two: kuroo & kenma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại thêm một ngày về nhà vào tối muộn, Kuroo vừa mở cửa thì phát hiện đèn hành lang ở phía trước đã tắt. Mái tóc đen nhánh rối bù vì đi bộ trong khí trời lộng gió từ ga xe, anh không nghĩ nhiều mà cởi giày và treo áo khoác vào trong tủ và xách cặp vào trong. Tất cả đèn đều tắt ngúm, chỉ trừ hai chiếc đèn treo nhỏ ở phía trên đảo bếp. Kuroo để cặp trên bàn, bật những chiếc đèn còn lại và nhìn xung quanh. Một cái dĩa và đồ dùng nằm trong bồn rửa, và một cái chảo có vẻ đã dùng để nấu món cá và mì ở trên bếp. Mặt Kuroo dịu lại khi anh mở nắp và mùi cá thu quen thuộc xộc vào mũi, khiến anh thở dài vì đói bụng.

"Kenma?" Anh nhẹ nhàng gọi khi đi về phía phòng khách, người yêu anh có thể đang ngủ.

"...Kuroo?" Một giọng nói vang vọng lại từ phía sofa.

Kuroo bước đến phòng khách với một nụ cười trên môi, anh thấy Kenma ngồi trên sàn, chăn bông của hai người quấn vòng quanh cậu như cái kén, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhô ra từ chiếc mũ trùm. Mắt Kenma nhìn chằm chằm nó từ bóng phản chiếu của TV trong lúc đang chơi một trò mà Kuroo không thực sự hiểu mục tiêu.

Kuroo đứng bên cậu, nới lỏng chiếc cà vạt màu đỏ tươi, "Kudozen yêu thích của anh thế nào?" Nhìn theo nhân vật đang liên tục di chuyển trên màn hình qua các level.

"Ổn," Kenma vừa trả lời vừa bấm bấm bộ điều khiển, mắt không dời khỏi màn hình.

"Em đã làm gì cả ngày hôm nay?" Kuroo hỏi, cố gắng tiếp tục cuộc trò chuyện giữa hai người.

"Chơi game. Phát trực tiếp. Mấy cái like..."

Ngay cả với những công việc khác của Kenma đều không yêu cầu cậu phải bước chân ra khỏi nhà, điều mà đôi khi Kuroo cũng cảm thấy hơi ghen tỵ. Kenma có thể tham gia các cuộc hội nghị video cả ngày trong chiếc áo len và quần đùi, trong khi Kuroo phải mặc vest. Anh không quá bận tâm về việc đó, nó khiến anh cảm thấy chuyên nghiệp hơn, và đôi khi Kenma còn khen anh về cách chúng kết hợp lại với nhau. Nhưng việc ở lại văn phòng sau tối muộn làm Kuroo có cảm giác mình đang bỏ rơi Kenma.

"Cảm ơn em vì đã làm bữa tối," Kuroo nói trong lúc trở lại bếp lấy dĩa.

"Em đói..." Kenma lẩm bẩm.

"Well, mừng vì em đã ăn tối rồi. Anh xin lỗi vì đã về muộn hôm nay. Công việc chất chồng rất nhiều, và có thể anh phải đánh máy thêm gì đó trước khi xong cho buổi tối," Kuroo thở dài, ngồi xuống bàn ăn, lấy laptop và một số giấy tờ từ cặp da.

"Không sao đâu..." Kenma tiếp tục lầm bầm.

"Này! Em có ăn chút rau nào không vậy?"

Kuroo chỉ nhận lại một sự im lặng thay cho câu trả lời.

"Chết tiệt, Kenma!"

Kuroo hoàn thành bữa tối và bắt đầu đánh máy tài liệu cho công ty. Anh chỉ vừa mới làm được một nửa trước khi bắt đầu ngáp không kiểm soát. Khép mi lại, anh cố gắng xua đi sự mệt mỏi và cơn bỏng rát trong mắt.

Một tiếng chửi thề và thở dài khẽ vang giữa không gian tĩnh mịch, Kuroo ngước lên và đoán rằng hẳn Kenma đã không vượt qua một level nào đó. Trong cơn giận, Kenma ném chiếc điều khiển xuống sàn và lặng lẽ đứng dậy tắt TV. Chiếc chăn bông rơi xuống như chiếc khăn voan lòa xòa chạm xuống sàn khi Kenma đi về phía Kuroo và ngồi xuống ghế bên cạnh.

"Anh đang làm gì vậy?" Kenma khẽ hỏi.

"Đây là một đề xuất cho ngân sách quảng cáo cho cuộc thi quốc gia lần tới," Kuroo giải thích, "Càng nhiều khu vực được quảng cáo thì doanh số bán vé càng cao."

Đôi mắt mèo của Kenma nhìn Kuroo hiện lên vài tia thích thú, "Shouyou và Bokuto có phải là một phần trong kế hoạch này không?"

Mặt Kuroo xuất hiện một nụ cười, anh rất vui vì Kenma muốn nói chuyện về công việc của anh và bạn bè của họ. Đôi khi Kuroo cảm thấy lo lắng về việc Kenma có thể đang tự cô lập bản thân, nhưng Hinata và Bokuto là một trong những người bạn thân của hai người và anh mừng là Kenma vẫn muốn giữ liên lạc với họ.

"Yeah, thật ra, anh đã gặp cả hai vài lần để bàn bạc về những tấm hình chụp rất tiềm năng đang được sử dụng trước công chúng."

"Em nhớ Shouyou," Kenma thừa nhận. Mặc dù Kenma thích ở một mình trong không gian của bản thân, đôi khi cậu vẫn nhớ sự hào hứng và phấn khích của Hinata về mọi thứ. Cả Bokuto và Akaashi nữa, đều là những người Kenma thân thiết.

"Anh cũng vậy....anh sẽ nói chuyện với hai người xem khi nào họ ở thị trấn lần nữa," Kuroo hứa.

Cả hai ngồi im lặng một lúc, nhớ về những ngày còn chơi bóng chuyền ở trung học, xung quanh là bạn bè và đối thủ, mối bận tâm duy nhất là về việc ghi điểm ở trận tiếp theo chứ không phải mấy thứ như tiền thuê nhà.

"Hey," Kuroo lên tiếng, "Em có muốn bỏ vài miếng bánh táo vào lò không?"

Tim Kuroo đập mạnh khi Kenma mỉm cười và gật đầu vui vẻ, "Cảm ơn anh, Kuroo."

"Lại đây nào, em có thể giúp anh tìm cái chảo," Kuroo hất đầu về phía bếp.

Kenma rũ chiếc chăn bông trên người xuống và để lên ghế khi cả hai bắt đầu rã đông mấy miếng bánh. Kuroo đẩy hộp bánh vào trong lò sau khi đọc đi đọc lại hướng dẫn trên hộp ba lần để đảm bảo lò nướng sẽ không bốc cháy lên, còn Kenma đặt hẹn giờ trên điện thoại cậu.

Nhìn Kenma tự rót cho mình một ly nước, Kuroo dựa người vào thành bếp và để hai tay bắt chéo nhau, mải mê suy nghĩ về cái đề xuất quảng cáo. Trước sự ngạc nhiên của anh, sau khi uống nước, cậu bước về phía này, thả hai tay Kuroo xuống để dựa mình vào lồng ngực anh. Kuroo điều chỉnh cơ thể mình một chút để vòng tay mình ôm trọn Kenma từ phía sau, trong căn bếp tràn ngập mùi thơm của quế và táo. 

"Em nhớ anh," Kenma nói nhỏ.

"Anh cũng nhớ em, Kenma," Kuroo thì thầm, hôn lên đỉnh đầu người nhỏ hơn, làm Kenma khẽ run.

Hai người đứng trong im lặng, ôm lấy nhau, đến khi lò nướng kêu một tiếng 'bíp', đã đến lúc lấy bánh ra. Cả hai đều đang đắm chìm trong hơi ấm, Kenma cẩn thận đặt hộp bánh lên mặt bếp, trong lúc đó Kuroo đi lấy nĩa. Lúc nào cũng hấp tấp và thiếu kiên nhẫn, Kuroo đã cố gắng cắn một miếng khi bánh vẫn còn nóng.

"Hash... no–, nó–, nóng!" Kuroo mắc nghẹn, cố gắng hạ nhiệt miếng bánh trong miệng.

"Bỏng lưỡi anh rồi..." Anh nói, sau khi cầm lấy một ly nước.

"Đồ ngốc..." Kenma đảo mắt, đẩy Kuroo sang một bên.

"Này!" Kuroo kêu lên, xoa xoa chỗ bị đánh, "Anh chỉ hơi phấn khích thôi."

Kenma không nói gì, cậu đang bận cắt cho mình một miếng, để lên dĩa và mang đến bàn ăn. Kuroo mang một chai whipping cream từ tủ lạnh ra, lắc nó dữ dội và ngồi xuống bên cạnh Kenma.

"Làm như vậy nó sẽ hỏng đấy," Kenma lẩm bẩm.

"Không, chỉ làm tăng độ bông của nó thôi," Kuroo tranh luận về âm thanh bình xịt đang phun ra kem trên miếng bánh của mình.

Kenma trả lời với miếng bánh táo trong miệng, "Không, nó sẽ làm cả cái dĩa trở nên sền sệt sau khi tan ra và vỏ bánh bị sũng nước."

"Không có," Kuroo phản đối.

"Có đấy."

"Không có."

"Có."

Chỉ một thoáng sau dĩa của hai người đều sạch sẽ, và tiếp tục thưởng thức miếng bánh thứ hai. Cả hai cực kỳ no nê ngồi ở phòng ăn. Kuroo phải cởi cái nút quần trên cùng khi ăn đến nửa miếng thứ hai.

"Xem TV chứ?" Kenma hỏi.

"Oh... Em biết đấy, Kenma, anh thật sự rất mệt."

"Okay..." Kenma bĩu môi, cậu đứng dậy và kéo cái chăn bông ra khỏi cái ghế, đi đến phòng khách.

Kuroo nhíu mày, bực bội với bản thân vì đã làm người yêu không vui. Bình tĩnh lại một chút, anh gọi, "Không, Kenma, khoan đã. Chờ anh đi thay một bộ đồ thoải mái hơn!"

"Không sao đâu... Em sẽ xem một mình," Kenma trả lời.

"Không. Thể nào em cũng chỉ xem cái gì đó nhàm chán cho xem," Kuroo chạy về phòng ngủ của họ để lấy một chiếc quần đùi, cởi nút áo sơ mi trong lúc bước đi. Anh tìm thấy một trong những chiếc áo tập bóng chuyền Nekoma cũ và tròng lên người, hy vọng nó sẽ làm Kenma vui lên.

"Anh xong rồi đây!" Kuroo quay lại phòng khách, nhìn thấy Kenma đang ngồi trên sofa, cuộn người lại, lướt lướt qua mấy cái hướng dẫn TV. Anh thả mình xuống bên cạnh cậu, dang rộng tay và để lên lưng Kenma.

"Chúng ta đang xem gì vậy?" Anh hỏi.

"Em chưa tìm được cái gì hay ho cả..." Kenma thừa nhận.

"Chúng ta có thể chơi cái gì đó thay thế?" Kuroo đề nghị.

"Anh sẽ thua cho mà xem..." Kenma thở dài.

"Thử coi nào!" Kuroo hét lên.

Sau hai vòng thua cực kỳ thảm, Kuroo ném chiếc điều khiển lên sofa và rên rỉ, lấy tay xoa mặt, "Anh bỏ cuộc, Kenma. Em chơi quá giỏi."

"Không, em không có. Em đã không thể vượt qua level hồi nãy đang chơi."

"Em sẽ vượt qua thôi. Chỉ cần kiên nhẫn và luyện tập."

"Okay..."

Kuroo nhìn Kenma đứng dậy và tắt TV.

"Em sẽ bỏ rơi anh ở đây sao?" Kuroo bĩu môi.

"Không," Kenma trả lời ngắn gọn, quay lại chỗ Kuroo ở sofa. Cậu ngồi xuống và tựa đầu lên bụng Kuroo, co chân lại. Soạt một cái, Kenma trùm cái chăn bông lên người cả hai. Kuroo tặc lưỡi khi Kenma vỗ tay hai cái để tắt đèn, cho thấy nhà của họ có công nghệ tân tiến thế nào.

"Như thế này sẽ rất khủng khiếp cho cái lưng anh, em biết đấy," Kuroo rên rỉ.

"Anh không muốn di chuyển và em cũng vậy," Kenma phản bác.

Kuroo bật ra một tiếng kêu nữa và di chuyển trọng lượng để đầu có thể ngả ra sau.

"Anh đi đâu?" Kenma không vui thì thầm.

Kuroo vòng tay qua người Kenma và an ủi, "Anh không đi đâu cả, Kenma. Anh là của em hết."

Không có câu trả lời nào vang lên từ người tóc pudding, nhưng Kenma ngồi dậy hôn lên má Kuroo. Và anh cảm nhận hơi ấm từ cơ thể Kenma lan dần lên ngực mình.

Một nụ cười rạng rỡ ánh trên mặt Kuroo khi cả hai chìm vào giấc ngủ, trong tiếng xe cộ qua lại và tiếng máy điều hòa ồn ào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net