2.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phải chú ý tới miệng vết thương ,không được để dính nước, mấy ngày nay cũng không được ăn những thức ăn quá nhiều dầu mỡ. Nữ hài tử mà lưu lại sẹo thì không đẹp đâu nha ."

Kim Thái Hanh nửa ngồi trước mặt một nữ sinh , ôn nhu thổi thổi miệng vết thương, ngẩng đầu cười nói với nàng.

Nữ sinh nhìn chằm chằm cậu , ngay cả cám ơn hình như đã quên mất rồi.

Hiện tại trong phòng y tế có một nam nhân mặc áo blouse trắng nửa ngồi trước mặt một nữ sinh, những lọn tóc rủ xuống trán, chỉ cần Thái Hanh nháy mắt thì cũng có thể nhìn thấy lông mi dài cong cong kia , con mắt vừa đen lại vừa sáng tựa như bầu trời đầy ánh sao , vừa giống như bồ đào trên mặt đất .(*)

Ngoài cửa sổ là cảnh sắc hoa anh đào nở rực rỡ một mảnh, trời trong xanh, mây trắng không thèm quan tâm đến tới thứ gì mà cứ thế trôi nổi lơ lửng, ánh mặt trời theo song cửa sổ xuyên qua đến lọn tóc cạnh khóe mắt của cậu . Đem tóc Kim Thái Hanh cùng lông mi nhuộm thành một mảng ôn hòa màu vàng kim óng ánh.

Điền Chính Quốc nghiêng người vác balo, kinh ngạc mà nhìn cậu đến xuất thần, ngón tay trắng nõn hiện rõ đốt nắm chặt quai balo.

Tại sao có thể có một con người đẹp như vậy , tựa như trên bầu trời không cẩn thận rơi xuống một ngôi sao sáng, ở sâu dưới đáy đại dương..

Điền Chính Quốc không muốn quấy rầy cậu làm việc , đành phải tựa tại cạnh cửa nhìn Kim Thái Hanh cho nữ sinh kia cầm thuốc.

Thao , bộ dạng này thật là giống như trêu hoa ghẹo nguyệt thật sự là càng xem càng khó chịu.

Nữ sinh kia cầm thuốc cũng không có  ý tứ muốn rời đi , đặt mông  ngồi đối diện Kim Thái Hanh , ban đầu cùng Kim Thái Hanh nói liên miên lẩm bẩm tán dóc việc nhà.

Thật ra, gặp được loại sự việc giả bệnh để trốn học của các học sinh , Kim Thái Hanh đều mắt nhắm mắt mở cho qua . Thỉnh thoảng cậu còn cho một số học sinh ngủ bên phòng khách

Đến độ tuổi này , làm sao mà không hiểu được tâm tư của chúng chứ ?

Chỉ là hôm nay không được.

Kim Thái Hanh nhìn thoáng qua cửa ra vào thấy bộ dạng chau mày của Điền Chính Quốc, nhịn không được PHỐC một tiếng cười ra miệng.

Vẫn còn thao thao bất tuyệt nữ sinh thấy được điệu cười ngẫu nhiên của cậu làm cho ngẩn ngơ , nhìn theo ánh mắt của hắn ở phía cánh cửa.

Ồ, như  vị thần mặt đen .

" Về nhà bôi thuốc đúng liều là được, mau trở về lớp học a, đừng làm thầy giáo sốt ruột ."

Kim Thái Hanh đứng lên, có ngầm ý mà tiễn khách.

Nữ sinh tay nắm chặt bịch thuốc , bĩu môi miễn cưỡng mà rời đi. 

Khi nữ sinh kia đi lướt qua Điền Chính Quốc liền không nhượng bộ mà hung hăng lườm nàng một (mấy chục) cái.

Quả thực không thể tha thứ!

Ngẩng đầu đã  thấy Kim Thái Hanh cười dịu dàng nhìn hắn.

Điền Chính Quốc cảm thấy trái tim đều muốn theo cổ họng mà nhảy ra ngoài.

Nhìn cậu mặc áo blouse màu trắng , thật sự rất muốn khiến người ta phạm tội ah !!!!!

Điền Chính Quốc đem balo  tùy tiện mà ném xuống đất, trong balo có sách giáo khoa đập xuống bàn tạo ra âm thanh loảng choảng.

Mấy chú chim đậu trên cành nhìn vào căn phòng rồi rủ nhau bay đi .

"Tiểu tử , cậu lại trốn học!"

"Còn anh vẫn đang làm đúng trách nhiệm của mình không ?"

Điền Chính Quốc nơi nới lỏng cà- vạt, hỏi một đường trả lời một nẻo.

Mùa xuân này nên bánh ngọt dâu tây ah.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net