ngày bị tắc nghẽn đó. " Tossakan nói lại

" Không sao đâu, người yêu của anh là bác sĩ, anh sẽ nhờ anh ấy giúp em. " Bar nói với Praram trước khi bật cười. Praram có vẻ rất vui khi chiến thắng được anh trai của mình. Em ấy từng nói với tôi rằng em ấy không sợ Tossakan vì em ấy đã có Ai Bar là đồng minh, giống như bây giờ.

" Vui vẻ thật đấy. " Vee nói

" Nhưng thật lòng thì, anh chưa từng nghĩ nghĩa P'Nuea vẫn còn thích Mark sao? Anh ấy đến ngồi xem bất cứ khi nào mà họ học. " Đây là những gì mà nó định dùng để quay trở lại cuộc trò chuyện đấy sao? Cả Vee, Mark và Praram đều quay sang nhìn tôi khi Tossakan vừa dứt lời.

" Tại sao tao lại phải sợ chứ? Nó đến để xem gặp em trai mày, nó đâu có đến để gặp người của tao. " Vee đáp lại

" Em trai mày sẽ trở thành của nó sớm thôi. " Ai Vee lắc đầu, giải thích

" Trong trường hợp mày quên thì, tao cũng từng thích P'Bar đó. " Mark khó chịu nói. Cái người hay ghen kia lập tức đó mặt và quay dang nhìn người yêu của nó trước khi quay lại nhìn Mark, không biết phản ứng thế nào.

" Đôi khi tao thấy P'Kan giống như một đứa con nít vậy. " Pralak quay sang nói với Praram.

" Ừm. " Praram nói một cách nhẹ nhàng trước khi cúi xuống xem bài tập của mình.

" Đứa trẻ ngớ ngẩn này. " Bar nói với người yêu nó dù Ai Kan không nói gì cả.

" Anh ấy đã nói như thế mà. " Kan nói một cách bực mình trước khi quay sang bào chữa với người yêu của nó. Họ bắt đầu trò chuyện chỉ riêng hai người và loại bỏ chúng tôi ra khỏi thế giới riêng của họ. Những người khác cũng quay trở lại công việc của họ bởi vì không còn gì để bàn tán nữa cả vì Tossakan đã tiết lộ hết cả rồi.

Tôi lại đặt sự chú ý đến Praram, người vẫn đang chăm chú nhìn vào bài tập của mình. Em ấy thậm chí còn không nhận ra đang có người nhìn chằm chằm vào mình. Cuối cùng em ấy cũng nhìn lên và nhướng mày với tôi. Tôi chỉ mỉm cười một chút trước khi nhấc điện thoại lên. Em ấy vẫn chưa nhận tin nhắn, nhưng chắc sẽ sớm thôi.

" Bây giờ họ còn dùng ngôn ngữ riêng của họ để giao tiếp với nhau nữa kìa. " Yiwa nói một cách mỉa mai khi nhìn chúng tôi giao tiếp bằng mắt với nhau.

" Nó không phải là một ngôn ngữ bình thường đâu nhé, " Tôi quay sang nói với bạn tôi. " Đó là ngôn ngữ Bắc* đó "

" Bắc cái gì chứ? Tao đến từ phía Bắc sao tao không hiểu mày nói gì. "

" Bắc* Praram/ NueaPraram "

( Trong tiếng thái "Nuea" có nghĩa là hướng Bắc, hay là phía trên)

" Bắc Praram là chỗ nào trong nước vậy? "

" Tao không biết vì chỉ có một người có thể trả lời được. "  Yiwa nói.

" NueaPraram chỉ có duy nhất ở trong tim em mà thôi. " Praram trả lời. Khi em ấy trả lời như thế, tất cả mọi thứ đều dừng lại. Bar và Kan đang trong thế giới riêng của họ cũng quay sang nhìn chúng tôi. Mark, người đang giải thích câu hỏi toán cho Pralak cũng quay sang nhìn em ấy, giống như Pralak, người đang trông có vẻ như không thể tin vào những gì Praram vừa nói. Tất cả những người khác cũng quay sang nhìn như vậy

" Tại sao anh lại nhìn em như vậy?  Em chỉ nói đùa thôi mà. " Praram nói khẽ, trước khi ngước mắt lên nhìn tôi.

" Em đùa nhiều thật đó, Praram. Nhưng trái tim của anh không đùa với Praram đâu, em biết mà. " Tôi nói rồi nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của em ấy.

" Em chỉ nói đùa để ngăn sự ngại ngùng thôi mà, anh cũng biết như thế mà. " Chết tiệt, tôi điên mất với đứa trẻ này. Praram cứ một lần, rồi lại một lần nữa bắn tên vào trái tim tôi, thêm chút nữa thôi, tôi có thể chết mất.

Mũi tên của Praram đã tẩm độc gì vào thế? Bởi vì khi mũi tên được bắn ra, trái tim tôi bị phồng lên và nổ tung.

_______________________

Praram cứ thích đùa thế cơ chứ =))))))))) P'Nuea yếu tim lắm đấy haha

P/s: Mọi người thấy chương này thế nào???? Nhớ comment cho mình biết với nhaaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net