03 ≫ ramen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu cần giúp gì nữa không?" Yoongi hỏi sau khi nấu ăn và dọn dẹp xong phòng bếp. Hoseok ngước lên nhìn con robot mà mình dường như tạm thời quên mất sự tồn tại của nó, hơi nhíu mày.

"Thôi bỏ đi." Cậu nói, tiếp tục xem TV. Yoongi chậm rãi gật đầu rồi cũng quay sang hướng mắt về phía TV. Màn hình đang chiếu chương trình quảng cáo về một mẫu robot tương tự BTS-SUGA. Những âm thanh ồn ào phát ra làm Hoseok khó chịu, cậu bèn chuyển sang kênh nấu ăn. Hoseok vô tư ngồi xem, không để ý lắm đến chuyện đang xảy ra. "Anh biết đấy, anh có thể ngồi mà."

Yoongi quan sát chỗ Hoseok đang ngồi trước khi đặt mình xuống gần đấy, lại chú ý lên TV. Trong khi Yoongi đang xem chương trình nấu ăn, ghi nhớ cẩn thận các công thức để nấu cho những bữa sau thì Hoseok lại nhìn anh hết sức chăm chú. Yoongi dường như đắm chìm hẳn vào chương trình này, chầm chậm liếm môi khi món ăn cuối cùng được hoàn tất.

"Anh có vẻ thích nó nhỉ?" Hoseok nghiêng đầu, chẳng hiểu vì sao mình phải quan tâm tới chuyện này nhưng vẫn quyết định gặng hỏi Yoongi.

Yoongi dời ánh mắt khỏi đống đồ ăn trên TV, chuyển sang nhìn Hoseok, khẽ nhăn mặt.

"Anh thích xem kênh nấu ăn à?"

"Tôi chẳng ưa nổi con người, và cả những điều kinh khủng ở họ. Nhưng tôi thích đồ ăn. Chúng nhìn rất ngon miệng, hoặc có thể do từ tay những người đầu bếp, họ đã làm nó quá nhiều lần đến quen. Nếu một người bình thường cố thử, họ hẳn sẽ chẳng làm được điều tương tự."

Yoongi nói, lại chăm chú lên TV, thích thú nhìn như đứa trẻ lên ba đang xem một quảng cáo mới lạ nào đó về những món đồ chơi.

"Nhưng anh đâu phải con người." Hoseok nói, và Yoongi gật đầu chắc nịch.

"Đó là sự thật. Và rằng có nhiều khả năng nếu tôi thử, tôi cũng có thể thực hiện được những điều mà mình mong muốn, nhưng rồi một lần nữa, tôi lại được thiết kế sao cho giống con người hết sức có thể."

"Ừ thì, anh có một cỗ máy nhỏ trong đầu, để ghi nhớ và phân tích mọi thứ anh nhìn thấy. Tại sao ta không đưa nó vào bài kiểm tra, dạng vận dụng trong thực tế ấy?" Đoạn Hoseok dừng lại rồi tiếp tục. "Anh nghĩ nguyên liệu nào là ổn nhất cho bữa ăn?"

Yoongi nghĩ ngợi và bắt đầu lên danh sách các thứ cần thiết.

"Vậy, được rồi, chúng ta sẽ đi chợ và mua chúng về. Nếu anh biết nấu, anh có thể ăn chúng."

...

Yoongi đứng đối diện chiếc nồi, nhìn mì đang sôi lục bục. Hoseok đứng kế bên anh, nhăn nhở cười vì giả thuyết mình đưa ra là hoàn toàn đúng. Yoongi đang nấu ăn hệt như những tay đầu bếp trên TV, não bắt đầu cung cấp những công thức nấu ăn đã được ghi nhớ lúc nãy.

Yoongi cắn môi, mong rằng mình đừng làm quá tốt. Nếu như món ăn không quá hoàn hảo, có thể sẽ làm giảm đi phần nào sự khó chịu mà Hoseok dành cho anh. Có lẽ là không nhiều, nhưng chắc chắn đỡ hơn bây giờ.

Yoongi bắt tay vào công đoạn cuối cùng của món ramen, bất chợt thở dài, sẽ không quá ngon đâu. Mong là vậy.

"Mong cậu sẽ thấy ngon." Anh ngước lên nhìn Hoseok rồi nói, tay đưa bát mì cho cậu. Hoseok đem nó ra bàn và bắt đầu ngồi xuống, chờ Yoongi đến ăn cùng. Yoongi cũng ngồi xuống, nhìn người đối diện và bắt đầu ăn.

Hoseok thử chút nước dùng trước khi ăn mì. Cậu nhìn chằm chằm vào cái bát trước mặt, cố che giấu đi sự thật là mình đã bị ấn tượng mạnh. Cậu đã trông đợi một bữa ăn vừa miệng, nhưng chưa hề chuẩn bị tâm lý để nếm thử đồ ăn của nhà hàng năm sao.

Yoongi thổi nguội thìa nước dùng đang bốc khói rồi nhấm nháp nó, mỉm cười cảm nhận hương vị đọng lại đầu lưỡi. Hoseok nhìn Yoongi thưởng thức món ramen tự làm, điều mà anh thực sự rất thích.

"Nó ngon chứ?" Hoseok hỏi, làm Yoongi dừng lại khi thìa mì vừa đưa lên miệng. Không phải cậu quan tâm lắm, chỉ là cậu đã sở hữu Yoongi một thời gian và muốn tìm ra chuỗi phản ứng lặp đi lặp lại của Yoongi. Hoseok muốn chứng minh rằng những con robot này không hề hoàn hảo.

Yoongi gật đầu, vẫn gượng cười. Hoseok nhìn anh chằm chằm cho đến khi anh nuốt xong thức ăn và trả lời câu hỏi.

"Đây có lẽ là món yêu thích của tôi. Bởi có lẽ tôi chưa ăn gì nhiều, nên tôi chẳng có gì để so sánh." Hoseok gật đầu tán thành rồi nhún vai. Cậu tiếp tục ăn, mơ hồ cảm nhận được đầu gối của Yoongi đang chạm vào đầu gối mình.

--

Hoseok mơ màng tỉnh dậy, tiếng vù vù của động cơ máy làm cậu thức giấc. Cậu nhìn về nơi ánh sáng mờ nhạt của Yoongi đang lóe lên rồi cau mày. Với những thứ được cho là hoàn hảo, thiết bị nạp điện của Yoongi thật sự rất ồn.

Cảm nhận được ánh nhìn và cử động khẽ khàng của Hoseok, Yoongi từ từ mở mắt, quay đầu nhìn về phía cậu. Mắt anh sáng rực lên do ảnh hưởng phụ của chế độ ban đêm mà BTS-SUGA được cài đặt sẵn.

"Tôi đánh thức cậu sao?" Yoongi hỏi, giọng rè rè.

Hoseok thở dài rồi gật đầu. Nếu như cậu không quá mệt mỏi, hẳn rằng cậu đang rất hứng thú với những biểu hiện cho thấy Yoongi vẫn chỉ là một cỗ máy.

"Cậu có muốn chuyển sang chế độ tình bạn không?"

Chế độ tình bạn làm Yoongi trở nên gần gũi hơn với con người. Tiếng vù vù của động cơ máy sẽ biến mất và mắt anh cũng sẽ ngừng phát sáng.

Điều duy nhất ngăn cản Hoseok khởi động chế độ này là do cậu không muốn mạo hiểm những thứ đi kèm với chế độ tình bạn. Chế độ này được thiết kế cho những người cô đơn, cho những người cảm thấy mình không còn đủ khả năng để níu kéo những mối quan hệ trong xã hội.

Mặc dù Yoongi, về cơ bản, không khác con người là bao nhiêu về cả hình thức lẫn hành vi, nhưng anh vẫn cần bảo trì nhiều hơn. Và, anh sẽ ngủ trên giường của Hoseok.

Cậu thì không hề muốn nằm chung giường với một cỗ máy chút nào...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net