Chương 7: Từ sáng cho đến tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 7: Từ sáng cho đến tối

[ Nuea ]

Chẳng đã mấy giờ rồi nhưng tôi không muốn thức dậy. Tôi cảm thấy mình như chỉ vừa ngủ vậy, nhưng vì tình yêu, tôi cần phải tự mình rời khỏi giường. Tôi cần gặp Praram trước khi đến trường, ngay cả khi chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Em ấy là người khiến tôi có thể rời khỏi giường lúc 6 giờ sáng để đến và đứng đây, trông thật đẹp trai trước trường vào lúc 7 giờ sáng.

Thậm chí không học hay làm bài kiểm tra cũng khiến tôi dậy sớm hoặc khiến tôi bận tâm.

" P'Nuea? Thật sự là anh này. " Người đứng bên cạnh có vẻ khá vui khi nhìn thấy tôi. Tôi quay lại và nhìn thấy một cô gái xinh đẹp với mái tóc buộc cao đang nhìn mình. Sau khi nhìn với nét mặt quen thuộc, tôi nhận ra đó là ai.

" Chào Sida, Pralak và Praram nha. " Tôi chào và cười với người cuối cùng. Em ấy nhìn tôi trước khi đi về hướng khác một chút

" Anh làm gì ở đây mà sớm vậy? " Pralak đến gần tôi và hỏi

" Anh chỉ đến xem thôi. Anh thấy nhớ cuộc sống cấp ba. " Tôi cười rồi trả lời Pralak. Tôi biết em ấy biết lý do thật sự tại sao tôi lại ở đây và đó là lý do tôi tránh trả lời nó.

" Anh nhớ cuộc sống cấp ba hay là anh nhớ một cậu học sinh cấp ba? " Nong Sida nói trước khi đảo mắt sang người nào đó.

" Sida... " Praram nói bằng giọng nhỏ nhẹ và làm cho mặt mình có vẻ đáng sợ, nhưng nó không ảnh hưởng gì đến em gái của Praram cả vì em ấy vừa cười khúc khích

" Đi thôi Sida. " Pralak nói với Sida

" Ơ, anh không gọi P'Praram đi cùng à? " Em ấy hỏi

" Nó muốn mình gọi nó đi đâu chứ? Nó thà đứng ở đó một mình bởi vì trái tim của nó sắp không chịu nổi rồi. "

" Pralak! " Praram hét lên với người anh em song sinh của mình. Mặc dù vậy nhưng Pralak không sợ, em ấy chỉ kéo tay Sida

" Vậy thì, nếu như điều đó không đúng thì mày cứ đi theo tao vậy. " Pralak nói trước khi rời đi, để tôi và Praram đứng ở đây một cách im lặng bởi vì tôi thật sự không biết nói gì cả.

Tôi cảm thấy ngại....

Tôi chưa từng nghĩ rằng mình lại như thế, tôi chưa từng như vậy trước đây. Nó làm tôi cảm giác như lần đầu tiên bản thân thích ai đó vậy, dù tôi đã trải qua giai đoạn đó trước đây rồi, và những triệu chứng cũng vậy. Tôi không đủ can đảm để bắt chuyện với em ấy nhưng tôi cũng không muốn để em ấy rời đi. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

" Chào buổi sáng. " Tôi mở lời trước, nó làm cho Praram ngước lên nhìn tôi.

" Tại sao anh lại ở đây sớm vậy? " Em ấy hỏi tôi.

" Thì, anh không chắc mấy giờ sẽ đến nhưng anh muốn đến gặp em. " Tôi trả lời một cách thành thật. Thành thật là lựa chọn tốt nhất, ngay cả khi nói một cách thẳng thắn như vậy khiến tôi ngại ngùng.

" Tại sao anh phải buột miệng nói ra mọi thứ nhiều như vậy? " Em ấy hỏi tôi, má em ấy đang đỏ lên, đây là điều mà tôi rất thích

" Thì, anh nên nói gì đây nhỉ? Em nói em thích những người thành thật. " Tôi trả lời

" Thì... "

" Hay là không phải như thế? "

" Đó là... " Em ấy trả lời nhẹ nhàng

" Nếu anh cho em thấy anh là người thành thật, vậy thì em sẽ thích anh chứ? " Tôi nhướng mày.

" Em phát ra rằng anh theo đuổi rất nhiều người. " Em ấy nói vậy thay vì trả lời câu hỏi của tôi

" Ồ, em điều tra anh sao? Bây giờ anh đang ngại đó. " Tôi giả vờ nói

" P'Nuea! "

" Ok ok. Anh nhìn bên ngoài có thể là một người lăng nhăng. Em tự mình nghĩ như vậy sao? "

" Mọi người ở trường Đại học đều nói vậy. "

" Nếu như em muốn anh dừng tán tỉnh những người khác vậy thì hãy để anh có được em đi. "

" Nhưng tối hôm qua anh nói... rằng anh sẽ chỉ nói chuyện với một mình em thôi. " Em ấy nói khẽ một cách thiếu tự tin, rồi nhìn xuống đất.

" Em dễ thương thật đó, em có biết không? " Tôi nói rồi tiến lại gần em ấy. " Dễ thương đến mức anh không có cách nào để có thể nhìn người khác cả, vì vậy em đừng lo sợ gì cả. " Tôi thì thầm, làm cho em ấy ngước lên nhìn tôi

" Em không muốn trở nên dễ thương đâu. " Em ấy nói

" Dễ thương ghê, em làm cho anh rung động rất nhiều lần đó. " Tôi nói khẽ

" P'Nuea! "

" Anh nói thật mà. " Tôi nói rồi mỉm cười với em ấy.

" Anh, đây là... "

" Praram, chúng ta phải xếp hàng bây giờ. " Praram ngừng nói và cả hai chúng tôi đều quay lại nhìn bạn của em ấy, người đã ở cùng chúng ngày hôm qua

" Ngưng tán tỉnh bạn em đi. Em biết anh đang vội để trò chuyện cùng với nó nhưng bây giờ tụi em phải nhanh đi xếp hàng. " Min hét lên lần nữa. Praram mở miệng trả lời nhưng tôi đã bước đến và ngăn em ấy lại

" Có chuyện gì với anh vậy? " Em ấy hỏi tôi một cách tức giận

" Em trả lời em ấy và em ấy sẽ trả lời lại, điều đó sẽ khiến em ngại ngùng. " Tôi giải thích.

" Nhưng... "

" Em nghĩ em sẽ không ngại sao? " Tôi cúi xuống nhìn vào mặt em ấy, nó khiến em ấy lùi vài bước trước khi nhìn tôi

" Họ nói về em. "

" Họ nói gì là chuyện của họ, cũng như chúng ta tán tỉnh nhau là chuyện của chúng ta vậy. "

" Khùng hả? Ai đang tán tỉnh anh chứ? " Em ấy cãi lại.

" Ồ... chúng ta không phải đang tán tỉnh nhau sao? " Tôi ngả người ra sau hỏi.

" Đủ rồi đó... Em sẽ đi xếp hàng. " Em ấy đẩy tôi ra và đi vào trường.

" Đi xếp hàng đi, và khi nó kết thúc, em cũng sẽ kết thúc trong trái tim anh. " Tôi nói đủ lớn để em ấy đỏ mặt quay lại, tôi không biết liệu em ấy tức giận hay là xấu hổ nữa. Tuy vậy, tôi đoán là em ấy đang xấu hổ.

Tôi quay lại trường Đại học đúng giờ cho buổi học sáng. Đám bạn tôi trông như thể rất ngạc nhiên khi thấy tôi ngồi ở đây. Tại sao tụi nó lại ngạc nhiên vậy? Tôi chỉ đang đến học lớp học buổi sang của mình thôi.

" Mày có lớp buổi chiều mà vẫn có thể tham gia lớp buổi sáng. " Ai Kla nói với bạn của tôi.

" Cái gì, tao á? Có chuyện gì khi tao đến vào buổi sáng? " Tôi hỏi khi tụi nó cứ nhìn chằm vào tôi

" Học sinh buổi chiều như mày thì đang làm gì ở đây vào giờ này vậy? " Pan hỏi

" Ơ, thì tao cũng đóng học phí nhiều như tụi mày, vậy thì tại sao tao không thể đến khi tao muốn? " Tôi nói

" Tại sao mày không trả lời tụi tao là tại sao mày lại ở đây vào sáng hôm nay? " Li nói

" Tao nghe nói mày đã đi đến trường cấp ba. " Tee ngắt lời

" Vậy thì sao? " Tôi hỏi lại nó

" Mày đã làm gì ở đó? " Li nói rồi nhìn tôi từ đầu tới chân

" Nguồn tin của mày không nói cho mày biết là tại sao tao lại đến đó sao? " Tôi hỏi lần nữa

" Nó nói rằng mày đến để tán tỉnh em Praram. "

" Vậy thì theo tin này, dù nó đến từ bất cứ đâu, nếu đó là những gì mà nó nói, vậy thì nó có đáng tin không? " Tôi trả lời khiến cho tụi nó bật cười. Tôi không quan tâm nếu tụi nó chửi rủa tôi. Tôi không sợ đám bạn của tôi. Hôm nay bất kì ai muốn chỉ trích tôi, tôi không quan tâm. Tinh thần của tôi cao lắm. Tôi đồng ý với mọi thứ

" Mày là... "

" Tao làm sao? " Tôi hỏi ngược lại nó

" Không biết xấu hổ. "

" Không đáng tin. "

" Ôi! Có chuyện gì với tao khi tao yêu chứ? " Tôi hỏi khi bọn nó cứ trêu tôi.

" Yêu một người không sai. Nhưng người như mày hẹn hò hay tán tỉnh ai đó thì sai. " Pan nói rồi đến gần tôi

" Tại sao nó lại sai chứ? "

" Thật sai lầm khi anh làm cho em ấy yêu và tin tưởng anh khi mà anh chỉ sẽ rời bỏ em ấy. " Giọng nói ngọt ngào nhưng lớn đã ngăn câu trả lời của Pan và dường như dừng mọi thứ trong căn phòng. Tôi nhìn vào nơi phát ra âm thanh trước khi cau mày trước một cô gái xinh đẹp từ đội quản lý đang đứng đó với ba người khác.

" Jaeng? " Tôi nói điều này với người trẻ hơn đang nhìn chằm họ bối rối. Tôi chưa từng giải thích với cô ấy và cũng không mong cô ấy đến khoa tôi. Chúng tôi đã trò chuyện một khoảng thời gian, nhưng nó chỉ ở giai đoạn một. Đó là khi tôi đang đau lòng vì Mark, nhưng đó chỉ là một thời gian ngắn.

" Em đến để hỏi về tin mà mọi người vẫn đang bàn tán. Làm sao anh có thể tán tỉnh một đứa nhóc cấp ba chứ? " Cô ấy bước vào và dừng ở một vài hàng từ bàn của tôi. Tất cả bạn bè của tôi đều nhìn tôi một cách bối rối.

" Ối, tiếng hét của nó làm tổn thương màng nhĩ của tao. " Li mắng trước khi ngồi cạnh tôi, theo sau là Tee. Pan ngồi ở phía bên kia của tôi và những người khác thì đứng ở phía trước.

" Em ở đây chỉ để hỏi P'Nuea những gì họ nói phải sự thật hay không? " Cô ấy bình thản hỏi lần nữa rồi nhìn tôi.

" Nếu như em đã nghe và cũng đã biết rồi vậy thì còn hỏi làm gì? " Pan nói

" Em chỉ muốn nghe nó từ miệng anh ấy. "

" Tại sao em lại cần phải nghe nó từ anh? Chúng ta đã từng nói chuyện với nhau nhưng chúng ta không là gì của nhau cả. " Tôi trả lời, cô ấy đã phải nhận thức được ngay từ đầu.

" Nhưng anh đã nói chuyện với em trong một thời gian dài. "

" Và Praram sẽ là người mà anh nói chuyện còn lâu dài hơn cả em. " Tôi nói một khi cố ấy đã nói xong

" P'Nuea... "

" Em đã nghe được từ nó rồi đó, bây giờ hãy đi đi, vì nó phiền phức. " Tee nói trước khi bắt chéo chân và nhìn thẳng về phía trước.

" Nhưng P'Nuea... "

" Khi chúng ta nói chuyện, anh đã giải thích mọi thứ ngay từ đầu rồi. " Tôi nói lại lần nữa.

" Nhưng em thật sự rất thích anh. " Cô ấy nói đi về phía tôi, hai tay nắm lấy cánh tay tôi gây áp lực lên nó một cách nhẹ nhàng, dường như muốn xin sự thương cảm.

" Jaeng. " Tôi nói trước ngước lên nhìn. " Nghe này, anh thật sự thích Praram. "

" Nuea... "

" Cái gì? " Tôi hỏi lại lần nữa trước khi tháo tay cô ấy ra khỏi tay tôi

" Tại sao đứa trẻ đó lại may mắn đến vậy? " Cố ấy hỏi với vẻ khó hiểu

" Thật ra chính anh mới là người may mắn. " Tôi trả lời với một nụ cười. Tôi hy vọng vào buổi trưa tôi sẽ đuổi được những người tôi đã từng trò chuyện. Trước đây, tôi chưa từng như thế.

" Nói hay đấy Nuea, tao không nghĩ một đứa xấu xa như mày lại có thể nói như vậy. " Pan nói sau khi Jaeng và bạn của cô ấy rời đi.

" Đôi khi chỉ bằng những lời nói thì không thể đánh giá được một con người là xấu hay tốt đâu Pan. " Li nói rồi nghiêng về phía trước

" Đúng vậy. Có một người nói dối rất giỏi. "

" Tại sao mày lại nhìn tao khi mày nói từ "nói dối" chứ? " Tôi hỏi lại nó.

" Tại sao mày lại mắng cả người phụ nữ đó và bây giờ là cả nó. Mày đang đứng về phía bạn mày hay là mấy người kia vậy? " Pound quay lại hỏi

" Tôi đứng về phía Nong Praram. Nếu mày làm em trai nhỏ bé của tao buồn thì tao sẽ thật sự rất khó chịu với mày. " Tee quay lại và trả lời.

" Tại lúc nào mà em ấy lại trở thành em trai của mày vậy? " Tôi hỏi lại

" Kể từ khi tao mở mắt ra nhìn thế giới, thì tao đã đặt trước người em này rồi. " Tee nói rồi lắc đầu. Nội dung này đang dần trở nên kỳ lạ rồi

" Tại sao giáo viên vẫn chưa đến vậy? " Tôi lẩm bẩm, bực mình.

" Giáo viên luôn đến trễ mười phút. Mày không thường đến lớp nên sẽ không biết điều này đâu. " Yiwa bước vào chỗ ngồi của mình

" Người đẹp, mày đã bỏ lỡ rất nhiều thứ. " Li quay sang nói với Yiwa ngay khi cố ấy vừa đến

" Nếu nó là về Praram và Ai Nuea, thì tao không muốn nghe đâu. Phiền phức. " Ôi, tại sao nó lại nói với tôi bằng giọng điệu đó.

" Không, không phải. Nó là về những gì đã xãy ra vừa nãy. " Sau đó, tụi nó quay sang nói với Yiwa về những gì Yiwa đã bỏ lỡ. Tôi chỉ ngồi đó với một cái nhìn kỳ lạ không thể theo kịp tụi nó.

Tôi ngồi và lắng nghe giáo viên giảng trong sự bàng hoàng. Tôi hiếm khi đến lớp, vì vậy nó rất khó hiểu. Tôi thường chỉ tham gia lớp buổi chiều hoặc các lớp thực hành. Nghe các bài giảng thật sự rất nhạt nhẽo. Thậm chí tệ hơn là giọng nói ngọt ngào của người đang giảng bài, đáng lẽ tôi nên nằm ở trong phòng theo một cách ít hành hạ hơn. Bởi vì hôm nay tôi dậy sớm nên tôi đã quyết định đến và ngồi ở đây một cách bối rồi hoàn toàn.

Giáo viên chỉ dạy một tiếng rưỡi và sau đó chúng tôi rảnh đến tận hai giờ trưa. Chúng tôi bắt đầu học tiếp một tiếng nữa trước khi một ngày học kết thúc. Tôi ngồi bối rối như thường lệ. Hôm nay Bar không đến bất kì lớp nào cả. Tôi đã không thấy nó từ đầu giờ cho đến bây giờ khi ở trong quán ăn. Tôi không biết nó đang ở đâu, nhưng bây giờ tôi không muốn quan tâm đến nó nữa.

" Mày định đi đâu vậy Nuea? " Pound hỏi tôi

" Không biết nữa, có lẽ sẽ đi đợi Praram tan học? " Tôi trả lời khi đang liếc nhìn đồng hồ. Nó cho thấy tôi còn nửa tiếng nữa là đến 4 giờ chiều.

" Những ngày này, mày thật không biết xấu hổ. " Yiwa quay sang tôi

" Thì, nếu tao không biết xấu hổ như vậy, tao sẽ có thể tiếp tục. " Tôi trả lời

" Và em nó có ổn với mày không? " Vee hỏi tôi

" Tao chắc rằng em ấy sẽ không thấy phiền đâu. " Tôi nói

" Đúng là giỏi tưởng tượng. " Pan quay đầu lại chớp mắt

" Đừng nói như vậy. Bạn của mày đang học cách để trở nên nghiêm túc đó. " Pound quay về phía hai cô gái. Ánh mắt nó thật thiếu chút nghiêm túc.

" Tụi mày sẽ không giúp đỡ tao, cũng không cho tao bất kì lời động viên nào. " Tôi nói một cách hờn dỗi

"Khi nó đi chơi với một đứa trẻ, nó cũng bắt đầu hành động như một đứa trẻ vậy. " Kla nói rồi chọc vào mặt tôi trước khi tôi gạt tay nó ra. Bây giờ tôi bắt đầu hiểu Praram, về cảm giác của em ấy khi bị bạn bè làm phiền.

" Tụi mày thật phiền phức. " Tôi nói trước khi lấy lại đồ của mình.

" Mày định đi đâu? " Vee hỏi tôi.

" Đi gặp Praram. " Tôi trả lời lại, trở nên thất vọng. Tụi nó hỏi tôi cùng một câu hỏi và tôi cũng trả lời cùng một câu trả lời. Tụi nó cứ làm phiền tôi mãi. Lũ bạn điên này...

" Vậy thì tại sao Praram lại ở đây? " Pound hỏi tôi.

" Vui ghê, mày đang cố chơi cái gì của mày vậy? Mày không biết điểm dừng à? " Tôi nhìn Pound một cách khó chịu

" Tao nghiêm túc. Tại sao tao phải đùa với mày về điều đó chứ? " Nó nói một lần nữa.

" Mày không có hài hước đâu Pound. Tim tao đang đập rất nhanh đây này. " Tôi cảm giác sắp phát điên lên rồi. Có thể tụi nó chỉ đùa, nhưng chỉ cần nghe tên của em ấy cũng làm cho đập mạnh hơn nữa.

" Tim mày thật sự đập rất mạnh sao? " Pound hỏi tôi

" Đúng vậy. "

" Mạnh như thế nào? " Âm thanh rõ ràng đằng sau tôi khiến tôi phải quay lại.

Hai chàng trai với gương mặt giống nhau, trong cùng một bộ đồng phục đang nhìn tôi.

" Praram... "

_____________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net